Tử Thư Tây Hạ

Chương 1: U hồn bí ẩn - Cuộc điện thoại bí ẩn




Cung điện Mùa Đông là công trình kiến trúc đồ sộ nằm trên Quảng trường Cung điện của thành phố Saint Peterburg, Nga. Trước kia, đây là nơi ở của các Sa Hoàng, còn hiện tại đây là một trong bốn bảo tàng nghệ thuật lớn nhất thế giới.
Năm 1909, nhà Hán học người Liên Xô- Kozkov phát hiện ra di chỉ Hắc Thủy Thành của vương triều Tây Hạ. Ông đã tiến hành khai quật và mang vô số bảo vật quý giá về cung điện Mùa Đông. Trong số đó có một bức tượng Phật đã bị nứt vỡ, từ những vết nứt, người ta kinh ngạc khi phát hiện ra có một bộ hài cốt ẩn dưới lớp thạch cao của bức tượng. Một số học giả của Liên Xô cho rằng, đây là hài cốt của Hoàng Hậu Một Tạng – vị hoàng hậu nổi tiếng của Tây Hạ Vương Nguyên Hạo.
Chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ, quân Đức bao vây và tàn phá Saint Peterburg, bức tượng Phật có chứa hài cốt kia cũng bị thất lạc khỏi cung điện. Khi chiến tranh kết thúc, có người đã tìm thấy phần đầu của pho tượng và nó lại được trưng bày trong phòng triển lãm nghệ thuật của cung điện Mùa Đông, nhưng phần còn lại của pho tượng thì vẫn biệt tăm. Từ đó, xuất hiện lời đồn về u hồn bí ẩn xuất hiện lúc nửa đêm bay lượn trong cung điện Mùa Đông …
Tiếp tục hành trình truy tìm kệ tranh ngọc của vương triều Tây Hạ, Đường Phong và Hàn Giang đã đến Saint Peterburg. Vượt qua sự truy nã gắt gao của Cục An ninh Liên Bang Nga, họ thâm nhập vào đường hầm dưới lòng thành phố và phát hiện ra những bí mật động trời. Cuối cùng, họ cùng lấy được phần đầu pho tượng phật và tìm thấy hài cốt của Một Tạng Hoàng hậu đã bị thất lạc trong thế chiến thứ hai. Nhưng kết quả kiểm tra hộp sọ bên trong đầu tượng phật và bộ hài cốt đều khiến tất cả kinh ngạc tột độ: chúng là của hai người phụ nữ khác nhau, cách nhau gần 10 tuổi.
Lời giải của những bí ẩn này nằm trong tập hồ sơ bị thất lạc năm 1964 về Misha – người sống sót không ai biết của đội thám hiểm Liên – Trung năm xưa.
Rút cuộc năm 1964 đã xảy ra chuyện gì? Năm 1964, Trung Quốc thử nghiệm thành công quả bom nguyên tử đầu tiên; cùng năm đó,Khrushchev - Tổng bí thư Đảng cộng sản Liên Xô bị hạ bệ. Có lẽ vẫn còn chuyện gì đó mà chúng ta không biết đã xảy ra vào thời điểm ấy…
Đôi chân Đường Phong nặng trĩu bước lên từng bậc thang. Cầu thang không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân nặng nề vang lên. Âm thanh này khiến tâm trạng Đường Phong càng căng thẳng đến tột đỉnh. Khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời của Tề Ninh không ngừng hiện lên trước mắt giống như anh giờ đây, lúc đó chắc ông ấy cũng đếm từng bậc từng bậc cầu thang giống như anh giờ đây vậy…
1
Tiếng chuông điện thoại dồn dập lôi Đường Phong ra khỏi mộng mị và tỉnh giấc. Anh khó nhọc ngồi dậy trên giường bệnh, phát hiện ra điện thoại của mình đang nhấp nháy ánh đèn xanh trong căn phòng bệnh tối thui. Đồng hồ treo tường chỉ giờ đang 3 giờ sáng. Vào lúc này thì ai có thể gọi điện cho mình nhỉ? Đường Phong với lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên một số điện thoại lạ, có lẽ là gã ham hố chơi ác nào đó. Đường Phong đang định tắt máy không nghe, và ngủ tiếp, nhưng không hiểu sao mặc dù đầu nghĩ vậy nhưng tay anh vẫn vô thức nhấn phím nghe.
Đầu dây bên kia lặng thinh, im phăng phắc như thể không có ai. Chờ hơn chục giây vẫn vậy nên anh càng khẳng định đây là trò đùa ác. Nhưng khi anh định tắt máy thì đột nhiên, điện thoại bên kia vọng lại một giọng nói, một giọng nói kỳ lạ: “Là Đường Phong tiên sinh phải không?”
Một cảm giác kỳ lạ khó có thể diễn tả dậy lên trong khi Đường Phong nghe thấy giọng nói này. Giọng nói quái quái khiến Đường Phong vừa nghe đã cảm thấy rất không thoải mái, nhưng anh vẫn lịch sự đáp lại: “Vâng, tôi là Đường Phong, xin hỏi ngài là…”
“Tạm thời xin đừng hỏi tôi là ai, chúng ta đã từng gặp nhau rồi”, giọng nói đó lại vang lên.
“Gặp nhau rồi?” nghe trong lúc này, giọng nam giới khiến người nghe ta khó chịu ấy làm Đường Phong ngay nghĩ tới Stephen, nhưng anh lập tức bác bỏ phán đoán này, bởi vì giọng người này rõ ràng rất khác với giọng của Stephen.
“Đúng vậy, chúng ta đã từng biết nhau. Nhưng, hôm nay tôi tìm anh không phải để ôn lại chuyện cũ, mà là có một việc vô cùng quan trọng muốn bàn với anh. Việc này với tôi đã rất quan trọng, nhưng với các anh thì càng quan trọng hơn! Tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ hứng thú đấy” - người đàn ông đó nói tiếp.
“Rất quan trọng với chúng tôi ư?” - Đường Phong nhằn ra được chút mùi vị bất thường từ trong lời nói của đối phương.
“Được rồi, tôi sẽ không nói nhiều qua điện thoại nữa. Đường tiên sinh, tôi hy vọng ngài sẽ đồng ý ra ngoài, gặp tôi chốc lát. Chúng ta gặp mặt nói chuyện sẽ tốt hơn, hơn nữa tôi cũng có vài thứ muốn trao tận tay cho ngài”, người đàn ông đưa ra yêu cầu của mình.
“Bây giờ? Ba rưỡi sáng?”
“Đúng vậy, bây giờ.”
“Ở đâu?”
“Kim Cương Bảo Tọa Tháp trong Bích Vân Tự ở Hương Sơn
- người đàn ông đáp gọn lỏn.
“Anh điên rồi sao? Giờ này đến Hương Sơn?”, Đường Phong ngạc nhiên hét lên, “Thêm nữa giờ này vốn không thể vào được Bích Vân Tự”.
Điện thoại bên kia vang lên điệu cười khiến người ta sởn gai ốc: “Đường Phong, tôi nghĩ sự huấn luyện mà Hàn Giang đã cho anh không tới nỗi đến đoạn tường thấp tè đó mà anh cũng không vượt qua được chứ?”
