Tử Thư Tây Hạ

Chương 7: Tử thành




Hàn Giang vừa nói vừa khởi động "con lừa dũng mãnh " đi chẹt qua những xác khô. Lương Viện kêu toáng lên: “Em thấy bảo là nếu bất kính với người chết thì sẽ bị báo ứng đấy! ” - Lương Viện vừa dứt lời, đột nhiên...
1
Ba người rời khỏi nhà họ Trương, tới đường phía nam, chưa đi được bao xa, Hàn Giang đã nhìn thấy "con lừa dũng mãnh"’ của họ. Lúc này trời đã sáng tỏ, gió cùng ngưng thổi. Cả thị trấn cổ tĩnh mịch như tờ, ánh nắng thiêu đốt trên sa mạc soi rọi lên thành cổ, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, nhưng trong lòng Đường Phong vẫn như bị mây đen che phủ.
Đường Phong quay đầu lại nhìn về hướng bắc, thành phía bắc hiện lên một vài nóc nhà của những kiến trúc cao lớn, nhưng đứng trên con đường phía nam thì không trông thấy quảng trường nơi họ xuất phát, cũng không trông thấy đường phía bắc. "Đường đi trong Thiên Hộ Trấn trông thì có vẻ là đường thẳng, nhưng thực ra đều được xây dựng có độ cong nhất định.”
“Bởi vậy nên chúng ta đứng trên đường phía nam mà không trông thấy đường phía bắc!” - Lương Viện rung phát hiện ra manh mối, “Lẽ nào việc này cũng xuất phát từ yêu cầu phòng ngự quân sự?”
“Anh nghĩ là vậy!”
“Được rồi, nghĩ xem tiếp theo chúng ta nên làm gì đi!” - Hàn Giang sốt ruột kêu lên.
“Xem ra chúng ta còn may mắn hơn Misha, hiện giờ chúng ta vẫn bình yên vô sự!” - Đường Phong cũng đang tính toán kế hoạch bước tiếp theo.
“Tôi thấy chúng ta xong rồi thì rút lui thôi, vì Thiên Hộ Trấn vốn không phải là đích đến của chúng ta. Hiện giờ trời sáng rồi, gió cũng đã ngưng, chúng ta có thế tiếp tục lên đường.” - Hàn Giang nói ra kế hoạch của mình.
Đường Phong cũng bị dao động, anh không muốn bị những xác khô đáng sợ này bao vây, nên thà rời khỏi cái nơi quái quỷ này sớm một chút còn hơn... Đường Phong quay ngoắt đầu lại, đột nhiên, anh cảm thấy hình như bên trong cánh cổng có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Anh bước nhanh vài bước, đi đến trước cánh cổng: không có ai! Mọi thứ trông thấy đều giống hệt ban nãy, chẳng có gì cả, thậm chí đến vết chân họ để lại trước cổng vẫn còn in rõ.
Đường Phong thất thần quay trở lại “con lừa dũng mãnh”; sau khi lên xe, Hàn Giang thúc giục: “Cậu đừng có thần hồn nát thần tính nữa. Đây là một thị trấn bỏ hoang, là tử thành. Đội thám hiểm năm đó ngoài Misha ra làm gì có ai vào đây khảo sát. Những người bạn cũ của chúng ta cũng không hứng thú với nơi này đâu, thế nên chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian ở đây nữa!”
"‘Vậy tiếng súng ban nãy thì sao?” - Đường Phong vần chần chừ.
"Mặc kệ tiếng súng đó đi, kể cả chúng ta muốn biết rõ tiếng súng đó từ đâu ra, thì cũng phải ra khỏi đây trước đã.”
"Tại sao?” - Đường Phong không hiểu.
Hàn Giang vỗ mạnh xuống vô lăng một cái: “Bởi vì tôi có cảm giác rất không ổn, trên sa mạc mênh mông kia, bất cứ vết tích nào cũng không lọt qua dược mắt tôi. Nhưng ở trong này... tôi luôn cảm thấy như mình chui đầu vào rọ, bị thị trấn chết chóc này làm cho lạc đường, giống như chui vào một tòa thành hũ. Cũng có thề đang có người theo dõi chúng ta, nhưng chúng ta không hề hay biết.”
"Anh cũng có cảm giác này sao?” - Đường Phong ngạc nhiên.
Hàn Giang im lặng, ba người chìm trong suy tư, mãi lâu sau, Đường Phong mới hạ quyết tâm: “Vậy chúng ta ra ngoài trước đã, nhưng đi từ đâu đây? Cong phía nam bị bịt kín rồi, lẽ nào lại bay qua bức tường thấp phía đông?’"
