Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Chàng Vợ

Chương 12: Sáng tỏ




Ngay từ đầu Từ Văn đã biết sau này bé ngốc sẽ phải rời đi, khi đó hắn cũng không đặt nhiều tâm tư lên người bé ngốc, nhưng theo thời gian dần trôi qua, tầm quan trọng của bé ngốc trong lòng hắn càng tăng lên, trong tiềm thức hắn liền bỏ qua việc sau này bé ngốc sẽ rời đi. Thẳng đến hôm nay phát hiện có người theo dõi họ.
Từ Văn có dự cảm người kia quen biết bé ngốc. Có lẽ do bé ngốc đã thay đổi nhiều nên đối phương mới có thể không nhận ra nhỉ? Nghĩ như vậy hắn lại có cảm giác đầy nguy cơ. Mà cũng do cái cảm giác đầy nguy cơ này khiến hắn không dám mơ hồ sống qua ngày như trước nữa mà quyết định làm rõ tình huống.
Cái loại đồ như máy tính này đã lâu hắn không động tới. Bình thường hắn xem TV, đọc sách, xem báo nhưng không có thói quen lướt mạng, thậm chí hắn còn không hiểu nổi vì sao mấy người trẻ tuổi trong thôn có thể mê game tới nỗi làm trễ nải việc học hành được. Nhưng chờ hắn mua máy tính về rồi lại thiếu điều bị mấy thứ đặc sắc trong này làm hoa cả mắt.
“Từ Văn, ngủ.” bé ngốc xem TV một lúc liền cọ tới bên người Từ Văn, y duỗi tay ra kéo quần áo hắn.
Khi bé ngốc tới gần Từ Văn liền nhanh tay tắt một trang web nào đó đi, do chột dạ mà cả người đầy mồ hôi: “Từ Thiên…… Cậu đi rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ đi nhé?”
“Ngủ cùng Từ Văn cơ!” bé ngốc ôm Từ Văn ngáp một cái, hôm nay y chơi cả ngày, giờ thấy hơi mệt.
“Tôi còn chút việc, cậu đi ngủ trước nhé?” Từ Văn dỗ dành. Lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với mấy chuyện này nên ảnh hưởng của nó với hắn lớn vô cùng. Giờ hắn không chỉ không muốn ngủ tí nào, thậm chí còn đang cân nhắc có nên đi mua thêm một cái giường nữa để tách ra ngủ riêng với bé ngốc không —— tối nào bé ngốc cũng thích dụi vào ngực hắn ngủ, trước đây hắn chỉ thấy hơi khác thường, nhưng giờ nghĩ lại, hắn lại thấy người quả nhiên nóng lên. Một khi suy nghĩ của một người đã trở nên không thuần khiết liền không khả năng trở lại như cũ nữa.
bé ngốc có chút không vui, nhưng y lại vô cùng nghe lời, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi tắm rồi ôm gối của Từ Văn nằm xuống. Trong nhất thời không ngủ được y liền nhìn chằm chằm Từ Văn: “Từ Văn, Từ Văn……”
Ánh mắt bé ngốc trong sáng vô cùng. Tuy rằng y đã là người trưởng thành rồi nhưng tâm trí lại ngây thơ như mấy đứa trẻ chưa lớn vậy. Nhìn trang web mình đang mở rồi lại nhìn sang bé ngốc nhà mình, Từ Văn đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng tội lỗi, hắn thậm chí không rõ sao mình lại đi thích một bé ngốc nữa……
Có điều nếu đã thích rồi thì nghĩ gì cũng vô nghĩa thôi. Kỳ thật thích một bé ngốc cũng không tệ, không phải sao? Ít nhất đối phương hết lòng tin tưởng mình, cũng sẽ không làm chuyện có hại với mình. Nhưng về phương diện nào đó…… Từ Văn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cảnh mình “xuống tay” với bé ngốc ngây thơ này kiểu gì.