Người đàn ông vừa nhắc tới Hàn Giang, Đường Phong lập tức hiểu ra đây không phải là một cuộc điện thoại bình thường, mà nhất định là có liên quan tới kệ tranh ngọc và những bí mật mà họ đang khám phá. Ngay lập tức anh không còn thấy buồn ngủ nữa, mà trở nên phấn chấn: “Rút cuộc anh là ai?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, không phải gặp là sẽ biết sao? Tôi đợi anh ở Bích Vân Tự! Nhớ kĩ, đừng gọi điện cho hội Hàn Giang, chỉ một mình anh đến thôi!”. Nói xong, người đàn ông tắt máy.
Đường Phong cầm điện thoại bần thần nghĩ hồi lâu trong buồng bệnh tối om. Anh đang hồi tưởng lại từng chút một, cố nghĩ xem người đàn ông này là ai. Anh ta nói Đường Phong biết anh ta, nhưng Đường Phong “lục lọi” trí nhớ mãi vẫn không tài nào tìm được ai có giọng nói khớp với người đàn ông ban nãy. Giờ này anh ta tìm mình có việc gì? Mình tự đi liệu có nguy hiểm không? Đường Phong định gọi điện cho Hàn Giang, nhưng lời cảnh cáo của người đàn ông đó lại văng vẳng bên tai anh.
Không quan tâm nhiều nữa, đến rồi khắc biết. Đường Phong nằm trong viện hơn hai tháng, cơ thể về cơ bản đã hồi phục rồi, nhưng khi anh nhảy phắt xuống giường, chỗ khớp xương vừa mới liền lại vẫn khiến anh đau nhói thấu tận tâm can.
Đường Phong ăn mặc xong xuôi rồi nhẹ nhàng, chuồn ra khỏi phòng bệnh. Vừa mới ra khỏi cổng bệnh viện, một cơn gió lạnh buốt xương ùa tới nghênh đón. Anh đến bên vệ đường, định vẫy một chiếc tắc xi, nhưng giờ này trên đường xe cộ thưa thớt, không dễ gì vẫy được, hơn nữa người ta vừa mới nghe thấy đi Hương Sơn một cái là lập tức trở mặt, nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ rồi nhanh chóng bỏ đi.
Đường Phong quay đầu nhìn, bỗng nhiên liếc thấy một chiếc Cherokee màu đen đang trong bãi đỗ xe của bệnh viện. Anh nhớ ra đây là xe của Hàn Giang. Hôm qua Hàn Giang và Triệu Vĩnh đến thăm anh, lúc về Hàn Giang đi cùng xe với Triệu Vĩnh nên xe của anh ấy còn để lại bệnh viện, hơn nữa Hàn Giang để chìa khóa xe trong phòng bệnh. Vậy là, Đường Phong quay lại phòng bệnh lần nữa, lấy chìa khóa, rồi lên chiếc Cherokee của Hàn Giang, phóng về hướng Hương Sơn.
2
Khoảng nửa tiếng sau, trong lúc Đường Phong tăng tốc lao tới Hương Sơn thì điện thoại của anh lại đổ chuông, và vẫn là giọng nói kỳ quái của người đàn ông đó: “Đường Phong, anh hiện giờ đến đâu rồi?”
“Đến đâu rồi?”, Đường Phong cẩn thận quan sát bên ngoài cửa xe, “Tắt lửa tối đèn, tôi làm sao biết được mình ở đâu, hình như qua núi Ngọc Tuyền rồi”.
“Vậy được rồi, bây giờ anh khẩn trương quay lại!”
“Quay lại?”
“Không đến Hương Sơn nữa!”
“Anh chơi tôi đấy à?” - Đường Phong tức tối.
“Không, mong anh hãy hiểu cho, tôi không thể không làm như vậy!”
“Tại sao?”
Đầu điện thoại bên kia im lặng hồi lâu rồi mới cất lời: “Bởi vì tôi đang gặp nguy hiểm, tôi không thể không cẩn thận được.”
“Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?”
Đầu điện thoại bên kia trầm ngâm. Tâm trạng Đường Phong cũng từ từ bình tĩnh trở lại, anh đánh mạnh vô lăng, quay đầu xe rồi gào lên với đầu bên kia điện thoại: “Vậy anh bảo tôi bây giờ phải đến đâu?”
“Bây giờ anh tới cửa phía đông của Thiên Đàn,người đàn ông nói.
“Hừm! Lúc thì Hương Sơn, lúc lại Thiên Đàn, không phải anh lại chơi tôi đấy chứ?”.
Đầu điện thoại bên kia vẫn giữ im lặng. Đường Phong biết rằng mình không thể có được sự bảo đảm nào từ miệng người đàn ông này. Anh xem giờ, đoán rằng khi lái xe tới Thiên Đàn thì trời cũng sáng. Trời sáng trưng trưng thì chắc là mình cũng không gặp phải nguy hiểm gì; vậy là, Đường Phong hét lên với người đàn ông bên kia điện thoại: “Được! Tôi sẽ tin anh lần này, gặp tại cửa phía đông của Thiên Đàn!”
Đường Phong nhấn mạnh chân ga, tăng tốc lao tới Thiên Đàn, lúc sắp tới nơi, sắc trời đã dần sáng tỏ. Chiếc Cherokee chầm chậm đỗ tại một ngã tư, Đường Phong đang đợi đèn đỏ. Đèn đỏ này lâu một cách dị thường, Đường Phong sốt ruột hạ kính cửa xe xuống, định hít thở chút không khí. Không khí lạnh buốt tức khắc luồn vào trong xe… Đúng lúc này, Đường Phong đột nhiên chú ý thấy, cách chiếc Cherokee một làn xe, trên làn đường đợi rẽ phải, một chiếc BMW màu trắng cũng từ từ hạ cửa kính xe xuống. Người đàn ông trong xe đeo kính đen, mắt đấu mắt với Đường Phong. Người đàn ông mặt vô cảm, còn Đường Phong bỗng cảm thấy người này có chút quen quen, nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra được đã gặp anh ta ở đâu.
Người đó nhìn Đường Phong, sau đó lại từ từ đóng cửa kính xe, rẽ phải. Theo phản xạ, Đường Phong móc điện thoại ra, gọi lại vào số ban nãy, nhưng đối phương đã tắt máy. Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, chiếc xe buýt chuyến đầu tiên trong ngày ra sức bấm còi thúc giục Đường Phong. Lòng đầy lo lắng bất an, Đường Phong khởi động chiếc Cherokee, mười lăm phút sau, anh đã đến cửa đông của Thiên Đàn.
Đỗ xe xong xuôi, Đường Phong đi bộ tới bên ngoài Thiên Đàn cửa đông. Trời vẫn chưa sáng hẳn, Thiên Đàn vẫn chưa mở cửa, nhưng ngoài cửa đã có một vài người dậy sớm tập thể dục. Đường Phong quan sát từng người một, trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh người đàn ông ban nãy đấu mắt với mình chỗ ngã tư. Có đúng là anh ta hẹn mình không nhỉ? Đường Phong liên tục gọi vào số điện thoại ban nãy, nhưng điện thoại đối phương vẫn trong trạng thái tắt máy.
