Tử Thư Tây Hạ

Chương 8: Cốt đạo thăm thẳm




1
Đường Phong, Lương Viện, Hàn Giang ba người men theo con suối chảy dưới vách núi chầm chậm tiến về phía trước, hai bên vách núi dựng đứng cao hàng nghìn mét, đỉnh núi ẩn trong tầng mây, sương mù đêm qua kéo xuống vẫn chưa tan hết, bao trùm cả vách núi, nếu chỉ cách xa 5 mét thôi thì cũng không nhìn thấy nhau rồi. Không biết đi được bao lâu, những giọt nước mưa từ trên không trung tí tách rơi xuống, đường đi càng thêm lầy lội, có những chỗ vốn chẳng có đường, chỉ có suối chảy băng qua.
Lương Viện ca thán: “Lại mưa rồi, thật đúng là đen đủi.”
Hàn Giang không kêu ca gì, mà giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Đường Phong hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ con suối này sẽ dẫn đến đâu nhỉ? Đường Phong, cậu có để ý thấy không, hiện giờ dòng suối rộng hơn ban nãy rất nhiều, nước cũng sâu hơn trước.” Hàn Giang nói.
“Điều này không phải rất bình thường sao, dòng suối càng chảy xuống hạ lưu, mặt nước càng rộng, nước cũng càng sâu mà.” Đường Phong thản nhiên đáp lại.
“Tôi cảm giác chỗ này thấp hơn mực nước biển rất nhiều, chúng ta đúng ra đã tới chân vách núi rồi, có lẽ chúng ta sắp ra khỏi ngọn núi này đấy.” Lương Viện nói chêm vào.
“Mong là như thế… ở đây không còn đường đi nữa rồi. Ôi! Vẫn phải xuống nước.” Vừa nói, Đường Phong vừa thử lội xuống suối. Nhưng anh vừa xuống nước toàn thân liền loạng choạng, không nhịn được liền bật ra câu chửi: “Mẹ nó! Không ngờ ở đây sâu hơn ban nãy nhiều thế!”
“Anh nhìn có vẻ văn hóa nho nhã thế mà cũng biết chửi bậy cơ đấy, ha ha!” Lương Viện bám theo sau Đường Phong xuống nước cười hi hi chọc.
Đường Phong đỏ mặt, đáp: “Cô đừng có suốt ngày soi tôi! Đội trưởng mới chuyên nói bậy kìa! Anh ta mà cuống lên là sẽ chửi bậy ngay!”
“Ê! Các người đấu võ mồm, đừng có mà lôi tôi vào, liên quan gì đến tôi chứ!” Hàn Giang cũng vừa nói, vừa lội xuống nước. Đường Phong đi đầu, Lương Viện ở giữa, Hàn Giang phía sau, ba người đi theo hàng dọc, chầm chậm thả người theo dòng suối chảy về phía trước. Trước mặt là từng đám sương mù bay lên, tầm quan sát càng kém, ngoài hai mét toàn là một vùng trắng xóa. Hàn Giang lo lắng cho Lương Viện, bước tới cạnh cô, hai người bám sát theo sau Đường Phong, nhắc nhở Đường Phong cẩn thận. “Suỵt! Hai người nghe xem đây là âm thanh gì?” Tiếng nước chảy rào rào phía trước vọng lại, ba người đứng trong sương mù dày đặc đưa mắt nhìn nhau.
“Không phải tiếng nước chảy sao?” Đường Phong không màng tới, tiếp tục tiến lên phía trước, đột nhiên, Hàn Giang hét lên: “Cẩn thận, phía trước có thác đấy!”
May mà Hàn Giang cảnh báo sớm. Đúng lúc Hàn Giang hét lên “cẩn thận”, Đường Phong vừa trượt chân một cái, theo đà ngã nhào. Dòng suối vốn đang hiền hòa, đến đây đột nhiên trở nên dữ dội, Đường Phong bị dòng nước chảy xiết cuốn lên phía trước. Đường Phong trợn trừng mắt, bởi anh đã có thể nhìn thấy thác nước phía trước mặt. Đường Phong ra sức giãy giụa trong nước, định đứng dậy, nhưng so với dòng nước đang chảy xiết thì sức lực của anh thật quá mong manh, Đường Phong mở to mắt bất lực nhìn mình bị dòng nước xiết cuốn trôi, thác nước trước mặt đã càng lúc càng gần rồi…
Hàn Giang bảo Lương Viện đứng nguyên chỗ cũ đừng di chuyển, còn mình thì bất chấp tất cả lao lên phía trước. Đúng trong giây phút Đường Phong bị dòng nước đẩy xuống thác, cánh tay tráng kiện của Hàn Giang đã tóm được cánh tay trái của Đường Phong, cánh tay còn lại thì tóm chặt vào một tảng đá to trong dòng nước.
Cơ thể Đường Phong treo lơ lửng giữa không trung, anh đảo mắt nhìn xuống phía dưới, đầu óc quay cuồng, phía dưới là những tầng sương mù dày đặc, vốn chẳng nhìn rõ sâu đến mức nào, có lẽ chính là… vực sâu vạn trượng!
“Cố gắng bám lấy!” Hàn Giang hét về phía Đường Phong.
“Tôi… tôi sắp không gắng được nữa rồi!” Đường Phong cảm thấy cánh tay trái của mình đã tê cứng tự bao giờ.
“Cánh tay kia, dùng cánh tay kia tóm lấy vật gì đó, cành cây, đá, cái gì cũng được…”
Đường Phong ra sức vẫy đập cánh tay phải trong không trung, anh muốn tóm lấy vật gì đó, đó có lẽ chính là ngọn cỏ cứu mạng của anh.
2
“A!...” tiếng kêu thảm thiết của Đường Phong, Hàn Giang nhắm mắt lại, trong lòng cũng đột ngột nặng trĩu, Lương Viện càng gào khóc thảm thiết, đến ngay cả Đường Phong cũng cho rằng mình đã rơi xuống vực sâu vạn trượng. Đợi tới khi Hàn Giang mở mắt ra thì lúc này mới phát hiện rằng Đường Phong đã dùng tay phải tóm được một bụi gai ven bờ. Bụi gai đâm xuyên vào da thịt của Đường Phong, máu tươi chảy theo cánh tay phải của Đường Phong từ từ nhỏ xuống tong tỏng.
Hàn Giang dùng chân bám chặt vào tảng đá to, đưa cánh tay còn lại ra, hai tay cùng tóm lấy cánh tay trái của Đường Phong, nói: “Nào, hai chúng ta cùng dùng sức nhé!”
Đường Phong gật gật đầu, hai người cùng dồn sức, một người ra sức kéo, một người ra sức bò lên trên, năm phút sau, rút cuộc Hàn Giang cũng lôi được Đường Phong lên. Hai người sức cùng lực kiệt, nằm sõng soài trên thảm cỏ bên bờ suối.
“Cảm ơn anh, anh lại cứu tôi thêm một lần nữa.” Đường Phong nhìn lên bầu trời mây mù bay lượn, thở hổn hển nói.
“Cảm ơn gì chứ! Nếu như là tôi rơi xuống đấy, tôi nghĩ cậu cũng sẽ làm như vậy thôi.”
Hai người nằm trên thảm cỏ hai mươi phút mới hồi phục lại. Đường Phong nhìn Lương Viện đang đờ đẫn cả người, mắng: “Đã thấy ngốc chưa? Cứ đòi đi theo chúng tôi cho bằng được cơ; nếu cô mà là tôi lúc nãy, nộp cái mạng quèn ở đây, đến lúc đó, cha cô sẽ đau lòng đến nhường nào!”
“Anh lại nói tôi như vậy rồi, thế mà vừa nãy tôi còn phí công lo lắng cho anh cơ đấy!” Lương Viện nghẹn ngào hét lên với Đường Phong.
