Tử Thư Tây Hạ

Chương 24: Mất mạng trên thung lũng tuyết




1
Bốn người đứng trước vách núi, người này nhìn người kia, không biết phải làm thế nào. Bên ngoài trời đã tối đen như mực, đã vậy còn tuyết rơi trắng trời. “Xem ra, đêm nay chúng ta đành phải mạo hiểm qua đêm ở đây rồi!” Từ Nhân Vũ nói xong liền cởi ba lô xuống, bắt đầu chuẩn bị túi ngủ.
Đường Phong vẫn không cam tâm, anh lại đọc lại lần nữa từ đầu đến cuối bài tế lễ này. Khi đọc đến câu cuối cùng, anh bắt đầu nghi ngờ: “Giao phó cho tiểu tử Bạch Cao Đại Hạ quốc Ngột Tốt Ngôi Danh Nguyên Hạo thừa lệnh thuật lại chi tiết” câu này khắc một lần bằng văn tự Tây Hạ, sao lại phải khắc thêm một lần bằng chữ Hán? Còn những văn tự khác đâu có khắc lại bằng chữ Hán. Đường Phong ngẫm nghĩ, bất giác đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên những chữ Hán đó, anh cảm thấy dòng chữ này khắc sâu hơn những văn tự Tây Hạ. Tại sao lại như vậy? Lẽ nào những văn tự này không được khắc cùng một lúc? Khi tay anh lần nữa chạm tới chữ “Hạo” trong “Nguyên Hạo”, anh bỗng có một cảm giác thật khác lạ, hai chữ này đặc biệt lạnh giá, lạnh thấu tận xương tủy. Mắt Đường Phong bỗng lóe sáng, lẽ nào chính là...
“Đội trưởng, anh đến xem!” Đường Phong lớn tiếng gọi Hàn Giang.
“Sao thế, cậu lại phát hiện ra cái gì thế?” Hàn Giang quan tâm hỏi.
“Đội trưởng, anh nhìn chữ ‘Hạo’ này, anh có thấy gì không?” Đường Phong gợi ý cho Hàn Giang.
Hàn Giang vô cùng sốt ruột, nên không tĩnh tâm nhìn kĩ, anh ngắm nghía một lúc chữ “Hạo” trên vách đá rồi hấp tấp thúc giục Đường Phong: “Cậu đừng có đánh đố tôi nữa, có gì thì nói nhanh đi!”
Đường Phong lại chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình, rồi anh đột nhiên hỏi Hàn Giang: “Chuỗi tràng hạt xương người của Đại Lạt ma đâu? Đưa tôi thử xem.”
“Cậu hỏi cái đó làm gì?” Hàn Giang không hiểu, nhưng vẫn lôi chuỗi tràng hạt từ trong người ra, đưa cho Đường Phong.
Đường Phong đón lấy chuỗi tràng hạt xương người, tỉ mỉ xem xét bề mặt từng hạt trên chuỗi dây, rồi lại nhìn đồng tiền Tây Hạ. Sau khi xem xong, trên mặt anh nở ra nụ cười tự tin không dễ đoán biết. Anh chỉ vào dòng chữ cuối cùng trên văn tế, giải thích với Hàn Giang: “Anh nhìn dòng chữ này, cả bài tế văn đều dùng văn tự Tây Hạ khắc thành, tại sao mỗi câu cuối lại dùng chữ Hán? Anh nhìn tiếp, hàng chữ Hán này rõ ràng khắc sâu hơn văn tự Đảng Hạng, đây nói lên điều gì?”
“Điều gì, nói nhanh!”
“Nói lên rằng dòng chữ Hán này không đồng thời được khắc cùng với văn tế, hơn nữa còn cho thấy dòng chữ Hán này được khắc sau văn tế, có niên đại sớm hơn văn tế. Anh nghĩ xem, cho đến hiện giờ chúng ta đã không ngừng chứng minh cho truyền thuyết mà Đại Lạt ma kể, vậy thì, dòng chữ Hán này có khả năng là do ai khắc lên đây nhất?”
Hàn Giang chau mày, đột nhiên, anh khẽ kinh ngạc thốt lên: “Ý cậu là... dòng chữ Hán này là do những di dân Đảng Hạng di cư trở về tây bắc Tứ Xuyên khắc lên sau khi Tây Hạ bị diệt vong?”
“Khả năng này là lớn nhất! Giả dụ do những di dân Đảng Hạng đó khắc lên, vậy thì, tại sao trong lúc tháo chạy thoát thân họ lại khắc lên dòng chữ xem ra không có ý nghĩa gì cả này?” Đường Phong gợi ý cho Hàn Giang.
“Đương nhiên họ không thể khắc lên những chữ không có ý nghĩa gì, dòng chữ này nhất định có dụng ý của họ. Vấn đề là... dụng ý của họ là gì đây?”
“Dụng ý là gì? Trong truyền thuyết đó chỉ nhắc tới họ đã làm một việc ý nghĩa ở đây.”
“Ý cậu nói là kệ tranh ngọc, ý cậu là dòng chữ Hán này có liên quan tới kệ tranh ngọc!” Hàn Giang vô cùng kinh ngạc.
“Không sai, tôi nghĩ như vậy đó, anh xem tiếp chỗ này đi!” Nói xong, Đường Phong chỉ chữ “Hạo”[9] trên vách đá, hỏi lại Hàn Giang: “Anh không thấy chữ ‘Hạo’ này có chút gì đó kỳ lạ sao?”
Hàn Giang lại nhìn chăm chú hồi lâu vào chữ “Hạo”. Đường Phong đứng bên cạnh gợi ý: “Anh nhìn bộ ‘viết’ phía bên trên chữ Hạo.”
Nhờ có Đường Phong nhắc nhở, Hàn Giang mới đột nhiên phát hiện ra, bộ “viết” phía bên trên chữ “Hạo” trên vách đá được khắc thành một hình tròn kỳ lạ, ở giữa lại là một hình vuông nhô lên, nếu không nhìn kĩ thì sẽ tưởng rằng đây là một bộ “viết” khắc không được chuẩn xác lắm, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra bí mật trong đó. Hàn Giang giật mình hỏi Đường Phong: “Ý của cậu là, bộ ‘viết’ này khắc giống… giống hệt một đồng tiền?”
“Ừm! Từ đó tôi có thể suy đoán, nhóm di dân người Đảng Hạng vì tháo chạy đại quân Mông Cổ truy sát nên đã vượt qua hàng ngàn dặm tới đây, bị tuyết sơn chặn đứng nên đành phải vượt qua đó. Rất có khả năng họ đã đi đường dải băng số 1 tương đối bằng phẳng. Khi vượt qua tuyết sơn, họ đột nhiên bị bão tuyết tấn công, trong lúc những người trong gia tộc sắp bị chết cóng, rất tình cờ, họ đã phát hiện ra Hắc Đầu Thạch Thất. Hắc Đầu Thạch Thất giúp họ tránh được bão tuyết, và người thanh niên áo trắng chắc là đã cất kệ tranh ngọc đoạt lại được từ trong tay người Mông Cổ tại Hắc Đầu Thạch Thất. Vậy là, họ...”
Đường Phong vẫn chưa nói xong, Hàn Giang liền vội vàng ngắt ngang lời anh, nói: “Vậy là họ đã cất giấu kệ tranh ngọc trong Hắc Đầu Thạch Thất. Hiện giờ, chúng ta đã biết được rằng kệ tranh ngọc thứ hai cất giấu trong Hắc Đầu Thạch Thất. Dòng chữ Hán cuối cùng trong tế văn trên vách đá là do những di dân Đảng Hạng khắc lên, rồi bộ ‘viết’ phía trên chữ ‘Hạo’ khắc thành hình đồng tiền, cộng thêm cả đồng tiền Tây Hạ trên chuỗi tràng hạt xương người mà tổ tiên truyền lại cho Đại Lạt ma, tất cả những điều này nói lên rằng: chúng ta đã tìm thấy chìa khóa để mở kho báu này!”
2
Đường Phong không nói gì nữa, anh liếc nhìn Hàn Giang một cái, sau đó tháo đồng tiền trên chuỗi tràng hạt xuống, nhét đồng tiền vào vị trí bộ “viết” phía trên chữ “Hạo”, quả nhiên vừa khít, không lệch đi đâu phân nào, tất cả mọi thứ đều giống như Đường Phong dự đoán. Đường Phong nhìn vách đá trước mặt, nhưng không thấy có gì biến đổi, tim anh bất giác bắt đầu đập dồn dập. Anh cảm giác tay phải của mình lúc này đã hoàn toàn không còn thuộc về mình nữa rồi, anh run rẩy đưa tay phải ra, khẽ chuyển động đồng tiền theo chiều kim đồng hồ. Đồng tiền di chuyển rồi, bộ “viết” thần kỳ đó cũng di chuyển theo, nhưng vách đá trước mặt Đường Phong vẫn không có bất cứ chuyển biến gì.
Sau khi đồng tiền quay tròn đúng một vòng rồi dừng lại, Đường Phong cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh lại nhấc đồng tiền lên, lại quay thêm một vòng, vách đá vẫn không biến đổi gì; lại thêm một vòng,
Đường Phong thực sự đã không thể khống chế được tay phải của mình nữa. Sau ba vòng, anh vẫn muốn xoay đồng tiền, nhưng đồng tiền lại không sao quay vòng được nữa, vách đá trước mặt vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, thế này là thế nào?
“Quay ngược lại xem.” Hàn Giang bỗng nhiên đề nghị.
Vậy là, Đường Phong quay ngược lại chiều kim đồng hồ. Lần này, chẳng mấy chốc Đường Phong đã nghe thấy chuỗi âm thanh cạch cạch vang lên, điều thần kỳ đã xuất hiện, vách đá trước mặt Đường Phong và Hàn Giang bỗng từ từ chuyển động, theo bụi và khói bay lên, một gian mật thất đã hiện lên trước mắt mọi người.