Hai mươi phút sau trời đã sáng trưng, ánh nắng chói mắt giữa ngày đông chiếu rọi khắp các dãy phố mùa đông, người qua lại và xe trên đường cũng dần đông lên. Đường Phong quay đầu nhìn lên mái vòm màu xanh rực rỡ của đại điện Kì Niên, rồi lại nhìn dòng xe qua lại đặc kín. Người đàn ông đó không gọi điện lại nữa.
Đúng lúc Đường Phong cho rằng mình bị người đàn ông đó chơi xỏ một vố, thì anh đột nhiên phát hiện ra phía trước xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ mặc áo khoác đang đi về phía mình. Không! Không phải người đàn ông lái xe BMW ban nãy, nhưng lại rất khả nghi. Ngoái đầu lại, anh phát hiện bên trái cũng có một người đàn ông vạm vỡ đang nhìn mình chằm chằm. Lòng thầm cảm thấy bất an, Đường Phong lại quan sát cẩn thận, trước sau, trái phải hóa ra đều có người đang nhìn mình. Anh không biết những người này là ai, nhưng lại rõ ràng cảm thấy nguy hiểm.
3
Không thể ngồi đợi bị xử lý, Đường Phong lập tức lao về phía bãi đỗ xe, ai ngờ, bị ngay hai gã to cao vạm vỡ chặn đầu. Chẳng còn cách nào khác, không chờ hai gã đó tiếp cận mình, Đường Phong nhanh chóng quay người lại, nhảy qua hàng rào bảo hộ ven đường, vượt qua con đường xe cộ nườm nượp. Khi chưa kịp giơ ngón giữa về phía gã vạm vỡ đang bị dòng xe chặn lại thì anh đã phát hiện ra bên này cũng có người của họ. Đường Phong co chân chạy thật nhanh, đám người đó cũng lập tức đuổi sát phía sau. Đường Phong bất chấp tất cả chạy lên phía trước, không ngờ chiếc Santana đỗ bên đường đột nhiên mở cửa một tên vạm vỡ ở bên trong nhảy bổ ra, tiến đến chặn Đường Phong lại. Đường Phong bất chấp mọi thứ, lao thẳng về phía trước. Nhưng đợi đến khi lao tới anh mới hối hận, bởi vì cảm thấy mình như vừa lao vào một bức tường bằng sắt thép. Mẹ kiếp đây mà là người sao? Đường Phong hoa mắt chóng mặt, lúc này gã vạm vỡ mở miệng: “Mẹ nhà cậu định chạy lung tung hả? Đâm vào đâu đấy?”
Giọng nói này sao mà quen đến vậy. Đường Phong chăm chú nhìn: “Ôi! Sao lại là anh? Thảo nào tôi thấy như đâm vào tường?” - Đường Phong phát hiện ra người mà mình đâm vào chính là Hàn Giang.
Hàn Giang xoa xoa vùng ngực vừa bị Đường Phong đâm vào: “Vết thương của tôi vừa mới lành, lần này coi như bị cậu đâm cho tàn phế rồi. Cậu nói xem, cậu chạy lung tung đi đâu đấy?”
“Có người muốn tóm tôi!”
“Đó đều là người của tôi.”
“Người của anh?” - Đường Phong quay lại nhìn, những gã vạm vỡ này đều đã dừng lại, từ đằng xa lặng lẽ nhìn họ. Đường Phong gào lên: “Người của anh thì đuổi theo tôi làm gì?”
“Tôi còn đang muốn hỏi anh đấy. 3 giờ sáng anh chuồn khỏi bệnh viện làm gì thế hả?”
“Anh quản lí tôi đấy à?” - Đường Phong ngập ngừng một lúc, đột nhiên giống như phát hiện ra điều gì đó, chỉ vào chiếc Santana trước mặt, “Này? Sao anh lại lái Santana? Bị giống cấp rồi à?”
“Phí lời, anh không nói không rằng lái xe của tôi đi mất mà còn hỏi tôi!”
“Tôi tưởng chỗ các anh toàn xe ngon, bét nhất cũng phải là Cherokee, không ngờ các anh cũng chẳng giàu có gì nhỉ!” - Đường Phong đấu khẩu với Hàn Giang.
“Cậu nghĩ gì vậy! Đây đều là tiền nhà nước đấy!”, Hàn Giang bỗng cảm thấy có chút lạc đề nên liền quay lại chủ đề chính, “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy?”
Đường Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Giang, đành phải trả lời: “Bởi vì tôi nhận được một cuộc điện thoại gọi tôi đến đây, nói là có việc quan trọng muốn nói với tôi, đúng rồi! Người đó còn đặc biệt dặn dò tôi, không được dẫn các anh đến đây”.
“Ồ?” - Hàn Giang chìm trong suy tư.
“Vậy tại sao các anh lại xuất hiện ở đây?” - Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.
Hàn Giang không vội trả lời câu hỏi của Đường Phong, mà tiếp tục hỏi anh: “Vậy cậu có biết người đó là ai không?”
“Tôi mà biết được anh ta là ai thì đã tốt. Nhưng, giọng nói của người đấy hình như tôi đã từng nghe thấy ở đâu đấy, nhưng không nghĩ ra. Có lẽ anh ta cũng đã xử lý giọng nói, nên giọng đó nghe rất khó chịu, đặc biệt quái dị.” - Đường Phong trình bày.
“Người đó xuất hiện chưa?”
“Phí lời! Cả đống người bọn anh canh ở đây, thì ai dám đến?”, Đường Phong nói tới đây liền chau mày ngẫm nghĩ, “Có lẽ… có lẽ tôi tĩnh tâm nghĩ kĩ lại, khả năng có thể nhớ ra người đó là ai”.
Hàn Giang vỗ vỗ vai Đường Phong, khẽ thở dài, nói: “Không cần nghĩ nữa, tôi nghĩ tôi đã biết người đó là ai rồi.”
“Ai?”
Hàn Giang nhìn Đường Phong, rồi chậm rãi nói từng chữ một: “Vương Khải!”
“Vương Khải?”, Đường Phong đăm chiêu hồi tưởng lại, đột nhiên mắt sáng lên, “Chính là Vương Khải của công ty đấu giá Hoa Bảo?”
“Đúng! Chính là anh ta.”
“Tại sao anh lại nói là anh ta?”
“Anh ta chết rồi!” - Hàn Giang bình tĩnh đáp.
“Sao cơ? Chết rồi?” - Đường Phong vô cùng kinh ngạc.
“Mới ban nãy thôi, không phải cậu vừa hỏi tại sao chúng tôi lại xuất hiện ở đây ư? Tôi nói cho cậu biết, tôi không nghe lén điện thoại của cậu đâu, mà là chúng tôi vừa mới nhận được thông báo của đội cảnh sát hình sự”.
“Thông báo của đội cảnh sát hình sự? Thế thì cũng nhanh thật đấy!”
“Vương Khải là người liên quan đến vụ án của chúng ta, bởi vậy do chúng ta phụ trách.”
“Sao… sao lại thế được? Hơn một tiếng đồng hồ trước, chúng tôi vẫn còn gọi điện cho nhau mà.”