“Hai người đừng cãi vã nữa, bây giờ nói cái gì có ích chút đi, đã đến đây rồi thì không ai được bỏ ai!” Hàn Giang lớn tiếng gầm lên, hét xong lại hạ giọng lẩm bẩm: “Tôi mới là đen đủi đây này, gặp nguy hiểm không nói làm gì, lại còn phải chăm sóc các người, ngoài ra còn phải làm người hòa giải cho các người nữa chứ! Phải đoàn kết, hiểu chưa hả?”
Hàn Giang vừa nói lại vừa gằn giọng, Đường Phong và Lương Viện cùng nhìn nhau, không dám nói thêm gì nữa. Hàn Giang nhóm một đống lửa, hong khô quần áo của anh và Đường Phong, rồi lại giúp Đường Phong xử lý vết thương trên tay, khi xong xuôi mọi việc thì cũng đã tới trưa, sương mù trong khe núi bắt đầu dần dần tản đi.
Ba người bụng trống rỗng, Hàn Giang đi một vòng xung quanh, rồi chỉ dùng một con dao quân dụng Thụy Sỹ mang theo bên người mà đã bắt được một con sóc xuống suối uống nước. Hàn Giang thuần thục xử lý con sóc sạch sẽ xong, gác lên ngọn lửa bắt đầu nướng, vừa nướng vừa cười nói với Đường Phong: “Giờ thì mơ ước của cậu thành sự thật rồi nhé, thịt thú rừng cũng có rồi đây, nào, nếm thử một miếng trước đi.”
Vừa nói, Hàn Giang vừa cắt một miếng thịt sóc đưa cho Đường Phong. Đường Phong nếm thử một miếng, chau mày nói: “Mùi vị thật là chẳng ra sao cả!”
“Thôi đi, có ăn là tốt rồi, còn chưa bảo cậu ăn sống đấy!” Hàn Giang cười nói.
Đường Phong vừa nghe thấy Hàn Giang nhắc đến hai từ “ăn sống”, nhớ lại con rắn mà Triệu Vĩnh bắt mình ăn lúc trước, dạ dày lại muốn cuồn cuộn hết cả lên.
Tuy mùi vị không ngon, nhưng Hàn Giang và Đường Phong vẫn chén từng miếng thịt sóc, Lương Viện lặng lẽ nhìn hai người nhưng không ăn lấy một miếng. Hàn Giang thấy vậy, quan tâm hỏi: “Sao cô không ăn đi?”
Lương Viện chau mày lắc lắc đầu: “Từ trước tới nay tôi không ăn những con vật nhỏ này, các anh tàn nhẫn quá.”
Hàn Giang nghe thấy vậy, bó tay lắc đầu. Đường Phong lạnh lùng cười: “Nhìn cái là biết đại tiểu thư con nhà giàu, cô không ăn gà, không ăn vịt chắc! Lại còn động vật nhỏ với chả động vật to, quá tàn nhẫn. Bây giờ cô vẫn chưa tới lúc thật sự đói, đợi đến khi đói sắp chết, cái gì mà cô chẳng ăn, rắn, ếch, thằn lằn đều…”
“Thôi đi! Thôi đi! Anh đừng nói nữa, buồn nôn quá…” Lương Viện hét lên, ngắt lời Đường Phong.
“Suỵt! Đừng nói nữa!” Hàn Giang đột nhiên lấy tay ra hiệu im lặng.
“Sao thế…” Đường Phong thì thào hỏi.
“Có người!”
“Có người?”
“Cậu nghe, phía trên dòng suối có động tĩnh…”
Ba người im lặng, dỏng tai nghe, quả nhiên, phía trên dòng suối vọng lại tiếng cành cây gẫy và cả tiếng bước chân lạo xạo, giữa đó còn lẫn cả tiếng người nói chuyện.
3
Hàn Giang hất hất tay về phía Đường Phong và Lương Viện, ra hiệu cho họ nấp vào bụi cỏ cạnh đó, còn mình thì lôi khẩu súng ngắn 84 ra, lùi vào bụi cỏ, cảnh giác nhìn lên phía trên dòng suối.
“Có khi nào là người trên máy bay không nhỉ?” Đường Phong ghé sát tai Hàn Giang, khẽ hỏi.
“Tôi cũng nghĩ như vậy… Nếu tôi không nghe lầm thì là hai người.”
“Hai người? Makarov và Yelena?”
“Ngộ nhỡ không phải người trên máy bay thì sao?” Lương Viện đột nhiên hoảng hốt hỏi.
Đường Phong quay lại nhìn Lương Viện, không trả lời, bởi anh không dám nghĩ tiếp. Trên ngọn núi rộng lớn không một bóng người này, ngoài hành khách trên máy bay ra, còn có ai được nữa? Đường Phong mở to mắt nhìn chằm chằm về phía trước, sương mù trong khe núi trước mặt vẫn chưa tản đi hết, tiếng bước chân của hai người đó càng lúc càng rõ rệt, tim anh đập thình thịch theo tiếng bước chân của họ. Năm phút sau, Đường Phong rút cuộc đã nhìn rõ hai người bước ra từ trong sương mù đó, hóa ra là Từ Nhân Vũ và Stephen.
Hai người một trước một sau, men theo con đường ban nãy Đường Phong đi qua, đi tiếp xuống dưới. Gần như cùng lúc với Đường Phong và Hàn Giang phát hiện ra họ, Từ Nhân Vũ và Stephen cũng phát hiện ra ba người, Từ Nhân Vũ liền cao giọng hét lên: “Tôi đã bảo là chắc chắn các anh sẽ men theo con đường này đi xuống dưới, Stephen còn không tin.”
“Sao các anh không ở chỗ cũ đợi cứu viện, chạy tới đây làm gì vậy?” Hàn Giang nghiêm giọng trách móc.
Từ Nhân Vũ bị lời trách móc của Hàn Giang làm cho cứng họng, không thốt lên được câu nào, ngược lại Stephen thì lườm Hàn Giang một cái, chẳng ôn hòa cũng chẳng nổi nóng đáp lại: “Cảnh sát Hàn, chúng tôi cũng không phải là phạm nhân, các anh có thể xuống núi, tại sao chúng tôi không thể?”
Lúc này đến lượt Hàn Giang cứng họng, Đường Phong vội chêm lời: “Không phải chúng tôi quản lý các anh, mà là chúng tôi lo lắng cho sự an toàn của các anh, ở đây môi trường phức tạp, hoang vu không một bóng người, rất dễ xảy ra chuyện, các anh ở lại trên núi, đợi cứu viện thì sẽ an toàn hơn.”
“Ở trên núi, đợi cứu viện?” Stephen ngẩng đầu nhìn lên trời nói: “Trên núi đã hoàn toàn đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, trong cái thời tiết quái quỷ này, anh hy vọng sẽ có người phát hiện ra chúng tôi sao? Đừng nằm mơ nữa. Ở trên núi, nếu không chết vì lạnh thì cũng chết vì đói, hoặc thành bữa tối của thú hoang! Không muốn chết thì chỉ còn cách tự mình ra khỏi đây.”
“Không sai, thời tiết kiểu này rất khắc nghiệt, nhân viên cứu hộ rất khó để phát hiện ra chúng ta, thế nên mấy người chúng tôi mới xuống núi tìm cứu viện bên ngoài.” Hàn Giang giải thích với Stephen.
Stephen thoáng sững sờ, nói: “Vậy thì chúng tôi trách nhầm anh rồi, tôi còn cho rằng bọn anh bỏ chạy hết rồi cơ?”
“Chạy hết rồi? Nghĩa là sao?” Hàn Giang không hiểu.
“Hai cha con người Nga cũng không thấy đâu cả!” Từ Nhân Vũ nói chen vào.
“Cái gì? Makarov và Yelena cũng không thấy đâu cả?” Đường Phong ngạc nhiên nhìn Stephen và Từ Nhân Vũ.
Từ Nhân Vũ gật gật đầu nói: “Chúng tôi vừa ngủ dậy thì phát hiện ra cạnh đống lửa của các anh đã chẳng còn một ai. Chúng tôi tưởng rằng năm người bọn anh cùng nhau xuống núi, Stephen thì bảo rằng các anh không đi cùng nhau; quả nhiên, Stephen đã nói đúng, các anh không đi cùng họ.”