"Không cần, chúng ta có thể đi xuyên qua từ con đường nhỏ ngách phía tây, tới phía đông thử xem. Nếu ở đó có cổng thì chúng ta có thế từ đó ra ngoài, còn nếu không có cổng thì chúng ta sẽ đi theo con đường nhỏ men thành, để xem ở đâu có cửa ra thì ra từ chỗ đó!” - Hàn Giang nói lên ý kiến của mình.
Đường Phong và Lương Viện gật gù, ra điều đồng ý. Vậy là, Hàn Giang khởi động “con lừa dũng mãnh”, chui vào con đường hẹp phía tây, cổng phía nam ở ngách phía tây áp sát tường, rất hẹp, chỉ có thể đi lọt một chiếc xe, nên chỉ cần phía trước xuất hiện một chướng ngại vật nào thì họ sẽ phải lùi lại.
2
Hàn Giang cẩn thận từng chút một nên xe đi cũng chậm rồi chốc chốc anh lại quay đầu lại nhìn. Lương Viện ngồi phía sau bị Hàn Giang nhìn cho thấy ớn liền nổi cáu: “Đội trưởng Hàn, tại sao anh cứ quay lại nhìn tôi thế?”
“Ai bảo tôi đang nhìn cô?"
“Vậy anh nhìn cái gì?”
Hàn Giang lại quay lại nhìn rồi mới nói: "Tôi luôn cảm thấy đằng sau có ngưòi đang bám theo chúng ta.” “Á...” - Lương Viện nghe thấy vậy giật bắn mình, “Anh đừng có dọa người khác như thế!”
“Tôi đâu có dọa cô, đấy là tôi dựa vào kinh nghiệm đề phòng bám đuôi mấy chục năm nav của tôi...”
Hàn Giang vừa dứt lời, Đường Phong đột nhiên kêu toáng lên: “Cẩn thận!" - Hàn Giang chỉ kịp thấy trước mặt tối sầm, đầu xe xuất hiện một vật thể lạ đen sì, rơi bịch xuống kính chắn gió phía trước của “con lừa dũng mãnh’".
Lương Viện kêu rú lên, Hàn Giang vội vàng phanh xe lại. Đường Phong vẫn chưa hoàn hồn, anh thấy vật thể màu đen đó rơi trên kính chắn gió phía trước ghế phụ. Đó là cái gì? Đường Phong căng thẳng gí mặt vào cửa kính đã bị nứt thành một vệt dài, -‘Á…”, lại là một khuôn mặt khủng khiếp. Đường Phong theo phản xạ bật lùi lại; phía sau lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lương Viện, bởi vì cô cũng đã nhận ra đấy là một cái xác khô từ trên trời rơi xuống.
‘Thôi nào, đừng gào rú nữa, gào nữa là những cái xác khác sẽ lại đến đấy!” - Hàn Giang ra vẻ trấn tĩnh.
Vừa nghe thấy “gào nữa là những cái xác khác sẽ lại đến” là Lương Viện lập tức im bặt, cô sợ hãi không dám quay đầu lại, cũng không dám nhìn phía trước. Hàn Giang quay lại nhìn đàng sau, phía sau xe chẳng có gì cả, anh liền lùi xe về phía sau, sau đó nhấn ga tăng tốc. Cái xác khô nằm trên mũi xe theo quán tính rơi xuống đất.
“Cái xác này ở đâu ra vậy? Không phải từ trên trời rơi xuống thật đấy chứ?” - Hàn Giang kêu lên.
Đường Phong thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bức tường thành phía trên: “Chỉ có thể rơi từ trên tường thành xuống thôi.”
“Trời ơi sao chuẩn vậy, rơi đúng vào xe chúng ta!” “Đúng vậy, "con lừa dũng mãnh" bị cái xác rơi xuống làm hỏng rồi đấy!” 
"‘Được rôi, đừng tiếc rẻ ‘con lừa dũng mãnh’ của cậu nữa.” - Nói xong, Hàn Giang liền khởi động lại "con lừa dũng mãnh” và lao đi tiếp. Đường Phong vội vàng kêu lên: “Anh định chẹt qua cái xác khô này sao?”
“Có sao không vậy?”
“Như vậy không tốt!” - Đường Phong cũng không nghĩ ra lý do gì để nsăn Hàn Giang lại.
“Đừng có lải nhải nữa, hiện giờ chỉ có thể làm vậy thôi!” - Hàn Giang nói xong liền khởi động “con lừa dũng mãnh”, chẹt qua cái xác khô trước mặt. Lương Viện bị xóc nảy người, cô kêu toáng lên: “Em nghe nói là nếu bất kính với người chết sẽ bị báo ứng đó!”