Bức tường rút cuộc đã ngừng chuyển động. Từ Nhân Vũ đang chuẩn bị đi ngủ bỗng ngạc nhiên tới nỗi nhảy cả ra ngoài túi ngủ. Makarov cũng kinh ngạc bước tới, bốn người lách qua hai bên vách đá tiến vào gian mật thất. Đây là một gian mật thất không lớn lắm, do bịt kín nhiều năm nên không khí ở đây nồng nặc mùi ẩm ướt và phân hủy.
Đường Phong lấy tay bịt mũi, Hàn Giang thì lại không buồn bận tâm, anh vội vàng thắp nến lên, để ánh nến soi sáng cả gian mật thất. Trong ánh nến, Đường Phong từ từ thả tay xuống, tuy không khí ẩm mốc ở đây vẫn xộc vào mũi anh, nhưng cảnh tượng mà anh nhìn thấy trước mặt cũng đủ để anh quên đi điều đó.
Ở chính giữa gian mật thất, một lần nữa xuất hiện bốn pho tượng đá hình thù quái dị, giống hệt hai pho tượng ngoài cửa mật thất, phanh áo lộ ngực, mặt mũi hung tợn, hai tay giơ lên cao. Bốn pho tượng cùng đỡ một tảng đá to dày cộm, trên mặt tảng đá có đặt một hàng lư hương và chân nến được tạc sống động như thật. Hàn Giang nghi ngờ hỏi: “Cái này dùng để làm gì vậy?”
“Giống như một bàn thờ dùng để tế lễ, chỉ có điều nó không phải được làm bằng gỗ mà được ghép thành từ tảng đá và bốn pho tượng đá, có lẽ nên gọi nó là án thần!” Đường Phong đoán.
“Dùng để tế lễ? Nhưng có nhìn thấy bài vị tổ tông hoặc là thứ gì đó giống như tượng Phật đâu?” Từ Nhân Vũ nói chen vào.
“Trước đây dân du mục vốn không sùng bái tôn giáo cụ thể nào cả, cũng không giống dân tộc Hán cúng bái bài vị tổ tông. Thần mà họ tế lễ chính là sông suối, núi đồi, cây cỏ ở đây vì họ tin rằng vạn vật cũng có linh hồn!” Đường Phong giải thích.
“Đường Phong, sợ rằng cũng không giống như anh nói đâu, mọi người xem, trên vách đá sau án thần!” Makarov đột nhiên chỉ lên vách đá sau án thần nói.
Mọi người cùng nhìn về phía đó, trên mặt vách đá phía sau án thần, thấp thoáng hiện lên một hình vẽ. Đường Phong lấy đèn pin soi một hồi, lúc này mới thấy rõ diện mạo của hình vẽ này: một con sói đực hung ác và một con sói cái đang mang thai, đôi mắt sói đực cảnh giác nhìn chăm chú về phía trước, còn trong lòng sói cái lại là một đứa trẻ sơ sinh đang bú sữa của nó.
“Người Đảng Hạng quả thật mới sùng bái sói làm sao!” Từ Nhân Vũ cảm thán nói.
Makarov quay người lại hỏi Đường Phong: “Đường Phong, bức tranh này có phải ghi chép lại câu chuyện ‘Nguyên Hạo ưng sói không ăn thịt’ mà cậu đã kể cho chúng tôi không?”
“Tôi nghĩ là như vậy! Xem ra người Đảng Hạng vô cùng tin tưởng vào truyền thuyết chính sói cái đã cứu Nguyên Hạo nên đã khắc bức tranh như thế này ở đây!” Đường Phong thật sự sửng sốt khi đứng trước bức tranh này.
“Đứa trẻ sơ sinh trong lòng sói cái chính là Nguyên Hạo?” Hàn Giang hỏi lại.
“Ừ! Ngoài Nguyên Hạo ra còn có thể là ai được nữa?” Nói xong, Đường Phong đưa tay ra, khẽ chạm vào đứa trẻ sơ sinh trong lòng sói cái - một cảm giác khác lạ tức tốc lan tỏa khắp cơ thể anh.
“Được rồi, đừng nhìn bức tranh đó nữa! Hãy tìm xem ở đây vẫn còn gì?” Hàn Giang tới trước án thần tỉ mỉ quan sát, tuy gian mật thất này được bị kín mít, nhưng trên án thần vẫn phủ từng lớp bụi dày. Hàn Giang phát hiện, trên án thần có một chỗ hơi nhô lên, tim anh giật thót một cái, trong đầu lập tức nghĩ ngay tới kệ tranh ngọc mà họ khổ sở tìm kiếm: đây có phải là, chính là...
Hàn Giang ngẫm nghĩ, Đường Phong cũng đến trước án thần, anh cũng đã chú ý tới chỗ hơi nhô lên trên án thần. Anh và Hàn Giang nhìn nhau, Hàn Giang gật gật đầu, Đường Phong đưa tay ra, khẽ vuốt lớp bụi phủ kín bên trên đi. Lớp bụi 800 năm từ từ được gạt đi, lại thêm một báu vật tuyệt thế được nhìn thấy ánh mặt trời.
Đường Phong đưa đôi tay run rẩy từ từ nâng kệ tranh ngọc trên án thần lên. Trải qua hàng ngàn năm, kệ tranh ngọc này đã loang lổ không còn rõ nét, nhưng điều đó không thể che lấp huyết thống cao quý của nó vì nó vốn sinh ra đã đẹp đẽ, xuất thân đã danh giá. Nó là tinh khí linh thiêng do vỏ trái đất hàng vạn năm vận động hình thành nên, rồi trải qua bao năm tháng phơi nắng phơi trăng trên núi Côn Luân; để trong một lần tình cờ, nó đã bị con người phát hiện ra, đem dâng tặng cho gia tộc đế vương. Sau này, nó được khắc trang trí lên những văn tự tinh xảo đẹp đẽ, bắt đầu kế thừa lưu giữ những bí mật về sự hưng thịnh của một vương triều. Kể từ đó, nó đã chứng kiến vô số những trận huyết chiến và thảm sát, chứng kiến từng cảnh tượng bi hoan li hợp và hưng phế của một quốc gia, để cuối cùng, nó bị buộc phải tới đây, đến gian mật thất, bị đóng kín trong bóng tối thăm thẳm này.
Tám trăm năm đã trôi qua, chưa từng có ai bước vào gian mật thất, trên bề mặt nó bị bụi phủ kín, dày đặc. Và tám trăm năm sau, một thanh niên lại tìm thấy và cầm nó lên, nó lại lần nữa toát lên hương sắc diễm lệ, nhưng tiếp sau đó, số phận đang đợi nó sẽ là gì đây?
3
Hàn Giang nhìn ngắm kệ tranh ngọc này hồi lâu, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Sao trên bề mặt không nhìn thấy gì vậy?”
“Bởi vì niên đại quá lâu rồi! Anh có còn nhớ kệ tranh ngọc của chúng ta không? Sau khi Kozlov phát hiện ra kệ tranh ngọc đó, chắc chắn đã xử lý qua bằng một số kỹ thuật, nhưng khi chúng ta mới nhìn thấy nó, văn tự trên bề mặt cũng không rõ lắm, sau phải nhờ giáo sư La dùng một loại thuốc đặc chế mới khiến những văn tự Tây Hạ hiện lên. Kệ tranh ngọc này cũng cần được chúng ta đem về, mời giáo sư La xử lý sạch sẽ thì mới nhìn thấy được bộ dạng thật sự của nó.” Đường Phong giải thích.
“Tấm này không thể là giả đâu nhỉ? Đường Phong, cậu phải xem cho kĩ đấy, qua bao trăm ngàn khổ cực chúng ta không thể đem một thứ đồ giả về được đâu!” Từ Nhân Vũ đứng bên cạnh nhắc nhở.
Đường Phong vừa nghe thấy vậy, vội vàng lấy kệ tranh ngọc từ trong ba lô ra, so sánh hai kệ tranh ngọc với nhau, độ dài rộng, không sai một li, ghép hai tấm lại với nhau cũng vừa khít.
“Chắc là không sai được đâu! Đây là kệ thứ hai trong bốn kệ tranh ngọc, các anh nhìn tiếp chỗ này!” Nói xong, Đường Phong lật mặt bên cạnh của kệ tranh ngọc thứ hai ra, dùng ngón tay cái ra sức lau lên vị trí chính giữa mặt bên kệ tranh ngọc, dần dần, một chữ nhỏ ánh vàng lấp lánh hiện lên trước mặt mọi người. Đường Phong chỉ vào chữ nhỏ này, giải thích: “Mọi người xem, đây là một chữ Hán, là chữ ‘Cao’. Giáo sư La đã từng nói: bên cạnh mỗi kệ tranh ngọc có khả năng đều khắc một chữ Hán, kệ tranh ngọc đầu tiên khắc chữ ‘Bạch’, bởi vậy giáo sư La đã đặt tên hiệu cho kệ tranh ngọc thứ nhất là ‘Bạch’. Giáo sư La cũng từng căn cứ vào chữ ‘Bạch’ này suy đoán và nói rằng: trên những kệ tranh ngọc khác lần lượt khắc mấy chữ ‘Cao’, ‘Đại’, ‘Hạ’, cũng có nghĩa là, cạnh bên của bốn kệ tranh ngọc đã khắc quốc hiệu chính thức của vương triều Tây Hạ ‘Bạch Cao Đại Hạ’. Khi Nguyên Hạo chế tác ra các kệ tranh ngọc, ông đã khắc lên mặt bên của mỗi kệ tranh ngọc những chữ này là để biểu thị thứ tự trước sau của chúng. Trên kệ tranh ngọc mà chúng ta mới phát hiện ra này có khắc chữ ‘Cao’, điều này hoàn toàn ứng với suy đoán của giáo sư La và cũng chứng minh đây chính là kệ tranh ngọc thứ hai. Chúng ta có thể chính chức đổi tên cho kệ tranh ngọc này là kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu tên gọi là Cao.”