“Cậu theo tôi đến đây!”, vừa nói, Hàn Giang vừa dẫn Đường Phong chui vào chiếc Santana. Vòng qua góc phố, chiếc Santana dừng trong một con ngõ. Đường Phong nhảy xuống xe, thấy đầu ngõ có chăng dây cảnh giới, bảy tám người mặc cảnh phục đang điều tra cơ bản hiện trường.
Đường Phong biết những người này đều là người của Hàn Giang. Hàn Giang dẫn Đường Phong tới trước một chiếc BMW. Đường Phong vừa nhìn là đã nhận ra ngay chiếc BMW màu trắng này chính là chiếc xe mà ban nãy gặp tại ngã tư lúc chờ đèn đỏ. Nhìn tiếp vào bên trong xe, hàng ghế trước có một người gục xuống, người ngợm vặn vẹo biến dạng, đổ xuống ghế trong một tư thế kỳ dị. Mặt người này trắng bệch, khóe miệng nhỏ máu, chiếc kính đen rơi xuống cạnh tay. Hình ảnh của người đàn ông đeo kính đen lập tức lóe lên trong đầu Đường Phong, không sai! Người trước mặt chính là Vương Khải của công ty Hoa Bảo, ban nãy anh ta còn lái chiếc BMW này đi lướt qua mình, vậy tại sao lúc này giờ lại phơi xác ở đây? Người gọi điện thoại hẹn mình chính là Vương Khải? Anh ta muốn nói gì với mình đây?
4.
Hương Sơn: công viên nổi tiếng ở Bắc Kinh, cách trung tâm Bắc Kinh 20km về phía Tây Bắc Thiên Đàn hay đàn thơ trời, là một quần thể các tòa nhà ở nội thành Đông Nam Bắc Kinh
Triệu Vĩnh điều tra cơ bản xong hiện trường, bước đến: “Đội trưởng, kết quả điều tra sơ bộ ban đầu cho thấy, trong xe không hề có vết tích ẩu đả. Trên cơ thể Vương Khải không phát hiện ra vết thương rõ rệt, nhưng xương cổ của anh ta lại bị bẻ gãy. Đây có lẽ là đòn khiến Vương Khải mất mạng”.
“Ồ? Xem ra lại là một cao thủ.” - Hàn Giang nói.
“Không sai, hơn nữa chúng tôi đoán rằng hung thủ chắc là quen biết Vương Khải, chính Vương Khải chủ động mở cửa xe cho hung thủ vào.” - Triệu Vĩnh suy đoán.
“Anh có chú ý tới khóe miệng của Vương Khải không?... Ừm, chính là chỗ này!” - Hàn Giang đột nhiên phát hiện ra khóe miệng Vương Khải có chút bất thường.
“Ban nãy khi tôi phát hiện ra thi thể cũng chú ý thấy ở đây có vài vệt xanh, chắc là hung thủ dùng tay hoặc là thứ gì đó như khăn tay, khăn mặt bịt kín miệng Vương Khải đề phòng anh ta hét lên nên đã tạo thành vệt xanh này.” - Triệu Vĩnh suy đoán.
Hàn Giang lại cười lạnh lùng: “Khà khà! E rằng không đơn giản như anh tưởng. Tôi đoán rằng, rất có khả năng lúc đó hung thủ cầm một chiếc khăn tay hoặc khăn mặt tẩm thuốc hóa học đặc biệt nào đó để bịt chặt miệng Vương Khải; hơn nữa loại thuốc hóa học đặc biệt đó có thể khiến người ta nhanh chóng hôn mê”.
“Ừm! Vừa không để Vương Khải kêu lên, lại khiến anh ta tức khắc hôn mê, sau đó dễ dàng bẻ gãy cổ anh ấy. Một mũi tên trúng hai đích!”
“Còn phát hiện thêm gì nữa không?”
Triệu Vĩnh lặng đi một lúc, sau đó khẽ nói: “Còn có một phát hiện đáng kinh ngạc...”
“Phát hiện gì vậy?”, Đường Phong và Hàn Giang cùng lúc thốt lên.
Nhưng Triệu Vĩnh không vội vàng nói cho hai người biết đó là phát hiện kinh ngạc gì, mà tạm thời phân tán những người đang có mặt tại hiện trường trước đã, sau đó mới chỉ lên cổ xác Vương Khải trong xe, nói với Hàn Giang: “Không ngờ tới phải không? Trên người Vương Khải cũng có hình xăm đó. Nếu pháp y không tỉ mẩn thì chi tiết này rất có khả năng đã bị bỏ qua”.
Đường Phong và Hàn Giang phát hiện ra sau gáy Vương Khải có một hình xăm màu xanh không to lắm, hình xăm một con chim ưng đậu trên lưng sói. “Tôi biết ngay mà!” - Hàn Giang nổi cáu gằn giọng nói.
“Lại là hình xăm này. Hình xăm này rút cuộc tượng trưng cho điều gì?” - Đường Phong chau mày.
“Không biết, khả năng là kí hiệu của tổ chức bọn họ. Tên giết hại Lương Vân Kiệt tại Quảng Châu, hai tên áo đen chúng ta khử trong hang động đá vôi, và cả trên người những tên áo đen mà sau đó chúng ta tiêu diệt trên Tuyết Sơn A Ni Mã Khanh cũng đều có hình xăm giống thế này. Bởi vậy, tôi cho rằng đây là kí hiệu của tổ chức bọn chúng, không ngờ trên người Vương Khải cũng có kí hiệu này. Vương Khải vốn không phải là sát thủ, xem ra tổ chức bí ẩn này không chỉ bao gồm những tên sát thủ, mà còn có rất nhiều người mang thân phận khác nhau.” - Hàn Giang suy đoán.
“Vậy xem ra cơ cấu của tổ chức này rất phức tạp! Nhưng Vương Khải đã là người của tổ chức này rồi thì bọn nào đã giết anh ta đây?” - Đường Phong hỏi.
Hàn Giang không lên tiếng. Triệu Vĩnh đáp: “Chắc là đồng bọn của chúng. Trước đây tôi đã từng nghi ngờ Vương Khải, tuy không phát hiện ra chứng cứ gì, nhưng cũng không lơ là việc điều tra anh ta. Hiện giờ anh ta đã hết giá trị lợi dụng, lại bị chúng ta điều tra, nên tổ chức này dĩ nhiên không thể để anh ta tiếp tục ở lại thế giới này nữa”.
“Giải thích như vậy cũng hợp lý!” - Đường Phong gật gù.
“Ừm, Vương Khải là người của tổ chức này, vậy thì có một số vấn đề xem ra dễ lý giải rồi. Giám đốc Quách của công ty đấu giá, cậu đã phái người giám sát chưa?” - Hàn Giang hỏi lại Triệu Vĩnh.
“Anh yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi việc giám sát Quách Hồng rồi.”
“Hôm nay có phát hiện gì không?”
Triệu Vĩnh ngửa tay ra, thất vọng nói: “Không có bất cứ thu hoạch có giá trị nào cả. Chắc ông ta vẫn còn chưa biết Vương Khải đã bị hại”.