Lương Viện vừa dút lời, đột nhiên tai họa báo ứng đã ập xuống đầu họ, lại một vật thể lạ từ trên trời rơi xuống. Hàn Giang nhanh tay nhanh mắt, nhấn ga tăng tốc, nên vật thể lạ đó rơi xuống phía đuôi “con lừa dũng mãnh’". “Mẹ kiếp, xác khô nổi loạn rồi!” - Hàn Giang chửi rủa.
Khi lái được chiếc xe ra khỏi con đường hẹp, tới cuối đường phía tây thì Hàn Giang bỗng phanh khựng xe lại, rồi nhảy xuống xe rút dao găm ra, lao lên tuờng thành ở đoạn sụp đổ. Đường Phong và Lương Viện cũng lập tức làm theo, nhảy xuống xe, họ trông thấy Hàn Giang cầm dao găm, mặt mũi hung tợn, đứng sừng sững trên tường thành một lúc lâu mới hầm hầm đi xuống dưới. 
3
“Sao thế? Anh nghi ngờ trên tường thành có người?’ - Đường Phong hỏi Hàn Giang đang hầm hầm quay xuống.’
"Vậy cậu nói xem thế là thế nào?”
Đường Phong chống nạnh, nhìn tường thành cách đó không xa, lắc đầu: "Tôi không biết, anh đã phát hiện thấy gì trên tường thành vậy?”
“Mẹ kiếp, toàn là xác khô! Đúng là ám khí!” - Hàn Giang càu nhàu.
"Có ai không?”
"Chẳng thấy ai cả!” - Hàn Giang vẫn lắc đầu.
"Bên ngoài thì sao?"” - Đường Phong hỏi.
"Hoang vu, không có lấy một bóng người hay xe cộ, chúng ta đã tới một ngóc ngách bị thế giới lãng quên!” - Hàn Giang than thở.
"Không! Chắc chắn chúng ta không bị lãng quên, ít nhất những cái xác khô này đã không lãng quên chúng ta, khà khà!” - Đường Phong tự giải thích rồi cười cợt.
“Thôi đi, nhanh chóng ra khỏi đây thôi! Nhưng...” - Hàn Giang nhìn tường thành trước mặt rồi lại đứng ngây ra, "Nhưng ở đây hình như không có cổng thành!”
‘Hơn nữa tường thành cũng cao hơn, dày hơn mặt phía đông và phía nam, càng về hướng bắc càng cao to hơn!” - Hàn Giang chỉ tay về phía tường thành nói.
Đường Phong cũng nhận ra manh môi: “Quả thực như vậy, nhưng điều này cũng dễ giải thích, xây dựng tòa thành này là để phòng chống kẻ thù từ phía tây bắc tới, bởi vậy nên phía tây bắc được xâv dựng cao to hơn bình thường.”
“Tạm thời khoan hãy vội vàng kết luận, cứ xem sao đã!”
Đường Phong và Hàn Giang lục soát một hồi cuối dường phía tây, quả nhiên, không phát hiện thấy cổng thành. “Xem ra hai phía đông, tây Thiên Hộ Trấn không có cổng thành, thảo nào lúc chúng ta tiến vào con đường phía đông cũng không trông thấy cống thành đâu cả"" - Đường Phong nói.
“Được rồi, vì ở đây không ra ngoài được, nên chúng ta hãy quay về đường phía đông thôi!”
“Lại từ đó bay ra ngoài?” - Đường Phong nhớ lại cảnh tượng lúc sáng sớm bay vào đây mà vẫn run cầm cập.
“Vậy thì còn cách nào nữa?”
Đường Phong không có lý do gì đế phản bác lại Hàn Giang nên đành phải đồng ý. Ba người quay trỏ lại xe, Hàn Giang lái về con đườns phía đông, nhưng khi “con lừa dũng mãnh” đi tới quảng trường chính giữa thị trấn, Hàn Giana bỗng đột ngột quay mạnh vô lăng, rẽ vào con đường phía bắc.
“Ớ! Không phải anh định bay qua đoạn tường thấp lè tè phía đông sao?” - Đường Phong hỏi.
“Tôi thay đổi ý định rồi, vì chúng ta đều đã đi hết các hướng đông, nam. tây rồi, vậy tại sao không tới hướng bắc xem sao, không biết chừng cổng bắc lại ra được neoài!”
“Anh bây giờ thay đổi như chong chóng ấy nhì!" “Cái nàv gọi là tùy cơ ứng biến!”.
Trong lúc hai người nói chuyện thì “con lừa dũng mãnh” đã tới cuối đường phía bấc. Hàn Giang dừng xe, trước mặt họ xuất hiện một bậc thềm cao bằng đất nện, trên đó là một kiến trúc to lớn mang tính quan cách.