Hàn Giang phấn khởi nói: “Chắc là không còn vấn đề gì nữa đâu, cậu nhanh chóng thu dọn đi, chúng ta chuẩn bị đi, không nên ở lại đây lâu!”
Đường Phong gật gật đầu, định cất cả hai kệ tranh ngọc vào hộp gỗ tử đàn, nhưng anh cảm thấy đôi tay mình vẫn đang không ngừng run rẩy. Đúng lúc này, pằng! - Một tiếng súng nổ. Một viên đạn bay tới, gần như sượt qua lòng bàn tay Đường Phong, bắn lên vách đá cứng đanh làm nó tóe lửa.
Tay bưng kệ tranh ngọc của Đường Phong chao đảo mạnh một cái, suýt chút nữa anh trượt tay để rơi kệ tranh ngọc xuống án thần. Bốn người quay ngoắt đầu lại, cùng lúc nhìn về phía cửa mật thất, tình huống mà Hàn Giang lo lắng nhất đã xuất hiện rồi; vài tên áo đen tay cầm súng tiểu liên M4A1, đạn đã lên nòng sẵn, xuất hiện ở cửa mật thất.
4
Nhìn thấy bọn áo đen, Hàn Giang và Makarov theo phản xạ tức tốc móc súng ra, Từ Nhân Vũ cũng móc súng dù chậm hơn một chút. Bọn áo đen lại không tiếp tục nổ súng nữa, Hàn Giang cũng không lập tức bắn trả. Hai nhóm người cứ như vậy giương súng về phía nhau, chờ đợi.
Hai tên thủ lĩnh áo đen hạ súng xuống, lột mũ trùm đầu ra. Đường Phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov lúc này mới nhìn rõ, hai tên thủ lĩnh áo đen này gồm một nam một nữ. Người phụ nữ tóc vàng, là một cô gái xinh đẹp, còn người đàn ông hóa ra là… Stephen!
Stephen lắc lắc đầu, châm chọc Đường Phong: “Đừng căng thẳng, Đường Phong, anh nhất định đừng có làm rơi bảo bối trong tay đấy!”
Đường Phong ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới run rẩy hỏi: “Stephen... sao lại là anh?”
“Stephen, cậu... cậu chưa chết?” Từ Nhân Vũ cũng kinh ngạc thất sắc.
“Sao lại không thể là tôi? Tất nhiên là tôi chưa chết!” Stephen lạnh lùng cười.
“Tôi nên nghĩ ra cậu từ lâu rồi mới phải!” Hàn Giang hằn học nói.
Stephen bỗng bật ra tràng cười điên dại rợn người. Cười xong, Stephen nói: “Hàn Giang, anh không cần phải ân hận đâu, anh có nghĩ đến hay không, tôi có chết hay không, thực ra chuyện đó không quan trọng. Mà cho dù tôi thật sự có chết đi chăng nữa thì cũng sẽ có người đến truy sát anh.”
“Cậu nói có ý gì? Máy bay rơi có liên quan gì đến cậu không? Còn nữa, trong Khương Trại lẽ nào cậu không rơi xuống cái hố đó?” Từ Nhân Vũ cảm thấy mình bị lừa gạt khủng khiếp, đã chất vấn Stephen bằng một loạt câu hỏi.
Stephen cười nhạt: “Tiến sỹ Từ, anh đừng quá kích động, tôi có thể giải thích cho anh tất cả. Thực ra, việc gặp các anh trên máy bay đều là do số phận an bài. Mục đích hành động lần này của tôi là đi tìm kiếm kệ tranh ngọc trong Hắc Đầu Thạch Thất, nhưng sự an bài của số phận đã để tôi gặp các anh: Đường Phong, Hàn Giang, Yelena, Makarov và cả anh nữa, tiến sỹ Từ của tôi. Bây giờ nghĩ lại, bởi vì chúng ta cùng có chung một mục đích cho nên mới gặp nhau. Đường Phong và Hàn Giang thì chúng ta quen biết nhau lâu rồi, Makarov và Yelena tôi cũng nghe danh từ lâu, chỉ có anh, vô tình vô cớ bị cuốn vào đây, coi như anh đen đủi đi! Vụ tai nạn máy bay đột nhiên xảy ra đó đã làm rối tung mọi kế hoạch của tôi, hại tôi đến nỗi mất cả liên lạc với người của mình, nên tôi đành phải đi theo các anh. Cái hôm mà máy bay phải hạ cánh khẩn cấp đó, tôi đã nghĩ, các anh đã cùng nhau xuất hiện như vậy rồi thì thà đánh một mẻ cho xong, đoạn tuyệt hậu họa! Nhưng một mình tôi lực lượng đơn mỏng, vậy là tôi nghĩ tới Khương Trại. Thật không ngờ, Đường Phong, Hàn Giang - các anh hóa ra lại tới tòa Khương Trại đó thật. Tòa Khương Trại đó trước đây đã bị chúng tôi khống chế, trong đó tôi thuộc như lòng bàn tay, nhưng sau khi tôi tới Khương Trại thì phát hiện ra người của chúng tôi không có ở đấy. Hết cách, tôi đành phải một mình hành động, biến mất trước đã, ẩn nấp đã, sau đó mới dùng con mèo dụ các anh vào địa đạo xương người.”
“Mèo?” Đường Phong lại nhớ ra con mèo đen kỳ quái đó.
“Đó không phải là con mèo bình thường đâu, mà là một con mèo rô bốt của khoa học kỹ thuật, một con mắt của nó là máy quay camera hồng ngoại. Tôi chỉ cần vài cục pin là có thể điều khiển con mèo, dụ các anh tiến vào địa đạo xương người âm u khủng khiếp đó.”
“Thảo nào khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy con mèo đó đã cảm thấy mắt của nó có gì đó đặc biệt!” Hàn Giang hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy con mèo.
“Khà khà, Hàn Giang, giờ anh mới nghĩ ra thì đã quá muộn rồi; lúc đó, các anh đã ngoan ngoãn đi vào địa đạo xương người!” Stephen lại bật ra tràng cười ớn lạnh.
“Sau đó anh đã đẩy tảng đá khổng lồ từ trên vọng gác xuống, cũng có khả năng là dùng thuốc nổ hòng bịt kín, để chúng tôi chết kẹt trong địa đạo xương người đó?” Hàn Giang tức tối.
“Tôi có cách còn thông minh hơn: dẫn sét, nhưng đáng tiếc, đợi sét đánh lên vọng gác đó thì đã hơi muộn, để các anh may mắn thoát qua được ải đấy, tôi lại đành phải nhẫn nhịn thêm một đêm. Sáng hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng, người của tôi quay lại Khương Trại, sự việc sau đó các anh cũng đã biết rồi đấy nên không cần phải hỏi tôi nữa.” Stephen nói.
“Tại sao các anh lại giết hại Chu Nam Nam?” Đường Phong hỏi.
“Bởi vì cô ta dám không nghe lời! Sau khi Khương Trại bị hủy diệt, tôi tách khỏi các anh để chỉ huy quân của tôi. Lúc này, tôi cần một người len vào trong hội các anh, vậy là tôi nghĩ tới Chu Nam Nam, đáng tiếc là cô ta không nghe lời, bởi vậy tôi gọi cô ta đến đài thiên táng... khà khà!” Stephen cười nhạt.
“Còn một vấn đề quan trọng nữa, các người rút cuộc là ai?” Đường Phong nghiêm giọng chất vấn Stephen.
Stephen lạnh lùng cười, đáp: “Trên đài thiên táng của Lang Mộc Tự hình như tôi đã nói qua với các anh rồi, chúng tôi đến đây vì kệ tranh ngọc. Chúng tôi là những người hứng thú với kệ tranh ngọc.”
“Đương nhiên tôi biết các người đến đây là vì kệ tranh ngọc. Tôi hỏi là hỏi thân phận và lai lịch của các người!” Đường Phong tức giận.
“Cái này à!... Thực ra cũng không có gì đáng để che giấu cả, nhưng, hiện giờ vẫn chưa đến lúc nói cho các anh biết; khi nào đến lúc các anh tự nhiên khắc biết. Nếu như các anh đồng ý hợp tác, phối hợp với chúng tôi, không biết chừng chúng ta còn trở thành bạn cũng nên!” Stephen nói rất tự tin.
Đường Phong vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hàn Giang kéo lại. Hàn Giang hỏi Stephen: “Nói như vậy, Lương Vân Kiệt cũng bị các người giết phải không? Tất cả mọi việc đều do các người làm?”
“Không sai! Đều là chúng tôi. Nhưng thành tích chiến thắng của chúng tôi không hề tốt, thậm chí có thể nói vô cùng tồi tệ! Năng lực của các anh, và cả vận may nữa, đều khiến chúng tôi kinh ngạc. Thế nên, kể từ sau vụ Khương Trại, tôi không thể không cẩn thận đối phó các anh, mà hình như vận may vẫn đi theo các anh. Nhưng tôi vẫn luôn là người không tin tà ma, vận may như vậy không thể theo các anh mãi được, hôm nay, vận may của các anh hết rồi!” Nói xong, Stephen bước lên trước một bước, rồi lại cầm súng của hắn lên, nhắm thẳng vào Đường Phong. Lúc này Đường Phong chỉ cách nòng súng của Stephen hai mét, trước mặt anh là một khẩu súng ngắn SW99 do Mỹ chế tạo. Đường Phong thầm suy tính, nếu như mà đánh nhau, bản thân sẽ có vài phần chiến thắng, nhưng bất luận tính toán thế nào, anh cũng đều cảm thấy, phần thắng của mình ở đây quả thực không lớn!