“Ồ! Nhưng một hai hôm không tìm thấy Vương Khải, Quách Hồng chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra. Cậu phải chú ý hoạt động của ông ta mấy hôm vừa rồi, nếu như mấy hôm nay ông ta biểu hiện bình thường thì chắc là không có gì để nghi ngờ, nếu như ông ta muốn làm gì thì cũng chỉ trong mấy hôm nay thôi.” - Hàn Giang dặn dò.
“Giám đốc Quách có vấn đề sao? Ông ta đang là nhân vật rất nổi tiếng trong giới thương nhân!” - Đường Phong không dám tin vào điều đó.
“Tôi thấy giám đốc Quách tổng rất đáng để nghi ngờ, lẽ nào việc bán đấu giá kệ tranh ngọc hoàn toàn do mỗi mình Vương Khải lên kế hoạch? Phải biết rằng Vương Khải chỉ là một nhân viên bình thường của công ty đấu giá!” - xem ra Triệu Vĩnh rất nghi ngờ Quách Hồng.
“Hiện giờ kết luận là còn quá sớm. Nếu như Quách Hồng không có vấn đề gì, vậy có thể đoán định là do một tay Vương Khải lập kế hoạch, đạo diễn cuộc bán đấu giá đó, còn Tề Ninh chẳng qua chỉ là vật thế mạng. Về bàn tay đen tối phía sau hậu trường, thì chắc có lẽ chính là tổ chức bí ẩn đó của họ. Triệu Vĩnh, bây giờ cậu chỉ cần sắp xếp giám sát cho tốt Quách Hồng là được rồi, có lẽ không cần tới vài ngày là bọn chúng sẽ lộ dấu vết ra đấy”.
Đường Phong và Hàn Giang chui ra khỏi chiếc BMW. Triệu Vĩnh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, chúng tôi kiểm tra toàn bộ hiện trường cũng không phát hiện ra điện thoại di động của Vương Khải, cũng không có công cụ viễn thông nào khác”.
“Sao?” - Hàn Giang ngộ ra điều gì đó.
“Nhưng chúng tôi tìm thấy thứ này trong xe.” - Nói xong, Triệu Vĩnh lấy ra một túi đựng vật chứng, trong đó là một chiếc sim điện thoại.
Đường Phong và Hàn Giang đều tròn xoe mắt. Triệu Vĩnh mỉm cười, tiếp tục trình bày: “Sau khi phát hiện ra chiếc sim này, chúng tôi đã lấy thông tin từ trong đó ra, trong sim chỉ lưu duy nhất một số điện thoại”.
“Một số điện thoại?” - Hàn Giang ngạc nhiên hỏi.
“Ừm, chiếc sim này chỉ dùng có hai lần trong sáng sớm nay, cả hai lần đều chỉ gọi vào số điện thoại này”.
“Sao cơ? Anh nói tôi? Số điện thoại lưu trong sim này là số của tôi?” - Đường Phong rất đỗi ngạc nhiên.
Triệu Vĩnh mỉm cười gật gật đầu.
“Xời, gã Vương Khải đáng chết này, tại sao nhất định phải tìm tôi?” - Đường Phong oán thán.
Hàn Giang vẫn giữ bình tĩnh, hỏi Triệu Vĩnh: “Chiếc sim này của Vương Khải đăng kí lúc nào vậy?”
“Đăng kí được một thời gian rồi, nhưng điều lạ là ở chỗ chiếc sim này mãi vẫn chưa sử dụng.” - Triệu Vĩnh đáp.
Hàn Giang im lặng hồi lâu, rồi phân tích: “Rất rõ ràng, điện thoại của Vương Khải đã bị tên sát hại anh ta lấy đi rồi, và hung thủ còn bỏ sót mất một chiếc sim của Vương Khải. Vương Khải đã đăng kí chiếc sim này từ lâu, rồi nhưng mãi không dùng đến nó mà đợi đến lúc cần thiết mới đem ra sử dụng. Sáng sớm hôm nay, anh ta dùng sim này để gọi điện cho Đường Phong, rõ ràng đối với anh ta mà nói thì thời khắc quan trọng đã đến”.
Lời của Hàn Giang đã gợi ý cho Đường Phong: “Đúng, tôi nhớ ra rồi, đầu tiên anh ấy bảo tôi đến Bích Vân Tự ở Hương Sơn, sau đó giữa đường đột nhiên lại bảo tôi đến Thiên Đàn. Xem ra anh ấy rất cẩn trọng, hơn nữa anh ấy còn nói mình hiện giờ đang gặp nguy hiểm, không thể không cẩn thận hành sự!”
“Nguy hiểm mà anh ấy nói là chỉ hung thủ giết hại anh ấy, hay là chỉ chúng ta nhỉ?” - đầu óc Triệu Vĩnh có chút rối rắm.
“Rõ ràng cả hai yếu tố đó đều có, một mặt anh ấy phát hiện ra sát thủ phía sau muốn giết mình, mặt khác anh ấy cố tình dặn dò Đường Phong không được nói với chúng ta. Từ đó cho thấy, anh ta cũng không hy vọng bị chúng ta phát hiện ra, bị xích dắt vào ngục.” - Hàn Giang phân tích.
Đường Phong gật đầu: “Nhưng anh ta có việc gì quan trọng mà nhất định phải nói với tôi nhỉ?”
“Đương nhiên là liên quan tới tung tích của kệ tranh ngọc và tình hình bàn tay đen tối phía sau hậu trường của họ. Tôi suy đoán anh ta đơn độc tìm cậu, thứ nhất vì cậu là người hiểu rõ sự tình, thứ hai Vương Khải biết quan hệ giữa cậu và chúng tôi. Rất có khả năng sau khi cảm nhận được nguy hiểm, anh ta hy vọng thông qua cậu có thể đạt được thỏa thuận nào đó với chúng ta, nói ra tình hình mà anh ấy nắm giữ được, lấy đó đổi lại sự bảo hộ của chúng ta dành cho anh ấy.” - Suy đoán của Hàn Giang gần như hợp tình hợp lý.
Đường Phong và Triệu Vĩnh gật gù: “Xem ra chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý. Đáng tiếc, bọn người đó lại đi trước chúng ta một bước.” - Triệu Vĩnh nói.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?” - Đường Phong hỏi Hàn Giang.
“Chờ đợi! Đợi đối phương lộ ra sơ hở.” - Hàn Giang nói nghe nhẹ tựa lông hồng.
5
Ba ngày sau, Đường Phong và Hàn Giang đang ở trong văn phòng thỉnh giáo giáo sư La một số vấn đề về lịch sử Tây Hạ, thì Triệu Vĩnh cuống quýt gọi điện tới, báo cáo với Hàn Giang: “Hôm nay Quách Hồng báo án với cảnh sát rồi, nói rằng nhân viên Vương Khải của công ty ông ta mất tích mấy hôm nay. Người của đội cảnh sát hình sự hỏi chúng ta nên xử lý thế nào; ngoài ra, theo báo cáo của người mà chúng ta cử đi giám sát Quách Hồng thì mấy hôm nay công ty đấu giá đang loạn, người thì đoán Vương Khải bị giết rồi, người thì nói Vương Khải đã mang theo tài khoản lặn mất tăm. Quách Hồng rối tung cả lên. Nhìn bề ngoài thì quả thật ông ta không hay biết sự tình”.