“Có vấn đề, con đường phía bắc đáng nhẽ phải dài nhất, sao bây giờ đã cụt đường rồi?” - Hàn Giang nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì tòa kiến trúc trước mặt chúng ta đấy!” - Đường Phong giải thích.
“Đây là kiến trúc gì vậy?” - Hàn Giang hỏi.
"Đây là kiến trúc theo quan cách Hán đệ điền hình, tôi nghĩ ớ đây chính là nơi triều Nguyên quản lý Thiên Hộ Trấn và cả ngọ môn cách đây hơn trăm dặm, và chính xác mà nói: đây không phải là ngọ môn bình thường mà chắc là bộ thống soái của nhánh quân đội này.”
“Trông cũng rất chất lượng đấy chứ! Hơn nữa lại còn bảo tồn rất tốt.” - Lương Viện ngạc nhiên thốt lên.
"Đúng vậy, đây chắc là tòa kiến trúc lớn nhất thị trấn!” - Đường Phong nhìn kiến trúc trước mặt nói.
“Đừng để ý đến mấy chuyện vô ích đó, gần đây cũng không trông thấy ngã rẽ nào cả, con đường phía bắc lại bị cổng ngọ môn này cắt ngang rồi, vậy thì Thiên Hộ Trấn không có cổng bắc ư?” - Hàn Giang chất vấn.
Đường Phong nhảy xuống xe, quan sát xung quanh một lượt, rồi gật gù: “E rằng đúng như vậy, cả tòa lô cốt này chỉ có phía nam mở một cống thành, ba phía còn lại đều không mở cổng thành.”
Hàn Giang cũng xuống xe nhìn xung quanh hồi lâu, đột nhiên, anh vỗ mạnh lên nắp “con lừa dũng mãnh" một cái, rồi lớn tiếng hét lên: “Không ổn, không ổn rồi!”.
“Nghĩa là sao?”
“Ba mặt đông, tây, bắc của tòa thành này không có cổng, chỉ duy nhất mặt phía nam có cổng, nhưng hiện giờ cổng phía nam đã bị thép chảy bịt chết, đây quả là một tử thành thực thụ! Hiện giờ chúng ta đang bị kẹt trong tử thành này, không ổn, không ổn rồi” - Hàn Giang nói rất nghiêm túc.
“Đừng dọa dẫm nữa, tường thành ở cổng đông thấp lè tè, lại còn sụp đổ, chúng ta có thể ra khỏi đây bất cứ lúc nào!” - Đường Phong ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Nhưng sợ rằng đúng như những gì anh nói, đại quân Mông cổ canh giữ vùng đất này hồi đó bị người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành bao vây, trở thành cá chậu chim lồng, cuối cùng bị thảm sát chết sạch.”
4
Lúc này, Hàn Giang đã đi tới trước một cánh cổng hướng đông của con đường phía bắc, đang định chui vào thì Đường Phong kéo anh lại hỏi: “Sao bây giờ anh không cuống lên ra khỏi đây vậy?”
"Dù sao cũng đã tới đây rồi thì thử vào trong xem sao còn hơn, tôi lại muốn vào xem bên trong vẫn còn thứ gì đáng sợ nữa, chúng ta đã thấy bao nhiêu là xác khô rồi!” - Lúc này Hàn Giang lại trở nên hứng thú.
Đường Phong và Lương Viện đi theo anh vào cánh cổng to đó. Sân trước không có gì đặc biệt, vòng qua sân, phía sau lại là một khoảng trống bằng phẳng. Trên khoảnh trống này là từng đống gì đó chất cao ngất ngưởng. Đường Phong bước tới đống gần nhất, phủi lớp cát vàng trên bề mặt đi, dùng tay nhặt vài hạt gì đó lên, ngắm nghía một hồi, rồi ngạc nhiên kêu lên: “Là hạt thóc!”
“Hạt thóc? Hạt thóc từ triều Nguyên?" - Hàn Giang và Lương Viện cũne rất ngạc nhiên.
Đường Phong lại kiểm tra vài đổng khác, đều là những hạt thóc đã khô cong. ”Xem ra đây là kho lương thực của thị trấn. Ngày vỡ thành, trong thị trấn vẫn còn nhiều lương thực như vậy, đủ để thấy Thiên Hộ Trấn là một lô cốt quân sự quan trọng cua đại quân Mông cổ.” - Đường Phong phân tích.
“Nó còn chứng minh rằng, rốt cuộc đại thảm sát Thiên Hộ Trấn là do người Đảng Hạng đột kích, chứ chăc chắn không phải do trận chiến kéo dài sau khi vây thành.” - Hàn Giang suy đoán.