5
Stephen giơ súng lên, nói với Đường Phong: “Đường Phong, đừng làm trò, đặt kệ tranh ngọc trên tay anh xuống! Từ từ đặt xuống! Nếu không thì các người đừng ai mong ra được khỏi đây. Nơi đây sẽ trở thành mộ phần của các người đấy! Các người xem ở đây tốt thế này, nếu thành mộ thất. Chỗ này trong thời Trung Quốc cổ đại, chỉ có đế vương mới có thể hưởng thụ sự đãi ngộ ở đây đấy! Các người yên tâm, nếu như các người ngủ dài ở đây, tôi nhất định sẽ giúp các người bịt kín cửa chính lại, như vậy sẽ không có ai đến quấy rầy các người nữa. Các người ngủ dài ở nơi thẳm sâu tuyết sơn này, lãng mạn thật đấy, bất ngờ thật đấy... ha... ha... ha…”
Đường Phong ngắt quãng tràng cười điên dại của Stephen, tức tối: “Đủ rồi! Anh đắc ý hơi sớm đấy. Các anh có tám người, chúng tôi có bốn người, các anh có súng, chúng tôi cũng có súng, chúng tôi yếu thế hơn, nhưng nếu như thật sự đánh nhau, ai chết dưới tay ai cũng khó mà biết trước!”
Ai ngờ, Đường Phong nói xong, Stephen lại cười điên dại, tiếng cười chấn động tới nỗi làm đỉnh thạch thất rơi xuống cả chút bụi. Cười xong, Stephen mới nói: “Đường Phong, anh nói những câu này mà trong lòng không chột dạ sao? Anh đừng có ngây thơ quá, chỉ dựa vào mấy người mà muốn đem kệ tranh ngọc ra khỏi đây ư? Đúng là đồ ngu nói nhảm, trừ phi điều thần kỳ xuất hiện! Ban nãy tôi nói rồi đấy, chỉ cần các anh hợp tác, tôi vốn không hề muốn sát hại các anh. Nếu như tôi muốn lấy mạng quèn của các anh thì ban nãy có thể kết liễu các anh rồi, nhưng tôi không làm vậy, bởi vì tôi tin rằng nhất định các anh sẽ phối hợp cùng chúng tôi.”
“Anh tự tin vậy sao? Anh cho rằng chúng tôi sẽ khuất phục các người sao?” Hàn Giang nghe xong những gì Stephen nói, cười nhạt.
Trên mặt Stephen nở ra nụ cười nham hiểm: “Hàn Giang, tôi tin anh không phải là một người dễ bị khuất phục, nhưng tôi tin rằng tôi sẽ có cách để anh phải khuất phục.”
Hàn Giang không hiểu hàm ý của Stephen, đúng lúc đang ngạc nhiên thì Stephen nói với cô gái tóc vàng bên cạnh: “Cho các bạn của chúng ta nghe giọng nói mà họ quen thuộc.”
Cô gái tóc vàng lấy ra một máy bộ đàm, dặn dò đầu bên kia dăm câu bằng tiếng Anh. Chẳng bao lâu sau, đầu bộ đàm bên kia loáng thoáng vang lên một giọng phụ nữ: “Bỏ tao ra! Lũ khốn chúng mày...”
Cô gái tóc vàng chẳng mấy chốc đã tắt bộ đàm, nhưng chỉ một câu này, Hàn Giang, Đường Phong và Makarov đều nhận ra giọng của Yelena! Makarov kêu lên thất thanh: “Yelena…”
“Quả nhiên là Yelena đã rơi vào tay bọn chúng, các người làm gì cô ấy vậy?” Hàn Giang phẫn nộ chất vấn Stephen.
“Được rồi, bạn của tôi, các anh yên tâm, Yelena hiện giờ vẫn ổn, giờ thì cô ấy đang ở nơi gần đây... Bây giờ, các anh nhất định phải nghĩ cho kĩ về hoàn cảnh của mình hiện giờ. Tôi tin rằng, tiếp theo đây nếu chúng ta tiếp tục hữu hảo thì nhất định sẽ bớt đi được chút mùi thuốc súng, có thêm sự hợp tác vui vẻ.” Stephen vừa nói vừa bước lên phía trước một bước.
“Anh muốn thế nào?” Hàn Giang hỏi lại.
“Tôi muốn kệ tranh ngọc! Ghi nhớ, phải nguyên vẹn, không phải là vỡ vụn!” Stephen nói.
“Được! Tôi giao kệ tranh ngọc cho anh, nhưng anh phải thả Yelena ra!” Hàn Giang nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Hàn Giang! Anh tỉnh táo chút đi, anh hiện giờ có tư cách gì mà mặc cả với tôi!” Stephen nghiêm giọng nói.
Trong lòng Hàn Giang rất rõ, anh quả thực không có khả năng để mặc cả với bọn áo đen này, kể cả khi Yelena không nằm trong tay bọn chúng, nếu như cứ cố chấp lao vào thì chính họ cũng lành ít dữ nhiều.
“Đường Phong, hãy từ từ đặt kệ tranh ngọc trên tay anh xuống! Phải từ từ đặt xuống, cẩn thận đấy!” Stephen vung súng ra lệnh.
Đường Phong nhìn Hàn Giang, rồi đành bất lực đặt hai kệ tranh ngọc lên án thần. Anh vừa mới đặt xuống, cô gái tóc vàng đã tới trước án thần, nhấc hai kệ tranh ngọc lên.
Cô gái tóc vàng quay lại cạnh Stephen, đưa kệ tranh ngọc mới phát hiện ra cho hắn, Stephen cẩn thận ngắm nghía một hồi, gật gật đầu, thì thầm với cô gái tóc vàng: “Không sai, chính là cái này!”
Stephen xem xong kệ tranh ngọc, lại ngắm thẳng nòng súng về phía Đường Phong, nói: “Đừng căng thẳng! Bạn của tôi, tôi đã nói rồi, chỉ cần các anh phối hợp với tôi, tôi sẽ không làm hại các anh đâu. Từ trước đến nay, tôi luôn cho rằng việc giết người để đạt được mục đích là một hành động ngu xuẩn. Tiếp theo đây, việc mà các người cần làm là phải ở lại đây, đợi chúng tôi đi xa thì các anh mới được ra ngoài, nếu không thì chúng tôi có thể giết Yelena bất cứ lúc nào! Đương nhiên, trước khi tôi đi sẽ đóng cánh cửa đá này lại, có thể ra ngoài hay không thì phải xem bản lĩnh của các người đấy!”
Stephen nói xong, những tên áo đen phía sau hắn lần lượt lục đục rút lui khỏi gian mật thất. Stephen và cô gái tóc vàng cầm hai kệ tranh ngọc cũng chầm chậm rút ra khỏi bên ngoài mật thất, vách đá cũng bắt đầu chuyển động trở lại.
“Không được để chúng đóng cổng đá lại, nếu không thì chúng ta sẽ toi đấy!” Từ Nhân Vũ khẽ nhắc nhở.
Đường Phong bất ngờ bừng tỉnh, bản năng mưu cầu sự sống đã thôi thúc anh bất chấp tất cả lao về phía cánh cổng đá đang khép lại. Hàn Giang và Makarov cũng như tỉnh hẳn ra, mấy người cùng lao về phía cổng đá. Cổng đá vẫn từ từ chuyển động, đúng trong thời khắc nó sắp đóng lại thì Đường Phong nhìn thấy Stephen ở đầu bên kia lộ ra nụ cười nham hiểm...
6
Có lẽ, số phận đã sớm an bài cho thân phận mình sẽ chôn vùi trong gian mật thất này - chính trong giây phút cổng đá sắp khép lại, Đường Phong đã nghĩ tới việc từ bỏ. Nhưng cũng trong chính lúc này, anh phát hiện phía bên ngoài cổng đá, nụ cười nham hiểm của Stephen đột nhiên đóng băng lại, rồi ngay sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng hú dài thảm thiết chưa từng thấy.
Stephen cũng vô cùng ngạc nhiên không biết phải làm thế nào, hắn quay người mất hút ngoài cánh cổng đá. Cổng đá vẫn đang chuyển động, chỉ còn chút nữa, cánh cổng đá sẽ đóng lại hoàn toàn. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Hàn Giang kịp lao tới trước cổng đá, thò cánh tay rắn rỏi vạm vỡ ra, dùng sức mình chặn đứng cổng đá sắp khép kín lại.
Cổng đá vẫn đang chuyển động, gót chân Hàn Giang đạp vào góc vách đá, anh dốc hết sức lực, hai cánh tay bắt đầu tê liệt, anh hét về phía Đường Phong: “Nhanh!” Ngay sau tiếng hét xé rách tâm can của Hàn Giang, Đường Phong, Từ Nhân Vũ và Makarov lần lượt chui ra khỏi cổng đá qua một khe hở còn lại. Hàn Giang thấy ba người đều đã thoát khỏi nguy hiểm, anh cũng định thoát thân, nhưng cơ thể anh không thể cử động được nữa.
May mà Đường Phong, Từ Nhân Vũ và Makarov đều cố dốc hết sức, đứng bên ngoài kéo cổng đá nên Hàn Giang mới thoát thân ra được. Trong giây phút Hàn Giang như bay người lên, nhảy ra khỏi mật thất thì cổng đá ầm một tiếng đóng kín lại. Vách đá lại phục hồi lại trạng thái ban đầu, giống như chứa từng có chuyện gì xảy ra.
Hàn Giang rơi xuống nền thạch thất, Từ Nhân Vũ và Makarov vì dồn sức quá mạnh cũng ngã ra bên ngoài cổng đá. Bốn người dìu nhau đứng dậy, cùng nhau nhìn về phía cổng lớn của thạch thất, bọn áo đen đó đang đứng chặn ngay ngoài cửa, không biết chúng đang làm gì?
Bốn người nghi ngờ đi về phía cổng lớn của thạch thất, họ đều rút súng ra, đạn lên nòng. Nhưng khi họ chưa kịp đi tới cổng lớn, đám người áo đen đó đã lùi lại làm bốn người không hiểu gì cả. Chỉ sau khi lao tới bên cạnh Stephen, lúc đó họ mới phát hiện ra, trên nền tuyết ngoài cửa mật thất, một bầy sói tuyết đang đứng sừng sững dưới tuyết bay trắng trời, chúng ngửa đầu lên, phát ra tiếng hú thảm thiết.