“Ừm! Tôi biết rồi, người theo dõi Quách Hồng bên cậu có thể nghỉ được rồi. Tôi sẽ nói chuyện với người của đội cảnh sát hình sự, có thể nói với Quách Hồng là Vương Khải đã bị hại, rồi đưa ông ta đi nhận diện xác Vương Khải”, Hàn Giang dặn dò.
“Hiểu rồi! Vậy bước tiếp theo chúng ta…” - Triệu Vĩnh hỏi.
“Bước tiếp theo, chúng ta phải tìm Quách Hồng nói chuyện thôi!” - Hàn Giang bình tĩnh nói.
Đường Phong, Hàn Giang và giáo sư La tiếp tục nói chuyện đến trưa. Ăn trưa xong, Đường Phong và Hàn Giang lái xe tới cao ốc Vân Hoằng, nơi công ty đấu giá quốc tế Hoa Bảo tọa lạc. Đường Phong không thể không dừng chân hồi lâu trước cửa cao ốc Vân Hoằng. Anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà không được coi là cao lắm này, Tề Ninh đã nhảy từ sân thượng của tòa nhà này xuống.
Tư duy của Hàn Giang cũng quay trở lại vài tháng trước đây. Đúng vào một tuần trước khi diễn ra hội chợ đấu giá, lần đầu Hàn Giang nghe nói về kệ tranh ngọc từ chỗ thủ trưởng rồi trở thành đội trưởng của đội hành động đặc biệt “lão K”. Anh đã mất ba ngày để vội vàng tập hợp đội ngũ này, đặc biệt là người cuối cùng tham gia đấu giá kệ tranh ngọc. Và như vậy, Lương Vân Kiệt và Đường Phong đã nằm trong tầm ngắm của anh. Chính xác mà nói, Lương Vân Kiệt nên lọt vào tầm ngắm của anh sớm hơn chút nữa mới phải.
Tại hội chợ bán đấu giá, Hàn Giang ngồi ở một góc khuất của hàng ghế cuối cùng. Khi tới phiên đấu giá cuối cùng về tấm kê tranh ngọc thì không khí trong đại sảnh quá ồn ào, nên Hàn Giang gần như chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lương Vân Kiệt cũng đang ngồi ở hàng ghế cuối. Hành động khác thường của Tề Ninh cũng từng khiến Hàn Giang nghi ngờ, nhưng lúc đó anh không để ý lắm. Hiện giờ anh cần ngẫm nghĩ kĩ thêm một lần nữa về hội chợ bán đấu giá hôm đó. Tại bệnh viện, khi Đường Phong kể với anh về người phụ nữ tóc vàng tham gia trả giá trong hội chợ đấu giá hôm đó, Hàn Giang mới phát hiện ra mình đã bỏ qua quá nhiều chi tiết trong hội chợ. Anh không ngờ cuộc bán đấu giá tưởng như rất bình thường đó lại phức tạp đến vậy, anh càng không thể tưởng tượng nổi ngày hôm sau Tề Ninh lại nhảy lầu tự sát!
Hàn Giang cũng từng điều tra qua về cái chết của Tề Ninh, nhưng không có tiến triển gì. Vậy là, anh liền lần theo hướng kệ tranh ngọc, chuyển trọng điểm điều tra sang Lương Vân Kiệt. Sau đó, Lương Vân Kiệt bị hại cùng một loạt những sự việc khác, đã khiến Hàn Giang không còn tâm trí để thật sự suy nghĩ về cuộc bán đấu giá lúc đó nữa. May mà có lời nhắc nhở của Đường Phong trong bệnh viện, Hàn Giang mới nghĩ tới việc bắt tay vào tìm kiếm lai lịch của kệ tranh ngọc. Sau hàng loạt những điều tra, anh bắt đầu nghi ngờ Vương Khải, nhưng không hiểu sao đối thủ của họ lại đi trước một bước, kết liễu sinh mệnh của Vương Khải.
Không đợi cô gái lễ tân thông báo, Đường Phong và Hàn Giang xông thẳng vào đẩy cửa văn phòng Quách Hồng trong công ty đấu giá Quốc Tế Hoa Bảo. Quách Hồng đang nằm trên sô pha, dáng vẻ chán nản, nhìn thấy Đường Phong và Hàn Giang đột nhiên xông vào, Quách Hồng vô cùng ngạc nhiên: “Các anh là…”
Đường Phong đang định mở miệng thì bị Hàn Giang ngăn lại. Hàn Giang không vội thông báo họ tên. Anh đóng cửa lại, cảnh giác nhìn một vòng xung quanh văn phòng của Quách Hồng, rồi sau đó, rất thuần thục tìm ngay ra một chiếc máy nghe trộm dưới chân đèn đặt trên bàn làm việc của Quách Hồng. Quách Hồng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc máy nghe trộm trên bàn, ngồi lại vào bàn làm việc rồi hỏi: “Đây… đây là cái gì?”
“Máy nghe trộm” - Hàn Giang vừa nói, đồng thời vừa đưa thẻ của mình về phía Quách Hồng.
“Cái gì? Máy nghe trộm!” - Quách Hồng nhất thời không thể tin rằng trong văn phòng của mình hóa ra lại bị người ta gắn máy nghe trộm. Khi ông ta nhìn thấy thẻ của Hàn Giang thì còn ngạc nhiên hơn nữa: “Cái… cái này không phải là do các anh lắp đấy chứ? Tôi là công dân luôn tuân thủ pháp luật đấy nhé!”
“Khà! Khà!” - Hàn Giang cười lạnh lùng hai tiếng, đáp: “Mấy hôm nay chúng tôi theo dõi nhất cử nhất động của ông, nhưng hôm nay đã hủy bỏ lệnh theo dõi ông rồi, cái này là do cấp dưới Vương Khải của ông lắp cho ông đấy”.
“Cái gì? Vương Khải! Không phải cậu ta đã chết rồi sao? Đây… rút cuộc là chuyện gì!” - Quách Hồng đầu óc mụ mị, đờ đẫn nhìn Hàn Giang.
6
Hàn Giang không hề vội vàng trả lời câu hỏi của Quách Hồng, mà hỏi ngược lại ông ta: “Ông đã nhìn qua thi thể của Vương Khải chưa?”
Quách Hồng thẫn thờ gật đầu: “Nhìn… nhìn rồi”.
“Tốt, vậy thì hãy thử nói cảm tưởng của ông xem!”
“Cảm tưởng? Đợi… đợi chút đã, đầu óc tôi hiện đang quá rối rắm, để tôi nghĩ xem, để tôi nghĩ xem. Lúc tôi nhìn thấy thi thể của Vương Khải, tôi đã vô cùng kinh ngạc… là ai đã giết cậu ta vậy?” - Quách Hồng lắc đầu nói.
“Vương Khải kết hôn chưa? Có người thân nào không?”. Tuy Hàn Giang đã nắm rõ gia cảnh của Vương Khải nhưng vẫn muốn kiểm tra chứng thực lại tại chỗ Quách Hồng.