“Không sai, chắc chắn là như vậy, bởi thế nên trong kho chứa mới còn lại bao nhiêu là lương thực như vậy, còn người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành cũng không thể bao vây Thiên Hộ Trấn quá lâu, bởi vì thời gian mà kéo dài thì viện quân Mông cổ chắc chắn sẽ kéo tới. Người Đảng Hạng của Hạn Hải Mật Thành chỉ có thể đến đột kích Thiên Hộ Trấn vào lúc họ không để ý, tấn công không kịp phòng bị thì mới có thể nhấn chìm toàn quân Mông cố được trang bị lương thực dồi dào như vậy.” - Đường Phong khẳng định.
Ba người kiểm tra xong kho lương thực rồi đi tới quan sở ở ngách tây con đưòng phía bắc, có kiến trúc cũng rất giống kho lương thực; chỉ có điều trong nhà kho ở đây cất giữ các loại vũ khí khác nhau. Những thứ vũ khí này tuy đã trải qua hơn bảy trăm năm, nhưng khi Đường Phong vuốt hết lớp bụi trên cán thì chúng vẫn lấp lánh ánh sáng sắc lạnh bắt mắt.
“Xem ra đây là kho vũ khí của Thiên Hộ Trấn” - Đường Phong suy đoán.
“Ừm, nhìn này, ở đây có bao nhiêu là mũi tên!" - Hàn Giang chỉ một căn phòng; chất đầy mũi tên nói.
“Điều này lại một lần nữa chứng minh cho suy đoán của chúng ta trước đây, lúc cuối cùng khi Thiên Hộ Trấn bị thảm sát, đại quân Mông cố vẫn không kịp phản ứng, họ không tố chức phòng ngự hiệu quả nên đã bị giết sạch, bởi vậy bao nhiêu là vũ khí thế này vần chưa kịp sử dụng.”
“Con dao này khá ổn đấy chứ!” - Hàn Giang lôi một con dao găm Mông cổ từ trong đống dao bày đầy 
trên đất lên, ném cho Đường Phong: "Cậu cầm lấy cái này phòng thân đi!”
"Cái này có ổn không đấy? Mấy trăm năm rồi!” - Đường Phong có chút nghi ngờ.
"Yên tâm đi, đủ để cho cậu dùng!"
Ba người quay trở lại đường phía bắc, Đường Phong đột nhiên nói: “Mọi người có chú ý thấy không, trên đường còn cả kho lương thực, kho vũ khí chúng ta tìm thấy ban nãy đều không phát hiện thấy xác khô. Hầu hết xác khô đều tập trung gần tường thành và cả trong những nhà dân trong ngõ của thị trấn.”
"Điều này cho thấy vào năm đó những nơi đấy đều là nơi đánh nhau ác liệt.” - Lương Viện nói.
"Xem ra ở đây tạm thời sẽ không còn trông thấy những xác khô chết tiệt đó nữa!’ - Hàn Giang thở phào một cái.
"Đừng có vui mừng vội, lô cốt do đại quân Mông Cổ dốc tâm xây dựng, lẽ nào bên trong chỉ có vài trăm cái xác khô mà chúng ta trông thấy thôi sao?” - Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.
“Ý cậu là chúng ta sẽ vẫn còn phát hiện thấy rất nhiều xác khô?”
“Căn cứ theo suy đoán của tôi thì Thiên Hộ Trấn ít nhất cũng phải có tới vài nghìn binh lính đóng quân tại đây, nếu không thì không thể có lô cốt kiên cố thế này, cũng không thể lưu trừ nhiều lương thực và binh khí thế này được!”
“Mẹ ơi! Cậu đừng có dọa tôi, theo như cậu tính toán thì trong thành vẫn còn vài nghìn cái xác đang đợi chúng ta sao?”
“Tôi không biết! Nhưng hãy cứ cẩn thận cho chắc.”
Trong lúc Đường Phong nói, anh cũng đã đi tới trước cánh cổng có kiến trúc cao to quan cách, một bên cánh cổng đã đổ nghiêng ngả ra đất còn một bên cổng vẫn đang đóng chặt. Đường Phong đưa tay ra, khẽ đẩy nhẹ, “cót két” một tiếng, nửa cánh cổng còn lại cũng mở ra.
5
Khi Đường Phong bước vào tòa kiến trúc mang tính quan cách đồ sộ này, một cảm giác kỳ lạ lập tức bao trùm lấy anh. Trong này là một cái sân, phía sau sân là một tòa nhà rất rộng lớn. Đường Phong nhìn lướt qua một cái: "mái nhà dáng đỉnh núi, mặt tiền năm gian, chiều sâu... chiều sâu ít nhất cũng có ba gian, đây hoàn toàn là kiểu kiến trúc cung đình, thật không ngờ trong sa mạc mà lại có một tòa kiến trúc cung đình chuẩn mực thế này!”