Đây không phải là một con sói mà là một đàn sói đang hú, phải có tới chín mười con. Tiếng hú của chúng làm kinh động tất cả mọi người có mặt ở đây.
Đường Phong miệng lẩm bẩm: “Hóa ra đàn sói đi theo chúng ta ở đây, đây chính là sào huyệt của chúng. Có lẽ... có lẽ chúng xuất hiện ở đây là để canh giữ Hắc Đầu Thạch Thất.”
Hàn Giang và Từ Nhân Vũ lập tức nhận thức ra, dấu móng vuốt mà họ phát hiện thấy trên mặt tuyết, và cả cái góc phát hiện được trong Thạch Thất đều là của đàn sói này.
Đường Phong nhìn thấy đàn sói, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng sau khi nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại, thì trong lòng anh lại bỗng có chút yên tâm. Anh ghé vào tai Stephen cũng đang vô cùng hoảng sợ, lạnh lùng cười: “Xem ra các anh cũng có lúc tính nhầm đấy.”
Stephen không nói gì, hắn vẫn lùi lại phía sau, bởi vì mấy con sói đầu đàn đã tiến lại gần thạch thất. Đường Phong đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nói: “Con sói cái đó, con sói cái đang mang thai đó chẳng phải chính là con sói mà chúng ta gặp trên khu vực B sao?”
“Đúng vậy, còn cả con sói đực bên cạnh nó nữa, chính là con sói đực từng đấu mắt với chúng ta.” Hàn Giang cũng phát hiện ra.
“Nói như vậy, chúng cùng một đàn, và hai con sói đó mấy hôm trước đã lạc đàn nên đàn sói này phải ra ngoài tìm kiếm chúng, vì thế mà chúng đã để lại dấu móng vuốt trên tuyết mấy hôm trước.” Đường Phong khẽ suy đoán.
“Cậu giỏi liên tưởng thật đấy! Nhưng tôi tin vào suy đoán của cậu, bởi vì... bởi vì tôi chưa bao giờ nhln thấy sói đẹp như thế này! Đặc biệt là con sói đực đó, bộ lông của nó mới hoàn mỹ làm sao!” Hàn Giang vừa thán phục vừa lùi lại phía sau.
“Tôi đang nghĩ, đàn sói này sống ở trên khu vực núi cao như vậy, có khi nào là do ý đồ nào đó của con người không nhỉ?” Đường Phong suy đoán.
Hàn Giang lập tức hiểu ý của Đường Phong: “Ý cậu là, đàn sói này đời nọ nối đời kia canh giữ Hắc Đầu Thạch Thất?”
“Đúng vậy! Tổ tiên của chúng rất có khả năng là do người Đảng Hạng để lại, để... canh giữ Hắc Đầu Thạch Thất.”
Đường Phong vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Stephen ngắt lời: “Hai người im mồm đi! Bọn tôi mà không đi được thì các người cũng toi hết cả lũ đấy. Hãy nghĩ xem làm thế nào để ứng phó với đàn sói này đi!”
7
Tất cả mọi người đã lùi vào một nửa thạch thất. Cả đàn sói cũng đã tiến vào trong thạch thất. Không còn đường để rút lui rồi, không khí trong Hắc Đầu Thạch Thất bị kìm nén đến đỉnh điểm, một trận đại chiến giữa người và sói có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Cuối cùng, một tên áo đen đã không thể kìm chế được nữa, hắn gào lên, la hét ầm ĩ, lên nòng khẩu tiểu liên M4A1 trong tay.
Tạch! Tạch! Tạch!... cả một băng đạn đầy ắp đã bắn loạn xạ vào đàn sói và vách đá xung quanh, rất nhiều viên bắn lên những trụ đá của thạch thất, cả thạch thất khẽ chao đảo một cái, rất nhiều đá vụn và bụi bặm rơi xuống đầu mọi người.
Trong đàn sói, mấy con sói đầu đàn trúng đạn ngã xuống, trong đó có cả con sói cái đang mang thai. Sói cái ngã trong vũng máu, nhưng không chết ngay, cơ thể nó vẫn không ngừng co giật, máu tươi chảy lênh láng từ rất nhiều vết thương trên người nó, nhuộm đỏ cả một khoảnh đất.
Những tên áo đen khác cũng đều đặt tay lên cò súng nhưng chúng không nổ súng, chúng đang nhìn Stephen, chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Stephen đối diện với cảnh tượng bất ngờ xảy ra này càng không biết phải làm thế nào, hắn quay đầu lại nhìn tên áo đen nổ súng bên cạnh, rồi lại nhìn sói cái nằm trong vũng máu. Hắn cũng từ từ giơ súng lên, bảy nòng súng nhằm vào đàn sói. Đàn sói rõ ràng bị làn đạn đột ngột ban nãy làm cho sợ hãi, nhưng chẳng mấy chốc chúng đã tập hợp lại, ngửa đầu lên trời hú những hồi dài. Hình như chúng đang kêu gào tang thương cho đồng loại đã chết và cũng giống như đang hiệu triệu nhiều đàn sói hơn nữa.
Trong giây phút này, cô gái tóc vàng lại ghì nòng súng của Stephen xuống, nhìn hắn lắc lắc đầu. Stephen không hiểu gì cả, nhưng vẫn hạ súng xuống, ngoài tên áo đen ban nãy nổ súng ra thì những tên áo đen khác cũng đều hạ súng xuống, cục diện lại trở nên đông cứng.
Lúc này, Đường Phong đột nhiên phát hiện ra Stephen và cô gái tóc vàng đang dồn hết sự chú ý về phía đàn sói, hai kệ tranh ngọc trên tay họ vẫn chưa cất vào trong ba lô. Stephen cầm kệ tranh ngọc vừa mới phát hiện ra, cô gái tóc vàng cầm kệ tranh ngọc vốn có từ trước. Bây giờ, Đường Phong đang đứng cạnh cô gái tóc vàng, anh liếc nhìn Hàn Giang lúc này đang đứng sau lưng Stephen, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho bạn, Hàn Giang lập tức lĩnh hội ý ngầm.
Năm giây sau, hai người gần như cùng lúc nhân cơ hội Stephen và cô gái tóc vàng không phòng bị đã giật mạnh kệ tranh ngọc từ trong tay họ. Đợi tới khi kệ tranh ngọc bị Hàn Giang cướp lấy, Stephen mới bừng tỉnh, lập tức giơ tay trái ra giật lại. Hàn Giang hất tay trái của Stephen ra, lấy cánh tay còn lại chặt mạnh vào khuỷu tay của hắn. Stephen biết không ổn, vội vàng thu cánh tay trái lại rồi giơ tay phải đang cầm súng ra, hắn đang định nổ súng thì Hàn Giang tung chân đá, cú đá trúng ngay cổ tay phải của Stephen làm súng trên tay hắn lập tức văng ra đất. Hai người lại tung thêm vài chiêu, tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Đường Phong không đợi cô gái tóc vàng kịp phản ứng lại đã cướp ngay lấy kệ tranh ngọc trong tay cô ta rồi nép vào vách đá thạch thất, thoắt cái lẻn nhanh ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất, Từ Nhân Vũ, Makarov cũng nhân cơ hội theo sau Đường Phong, lao ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất.
Hàn Giang không muốn ở lại chiến đấu, nên chẳng mấy chốc anh cũng đã thoát khỏi Stephen, áp người lên vách đá, cẩn thận rút lui khỏi Hắc Đầu Thạch Thất. Đàn sói không có bất cứ phản ứng gì với họ. Stephen và cô gái tóc vàng cùng nhìn nhau, hình như hiểu ra chút gì đó, hai người cũng bắt chước Đường Phong, trốn khỏi tầm mắt của bầy sói, áp người lên vách đá, định rút ra ngoài, những tên áo đen khác cũng bám theo sau hai người, chuẩn bị rút lui. Thế nhưng chúng vừa mới cử động thì cả đàn sói cũng cùng lúc chuyển hướng, nhìn chúng chằm chằm. Stephen và cô gái tóc vàng dừng lại, đàn sói áp sát tiến lại gần, Stephen kinh ngạc phát hiện ra, đàn sói đang lao về phía tên đồng bọn ban nãy nổ súng.
8
Đúng vậy! Đàn sói đang lao về phía gã nổ súng đó, đàn sói càng lúc càng ép sát, nhất là con sói đực đầu đàn, nỗi đau mất vợ đã khiến nó vô cùng tức tối. Nó nhìn chằm chằm vào tên nổ súng. Đàn sói cách vị trí gã đó đứng chưa tới một mét, gã đã có thể nhìn thấy rõ ánh mắt hận thù hung tợn của sói đực, ánh mắt đã khiến mọi thứ phải run sợ, làm gã này không thể giương súng lên được nữa, mà chỉ biết đờ đẫn đứng đó. Những tên áo đen khác từ từ vòng qua gã, dồn lại phía sau Stephen, một tên áo đen trong đó khẽ hỏi Stephen: “Mặc kệ nó sao?”
“Sói vốn căm giận thù hận như vậy!” Stephen bỗng nhiên thốt ra một câu không đầu không cuối. Sau đó, lại quẳng thêm một câu: “Để nó tự giải quyết đi!” rồi lao ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất. Cô gái tóc vàng và những tên áo đen khác cũng lao ra khỏi đó. Trước khi đám người này rời khỏi Hắc Đầu Thạch Thất, đàn sói đầy hận thù xông tới, cùng nhau lao vào cái gã đen đủi đó. Gã đó trong giây phút trước khi bị bầy sói lao tới, phản xạ sống còn đã thôi thúc gã bóp cò lần nữa, tạch! tạch! tạch - đạn bắn lên cột đá và đỉnh thạch thất; ngay sau đó, cả thạch thất lại lắc mạnh một cái.