“Tôi đã nói từ trước là hai cha con người Nga đấy không hề đơn giản.” Hàn Giang khẽ lẩm bẩm nói.
“Đúng vậy! Cái ông lão lái máy bay đó, chắc chắn không phải người bình thường.” Stephen đột nhiên nói giọng kỳ quái khó hiểu.
“Vậy cậu đến Trung Quốc làm gì vậy?” Hàn Giang quay ngoắt lại, hỏi thẳng Stephen.
Stephen bỗng thoáng sững sờ, ngập ngừng một lúc mới chậm rãi nói: “Xem ra anh cũng rất hứng thú với tôi đấy nhỉ.”
“Đúng vậy, tôi hứng thú với tất cả mọi người xung quanh, đặc biệt là sau khi máy bay rơi.” Hàn Giang nhìn Stephen nói.
“Được rồi! Nếu như ngài hứng thú, tôi có thể nói với ngài, lần này tôi tới Trung Quốc là vì cha tôi. Cha tôi là một Phật tử thành kính, ông luôn muốn thỉnh một bức tượng Phật từ trong nước về. Ông đã nhiều tuổi rồi, không đi được nữa, nên lần này tôi tới đây là để hoàn thành tâm nguyện của phụ thân.” Stephen bình tĩnh nói.
Hàn Giang không nghe thấy bất cứ sơ hở nào trong lời nói của Stephen và Từ Nhân Vũ, năm người ngồi quây quanh đống lửa. Stephen và Từ Nhân Vũ nếm món thịt sóc của Hàn Giang, Từ Nhân Vũ lấy một ít đồ ăn trong túi của mình ra chia cho Lương Viện.
4
Năm người đã nghỉ ngơi xong xuôi, chuẩn bị tiếp tục xuất phát. Đường Phong nhìn thác nước dưới chân, băn khoăn nói: “Trước mặt là thác nước, hai bên suối cũng không có đường để đi, chúng ta xuống thế nào đây? Trừ khi có công cụ leo vách đá.”
“Đừng nghĩ tới công cụ leo vách đá nữa, hay là xem xem hai bên núi có đường để đi không đã!” Hàn Giang chau mày, quan sát hai bên núi.
“Ở đây vết tích con người còn chẳng thấy, lấy đâu ra đường?” Đường Phong miệng lẩm bẩm.
“Cậu xem, đó là cái gì?” Hàn Giang đột nhiên hét lên rồi chỉ về một vùng um tùm trên sườn núi phía bên trái.
Đường Phong nhìn theo hướng tay Hàn Giang chỉ, kinh ngạc khi phát hiện thấy vị trí trên lưng chừng núi có một chỗ bằng phẳng, một vùng cây cỏ rậm rạp um tùm, thấp thoáng hiện ra chút màu xám kỳ lạ, hình như còn có cả một làn khói từ đó bay lên. “Ở đó hình như có nhà! Có lẽ là nhà của thợ săn.” Đường Phong suy đoán.
“Cầu cho ở đó có người ở, có người dẫn đường, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ có thể đi ra khỏi núi.” Hàn Giang nói.
Mọi người nghi ngờ quay sang nhìn nhau, sau đó cả đoàn bắt đầu di chuyển hướng về phía lưng núi. Trên đường đi, Đường Phong cảnh giác quan sát xung quanh, mọi người đều cố gắng phát ra tiếng động nhỏ nhất. Nửa tiếng sau, khi họ leo tới lưng chừng núi, tất cả mọi người đều ngây cả ra vì ngạc nhiên… Hiện lên trước mặt họ không phải là nhà của thợ săn mà là một kiến trúc hùng vĩ được tạo thành bởi toàn bộ những viên đá màu xám được xếp chồng lên nhau. Toàn bộ tường bên ngoài tòa nhà đều bị dây leo phủ kín, xem ra từ rất lâu rồi không có người ở đây. Giữa vùng núi không một bóng người này, tòa nhà hiện lên vô cùng âm u đáng sợ, và làn khói dưới chân núi thấy thấp thoáng ban nãy lúc này đã không còn nữa.
“Đây là cái gì nhỉ?” Lương Viện kinh ngạc hỏi.
Sau mấy phút quan sát, Đường Phong nói như đinh đóng cột: “Khương Trại! Một tổ hợp quy mô hùng vĩ, nhưng… nhưng hình như là Khương Trại này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.”
“Khương Trại?”
“Đúng vậy, Khương Trại, là nơi ở của người Khương cổ! Đây là một tòa Khương Trại vô cùng điển hình, xây dựa vào núi, tầm vóc oai hùng. Kiến trúc tổng thể có bốn tầng, phân thành hai bên, mỗi bên đều có một vọng gác sừng sững, chính là hai cái tháp cao hình vuông giống ống khói kia kìa.” Đường Phong vừa nói vừa chỉ cho mọi người xem.
Hàn Giang gật gù: “Nhưng trên núi cao không một bóng người thế này, sao lại có tòa Khương Trại quy mô hùng vĩ đến như vậy?”
“Có lẽ là do người xưa để lại, sau này thành hoang phế! Từ hình dáng và cấu tạo của tòa Khương Trại này cho thấy, nó không phải là một Khương Trại bình thường, mà là một quan trại đã được thiết kế xây dựng tinh xảo, hoàn chỉnh.” Đường Phong suy đoán.
“Quan trại? Có phải là phủ đệ của thổ ty[7] ở khu vực Tây Nam trước đây không?” Stephen đột nhiên hỏi.
Đường Phong gật đầu, đáp: “Đúng vậy, bắt đầu từ đời Nguyên, trung ương triều đình đã thiết lập chế độ thổ ty tại khu vực dân tộc Tây Nam, do thủ lĩnh bộ tộc địa phương thống lĩnh những bộ tộc nhỏ hơn, đồng thời duy trì hình thức cha truyền con nối. Triều Minh và triều Thanh cũng tiếp tục sử dụng chế độ thổ ty. Sau đó bắt đầu từ thời hoàng đế Ung Chính triều Thanh, triều đình nhà Thanh đã thực hiện rộng rãi chính sách “cải thổ quy lưu”, cử quan viên xuống địa phương trấn áp, từng bước thay thế thổ ty cha truyền con nối. Nhưng những thổ ty này tại khu vực Tây Nam vẫn rất lớn mạnh, nên chính sách ‘cải tổ quy lưu’ của triều đình đã không được thuận lợi. Mãi cho tới tận thời kỳ Dân quốc, khu vực Tây Nam vẫn còn không ít thổ ty, chế độ thổ ty tiếp tục kéo dài tới thời kỳ tân Trung Quốc mới diệt vong. Tòa Khương Trại trước mặt chúng ta được xây dựng rất tinh xảo, trải qua bao năm tháng vẫn bảo tồn hoàn hảo. Nhìn lại vị trí của Khương Trại có thể thấy có suối chảy dưới núi. Hiện giờ nước không lớn, nhưng nếu như là mùa hè, nước suối chảy xiết, phía dưới sẽ là thác nước, khe núi. Người Khương thích xây dựng Khương Trại cạnh vực sâu không có đường đi như thế này vì sống ở trên cao như thế, dễ phòng thủ khó tấn công. Bởi vậy tôi phán đoán, đây từng là một tòa quan trại của thổ ty dân tộc Khương.”
“Tòa Khương Trại này được xây dựng từ thời nào? Đến thời nào thì hoang phế nhỉ?” Từ Nhân Vũ tò mò hỏi.
Đường Phong lắc lắc đầu: “Cái này thì không biết được, có lẽ chỉ có vào bên trong mới có thể nhìn ra vết tích.”
Mọi người lục tục kéo nhau đi về phía Khương Trại, đột nhiên, một tảng đá trong bụi cỏ thu hút sự chú ý của Đường Phong. Đường Phong chỉ vào tảng đá nói với mọi người: “Mọi người xem, tảng đá này giống như đã từng được ai đó mài giũa vậy.”