Mặc dù ban đầu bé ngốc nhìn chằm chằm Từ Văn, nhưng rồi cái đầu y hạ từ từ xuống, sau đó dần nhắm mắt lại, vì thời tiết lạnh nên y dần rúc sâu vào trong chăn.
Từ Văn cũng thấy lạnh, một lát sau chân cũng tê rần. Hắn vốn định ôm máy tính rúc vào ổ chăn, nhưng khi thấy bé ngốc an ổn nằm trong đó, trong đầu hắn lại toàn mấy thứ lung tung rối loạn, bỗng dưng lại không dám lên nữa.
Lúc đầu hắn mua máy tính là để hiểu rõ hơn một số việc, nhìn xem có phải một vài ý nghĩ của mình rất kỳ lạ không. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn lại hơi xác định —— có khả năng hắn vốn thích con trai, bởi vì từ bé đến lớn hắn chưa từng động tâm với đứa con gái nào cả. Còn vì sao hắn lại dùng từ “có khả năng” là vì trừ bé ngốc ra hắn chưa từng động lòng với bất cứ một đứa con trai nào cả.
Hắn đã phải bận rộn kiếm tiền từ năm cấp 2, còn hồi đó…… Khi đó hắn đã phải nếm trải khó khăn cuộc sống, nhưng hầu hết những nam sinh cùng tuổi trong trường lại được phủng trong lòng bàn tay, họ chẳng phải nấu cơm hay giặt đồ, họ chỉ thảo luận mấy chuyện về game hay vài tiết mục trên TV, làm sao hắn có thể gia nhập chung được.
Bao lâu nay cũng chỉ có mình bé ngốc có thể tới gần hắn nhất, đối phương cũng thật sự nhanh chóng bước được vào trong lòng hắn.
Sau khi xác định được tâm ý của mình, lòng Từ Văn cũng dần bình ổn lại, sau đó hắn lại nghĩ tới dị năng.
Từ Văn từng thấy mấy phim về đề tài dị năng trên TV, nhưng mấy cảnh sáng chói đó khó lòng coi như thật được. Hắn cũng tra trên mạng xem trên thế giới này có thật sự tồn tại dị năng không.
Nhưng thực rõ ràng, tin tức trên mạng lại càng tạp nham, tiểu thuyết về dị năng thì có vô số, nhưng ngoài đời có dị năng thật không, hầu hết mọi người đều không cho là thật.
Không rõ tình huống của mình bây giờ như nào, tình huống của bé ngốc là sao …… Từ Văn than một tiếng, cuộc sống của hắn bây giờ khá bình yên, nhưng sau này thế nào thì không ai biết được.
Tới giờ bày quán bánh trứng mọi ngày, Từ Văn mới tắt máy tính đi, mà hắn vừa động cái bé ngốc liền mở mắt: “Từ Văn!” Y gọi một tiếng rồi định mặc đồ rời giường.
“Hôm nay chúng ta ngủ nướng đi!” Từ Văn mở miệng, mấy năm nay hắn bán quanh năm chẳng nghỉ ngày nào, không bằng nhân mấy ngày tết này nghỉ ngơi, coi như nghỉ đông đi…… Dù sao bây giờ hắn cũng không thiếu tiền tới nỗi tết nhất vẫn phải ra ngoài kiếm tiền.
“Ăn sáng?” bé ngốc hơi khó hiểu, trong suy nghĩ của y việc đầu tiên nên làm mỗi sáng nên là ăn cơm mới đúng.
Nỗi lòng quay cuồng lợi hại, Từ Văn kỳ thật cũng không buồn ngủ mấy, hơn nữa hắn vừa mới làm rõ được tình cảm của mình với bé ngốc, tâm tình càng thêm phức tạp, đương nhiên không có khả năng cự tuyệt yêu cầu của bé ngốc: “Vậy anh… anh đi nấu gì cho em ăn nhé.”