Stephen và cô gái tóc vàng đứng ngoài cửa động, quay đầu lại nhìn, cái gã đen đủi trong chốc lát đã bị bầy sói cắn xé không ra hình người, chỉ còn lại một đống thịt nát máu me. Cô gái tóc vàng nghe rất rõ tiếng trụ đá nứt vỡ. Cô ta nhìn về phía trụ đá, vết nứt trên trụ đá càng lúc càng dài, càng lúc càng sâu. Cô gái tóc vàng hét lên với Stephen: “Không được, hai trụ đá đó sắp gãy rồi, nhanh rời khỏi đây thôi!”
Stephen, cô gái tóc vàng, và cả những tên áo đen khác nữa cùng nhau lao ra khỏi Hắc Đầu Thạch Thất. Chỉ sau hai phút chúng thoát khỏi Hắc Đầu Thạch Thất, ầm - một chuỗi âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ Hắc Đầu Thạch Thất đã sập xuống trong chớp mắt.
Đường Phong và Hàn Giang cũng quay lại nhìn Hắc Đầu Thạch Thất đã sụp đổ. “Mau cất kệ tranh ngọc vào trong ba lô đi!” Nói xong, Hàn Giang lần lượt cất kệ tranh ngọc vào trong ba lô của mình và của Đường Phong. Họ sững sờ nhìn chăm chăm về phía Hắc Đầu Thạch Thất đổ xuống, mặt đất dưới chân trở nên rung chuyển, mọi thứ đều đang rung lên, ngọn tuyết sơn ở phía trên Hắc Đầu Thạch Thất cũng đang rung lắc mạnh. Trên đỉnh núi tuyết, hàng tấn băng tuyết và đá tảng đang ùn ùn đổ xuống trong nháy mắt.
“Chạy mau! Lại là một trận tuyết lở! Không! Là một trận tuyết lở cực lớn!” Hàn Giang điên cuồng kêu gào rồi dẫn mọi người lao về phía thung lũng của dải băng số 1, phía sau lưng họ, Stephen, cô gái tóc vàng, và cả năm tên áo đen khác cũng ý thức được rằng đây là một trận tuyết lở khủng khiếp xảy ra đột ngột. Cô gái tóc vàng đứng không vững bị chấn động làm ngã lăn ra đất, Stephen mặc kệ mọi thứ, vội đỡ cô ta dậy, kéo cô ta lao về phía thung lũng.
Hàn Giang lao tới ngoài thung lũng, mừng rỡ khi phát hiện ra trên nền tuyết ngoài thung lũng có đỗ bốn chiếc xe máy trượt tuyết. Hàn Giang hét toáng lên: “Hóa ra các người cưỡi đồ chơi này đến đây hả, ha ha, giờ thì đến lượt bọn ta hưởng thụ rồi nhé!”
Nói xong, Hàn Giang là người đầu tiên nhảy lên xe máy trượt tuyết, nhẹ nhàng khởi động. Từ Nhân Vũ cuống lên không biết chọn đường nào liền nhảy theo lên xe máy trượt tuyết của Hàn Giang. Makarov nhảy lên một chiếc xe khác, thứ này trước đây ông chơi rất thuần thục. Makarov chẳng mấy chốc cũng khởi động được xe, ông quay đầu lại hét lên với Đường Phong đang chậm chạp phía sau: “Đường Phong, nhanh! Mau tới đây!”
Đường Phong lảo đảo, rút cuộc đã đuổi kịp xe máy trượt tuyết của Makarov. Makarov khởi động xe, Đường Phong khẽ thở phào một cái. Khi anh quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra Stephen và cô gái tóc vàng cũng lao ra ngoài thung lũng, nhảy lên một chiếc xe máy trượt tuyết bám theo, hai tên áo đen chạy ra đầu tiên đã giành lấy chiếc xe máy trượt tuyết cuối cùng phi theo.
Bốn xe máy trượt tuyết bất chấp tất cả, điên cuồng lao về phía dải băng số 1. Đen đủi nhất là ba tên áo đen cuối cùng chạy ra tới thung lũng, đôi chân của chúng dù có chạy nhanh đến mấy cũng không thể thoát khỏi trận tuyết lở bất ngờ ập xuống này. Khi Đường Phong quay đầu lại nhìn, anh đã chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp nhất cuộc đời mình: mấy chục tấn tuyết tảng cuốn theo cả đá vụn, trong chớp mắt đã nuốt chửng ba tên áo đen đen đủi đó, như trút từ trên trời đổ ập xuống chúng...
9
Trận tuyết lở khủng khiếp chẳng mấy chốc đã nuốt chửng ba tên áo đen đó, nhưng nó không hề thỏa mãn, mà lại tiếp tục cuốn theo rất nhiều tảng tuyết trút xuống tảng băng số 1. Trên nền tuyết rộng lớn bằng phẳng của dải băng số 1, bốn chiếc xe máy trượt tuyết mở hết tốc lực, lao điên cuồng xuống dải băng. Hàn Giang và Makarov lái hai chiếc xe máy trượt tuyết phía trước, gần như song song nhau, bám sát theo đuôi là xe máy trượt tuyết do Stephen điều khiển, phía sau còn có một chiếc nữa do một tên áo đen khác điều khiển. Đường Phong quay đầu lại nhìn, hét về phía Makarov: “Stephen đuổi kịp chúng ta rồi, còn... còn cả tuyết lở nữa! Nhanh!”
“Anh yên tâm, tôi đã phóng hết tốc độ rồi, chúng không đuổi kịp chúng ta đâu!” Lão Mã vẫn rất tự tin.
Nhưng Makarov vừa mới dứt lời thì Đường Phong đột nhiên phát hiện ra một đống tuyết nhô lên trên thung lũng. Đường Phong lo lắng toát cả mồ hôi, hét lên với Makarov:
“Cẩn thận, phía trước có đống tuyết đấy!”
“Tôi nhìn thấy rồi, cậu ngồi yên.”
Đường Phong ôm chặt lấy Makarov, anh chỉ cảm thấy chiếc xe máy lắc mạnh một cái, Makarov đã vòng qua được đống tuyết đó. Nhưng đúng lúc này, Đường Phong giật mình phát hiện ra, Stephen đang bám sát theo sau lại lao vào đống tuyết này, lấy đống tuyết làm cầu bật, bay lên.
Hàn Giang lớn tiếng chửi rủa: “Đúng là thằng điên chán sống!”
Xe máy trượt tuyết của Stephen bay trong không trung vượt qua xe do Hàn Giang và Makarov điều khiển, sau đó nặng nề rơi xuống thung lũng tuyết. Sau khi xe trượt tuyết rơi xuống, Stephen thở phào một hơi dài, quay lại cười nham hiểm với Đường Phong và Hàn Giang, lúc này không còn gì để nghi ngờ, vì hắn sẽ là người chiến thắng trong trận truy đuổi bạt mạng này.
Nhưng hai thuộc hạ của hắn thì lại không may mắn như vậy. Để tránh đâm vào đống tuyết, hai tên cũng bắt chước theo Stephen, lao về phía đống tuyết, xem ra có vẻ thuận lợi nhưng khi rơi xuống thì chiếc xe lại bị lật nhào. Hai gã đen đủi tuy đã thoát được bầy sói, thoát được tuyết lở, nhưng lại bị rơi đến nỗi thịt nát xương tan.
“Đồ ngu! Hai thằng ngu! Hừm!” Stephen nghếch nhìn hai gã thuộc hạ đen đủi, chửi rủa.
“Stephen, chỉ còn lại hai chúng ta thôi, tiếp theo làm thế nào đây?” Cô gái tóc vàng hỏi.
“Đừng lo lắng, người của chúng ta vẫn còn đông lắm, hơn nữa chúng ta vẫn còn con tin.” Stephen nói xong quay đầu lại nhìn, xe của Hàn Giang và Makarov đang bám sát theo sau. Phía sau, một đống nham thạch đen sì và từng khối tuyết trắng cuộn vào nhau đang đuổi theo họ.
“Bắn! Bắn chúng nó đi!” Tuy trong lúc nguy hiểm, nhưng Stephen vẫn không quên việc phải cướp lại kệ tranh ngọc.
Cô gái tóc vàng lôi ra một khẩu súng tiểu liên cỡ vừa Ingram M10 hướng về phía Hàn Giang đang bám sát theo sau bóp cò: Tạch! Tạch! Tạch!... một loạt đạn bắn về phía Hàn Giang.
Trước sự công kích của cô gái tóc vàng, Hàn Giang cúi rạp người xuống, đánh tay lái rồi hét về phía Từ Nhân Vũ đang ở phía sau lưng: “Cẩn thận!”
Tránh được loạt đạn của cô gái tóc vàng, Hàn Giang khẽ chửi: “Đồ điên, giờ này mà còn dám nổ súng, vậy thì tao sẽ chơi cùng mày!” Nói đến đây, Hàn Giang quay đầu lại hét về phía Từ Nhân Vũ: “Tiến sỹ! Anh cũng cho chúng nếm chút mùi đi!”
Từ Nhân Vũ nghe thấy vậy, đầu cũng căng lên như dây đàn, bình thường anh bắn súng cũng tạm ổn, nhưng trong lúc này, trên chiếc xe máy trượt tuyết nghiêng ngả... Từ Nhân Vũ đang sợ tới nỗi chỉ dám trốn sau lưng Hàn Giang, ôm chặt lấy eo Hàn Giang, không dám nhúc nhích.
10
Nhưng lệnh của Hàn Giang không thể không nghe, mà kẻ thù khiêu khích cũng cần phải bắn trả, Từ Nhân Vũ không còn cách nào khác, đành lập cập thò tay móc khẩu 92 trong áo ra. Nhưng anh vừa mới móc súng ra, vẫn chưa kịp giương lên thì chiếc xe đã chao đảo một cái, tay phải của Từ Nhân Vũ lắc mạnh làm khẩu 92 của anh chưa bắn được phát nào đã rơi xuống đất. Từ Nhân Vũ lúc đó ngớ cả người.