“Ồ!” Tất cả đều ngạc nhiên. Đường Phong vuốt lớp bụi trên bề mặt tảng đá, quan sát hồi lâu, nói: “Tôi có thể khẳng định, đây là một tấm bia đá, ban đầu chắc là được dựng ở gần đó, sau này bị đẩy đổ biến thành tấm bia gãy.”
“Vậy trên tấm bia chắc là có văn tự rồi?” Từ Nhân Vũ hỏi Đường Phong.
Đường Phong gật đầu, nói: “Chắc là có, nhưng nhìn trên mặt này có vẻ không có văn tự, có lẽ mặt có văn tự bị lật úp ở mặt dưới rồi.”
Vừa nói, Đường Phong vừa cúi người, dùng sức lật tấm bia đá lên, mọi người vây quanh chăm chú quan sát, nhưng mặt còn lại của tấm bia tàn cũng trắng trơn, rõ ràng là không có vết tích hay chữ gì được khắc lên.
“Đường Phong, hay là cậu phán đoán nhầm rồi?” Hàn Giang nghi ngờ hỏi Đường Phong.
Đường Phong cũng bắt đầu có chút lung lay, anh nhìn chằm chằm tấm bia tàn trên đất, miệng lẩm bẩm: “Lẽ nào đây là một tấm bia không có chữ?”
Mọi người tản ra, lại tìm kiếm hồi lâu trong bụi cỏ, nhưng không thấy phần còn lại của tấm bia tàn. “Kiểu này chắc chúng ta phải vào trong để thám hiểm thì mới biết rút cuộc thế nào được.” Hàn Giang tự lẩm bẩm. Đường Phong im lặng không lên tiếng, anh chăm chú nhìn về phía Khương Trại, nó giống như một mê cung trước mặt, sự nghi vấn dậy lên trong lòng anh, còn Hàn Giang thì bỗng vô thức lần sờ khẩu súng ngắn 84…
5
Khi tới gần Khương Trại, Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên Khương Trại phía trước mặt, giới thiệu với mọi người: “Thường thì tầng một của Khương Trại không có người ở, chủ yếu dùng để quây nuôi gia súc; tầng hai mới là chỗ sinh hoạt chủ yếu, cũng là chỗ thờ cúng bài vị của tổ tiên; tầng ba cũng là nơi sinh hoạt, thường dùng để cất trữ lương thực cùng những vật phẩm khác; tầng bốn thường là một ban công, cũng chủ yếu là nơi để đón ánh sáng. Mọi người xem tòa Khương Trại này vô cùng hoàn mỹ: cửa sổ mỗi tầng đều không giống nhau; cửa sổ tầng một gọi là ‘địa song’ - cửa sổ dưới đất, cửa sổ tầng hai và tầng ba gọi là ‘hoa song’ - cửa sổ hình hoa, cửa sổ nhỏ cạnh hoa song là ‘đẩu song’, cửa sổ có hình dáng đặc biệt trên ban công tầng bốn giống như sừng dê, tên trước đây là ‘dương giác song’, trên ban công còn có một loại ‘thăng song’, chính là tên gọi cổ của cửa sổ trời mà chúng ta biết, ánh sáng của trung tâm Khương Trại chính nhờ dựa vào thăng song này.”
“Vọng gác ở Khương Trại là để làm gì vậy?”
“Khương Trại không giống với những nhà dân thông thường chính là ở tính năng phòng ngự quân sự rất mạnh của nó. Thời cổ, những khu vực biên cương thế này vốn không yên bình. Để phòng ngừa kẻ địch tấn công, các Khương Trại đều xây dựng vọng gác. Tác dụng quan trọng nhất của vọng gác và ban công trên tầng bốn là để quan sát tình hình của địch từ xa, đề phòng kẻ địch tấn công.”
Hàn Giang ngẩng đầu nhìn lên vọng gác hai bên, những vọng gác này hoàn toàn được chồng lên bằng đá cao, sừng sững chọc lên tận chân mây. Quỷ phủ thần công nào mà lại có thể khiến người Khương cổ dùng những công cụ thô sơ xây dựng lên chiếc vọng gác cao to nhường vậy! Đột nhiên, mắt Hàn Giang lóe lên bởi một tia sáng, Hàn Giang kinh ngạc nói: “Mọi người xem, trên vọng gác phía đông hình như có người?”
Đường Phong nhìn về vọng gác phía đông, chẳng thấy gì cả. Anh nhìn lên đỉnh vọng gác bị mây khói che phủ, lắc đầu nói: “Không thể, trong núi sâu không một bóng người thế này, không thể có người vẫn sống trong tòa Khương Trại này được. Bên trong vọng gác đều là cầu thang và sàn được làm bằng gỗ, bao nhiêu năm qua gió thổi mưa rơi cũng mục nát từ lâu rồi, chắc chắn chẳng ai có thể leo lên trên vọng gác đó được.”
Hàn Giang bước nhanh tới trước cửa tầng hai Khương Trại, nghiêng người đẩy một cái, một tiếng “cót két” vang lên, tấm cửa to nặng trình trịch được bọc sắt bên ngoài đã mở ra. Phòng khách trên tầng hai tối om om, chỉ có tia nắng chói mắt từ một lỗ thủng trên chóp nhà chiếu thẳng xuống, chiếu rọi lên chiếc cột trung tâm chống đỡ cả Khương Trại. Đường Phong bám sau Hàn Giang, tới chính giữa phòng khách tầng hai, ngẩng đầu nhìn lên lỗ thủng trên chóp nhà, ngắm nghía hồi lâu, sau đó, ánh mắt anh lần theo chiếc cột trung tâm to lớn này từ từ di chuyển xuống phía dưới.
“Cái lỗ thủng đó chính là ‘thăng song’ mà ban nãy cậu vừa nói?” Hàn Giang hỏi Đường Phong.
“Ừm! Thiết kế thật khéo léo.” Đường Phong dần dần di chuyển ánh mắt xuống chân cột, mắt anh chợt sáng lên, chỉ xuống chân cột nói với mọi người: “Mọi người xem, phía dưới chiếc cột này hình như có chữ!”
Nhờ ánh sáng chiếu xuống của thăng song, mọi người phát hiện ra dưới chân chiếc cột trung tâm quả nhiên có khắc một dòng chữ: “Đại Minh Hồng Vũ nhị thập thất niên, hoàng đế bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Sao lại là chữ Hán?” Lương Viện không hiểu hỏi.
Đường Phong suy ngẫm hồi lâu, suy đoán nói: “Tôi nghĩ chắc đây chính là niên đại chuẩn xác của kiến trúc Khương Trại. Nghe nói sau khi Tây Hạ bị diệt vong, từng có một nhánh người Đảng Hạng vì trốn chạy sự truy sát của chính quyền Nguyên Mông, nên đã trở lại nơi khởi nguồn của người Đảng Hạng, chính là trong vùng núi Tây Bắc mênh mông của Tứ Xuyên này. Trong suốt thời kỳ nhà Nguyên, họ đều không dám xuất đầu lộ diện, bởi vậy mãi tới năm Hồng Vũ thứ hai mươi bảy, cũng chính là sau mấy chục năm kiến lập triều Minh, nhóm người Đảng Hạng này mới biết triều Nguyên đã bị diệt vong. Cũng đến lúc đó thế giới bên ngoài mới biết tới sự tồn tại của đám người này, nên triều Minh lúc này mới sắc phong thủ lĩnh của nhóm di dân Đảng Hạng là thổ ty và họ đã xây dựng lên tòa Khương Trại quy mô hùng vĩ này.”
“Đây là lịch sử, hay là sự suy đoán của anh?” Từ Nhân Vũ hỏi Đường Phong.
“Vừa là lịch sử, cũng vừa là suy đoán, bởi đoạn mật sử này đã chìm đắm trong dòng sông lịch sử từ rất lâu đời.” Đường Phong nói xong lại nhìn lên chiếc cột trung tâm, lẩm bẩm nói: “Vậy mà chúng ta lại tìm thấy một tòa Khương Trại cổ kính như thế này!”
Hàn Giang bật đèn pin lên nhìn một lượt khắp nơi: xung quanh phòng khách có bảy cánh cửa lớn đóng kín mít.