“Cậu ta chưa kết hôn, kể từ khi đến công ty, cậu ấy chỉ ở một mình. Mấy năm rồi, tôi không thấy bên cạnh cậu ta có người phụ nữ nào, nhưng ở nhà chắc là vẫn còn người thân”.
Những gì Quách Hồng nói đều giống như tình hình mà Hàn Giang nắm bắt được. Anh lại hỏi Quách Hồng: “Hãy nói cảm nhận của ông về Vương Khải xem sao!”
“Cảm nhận? Ấn tượng của tôi về Vương Khải kể từ sau khi cậu ấy đến công ty đều rất tốt, làm việc cần cù, có trách nhiệm, đối với tôi mà nói cũng có thể coi là trung thành, bởi vậy, tôi luôn tín nhiệm cậu ấy, thật không ngờ hóa ra cậu ta lại…”
“Hóa ra cậu ta lại phản bội ông, âm thầm theo dõi ông!” - Hàn Giang bất giác thông cảm nói.
“Nhưng rút cuộc Vương Khải xảy ra chuyện gì vậy? Anh có thể nói cho tôi biết chân tướng của toàn bộ sự việc không?” - Quách Hồng hỏi.
“Chân tướng của toàn bộ sự việc? Hừm, nếu mà tôi biết chân tướng của toàn bộ sự việc thì bây giờ cũng không ngồi ở đây đâu. Nhưng tôi có thể nói cho ông biết một chút tình hình liên quan tới Vương Khải, nhưng ông phải bảo đảm trước khi toàn bộ sự việc chưa được điều tra rõ ràng, tạm thời không được phép tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay cho người khác biết”, Hàn Giang nghiêm túc nói.
“Được, tôi hứa!”
“Theo như trinh sát của chúng tôi biết được, khoảng mấy năm trước đây, Vương Khải đã bị một tổ chức bí hiểm bên ngoài mua đứt để làm việc cho bọn chúng. Chiếc máy nghe trộm tinh vi này là do cậu ta lắp cho ông. Làm như vậy cậu ta có thể biết được nhất cử nhất động của ông”.
“Vậy thì ai đã giết Vương Khải?”
“Chính là tổ chức đó của anh ta, bởi vì Vương Khải đã bị bại lộ, anh ta không còn giá trị lợi dụng nữa, thế nên chúng đã khử anh ta.”
“Tại sao Vương Khải phải theo dõi tôi? Mục đích của cậu ta là gì? Tất cả những điều này là vì cái gì?”, Quách Hồng càng nghe càng thấy mơ hồ.
Hàn Giang sững lại một lúc, anh đang nghĩ xem làm cách nào để giải thích vấn đề này cho Quách Hồng. Đường Phong tiện tay cầm lấy tập ảnh lưu giữ những vật phẩm chụp trong hội chợ đấu giá mùa xuân lần đó đang đặt trên bàn làm việc của Quách Hồng, anh lật tới trang cuối cùng, chỉ vào ảnh của vật bán đấu giá số 1038 nói với Quách Hồng: “Tất cả mọi chuyện đều là do thứ này.”
“Do thứ này?” - Quách Hồng nhìn vào tấm ảnh, “Vật phẩm đấu giá số 1038, kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ. Tại sao lại là nó? Kệ tranh ngọc này… Ồ, tôi có ấn tượng, lúc đó bán được 10 triệu Nhân dân tệ, cộng thêm tiền hoa hồng, nó chính là vật bán đấu giá đắt nhất trong hội chợ đấu giá mùa xuân lần đó. Lúc đó cạnh tranh rất gay gắt, thậm chí sau này còn gây ra chút tranh chấp.”
“Không sai!”
“Dù kệ tranh ngọc này rất quý giá, nhưng cũng không đến nỗi Vương Khải phải làm thế! Kệ tranh ngọc đó rút cuộc có… có gì vậy? Còn cả việc Tề Ninh tự sát, có phải cũng liên quan tới việc này không?”
Hàn Giang gật đầu: “Không sai! Hiện giờ chúng tôi nghi ngờ chuyện Tề Ninh tự sát cũng liên quan tới việc này. Còn về kệ tranh ngọc thì…”
Hàn Giang im lặng hồi lâu, rồi nhìn sang Đường Phong. Đường Phong hiểu ý liền giải thích với Quách Hồng: “Bọn người đó không chỉ vì kệ tranh ngọc này. Về bí mật của kệ tranh ngọc, hiện giờ chúng tôi không tiện tiết lộ cho ông. Lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành vì, sao kệ tranh ngọc này lại được công ty các ông chiêu mộ? Người bán nó là ai?”
“Cái này… đã gần nửa năm rồi, tôi phải ngẫm nghĩ lại đã!” - Quách Hồng cố gắng hồi tưởng lại.
“Ông nhất định phải nghĩ ra, cái này rất quan trọng. Theo tình hình chúng tôi nắm được, kệ tranh ngọc này là văn vật bị mất cắp của cung điện Mùa Đông ở Petersburg cũng có nghĩa là người bán nó rất có khả năng chính là bọn người đó.” - Đường Phong thúc giục.
“Sao cơ? Anh nói… kệ tranh ngọc đó là văn vật bị đánh cắp từ cung điện Mùa Đông ư? Không đúng! Thông thường nếu như là văn vật bị đánh cắp thì bảo tàng có văn vật bị đánh cắp đó sẽ báo cáo với tổ chức hữu quan, và công ty đấu giá chúng tôi cũng sẽ biết chuyện đó. Trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng sau khi chúng tôi nhận được thông báo, là đã ngay lập tức xóa khỏi danh sách vật bán đấu giá. Tuy làm vậy sẽ gây một số tổn thất cho công ty, nhưng vì danh dự của công ty, chúng tôi tuyệt đối không bán đấu giá văn vật ăn cắp.” - Quách Hồng nghe thấy vậy, ngạc nhiên tới nỗi mắt chữ a mồm chữ o.
“Việc này… là thế này, do kệ tranh ngọc này có một vài ý nghĩa đặc biệt, thế nên các bên hữu quan đều không muốn lên tiếng!” - Hàn Giang hạ giọng khẽ nói.
“Tôi nhớ ra rồi, kệ tranh ngọc này là do Vương Khải chiêu mộ về. Bình thường công việc của tôi rất bận, không thể nào nắm rõ hết từng vật phẩm đấu giá, hơn nữa tôi luôn tín nhiệm Vương Khải, vì thế không để ý lắm. Việc chiêu mộ kệ tranh ngọc, rồi mọi thủ tục đấu giá sau đó đều do một tay Vương Khải xử lý”.
“Quả nhiên là Vương Khải!” - Đường Phong và Hàn Giang đưa mắt nhìn nhau, hình như lại nhìn thấy một vài ánh bình minh.
Đường Phong tiếp tục hỏi Quách Hồng: “Vậy ông có biết người bán kệ tranh ngọc này là ai không?”
Quách Hồng lắc đầu, đáp: “Cái này đều do Vương Khải làm, tôi không rõ lắm.”, nhưng Quách Hồng lại lập tức nhớ ra điều gì đó, quay sang nói với Hàn Giang: “Những giấy tờ nội bộ của công ty chắc là có ghi chép người bán, để tôi kiểm tra xem”.