“Đồ ngốc!” Hàn Giang tức tối chửi mắng, nhưng anh cũng tỉnh táo ngay lại, Từ Nhân Vũ không phải là Triệu Vĩnh, lúc này nếu như Triệu Vĩnh ở đây thì đã không để bọn chúng huênh hoang như vậy rồi.
Xe máy trượt tuyết vẫn đang lao vun vút, tốc độ rất nhanh, địa hình trên thung lũng tuyết lại phức tạp, hai tay Hàn Giang phải nắm chặt, không buông ra được. Từ Nhân Vũ không ổn, Hàn Giang chỉ biết gửi hết hy vọng vào Đường Phong, khi hai xe chạy ngang nhau, anh liền hét về phía Đường Phong: “Đường Phong, trông vào cậu cả đấy!”
Đường Phong lĩnh hội ý chỉ, nhưng tay súng của anh cũng không khá hơn Từ Nhân Vũ là mấy, một tay anh túm lấy eo của Makarov, cố gắng để mình giữ thăng bằng được trên xe, sau đó tay phải giương súng. Pằng! Pằng! Tốt xấu gì cũng bắn được hai phát rồi, coi như đã trả miếng lại cô gái tóc vàng kia. Nhưng Đường Phong vừa bắn xong hai phát thì cô gái tóc vàng đầu bên kia cũng liền bắn lại một loạt đạn về phía Makarov và Đường Phong. May mà lúc cô gái tóc vàng nổ súng, chiếc xe máy trượt tuyết đã lắc một cái, loạt đạn này cũng không trúng phát nào.
Ba chiếc xe vẫn lao hết tốc độ về phía trước, tuyết lở cũng dần dần bị họ bỏ lại phía sau. Lúc sau, ba chiếc xe dàn hàng ngang, Hàn Giang ở giữa, bên trái anh là Makarov và Đường Phong, bên phải là Stephen và cô gái tóc vàng. Cô gái tóc vàng thấy Hàn Giang đang song song với mình liền nổ súng bắn Hàn Giang, nhưng lúc này cô ta đang ở bên phải Hàn Giang, tay phải cầm súng không tiện bắn, đành phải đổi khẩu M10 cỡ nhỡ sang tay trái. Đối diện với nòng súng đen ngòm, Từ Nhân Vũ thầm biết rằng lần này Hàn Giang không ổn, lành ít dữ nhiều. Thế nhưng Hàn Giang lại vô cùng trấn tĩnh, đúng lúc cô gái tóc vàng giương súng ngắm chuẩn anh, chuẩn bị bóp cò thì Hàn Giang đánh tay lái một cái, đập mạnh vào xe máy trượt tuyết của Stephen, đồng thời vung tay phải ra bổ về phía cô gái tóc vàng. Cô ta hoàn toàn không ngờ tới Hàn Giang lại tung chiêu này nên không kịp đề phòng, hét lên một tiếng thất thanh, khẩu tiểu liên cũng rơi xuống.
Stephen không nhìn rõ đã xảy ra việc gì, nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô gái tóc vàng, hắn vội vàng giảm tốc độ, Hàn Giang và Makarov nhân cơ hội vượt lên Stephen.
Stephen thấy cô gái tóc vàng không có vấn đề gì cả lại tăng tốc đuổi theo. Chẳng mấy chốc, Stephen lại đuổi kịp Hàn Giang. Hàn Giang thấy dầu xe sắp hết và họ đã nhìn thấy điểm cuối của dải băng số 1. Ở đây không có rừng tháp băng rối rắm, lưỡi băng khổng lồ liếm thẳng vào trong một khe sâu, khe sâu rộng rãi và bằng phẳng, do hai hôm nay có mấy trận tuyết rơi dày nên tuyết trong khe sâu trắng xóa và rất dày, nên cũng có nghĩa là xe máy trượt tuyết có thể tiến thẳng vào trong khe sâu.
Hàn Giang phán đoán tình hình hiện tại, tuy bên anh có bốn người, đối phương chỉ có hai người, nhưng kỹ thuật súng của Stephen và cô gái đó chuẩn xác, rất lợi hại, khó đối phó, còn bên anh tuy có bốn người nhưng đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa, bọn áo đen này không chỉ có vài tên, nếu không có bầy sói đột nhiên xuất hiện và trận lở tuyết đó thì ban nãy chắc chắn họ đã không còn đường tháo chạy. Tiếp đây nếu như gặp lại bọn áo đen này thì có thể xuất hiện điều thần kỳ gì nữa không nhỉ? Không! Không thể nữa!
Nghĩ tới đây, Hàn Giang quyết định, khi anh và Makarov lái xe song song nhau, anh liền hét lên: “Cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay, chúng ta chia nhau chạy... các anh hướng đông, tôi hướng tây... sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì về thẳng Mã Khúc!”
Đường Phong và Makarov gật gật đầu, cũng đành phải vậy! Ngay tức khắc, trên thảo nguyên tuyết trắng mênh mang, hai chiếc xe máy trượt tuyết do Hàn Giang và Makarov lái để lại hai vết bánh dài, một về hướng đông một về hướng tây...
11
Đường Phong và Makarov lao như bay được vài cây số về hướng đông, phía sau hình như không có truy binh, lúc này, Makarov nói với Đường Phong: “Dầu xe sắp cạn hết rồi đấy!”
Xe máy trượt tuyết từ từ dừng lại, trong màn đêm đặc quánh, bốn bề là núi tuyết, khe sâu, thung lũng tuyết lạnh lẽo bao quanh, chỉ có tiếng gió kêu gào mà không có bất cứ một âm thanh nào khác. Không gian này khác hoàn toàn với trận đại tuyết lở khủng khiếp và cuộc truy đuổi bạt mạng ban nãy, đã khiến Đường Phong và Makarov bỗng nhiên có cảm giác như mình đang ở trong một thế giới khác.
“Xem ra bọn áo đen không truy đuổi chúng ta nữa, chúng đuổi theo Hàn Giang rồi!” Đường Phong nói.
Makarov xuống xe, thở dốc: “Cái này không có gì lạ cả, kệ tranh ngọc chỗ Hàn Giang là tấm mới phát hiện ra trong Hắc Đầu Thạch Thất.”
“Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Đường Phong hỏi Makarov.
“Làm theo Hàn Giang nói, về Mã Khúc.”
“Mặc kệ bọn họ?” Đường Phong có chút lo lắng hỏi.
“Không phải là mặc kệ họ mà là chúng ta không thể lo được cho họ, hơn nữa hiện giờ họ chạy đi đâu rồi chúng ta cũng không biết nữa!” Makarov phân tích.
“Nhưng... nhưng tôi thấy chúng ta không thể quay về như vậy được!”
“Đường Phong, anh phải tin tưởng Hàn Giang! Anh ấy hiện giờ là thủ lĩnh của chúng ta, phục tùng mệnh lệnh của anh ấy chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh ấy.”
Nghe những lời Makarov nói, Đường Phong không nói thêm gì nữa. Anh bật đèn pin lên quan sát khung cảnh xung quanh, sau đó hỏi Makarov: “Bây giờ chúng ta về bằng cách nào?”
“Đế tôi xem xem, đây là đâu...” Makarov nói xong cũng lấy đèn pin soi tứ phía, đột nhiên hỏi: “Ở đây trông quen quen, hình như chúng ta đã từng đến đây!”
Đường Phong cũng gật đầu, nói: “Đúng! Chúng ta đã từng đến đây, ở đây hình như là khe sâu thông qua dải băng số 2, chính là đường lúc chúng ta đến.”
“Không sai! Nếu đúng là như vậy thì có thể tìm thấy xe ô tô của chúng ta, có xe thì sẽ có thể rời khỏi đây nhanh hơn chút đấy!” Makarov nói xong, nội dung trí nhớ của mình bắt đều mò mẫm tiến lên phía trước.
Ông trời phù hộ! Hai người họ sau khi đi bộ đúng một tiếng đồng hồ thì quả thật đã tìm thấy chiếc Jeep Cherokee. Trước khi lên xe, Đường Phong nhìn lại lần nữa dải băng số 2 mà họ đi bộ vượt qua, nó vẫn nằm yên giữa hai đỉnh núi tuyết, yên tĩnh hoang vu giống như hàng trăm hàng nghìn năm qua, giống như chưa từng có ai đặt chân đến đây vậy.
Đường Phong cẩn thận từ từ lái chiếc Jeep Cherokee lên đường. Makarov ngồi cạnh ghế lái, chỉ đường cho Đường Phong, hai người dò dẫm trong đêm tối đi được hơn hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không sao ra được khỏi khe sâu này, ngược lại còn hoàn toàn mất phương hướng.
Đường Phong trong lòng càng sốt ruột, Makarov ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Tôi nhớ là bên trái có một dốc núi hình như có thể đi ra khỏi khe sâu này!”
Đường Phong lái về hướng Makarov chỉ, lái thẳng lên dốc núi đó, nhưng lái mãi lái mãi anh mới phát hiện ra có chút gì đó không bình thường: “Sao dốc núi này càng đi càng cao vậy nhỉ, không biết ở đây thông tới đâu?”
Makarov lắc lắc đầu: “Tiến thẳng xem sao!”
Đường Phong lại tiếp tục lái về phía trước thêm một đoạn. Phía trước hình như là một thung lũng, Makarov thấy vậy có chút phấn khởi nói: “Đây là thung lũng, lái qua đây có khi chúng ta sẽ ra khỏi khe sâu này.”
Đường Phong nghe lời, nhấn ga, lao thẳng vào thung lũng. Nhưng khi họ lái vào nơi được gọi là thung lũng, Makarov bỗng nhiên trợn tròn mắt, kêu lên thất thanh: “Mau! Mau dừng xe lại, phía trước không phải là thung lũng, là vực thẳm!”