“Những cánh cửa này thông ra đâu nhỉ?” Hàn Giang khẽ hỏi.
“Chỉ có mở cửa ra chúng ta mới biết được.” Đường Phong suy tư nói.
Đường Phong vừa dứt lời, từ trong cánh cửa đầu tiên phía bên trái họ, đột nhiên vang lên một tiếng ‘pai’ lanh lảnh, khiến mọi người lập tức trở nên cảnh giác…
6
Đường Phong lấy tay ra hiệu cho Lương Viện, Từ Nhân Vũ và Stephen ở lại trên tiền sảnh của phòng khách tầng hai, còn mình thì rút súng ra cùng Hàn Giang tới sát cánh cửa thứ nhất bên trái. Cánh cửa này cũng không khóa, bên trong cánh cửa vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh gì. Hàn Giang duỗi thẳng tay về phía Đường Phong, đưa tay theo chiều ngang hai lần, đây là ngôn ngữ bằng tay mà bộ đội đặc chủng sử dụng, ý nghĩa của động tác này là “tiến vào”.
Đường Phong lấy tay ra hiệu “hiểu rõ” cho Hàn Giang. Hàn Giang dùng ngón tay ra hiệu đếm từ một đến ba. Đường Phong một chân đạp tung cửa, Hàn Giang cầm súng xông vào trước, Đường Phong bám sát theo sau, nhưng tới khi họ xông vào thì thấy bên trong không có người, chỉ có một con mèo đen đang ngồi trên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ thông xuống tầng dưới - ban nãy chính là cậu chàng này gây ra tiếng động.
“Ở đây sao lại có mèo nhỉ?” Đường Phong thở dài.
Hàn Giang vẫn duy trì cảnh giác, khẽ nói: “Tôi thấy ánh mắt của con mèo này rất kỳ quái.”
“Ánh mắt mèo thì có gì kỳ quái?”
“Không biết. Cầu thang này dẫn tới đâu?”
“Chắc dẫn xuống tầng một, cũng có thể thông lên vọng gác.”
“Nào, cùng tôi xuống thử xem! Nếu cậu không muốn trở thành mục tiêu thì tốt nhất hãy tắt đèn pin đi.” Sự nhắc nhở của Hàn Giang khiến Đường Phong hoảng sợ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, anh vội vàng tắt đèn pin.
Trong bóng tối, hai người rón ra rón rén, men theo cầu thang tối om mò xuống dưới, đi được chưa tới chục bước, sau lưng bỗng vang lên một tiếng “pâng” đập mạnh. “Toi rồi, cửa bị đóng lại rồi!” Đường Phong lần này phản ứng rất nhanh, tức tốc bật đèn pin lên, soi thẳng vào cửa. Cửa chính đã bị đóng lại, con mèo đen cũng không nhìn thấy nữa.
Tim gan Đường Phong cũng treo ngược cả lên, anh quay đầu nhìn Hàn Giang, mặt Hàn Giang sầm xuống, không nói một lời, họ quay lại phía cửa, lại hành động giống như lúc tiến vào, một, hai, ba… cửa mở rồi, trong phòng khách vẫn nguyên xi như cũ, chỉ có điều - ba người Lương Viện, Từ Nhân Vũ và Stephen không thấy đâu nữa.
“Họ đâu rồi?” Đường Phong kinh ngạc hỏi.
Hàn Giang lên đạn, cảnh giác quan sát xung quanh. Cửa chính Khương Trại đã bị đóng, tất cả cửa phòng xung quanh cũng đều đóng. Hàn Giang giương súng đi về phía vị trí Lương Viện ban nãy đứng đợi, đột nhiên, từ trong cánh cửa thứ hai bên trái vọng ra tiếng kêu yếu ớt: “Đường Phong, tôi ở đây, mau tới cứu chúng tôi…”
Đây là tiếng kêu cứu của Lương Viện! Hàn Giang một bước lao nhanh tới trước cửa, dồn sức đâm sầm vào cánh cửa đó, cánh cửa gỗ dày cộm không hề động đậy, còn Hàn Giang do dùng sức quá mạnh nên ngược lại còn bị đập bắn trở lại.
Hàn Giang trong lòng kinh ngạc, sức lực của mình như vậy mà lại không mở nổi một cánh cửa gỗ? Anh định gồng sức để húc thêm lần nữa, nhưng Đường Phong lại bảo anh dừng lại: “Đợi chút đã, anh xem chỗ này này!”
Hàn Giang giờ mới để ý thấy, bên cạnh cánh cửa gỗ có một cái chốt nhô ra. Lúc này, tiếng kêu cứu của Lương Viện lại từ trong cửa vọng ra: “Tôi và tiến sỹ Từ bị nhốt trong này rồi, chúng tôi không tài nào mở được cửa ra nữa!”
Hàn Giang nhìn chằm chằm vào chốt cửa bằng gỗ đó, nghi ngờ hỏi: “Xem ra cái chốt này đã chặn cửa lại, khiến họ không mở được. Nhưng thế thì chúng ta phải mở được từ bên ngoài chứ!”
Đường Phong cũng không hiểu ra sao cả, nhưng anh sực nhớ ra điều gì đó liền thò tay ấn chiếc chốt cửa bằng gỗ xuống, vừa ấn, chốt cửa đã sập xuống. Thấy vậy, Đường Phong hét lớn: “Mọi người thử xem, đẩy cánh cửa này ra!”
“Két két!” lại một tiếng kêu chói tai, cửa mở rồi, Lương Viện và Từ Nhân Vũ hốt hoảng lao ra, Lương Viện đâm sầm vào lòng Đường Phong, Đường Phong nhìn vào đôi mắt đang đầy sự hoảng loạn của Lương Viện, vội vàng hỏi: “Sao hai người lại bị nhốt trong đó?”
“Sau khi… sau khi các anh tiến vào cánh cửa đó, tiến sỹ Từ và… Stephen cũng thử đẩy những cánh cửa khác, tôi cũng đi theo tiến sỹ vào, thì… thì không ra được nữa!” Lương Viện lắp bắp nói.
Hàn Giang và Đường Phong thò đầu nhìn vào không gian sau cánh cửa, hai người bất giác cùng hoảng hốt, hóa ra cảnh tượng sau hai cánh cửa này cũng giống hệt như cảnh tượng trong cánh cửa thứ nhất bên trái, cũng là một cầu thang xoắn ốc bằng gỗ, bậc cầu thang uốn lượn xuống phía dưới, không biết dẫn đi đâu. Nhìn lại cánh cửa đó, đúng như Đường Phong dự liệu, trong khung cửa quả nhiên vẫn còn một cái chốt, chính cái chốt này đã khiến cho Hàn Giang dốc hết sức cũng không đẩy nổi cửa ra.
7
“Những cái cửa thật kỳ quái, tại sao phải làm hai cái chốt trong ngoài?” Hàn Giang thắc mắc.
“Chẳng có gì kỳ quái cả, điều này đã thể hiện trí tuệ của người xưa khi xây dựng Khương Trại. Cửa gỗ dày và nặng như vậy, chốt trong chốt ngoài, nếu như kẻ địch tấn công từ bên ngoài vào, thì có thể rút lui vào phòng thủ trong cầu thang sau cửa, đóng cánh cửa này lại, thừa cơ hội tháo chạy. Thiết kế này tuyệt diệu vậy đấy!” Đường Phong khâm phục.
“Nhưng ban nãy ai đã chốt hai cái chốt cửa đó lại chứ?”
Câu hỏi của Hàn Giang khiến Đường Phong cũng giật mình, anh lật qua lật lại hai chốt cửa bằng gỗ, giải thích: “Có lẽ do đã nhiều năm nên chốt cửa bị lỏng, vì vậy khi cửa gỗ dày nặng vừa đóng một cái sẽ tạo ra chấn động nên hai cái chốt cửa cũng bị sập xuống.”
Hàn Giang nghe Đường Phong giải thích, không nói gì, anh nhìn lại cầu thang xoắn ốc lần nữa, quay đầu lại chất vấn Từ Nhân Vũ: “Stephen đâu? Tôi bảo mọi người đứng nguyên chỗ cũ, sao lại chạy lung tung như thế?”