Quách Hồng gõ bàn phím mấy cái, nhìn lên màn hình máy tính, chau mày, sắc mặt càng thêm trầm trọng: “Anh đợi chút, tôi đang kiểm tra”.
Nói xong, Quách Hồng ra khỏi văn phòng. Năm phút sau, Quách Hồng vội vàng chạy vào, kêu lên với Hàn Giang: “Lạ thật! Quá là kỳ lạ, đây rút cuộc là chuyện gì vậy?”
“Cái gì là chuyện gì vậy?”
“Bất luận là trong máy tính của tôi hay là trong văn kiện của công ty, mọi tin tức liên quan tới kệ tranh ngọc này đều đã bị người ta xóa sạch”.
“Ồ!”, Đường Phong và Hàn Giang nghe thấy vậy cũng ngạc nhiên. Nhưng hai người ngẫm nghĩ thì thấy, đây cũng không có gì là kỳ lạ, vì việc này đều do Vương Khải một tay xử lý nên đương nhiên anh ta không thể để lại dấu vết gì. Xem ra manh mối này cũng không tìm ra được gì rồi.
“Tuy chỗ tôi không tìm thấy, nhưng vì kệ tranh ngọc này là văn vật bị đánh cắp của cung điện Mùa Đông, vậy thì tôi nghĩ người bán nó chắc chính là kẻ đánh cắp báu vật. Các anh có thể đến cung điện Mùa Đông bên đó điều tra, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì đó chăng!” - Quách Hồng ngược lại còn gợi ý cho Đường Phong và Hàn Giang.
Trong lòng Hàn Giang đã sớm nghĩ tới bước này, anh bình tĩnh nói với Quách Hồng: “Cảm ơn lời gợi ý của ông, về Vương Khải chúng ta nói tới đây thôi, tiếp theo ông hãy kể cho tôi về Tề Ninh nhé!”
“Tề Ninh? Nói thật, năm nay công ty chúng tôi đủ đen đủi rồi, đầu tiên là Tề Ninh nhảy lầu tự tử, giờ lại đến lượt Vương Khải bị giết. Vốn dĩ năm nay tôi còn chuẩn bị làm một vố lớn, giờ thành thế này đây. Ôi! Sắp đến cuối năm rồi, kinh doanh năm nay so với năm ngoái trượt dài cả cây số…”.
Quách Hồng oán thán một hồi, cuối cùng mới nói tới Tề Ninh: “Tề Ninh là người rất nổi tiếng trong giới đấu giá tác phẩm nghệ thuật. Các anh cũng biết rồi đấy, những người làm công việc chủ trì đấu giá thường rất cọi trọng danh tiếng, bởi vậy Tề Ninh luôn rất có trách nhiệm với công việc, cũng như rất chú trọng tới hình ảnh uy tín của mình. Việc ông ấy tự sát thực sự đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi, một người đang sống ổn như vậy, sự nghiệp thành đạt, gia đình hòa thuận, sao lại tự sát được nhỉ?”
“Ông cho rằng ông ta tự sát vì cái gì?” - Hàn Giang truy hỏi.
“Chính tôi cũng không hiểu nổi vấn đề này, nhưng ban nãy nghe anh nói Vương Khải vì kệ tranh ngọc đó nên mới… tôi bỗng nhiên nghĩ tới việc Tề Ninh tự sát, có khi nào là bởi vì việc đấu giá kệ tranh ngọc và bị Vương Khải uy hiếp…”
“Ừm, bây giờ xem ra, Tề Ninh tự sát chắc là có liên quan tới kệ tranh ngọc, rất có khả năng ông ta đã bị Vương Khải uy hiếp. Quách Hồng, trước hội chợ đấu giá, ông có phát hiện thấy Vương Khải và Tề Ninh có hành động gì khác thường không?” - Hàn Giang hỏi.
“Hành động khác thường? Để tôi nghĩ xem… đúng rồi, trước đây tôi vốn không để ý, bây giờ nghĩ lại, trước hội chợ đấu giá quả thật hai người họ có chút bất thường. Có một lần, sau khi hết giờ làm, tôi nhìn thấy hai người họ ngồi trong một quán trà dưới công ty, hình như bàn bạc chuyện gì đó. Lúc đó tôi không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại thì chắc là bên trong có vấn đề. Theo như những gì tôi biết thì hai người họ rất ít khi trò chuyện với nhau. Họ ở hai bộ phận khác nhau, trong công việc thông thường không nhất thiết phải trực tiếp tiếp xúc, bình thường cũng không thấy họ gặp gỡ riêng tư gì”.
Đường Phong và Hàn Giang nghe tới đây, trong lòng đã hiểu rõ hơn về Vương Khải, Tề Ninh và cả cuộc bán đấu giá đó. Hàn Giang cầm chiếc máy nghe trộm tinh vi trên bàn làm việc của Quách Hồng lên, đứng dậy cáo từ Quách Hồng: “Hôm nay cảm ơn ông đã cung cấp cho chúng tôi những tình tiết này. Nếu như sau này ông nhớ ra điều gì thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào. Ngoài ra, những ngày này ông nên chú ý an toàn. Chúng tôi sẽ phái người âm thầm bảo vệ ông, bản thân ông cũng nên cẩn thận một chút”.
Quách Hồng gật đầu, tiễn Đường Phong và Hàn Giang ra cửa. Đường Phong vừa mới bước một chân ra khỏi văn phòng của Quách Hồng đã đột nhiên quay người lại hỏi: “Giám đốc Quách, đây là tầng cao nhất của tòa nhà này rồi nhỉ?”
“Đúng vậy!” - Quách Hồng không hiểu ý.
“Vậy Tề Ninh đã nhảy từ trên này xuống sao?” - Đường Phong dường như đang suy ngẫm điều gì đó.
“Ừm, phía trên chính là sân thượng, Tề Ninh đã nhảy từ đó xuống.” - Quách Hồng nói.
“Có đường lên trên không?” - Đường Phong hỏi.
“Trên cầu thang có cửa ra, nhưng kể từ sau khi cảnh sát điều tra xong vụ án Tề Ninh tự sát, công ty vật tư đã chặn hẳn cái cửa đó vào rồi, hiện giờ không ai lên đấy được cả.”
“Ồ! Có thể giúp tôi nói với công ty vật tư một tiếng để mở cánh cửa đó ra không?” - Đường Phong đột nhiên đưa ra yêu cầu kỳ quái.
Quách Hồng ngẫm nghĩ một lúc, gật gật đầu: “Được, tôi sẽ gọi cho công ty vật tư luôn bây giờ.”
Hàn Giang không hiểu ý định của Đường Phong, nhưng anh nghĩ Đường Phong nhất định có lý của anh ấy, vậy là, anh cùng Đường Phong đi vào lối cầu thang tối om.
Đôi chân Đường Phong nặng trĩu bước lên từng bậc thang. Cầu thang không một bóng người chỉ có tiếng bước chân nặng nề vang lên. Âm thanh này khiến tâm trạng Đường Phong càng căng thẳng đến tột đỉnh. Khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời của Tề Ninh không ngừng hiện lên trước mắt anh, lúc đó chắc ông ấy cũng đếm từng bậc cầu thang giống như anh giờ đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.