Nhưng mọi thứ giờ đều đã muộn, Đường Phong đạp mạnh chân phanh, nhưng chiếc Jeep Cherokee cũng không tránh khỏi lao xuống vực. Trong giây phút chiếc Jeep Cherokee lao xuống vực, Makarov và Đường Phong cũng phi người ra khỏi cửa xe còn chiếc Jeep Cherokee thì rơi thẳng xuống vực sâu, rồi một tiếng nổ bùm, chiếc xe bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa lớn cháy sáng cả khe núi.
12
Khi xe máy trượt tuyết cạn dầu, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ quẳng xe lại, nhân lúc trời tối lao như bay trên cao nguyên hoang dã, khoảng mười lăm phút sau họ phát hiện ra một sườn núi nhỏ có thể ẩn nấp, vậy là, hai người chạy tới sườn núi đó.
Hai người nằm bò ra đất, thở hổn hển. Khi đã hồi phục lại chút ít, Từ Nhân Vũ hỏi Hàn Giang: “Chúng ta đang ở đâu thế?”
Hàn Giang bò dậy, nhìn nhìn xung quanh. Tuyết trên mặt đất không dày lắm, xung quanh đều là những ụ núi thấp lè tè, A Ni Mã Khanh hùng vĩ đã bị họ bỏ lại phía sau. Hàn Giang nói: “Chắc là chúng ta đã chạy ra ngoài tuyết sơn A Ni Mã Khanh rồi, ở đây rất có khả năng gần đường giao thông, trời cũng sắp sáng rồi!”
“Hiện giờ chúng ta cần chi viện!” Từ Nhân Vũ khẽ nói.
“Phí lời, tôi cũng biết, nhưng kể từ khi chúng ta bắt đầu tiến vào khu C là đã không có bất cứ tin tức gì rồi, đến cả điện thoại vệ tinh cũng không có tác dụng!”
Hàn Giang đang nói thì trên hoang nguyên lạnh lẽo bỗng vang lên giọng nói của Stephen: “Hàn Giang, anh đừng có trốn nữa, tôi biết anh chạy không xa, chỉ quanh đây thôi. Ra đây đi, chúng ta nói chuyện!”
Hàn Giang nghe thấy những lời này liền lấy tay ra hiệu im lặng cho Từ Nhân Vũ, sau đó tựa lưng vào sườn núi nhắm mắt thư giãn, mặc kệ Stephen.
“Được rồi! Xem ra anh không thấy quan tài không đổ lệ, tôi sẽ lập tức để anh gặp một người, tôi tin rằng anh nhất định sẽ ngoan ngoãn bước ra đây!” Stephen nói xong thì chỉ thấy vài luồng ánh sáng chói mắt lóe lên trên cao nguyên hoang dã, cả tiếng còi hú cũng vang lên.
Hàn Giang lập tức nghĩ tới Yelena, anh bò tới mép núi, lén nhìn lên chỗ cách đó không xa trên cao nguyên, hai chiếc Hummer đỗ lại bên cạnh Stephen, sáu tên áo đen từ trên xe nhảy xuống, trong đó có hai tên cao to áp giải một người từ phía sau xe lên, nhờ ánh đèn xe, Hàn Giang nhìn thấy người đó quả thật là Yelena.
Hàn Giang thu người vào trong núi, nhắm mắt lại, cố nghĩ nhanh ra cách đối phó, nhưng anh không sao trấn tĩnh lại được, chỉ thấy bồn chồn khó chịu. Anh ra sức tự trấn tĩnh bản thân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ có cách: tự mình bước ra.
Sau khi quyết định, Hàn Giang mở mắt, dặn dò Từ Nhân Vũ: “Cậu nấp ở đây, nhất định không được nhúc nhích! Người chúng cần là tôi, bất luận bên đó xảy ra chuyện gì cậu cũng không được nhúc nhích!”
Dặn dò xong, Hàn Giang một tay cầm chiếc ba lô có đựng kệ tranh ngọc, một tay cầm súng nhảy lên sườn núi, lớn tiếng hét lên với bọn áo đen: “Các người thả Yelena ra, tôi và kệ tranh ngọc đều ở đây!”
Bên đó, vọng lại tiếng cười điên dại của Stephen, cười xong, Stephen nghiến răng nói: “Hàn Giang, tôi biết anh nhất định sẽ xuất hiện. Tôi không thể không nói tôi biết tỏng anh rồi, lần này anh lại khiến tôi tổn thất mất sáu người! Các anh đều là cao chủ hàng đầu đấy!”
Hàn Giang từng bước tiến lại gần Stephen. “Đứng lại!” khi Hàn Giang chỉ còn cách Yelena hai chục bước chân, Stephen liền hô anh đứng lại. Hàn Giang đứng im, nhìn qua khuôn mặt có chút tiều tụy của Yelena. Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Yelena liền lớn tiếng hét về phía Hàn Giang: “Hàn! Cha tôi giờ sao rồi?”
“Cô yên tâm, ông ấy giờ chắc là đã thoát ra ngoài rồi!” Hàn Giang lớn tiếng đáp lại.
“Tốt! Vậy thì tốt! Anh không cần lo cho tôi đâu, đem kệ tranh ngọc rời khỏi đây đi!” Yelena lại hét về phía Hàn Giang.
“Bảo nó im miệng lại!” Stephen hằn học ra lệnh cho thuộc hạ.
Hai gã cao to vạm vỡ giáng cho Yelena hai cái tát rồi dùng một miếng băng dính dán miệng cô lại.
Stephen từ từ lên nòng khẩu súng ngắn SW99 trong tay, ngắm thẳng vào Hàn Giang: “Hàn Giang, trước đây tôi đã từng nói rồi, chỉ cần thật thà hợp tác cùng chúng tôi thì tôi cũng không lấy mạng của anh đâu, nhưng anh lại không chịu, thế nên anh đừng có trách tôi, vì tôi đã cho anh cơ hội rồi đấy!”
Pằng! Stephen bóp cò, một viên đạn bắn vào cánh tay phải của Hàn Giang, người Hàn Giang rung bắn lên một cái, một cơn đau buốt quằn quại nhanh chóng lan khắp cơ thể, trán đổ mồ hôi hột, anh muốn giơ súng lên nhưng cánh tay phải đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Khẩu súng ngắn 92 trên tay Hàn Giang rơi xuống đất, ba lô trên tay trái cũng rơi xuống bên cạnh, máu đỏ tươi chảy từ trên cánh tay phải xuống. Hàn Giang lấy tay trái bịt vết thương trên tay phải, anh ngẩng đầu nhìn đám áo đen, mắt dần dần mờ đi, trong mắt anh chỉ còn lại khuôn mặt nhăn nhở nham hiểm của Stephen và khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Yelena.
Đau đớn khủng khiếp và mất quá nhiều máu đã khiến Hàn Giang cũng không gắng gượng nổi. Anh quỳ một gối xuống đất, vẫn cố giữ tỉnh táo, và anh lại nghe thấy giọng của Stephen.
“Đem ba lô của nó lại đây!” Stephen ra lệnh bằng tiếng Anh.
Một tên áo đen cao to đi thẳng về phía Hàn Giang, trong lúc mơ màng, Hàn Giang vẫn giữ được chút tỉnh táo, anh giơ tay trái ra muốn với lấy ba lô của mình, nhưng tay trái của anh tóm mãi cũng đều chỉ tóm được không khí, mắt anh càng lúc càng mờ ảo, đã không thể nhìn rõ chiếc ba lô của mình nữa.
Gã áo đen đó càng lúc càng gần, nhưng trong chính lúc này, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng động cơ máy bay ầm ầm, chiếc trực thăng Z-9 đang từ xa tiến lại gần, lướt trên không trung. Stephen, cô gái tóc vàng và những người áo đen này bất giác rối tung cả lên.
“Những phần tử vũ trang phía dưới lập tức buông vũ khí xuống đầu hàng, các người đã bị bao vây, các người đã bị bao vây!” Giọng nói kiên định của Triệu Vĩnh từ trên máy bay vọng xuống.
Triệu Vĩnh vừa nói dứt lời, trong nắng sớm bình minh, tại biên giới giáp ranh hoang nguyên xa xôi đã xuất hiện sáu chiếc xe thiết giáp Đông Phong chở đầy quân đột kích đang phóng hết tốc độ tới đây. Đồng thời, trên chiếc trực thăng Z-9, quân đột kích cũng leo dây rời khỏi máy bay. Lúc này, tiếng gió rào rào vang lên trên hoang nguyên tĩnh mịch.
Hàn Giang nghe thấy giọng Triệu Vĩnh, cảm thấy phấn chấn hẳn lên, hình như được tiếp thêm được sức mạnh, anh mở to mắt, nhìn thấy Yelena, nhìn thấy đầu tên đang áp giải Yelena. Hàn Giang dùng tay trái tức tốc nhặt khẩu súng ngắn 92 dưới đất lên, Pằng! Pằng! Pằng! Bắn liền mấy phát, một viên trong đó đã bắn vào đầu gã áo đen. Yelena thấy vậy cũng dùng cùi chỏ tấn công gã này rồi tung một cú đá, hạ gục một tên khác.
Đạn trong băng chỉ còn lại ba viên cuối cùng, Hàn Giang cũng không lãng phí, chuyển hướng nòng súng, ngắm vào tên áo đen đang cầm ba lô của mình, bắn thêm ba phát súng. Bắn xong hết chỗ đạn trong băng, Hàn Giang cũng tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, anh nặng nề đổ người xuống cao nguyên hoang dã, từ từ nhắm mắt lại. Tiếng súng, tiếng gào thét, tiếng chửi mắng đều dần dần xa rời anh, chỉ còn lại tiếng gió vĩnh cửu trên cao nguyên vang vọng mãi bên tai anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.