“Tôi làm sao mà biết được cái kí hiệu tay của anh ý là gì!” Từ Nhân Vũ miệng lẩm bẩm nói. Sau đó, Từ Nhân Vũ chỉ vào cánh cửa bên phải nói: “Tôi thấy Stephen đi vào cánh cửa kia, có lẽ… có lẽ lúc này anh ấy đang bị nhốt trong đó cũng nên.”
Mọi người đến trước cánh cửa đầu tiên bên phải, cánh cửa này đối diện thẳng với cánh cửa đầu tiên bên trái, Hàn Giang đang định đẩy cửa tiến vào, Lương Viện liền hốt hoảng hét lên: “Bên ngoài cánh cửa này không có chốt mà?”
Mọi người đều ngạc nhiên, bên ngoài cửa không có chốt, lâu như vậy mà Stephen vẫn chưa ra, lẽ nào… mọi người không dám nghĩ tiếp, cùng nhau đẩy cánh cửa gỗ này ra.
Ánh sáng từ “hoa song” chiếu vào, ở đây không có cầu thang xoắn ốc, mà là một căn phòng hoàn chỉnh, trong phòng trống trơn không có một ai, cũng không bày biện bất cứ đồ đạc nào.
“Stephen đâu?” Đường Phong khẽ hỏi Từ Nhân Vũ.
Từ Nhân Vũ gãi gãi đầu, nói một cách đầy hồ nghi: “Ban nãy rõ ràng tôi đã nhìn thấy cậu ấy đi vào cánh cửa này, Lương Viện cũng nhìn thấy mà.”
Đường Phong chê ánh sáng trong phòng không đủ, lại bật đèn pin lên, soi lên bốn bức tường trong phòng, nhưng ngoài bức tường cũ kĩ bong tróc ra, anh chẳng phát hiện được gì cả. Anh vừa nhìn, bước chân vừa từ từ di chuyển tới cạnh hoa song, đột nhiên, Hàn Giang hét lên một tiếng: “Chú ý dưới chân!”
Đường Phong giật mình lùi lại nửa bước, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra trên sàn nhà sát cạnh hoa song xuất hiện một miệng hố rộng khoảng một mét, nếu không có Hàn Giang kịp thời nhắc nhở, thì anh cũng đã rơi tõm xuống đấy rồi.
Mọi người vây xung quanh, nhìn theo ánh đèn pin soi xuống phía dưới, chiếc hầm tối rộng khoảng một mét sâu không thấy đáy, một luồng hơi ẩm mốc phảng phất từ trong hầm bốc lên. “Lẽ nào Stephen rơi xuống dưới đấy?” Từ Nhân Vũ đầy vẻ hoảng sợ.
“Không phải chứ?” Lương Viện đáp.
Từ Nhân Vũ nói: “Mọi người xem, vết nứt của sàn nhà này là mới mà.”
“Có nghĩa là sàn nhà mới bị nứt gãy.” Đường Phong nói.
“S… te… phen!” Từ Nhân Vũ lớn tiếng hét lên về phía lỗ hổng, nhưng trong hầm tối vẫn không vọng lại tiếng của Stephen, chỉ vọng lại những âm thanh đáng sợ.
“Hầm này sâu bao nhiêu nhỉ? Sao Stephen vừa rơi xuống đã… đã xong rồi! Đúng rồi, trong hầm có cái gì đáng sợ không nhỉ, ví dụ như quái thú!” Lương Viện trợn to đôi mắt vô cùng khiếp đảm nhìn Đường Phong.
“Tôi thấy cô xem nhiều phim kinh dị quá đấy! Chỗ này sao mà có quái vật được!” Đường Phong không buồn chấp suy đoán vớ vẩn của Lương Viện, nhưng khi anh nhìn lại xuống dưới hầm một lần nữa, thì cũng cảm thấy lạnh toát cả người.
8
Đường Phong dùng đèn pin soi qua căn phòng quái dị này thêm một lần nữa, nói: “Tôi thấy hứng thú ở chỗ, tại sao căn phòng này sao lại xây trên một lỗ hầm sâu nhỉ?”
Sau khi Hàn Giang cẩn thận nhìn xuống hầm, anh suy đoán: “Không phải căn phòng này xây trên lỗ hang, mà là người ta đã cố ý xây một cái hầm dưới sàn nhà. Cái hầm này được nhân công xây bằng gạch, cũng nghĩa là khi kiến tạo nên tòa Khương Trại khổng lồ này, thì họ đã xây nên cái hầm này rồi.”
Lương Viện vẫn hồn xiêu phách lạc, lập cập nói: “Tòa Khương Trại này thật bí hiểm, tại sao phải xây một cái hầm sâu phía dưới căn phòng?”
“Đúng vậy! Các căn phòng khác không biết chừng cũng là cơ quan bí mật, tòa Khương Trại này còn giống một mê cung dày đặc những ngóc ngách hơn, phía dưới, cùng những tầng phía trên cũng không biết có những gì nữa?”
“Nếu nói như vậy, chúng ta ở trong này, không phải là cũng rất nguy hiểm sao?” Lương Viện sợ hãi.
“Đường Phong, anh nói cũng hơi quá đấy, cứ coi là những ngóc ngách dày đặc đi chăng nữa, mấy trăm năm rồi, liệu vẫn còn phát huy tác dụng không? Còn nữa, coi như lúc đầu tòa Khương Trại này chỉ là nhà ở, xây bao nhiêu là ngóc ngách bí mật như vậy, ngộ nhỡ sát thương chính mình thì sao? Tôi nghĩ lỗ hang này chỉ là một con đường thoát hiểm.” Hàn Giang phản bác lại Đường Phong.
Đường Phong cũng không tranh luận, anh quay lại phòng khách, rồi lần lượt kiểm tra các phòng khác trên tầng hai, nhưng không phát hiện ra có điều gì bất thường ở đó. Bốn người quay trở lại trung tâm phòng khách, Hàn Giang dùng đèn pin soi lên sàn gỗ ở tầng trên, đột nhiên hỏi: “Này? Thật là kỳ lạ, sao lại không thấy cầu thang thông lên gác nhỉ?”
Đường Phong nhìn một lượt, giải thích: “Điều này rất bình thường, thường thì trong Khương Trại không có cầu thang cố định, lên xuống lầu đều dùng thang gỗ rời.”
“Vậy tại sao trong hai cánh cửa bên trái trước đó lại có cầu thang xoắn ốc cố định?” Hàn Giang hỏi lại.
“Hai chiếc cầu thang xoắn ốc đó quả thật rất kỳ lạ! Thông thường mà nói, tầng một của Khương Trại đều để quây nuôi gia súc, là nơi chất chứa những thứ linh tinh, không thể xây cầu thang tốt như vậy được. Tóm lại, trong tòa Khương Trại này đầy rẫy những bí ẩn.” Đường Phong cũng không sao giải thích được bao nhiêu những hiện tượng kỳ dị khó hiểu trong tòa Khương Trại này.
Đường Phong vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện ra con mèo đen nhìn thấy trước đó không biết từ lúc nào lại xuất hiện cạnh cánh cửa thứ hai bên trái. Hàn Giang cũng chú ý tới con mèo đen đó, anh khẽ bước từng bước đi về phía con mèo đen, nhưng anh vừa mới sát lại gần, mèo đen liền quay người, chớp cái đã mất hút trong cánh cửa.
“Thật là một con mèo kỳ lạ!” Hàn Giang khẽ lẩm bẩm trong miệng.
“Biết đâu con mèo này sẽ dẫn chúng ta hóa giải những bí ẩn.” Nói xong, Đường Phong lại xông lên trước, theo con mèo tiến vào trong cánh cửa đó. Hàn Giang không dám để Lương Viện và Từ Nhân Vũ ở lại, vậy là cả ba người cùng theo Đường Phong tiến vào cánh cửa này.