"Không biết chừng năm đó thống lĩnh quân đội Mông Cổ đóng quân ở đây lại là một vị hoàng thân quốc thích cũng nên!” - Lương Viện đoán mò.
Đường Phong đẩy mở hẳn cổng của tòa kiến trúc cung đình này, đi thẳng vào trong. Bên trong rộng rãi thênh thang, tiếng bước chân Đường Phong vang vọng từng hồi. Đường Phong phát hiện phía sau căn phòng rộng lớn là một bức tường. Khi tiến lại gần, Đường Phong mới hiểu ra, đây là một bức tường giả. Vòng qua bức tường giả, theo như kiểu dáng kiến trúc truyền thống của Trung Quốc. Đường Phong tưởng rằng phía sau là cửa, đẩv cửa ra chắc là một cái sân khác. Thế nhưng mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán của Đường Phong, phía sau bức tường giả chỉ có độc một cánh cửa nhỏ, không thế so sánh được với cánh cổng hoàng cung vĩ đại trong tưởng tượng của Đường Phong; và điều khiến Đưòng Phong càng cảm thấy bất ngờ hơn là khi anh đẩy cánh cửa nhỏ này ra, phía sau hóa ra vẫn là một căn phòng, mà không phải là một khoảnh sân khác.
Ba người đi vào trong phòng, Đường Phong thấy căn phòng này hình vuông, diện tích chừng bảy tám chục mét vuông. Trong phòng trống trơn không có bất cứ thứ gì, hai phía đông tây là hai bức tường phủ đầy bụi bặm. Ngoài cánh cứa nhò phía nam ra, phía bắc vẫn còn một cánh cửa nhỏ, lẽ nào đây là một đại điện hình chữ u? Đường Phong suy nghĩ rối bời và bước tới trước cánh cửa nhỏ phía băc. Vừa đẩy một cái, cánh cửa nhỏ mở ra, Đường Phong lại bước vào một căn phòng khác, căn phòng này gần như giống hệt căn phòng ban nãy, cũng là hình vuông, rộng bảy tám chục mét vuông, và điều này đã phủ định cho suy đoán đại điện hình chữ u của Đường Phong trước đó.
Đường Phong càng cảm thấy nghi ngờ, tại sao phía sau đại điện lại có hai căn phòng giống nhau liền kề, hơn nữa trong phòng đều trống trơn? Và cũng giống hệt như vậy, phía đông và phía tây của căn phòng không có cửa, còn phía bắc có một cánh cửa nhỏ. Đường Phong lại đẩy cánh cửa nhỏ ra, bước vào một căn phòng mới. Căn phòng này nho hơn rất nhiều so với hai căn phòng trước, xem ra chỉ rộng ba bốn chục mét vuông, hình dạng cũng cỏ chút thay đổi, căn phòng rày hình chữ nhật, và điểm khác biệt lớn nhất là ở trên tường, phía bắc và phía tây căn phòng này đều không có cửa, nhưng ngoài cánh cửa phía nam lúc Đường Phong đi vào thi một cánh cửa khác xuất hiện trên bức tường phía đông. Đường Phong có chút do dự, nhưng vẫn đẩy cánh cửa đó ra, và hiện lên trước mặt anh là một căn phòng hình chữ nhật giống hệt như căn phòng ban nãy, phía đông cũng có một cánh cửa. Đường Phong hơi bực tức, anh mở ngay cánh cửa phía đông ra. thì lại là một căn phòng y hệt, và liên tiếp mấy căn phòng như vậy, đều giống hệt nhau! Hàn Giang có cảm giác không ổn, đang định kéo Đường Phong lại thì lúc đó đã muộn, cả ba người đều không nhớ họ đã đi qua tổng cộng bao nhiêu căn phòng như vậy.
“Tôi thấy rất không ổn, mau quay về thôi, nếu không chúng ta sẽ lại bị kẹt trong mê cung này đấy!” - Hán Giang thúc giục.
Đường Phong bó tay, đành phải rút lui theo Hàn Giang. Nhưng điều khiến họ hoảng sợ đã xảy ra, họ thật sự đã lạc đường. Hàn Giang đi loanh quanh trong các căn phòng trong hoàng cung hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng cũng không thể tìm thấy căn phòng lúc tới. Mọi thứ xung quanh dường như đều giống hệt nhau, họ đã rơi vào một mê trận không có điểm kết.
6
Đường Phong không biết họ đã đi qua bao nhiêu căn phòng giống nhau như vậy, rồi trong một căn phòng trong số đó, rốt cuộc ba người cũng dừng lại. Đường Phong lập tức hồi tưởng lại họ đã tiến vào mê cung như thế nào. Tất cả những căn phòng, ngoài diện tích to nhỏ khác nhau, thì kiểu dáng giống hệt, và trong phòng đều không có bất cứ vật gì. “Những căn phòng này dùng để làm gì vậy?” - Cuối cùng Đường Phong không thể chịu nối đã hét toáng lên.
‘Dùng để mê dụ người khác!” - Lương Viện kêu lên.
“Ngoài việc để mê dụ người khác, chắc chắn vẫn còn công dụng thực tế của nó, nếu không thì cổ nhân sẽ không xây dựng bao nhiêu là căn phòng giống nhau như vậy! Giống như những con ngõ nhỏ giao nhau rối rắm ở phía nam thị trấn, ngoài mục đích để mê hoặc kẻ thù ra còn là để ở nữa!” - Đường Phong nói.
“Vậy ở đây cũng để ở!” - Hàn Giang bồng nói.
“Ồ? Ai ở đây vậy?” - Đường Phong tò mò nhìn Hàn Giang.
“Cậu ngu thế, phía nam thị trấn đều có dân thường ở, vậy thì những quân lính trong tòa lô cốt quân sự này sẽ ở đâu?”
“Ý anh là thực ra ở đây là một doanh trại quân đội rộng lớn?” - Đường Phong hiểu ý Hàn Giang.
“Không phải cậu đoán rằng trong thành có vài nghìn binh lính sao? Nếu quả thực như vậy thì quân số quân đội trong thành vượt xa so với thường dân, chác là họ phải có một nơi rộng lớn hơn để ở!” - Đầu óc Hàn Giang vẫn giữ được tỉnh táo.
Đường Phong gật gù: “Đúng, bởi vậy phía băc thị trấn rộng lớn hơn nhiều phía nam thị trấn, ngoài quan sở, kho lương thực, kho vũ khí ra còn có cả doanh trại rộng lớn.”
“Hơn nữa chúng ta có thể nhìn thấy họ đã xây luôn doanh trại phía sau quan sở, phòng nọ liền sát phòng kia, gắn kết như vậy. Tôi nghĩ ban đầu lúc xây dựng tòa lô cốt này, chắc không như vậy đâu!” - Hàn Giang nói.
“Tôi cũng để ý thấy rồi.”
“Điều này cho thấy rất nhiều doanh trại sau này mới xây thêm, nên mới thành như bây giờ!” - Hàn Giang suy đoán.
“Xem ra sau mấy chục năm bị diệt vong, uy hiếp của người Tây Hạ ở Hạn Hải Mật Thành đối với người Mông Cổ chỉ tăng mà không giảm, đến nỗi quân đội Mông Cổ đóng quân ở đây đã không ngừng gia tăng quân số.”
Đường Phong kinh ngạc trước sự suy đoán và kết luận của Hàn Giang: ”Nhưng... nhưng điều này không phù hợp với lẽ thường, sau khi Tây Hạ diệt vong, kể cả người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành không bị tiêu diệt đi chăng nữa, thậm chí vẫn tiếp tục đấu tranh với người Mông cổ, nhưng họ đã bị người Mông cổ phong tỏa thì thực lực đáng lẽ ra phải càng ngày càng yếu mới đúng. Nếu như người Mông cổ không ngừng tăng số quân tới Thiên Hộ Trấn, thì lẽ nào điều này cho thấy người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành càng ngày càng mạnh?”
“Bởi vậy mới có trận thảm sát Thiên Hộ Trấn sau này!" - Hàn Giang chậm rãi nói.
‘Được rồi, hai anh tạm thời đừng nghiên cứu nữa, chúng ta hãy mau xem giờ phải ra ngoài bằng cách nào đây?” - Lương Viện nói.
Đúng vậy! Hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu là phải tìm thấy lối ra, Đường Phong nghĩ tới đây liền lấy lại tinh thần: "Nếu đã là doanh trại quân đội thì chắc chắn phải có đường ra, thậm chí không chỉ có một đường.’"
Hàn Giang gật đầu. Vậy là, ba người tiếp tục tìm kiếm đường ra trong từng căn phòng một, nhưng họ càng đi càng lạc, rồi đã nửa tiếng nữa qua đi nhưng họ vẫn chưa tìm thấy lối ra.
7
Ba người đã đi lung tung trong doanh trại không khác gì mê cung hơn một tiếng đồng hồ. Lương Viện thực sự không thể đi được nữa, cô ngồi bệt ra đất. Đường Phong cũng sức cùng lực kiệt, ngồi bệt xuống, thở hốn hển. Hàn Giang nhìn xung quanh căn phòng, anh đột nhiên kêu lên: “Tôi dám khắng định chúng ta đã từng đi qua căn phòng này.”