Cầu thang xoắn ốc uốn lượn xuống phía dưới, Đường Phong bật đèn pin đi đầu, Lương Viện và Từ Nhân Vũ bám sát phía sau, Hàn Giang cảnh giác quay lại nhìn cánh cửa gỗ rồi đi theo xuống dưới.
Cầu thang xoắn từng vòng, từng vòng một, Đường Phong cũng không nhớ rõ họ rút cuộc đã xoay bao nhiêu vòng, mỗi bước chân của anh đều khiến cầu thang xoắn ốc phát ra tiếng “cót két”, mỗi âm thanh này đều khiến từng sợi lông tóc trên người Đường Phong dựng đứng cả lên. Đường Phong dùng đèn pin soi xuống cầu thang trước mặt, con mèo đen đó lại bí ẩn mất tích rồi.
Cuối cùng thì cũng bước xuống khỏi cầu thang xoắn ốc, trước mặt cả nhóm là một địa đạo được lát bởi những tảng đá, vòm địa đạo hình cong cong, chỗ cao nhất không tới hai mét, trong địa đạo mạng nhện giăng kín, rõ ràng là đã nhiều năm qua không có người tới đây. Đường Phong tiến vài bước lên phía trước, đột nhiên cảm thấy trên đầu có ánh sáng. Đường Phong lập tức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện hóa ra mình lúc này đang ở dưới một vọng gác cao to, ánh sáng đó từ trên đỉnh lầu vọng gác chiếu xuống. Lương Viện, Từ Nhân Vũ và Hàn Giang tới bên cạnh Đường Phong, cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, Lương Viện tò mò hỏi: “Sao chúng ta lại đi xuống dưới đáy cái ống khói to thế này?”
Đường Phong chán nản nhìn nhìn Lương Viện, đáp: “Đây không phải là cái ống khói to, mà là vọng gác chúng ta nhìn thấy bên ngoài Khương Trại. Nếu như có thể leo lên vọng gác đó, từ cửa sổ nhỏ nhìn ra, chắc sẽ có thể nhìn thấy tình hình vùng lân cận trong vòng bán kính hàng chục ki lô mét.”
“Nhưng làm thế nào để leo lên đấy được? Trong vọng gác vốn không có thang mà!” Từ Nhân Vũ quan sát một lượt bên trong vọng gác, nghi ngờ nói.
“Điều mà tôi còn quan tâm hơn là địa đạo này thông đến chỗ nào!” Hàn Giang dùng đèn pin soi vào địa đạo tối om trước mặt, tự mình lẩm bẩm.
Mạng nhện kín mít bay lên từng lớp bụi dày đặc, rồi bất chợt có một ngã rẽ khiến ánh sáng chói lóa của chiếc đèn pin cũng đột ngột mất đi công dụng trong địa đạo đen đặc này. Đường Phong dẫn đầu nhưng cũng không đoán được sẽ có gì chờ đợi anh ở phía trước? Quái vật? Hay là cạm bẫy?
Lương Viện bám chặt phía sau Đường Phong, trên đầu đột nhiên rơi xuống rất nhiều bụi bặm khiến cô sợ hãi tới mức bám chặt lấy gấu áo Đường Phong. Phía trước lại có một bức tường, đây không phải là điểm cuối của địa đạo, chỉ là một ngã rẽ. Đường Phong và Lương Viện rẽ trước, Đường Phong đột nhiên phát hiện ra địa đạo trước mặt hình như rộng hơn một chút, đường đi dưới chân bắt đầu dốc xuống, vươn thẳng tới nơi thẳm sâu càng lúc càng ẩm ướt của đường hầm…
9
Lương Viện bước một bước lên phía trước, đột nhiên dưới chân phát ra tiếng “răng rắc” kì lạ khiến cô sợ hãi vội vàng lui lại nửa bước. Đường Phong cầm đèn pin soi xuống chân Lương Viện, hai người nhìn thấy một đoạn “gậy” màu đen. Lương Viện thò tay nhặt đoạn “gậy” đó lên cẩn thận xem xét, từ từ phủi đi bùn đất đen xì trên đoạn “gậy” đó… Đột nhiên mắt Lương Viện trợn trừng trừng rồi hét toáng lên, đoạn “gậy” trong tay cũng rơi xuống đất, bởi cô đã nhìn thấy rõ, dưới bùn đất đen xì lộ ra màu trắng đáng sợ, đó chính là một đoạn xương... một đoạn xương người.
Tiếng hét thất thanh của Lương Viện khiến Hàn Giang và Từ Nhân Vũ cũng chạy tới, “Xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Giang lo lắng hỏi.
Lương Viện hồn xiêu phách lạc, không thốt nên lời. Đường Phong không trả lời câu hỏi của Hàn Giang mà soi đèn pin xuống dưới chân. Địa đạo dưới chân dốc xuống nơi thẳm sâu xuất hiện từng đoạn hài cốt bị bùn đất che phủ, những hài cốt này gần như trải kín cả con dốc, không chỗ nào là không có, tất cả những hài cốt đều úp mặt xuống, bò trên đất, đầu hướng về cầu thang xoắn ốc ở cổng địa đạo, hình như, họ đều gặp phải nguy hiểm khủng khiếp cùng một lúc, để giữ lại mạng sống, họ đã bất chấp tất cả lao về phía cổng địa đạo, nhưng… nhưng có lẽ chỉ muộn một chút thôi, tất cả họ đều đã bị đóng kín trong địa đạo ẩm ướt tối đen này. Tại sao họ lại tới địa đạo này? Và điều gì đã khiến họ sợ hãi khủng khiếp đến như vậy?
Đường Phong nhớ tới lăng mộ trong địa cung của vua chúa. Truyền thuyết kể rằng, trước khi chôn cất hoàng đế, địa cung sẽ bị bịt lại, chôn sống những người thợ xây mộ trong địa cung. Trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, bản năng sinh tồn đã thôi thúc những người thợ gắng hết sức lao ra khỏi cửa địa cung, có lẽ chính là cảnh tượng họ đang nhìn thấy trước mắt!
“Thật đáng sợ, chúng ta quay lại đi!” Lương Viện là người đầu tiên đề nghị “đánh bài chuồn”.
Từ Nhân Vũ quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, nhìn Hàn Giang và Đường Phong, trong lòng anh ta rất sợ hãi, nhưng lại không muốn bỏ rơi Stephen. Hàn Giang và Đường Phong đều hiểu ý của Từ Nhân Vũ, họ cũng không muốn từ bỏ, nhưng… Hàn Giang lại nhìn con dốc địa đạo trước mặt, nói với mọi người: “Thời gian hôm nay không còn nhiều nữa, mọi người cũng mệt rồi, chúng ta tạm thời trở lại phòng khách trên tầng hai nghỉ ngơi, ngày mai lại xuống đây đi đến cùng xem sao.”
Từ Nhân Vũ tỏ ra đồng ý, Đường Phong không nói gì, bốn người chuẩn bị quay lại thì một vật đột nhiên rơi vào chùm ánh sáng phía trước đèn pin của Đường Phong, lại là con mèo đen đó! Mèo đen đang ngồi trên đống xương trắng trên con dốc địa đạo, lặng lẽ nhìn Đường Phong. “Không được! Chúng ta vẫn nên đi xuống dưới xem sao, có thể Stephen vẫn chưa chết…”
Nói xong, Đường Phong cũng không chờ nghe ý kiến của những người khác, anh đi thẳng xuống dốc địa đạo. Lương Viện thấy Đường Phong đi tiếp xuống dưới, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, bỗng nhiên tóm lấy Đường Phong, cùng đi xuống địa đạo. Đường Phong kéo Lương Viện, cẩn thận rón rén giẫm lên từng bộ hài cốt, đi xuống dốc, càng đi xuống dưới không khí càng ẩm ướt, hô hấp cũng khó khăn hơn, “rắc”, “rắc” từng tiếng xương vỡ vụn xuyên qua màng nhĩ vang tới tận óc, đâm chích vào thần kinh vốn đang suy yếu của hai người.
Hàn Giang và Từ Nhân Vũ cũng đi theo. Sau khi đi được khoảng hai mươi mét, mọi người đã tới chân dốc địa đạo, hóa ra địa đạo hình vòng cung, lúc trước đây lại trở thành không gian hình vuông mái vòm. Đường Phong ước lượng qua, không gian hình vuông này khoảng bảy tám chục mét, đây là đâu? Đúng lúc Đường Phong đang thắc mắc thì Hàn Giang đột nhiên kề sát tai anh, khẽ nhắc nhở: “Đường Phong, liệu đây có phải là cái Hắc Đầu Thạch Thất trong truyền thuyết không nhỉ?”
Đường Phong giật bắn mình, Hắc Đầu Thạch Thất? Lẽ nào đây chính là Hắc Đầu Thạch Thất? Ngay từ giây phút đặt chân vào địa đạo này, Đường Phong đã lập tức nghĩ tới Hắc Đầu Thạch Thất, nhưng anh đã nhanh chóng phủ định suy đoán này, anh không tin mình chưa cân nhắc kỹ trước khi hành động mà lại có thể dễ dàng tìm thấy Hắc Đầu Thạch Thất. Nhưng lúc này Hàn Giang hỏi như vậy khiến anh không thể không bắt đầu suy nghĩ lại vấn đề này. Không gian rộng lớn dưới lòng đất này lẽ nào chính là Hắc Đầu Thạch Thất trong truyền thuyết?
10
Đường Phong nói nhỏ, trả lời Hàn Giang: “Phải tìm được chứng cứ thuyết phục mới có thể chứng minh điều suy đoán này.”
Đường Phong nói xong bước tới sát tường, mượn ánh sáng của đèn pin tỉ mẩn quan sát, một vệt nước màu trắng hơi ngả vàng xuất hiện xung quanh bốn bức tường. Đường Phong vỗ vào bức tường trước mặt một cái, nói với mọi người: “Mọi người xem, ở đây có vết tích đọng nước từ rất lâu rồi, cho thấy trước đây nó từng ngâm trong nước một thời gian dài.”
“Thảo nào dưới này ẩm ướt như vậy, trên dốc địa đạo có bao nhiêu là bùn đất.” Lương Viện lầm rầm nói.
Hàn Giang đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Có khi nào nơi đây từng là thủy lao không nhỉ? Những hài cốt trên dốc địa đạo rất có khả năng là của phạm nhân đã từng bị nhốt ở đây, do ở đây phát sinh một biến cố nào đó, ví dụ như mực nước dâng cao, vậy là, họ gắng hết sức để thoát ra khỏi đây, nhưng cuối cùng vẫn bị đại thủy nhấn chìm.”
“Tôi thấy anh có thể viết tiểu thuyết được rồi đấy!” Từ Nhân Vũ cười nhạt với Hàn Giang.
Đường Phong lại nói: “Hàn Giang nói có vẻ hợp tình hợp lý đấy, hoàn toàn có khả năng đó, chỉ có điều là sao mực nước ở đây lại đột nhiên dâng lên như vậy nhỉ?”
“Vậy thì anh phải vào đó xem xem.” Vừa nói, Hàn Giang vừa chỉ chỉ vào một cửa động xuất hiện trên bức tường bên cạnh.
Đường Phong gật đầu, rồi thò đầu vào trong cửa động đó, bên trong vẫn là một địa đạo mái vòm. Khi Đường Phong đã dần dần thích ứng với ánh sáng và không khí trong địa đạo này thì lại một lần nữa thất kinh, bởi anh đã xâm nhập vào một địa đạo toàn xương người. Dưới chùm ánh sáng của đèn pin, từng bộ hài cốt trắng ởn kinh hoàng xếp ngay ngắn xuất hiện trước mặt mọi người.
Dưới chân hai bên tường địa đạo là một dãy đầu lâu xếp ngay ngắn, phía trên đầu lâu là từng tầng xương trắng được xếp gọn gàng chồng lên nhau sát cạnh tường, xương trắng càng chất càng cao, mãi tới tận khi chạm vào mái vòm mới dừng lại. Tại vị trí cao nhất của mái vòm địa đạo, cũng chính là trên đỉnh đầu mọi người, có treo một hàng đầu lâu. Đường Phong không hiểu những đầu lâu này làm thế nào mà cố định được trên đỉnh vòm, anh ngẩng đầu, quan sát thật kĩ, đúng lúc mắt anh gần như dán vào hố mắt trống rỗng của chiếc đầu lâu thẳng trên đỉnh đầu thì rút cuộc anh đã phát hiện ra: đầu lâu trên đỉnh vòm được một chiếc đinh sắt rất to đã rỉ vàng đóng chặt vào trong gạch của đỉnh vòm. Nhìn tới đây, Đường Phong đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt.
“Thật khủng khiếp! Bao nhiêu xương trắng, hơn nữa… hơn nữa còn bị người ta sắp xếp thành hình dạng này!” Lương Viện hoảng hốt nói.
Từ Nhân Vũ nghi ngờ hỏi: “Trước đây ở châu Âu tôi đã từng nhìn thấy giáo đường xương người, không ngờ ở vùng núi nước ta hóa ra cũng có một địa đạo xương người như thế này!”
“Chuyện này rút cuộc là thế nào?” Hàn Giang cũng rối tung cả lên.
Đường Phong ra sức kìm chế nhịp tim đang đập loạn xạ, đầu óc anh quay cuồng, mọi thứ trước mắt đã hoàn toàn vượt xa kiến thức anh được biết, nhưng Đường Phong vẫn đưa ra giải thích của cá nhân anh: “Có hai khả năng, một là, những bộ hài cốt này là hài cốt của chủ nhân Khương Trại, địa đạo này giống như kiểu một hầm mộ; hai là, những bộ hài cốt này là hài cốt của kẻ địch, chất đống ở đây, khuếch trương võ công của chủ nhân Khương Trại, cũng là để uy hiếp phạm nhân trong thủy lao. Bản thân tôi cũng nghiêng về giải thích thứ hai hơn.”
“Tại sao?” Hàn Giang thắc mắc.
Đường Phong hạ giọng nói nhỏ: “Theo như tôi biết, bất luận là người Khương hay là người Đảng Hạng, đều không có tập tục mai táng này, còn suy đoán về thủy lao của anh ban nãy, và cả hài cốt trên dốc địa đạo đều rất phù hợp với suy đoán thứ hai.”
Hàn Giang khẽ gật gù, một mình tiến lên phía trước, đi trước mọi người, Đường Phong theo sau Hàn Giang, chậm rãi bước vào địa đạo tối đen sâu hun hút. Sau khi đi được khoảng tám mươi bước, Hàn Giang cuối cùng cũng dừng lại, Đường Phong tiến lên cùng, kinh ngạc phát hiện, đường đi phía trước mặt đã bị chặn lại, và vật chặn đường này chính là một đống xương trắng chất cao ngất ngưởng!
Bốn người vô cùng thất kinh trước cảnh tượng trước mắt, mãi một lúc lâu sau, Đường Phong mới chậm rãi nói: “Xương cốt nhiều quá chừng! Xem ra chúng ta phải quay lại thôi.”
Hàn Giang hình như không cam tâm, anh tiến lên phía trước dùng đèn pin quan sát tỉ mỉ đống xương trắng chất cao như núi này, đường đi trước mặt quả thực đã bị chặn đứng. Hàn Giang bó tay, lùi lại, nhưng khi đèn pin trong tay anh vô tình chiếu xuống đất, đột nhiên phát hiện ra trên đống xương trắng có mấy tảng đá to nhỏ khác nhau. Mọi người đổ dồn sự tập trung về phía đống xương nên không ai để ý tới mấy hòn đá dưới chân, Hàn Giang chỉ vào những hòn đá đó, hỏi Đường Phong: “Đây là gì nhỉ?”
Đường Phong cúi người xuống chăm chú quan sát xem mấy hòn đá đang bị vùi lấp trong đống xương cốt này là gì. Anh chầm chậm, nhìn từng góc một, cuối cùng bỗng phát hiện ra những văn tự vừa quen vừa lạ trên mấy hòn đá này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.