“Làm sao biết được?” - Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.
Hàn Giang chỉ lên một vết tích trên tường, đó là một vệt giống như bị vật sắc nhọn gì đó cào xước: "Đây là vết tôi dùng dao găm đánh dấu!”
“Toi rồi, chúng ta thực sự lạc đường rồi, không ra ngoài được rồi..- Lương Viện nói xong khóc toáng lên.
“Giờ thì tôi đã hiểu tại sao trong thư Misha lại nói ràng đây là một thị trấn đáng sợ, hơn nữa đến ngày thứ ba ông mới ra được khỏi thị trấn này!” - Đường Phong bắt đầu hồi tưởng lại những gì Misha viết trong thư.
“Tôi cũng hiểu ra rồi, chắc chắn Misha cũng giống chúng ta, bị kẹt trong này, lại còn bị kẹt lại những một ngày hai đêm.” - Hàn Giang nhấn mạnh.
“Nhưng... nhưng rốt cuộc Misha vẫn thoát được ra ngoài..- Đường Phong chống tay đứng dậy, “Bởi vậy tôi tin rằng chúng ta cũng có thể ra được bên ngoài.”
“Lẽ nào chúng ta lại giống ban nãy, đi lung tung loạn cả lên?”
Hàn Giang vừa dứt lời, đột nhiên một âm thanh nặng trịch từ nơi không xa lắm vọng lại. “Ai?!” - Đưòng Phong lớn tiếng hỏi. 
Hàn Giang và Lương Viện cũng đều nghe thấy, hai người đứng sát vào nhau, ba người nhìn nhau, rồi nhìn chằm chàm về phía âm thanh vọng ra. "Giống tiếng đóng cửa nặng nề!” - Đường Phong đoán. Lúc này, trong mê cung không một bóng người, từng sợi lông, tóc trên người anh đều dựng ngược cả lên, từng lỗ chân lông cũng đều giãn nở.
Hàn Gieng tay cầm dao găm, chỉ về phía cánh cửa lúc ban nãy họ tới. Ba người càng rón rén thận trọng bước tới mở cánh cửa này ra, quay trở lại căn phòng vừa đi qua ban nãy. Hàn Giang cố gắng hồi tưởng lại âm thanh ban nãy, sau đó lại chỉ vào cánh cửa nhỏ ngách phía đông trong căn phòng, rồi đẩy cánh cứa ra, lại là một căn phòng giống hệt, liền kề đó vẫn lại là một căn phòng nữa.
Khi ba người tới trước cửa căn phòng thứ tư, Hàn Giang lấy tay ra hiệu cho Đường Phong. Đường Phong hiểu ý: đằng sau cánh cửa này chắc chắn có vấn đề. Đường Phong đạp mạnh cánh cửa gỗ, Hàn Giang nắm chặt con dao găm, lao như chớp vào phòng. Trong phòng không có ai, hình như đều giống hệt những căn phòng họ từng đi qua trước đó, chỉ có điều căn phòng hình vuông này rộng hơn mội chút, sáng hơn một chút.
Đường Phong và Hàn Giang đều lập tức nhận ra điều gì đó, căn phòng này sáng hơn tất cả những căn phòng họ từng đi qua trước đây. Cả hai người, không ai bảo ai, cùng ngẩng đầu nhìn về phía bắc căn phòng. Hóa ra trên nóc phía bắc căn phòng này có một cái lỗ, ánh sáng từ đây rọi thẳng xuống.
Ánh mắt Đường Phong từ từ di chuyển từ miệng lỗ lên bức tường phía bắc, trên tường có một dãy rãnh lõm vào hiện lên mồn một trước mặt Đường Phong, hai người đều nhìn thấy tia hy vọng mới.
Hàn Giang giẫm lên những rãnh lõm, leo tới miệng lỗ hở. Anh quan sát một lúc rồi nói: ‘‘Xem ra cái lỗ này có từ lúc mới xây thành rồi.”
Ba người bò lên mái căn phòng; khi đứng trên đó nhìn ra xa, họ đều đã hiểu ra ý nghĩa của miệng lỗ này. Bởi vì đứng trên đó, họ không chỉ nhìn rõ tình hình cua doanh trại phía sau quan sở, mà còn nhìn rõ toàn bộ tình hình của Thiên Hộ Trấn! Trên bậc thềm dưới chân núi cách đó không xa, có một tòa tháp Lạt Ma đang đứng sừng sững. Tuy tháp đã rất cũ nát, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, đỉnh tháp dát vàng vẫn phát ra ánh sáng lấp lánh bắt mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.