(Chòi: “TV nhận ra hơi thở u mê của vợ rồi nên toi xin phép đổi xưng hô nhá”)
“Ừm!” bé ngốc gật đầu thật mạnh.
Từ Văn cả đêm không ăn gì, sau khi nhắc tới ăn liền phát hiện chính hắn cũng thấy đói. Hôm qua không mở bếp nên muốn tìm chút cơm thừa làm cơm rang trứng cũng không được, Từ Văn dứt khoát lôi ba gói mì ra rồi đi đun nước. Trước tiên hắn đập vài quả trứng vào nồi, sau đó thả mì, gia vị, rong biển và rau chân vịt vào. Vậy là hai bát mỳ đầy hụ thức ăn liền ra lò.
Tuy ăn nhiều mỳ ăn liền sẽ thấy khó nuốt, nhưng lâu lâu ăn một lần lại thấy ngon vô cùng. bé ngốc rất thích loại hương vị này, hai ba miếng đã vét sạch cả tô, cuối cùng đến nước dùng cũng húp cạn: “Từ Văn, ăn ngon!”
“Vậy lần sau anh lại nấu cho em tiếp.” Từ Văn cười cười, sau đó vươn tay xoa đầu bé ngốc, nhìn bé ngốc vô ưu vô lự cười với mình, những sầu lo lúc trước biến mất một nửa.
“Được!” bé ngốc lập tức gật đầu.
“Từ Thiên này, hôm nay em tự xem TV một mình được không? Anh muốn ngủ một lát.” Từ Văn dặn dò. Nhìn nụ cười của bé ngốc, hắn lập tức thấy nhẹ lòng, sau đó liền thấy mí trên mí dưới của mình như sắp choảng nhau đến nơi, hơn nữa tuy bình thường hắn dậy khá sớm, nhưng giờ còn chưa tới 6 giờ, ngoài trời vẫn một mảnh đen như mực……
“Từ Thiên xem TV!” bé ngốc lập tức đồng ý, nhoẻn miệng cười một cái thật tươi.
Từ Văn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, còn mơ thấy một giấc một lung ta lung tung. Trong giấc mơ, bé ngốc khỏa thân lắc lư qua lại trước mắt hắn, còn nhích tới hôn hắn. Nhưng đúng lúc này lại có người gõ cửa phá hỏng chuyện tốt của hắn……
Từ Văn có chút không vui, sau đó đột nhiên tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy mới phát hiện bé ngốc không ngồi bên hắn, diễm phúc hắn vừa hưởng là giả…… Nhưng tiếng gõ cửa lại là thật, chỉ là rất nhanh đã dừng lại, sau đó một giọng nói vang lên: “Từ Văn đâu? Thằng bé đâu rồi?”
“Trên nhà.” Tiếng của bé ngốc vang lên: “Từ Văn, ngủ.”
Bác dâu cả tới tìm hắn? Từ Văn rời giường mặc quần áo, sau đó liền nhìn thấy bác dâu cả đang chạy lên nhà. Vừa thấy hắn đối phương lập tức hỏi: “Từ Văn, cháu không sao chứ? Sao hôm qua cháu đi đâu mất dạng, hôm nay cũng chẳng thấy ra bày hàng bán vậy?”
“Cháu không sao đâu bác, cháu chỉ muốn ngủ nướng chút thôi.” Từ Văn đáp.
“Cháu thật sự không sao chứ?” Bác dâu cả lo lắng hỏi. Tối hôm trước Từ Văn cầm tiền qua bà đã thấy không an tâm rồi, hôm qua bà liền đặc biệt chuẩn bị một con vịt ngâm tương đem cho Từ Văn, nhưng Từ Văn lại không ở nhà, hôm nay cũng chẳng thấy hắn ra bày quán…… Trong lòng bà không tránh khỏi thấy lo lo, nên ban nãy tới gõ cửa hỏi thăm, lại đụng phải bé ngốc ăn nói không rõ ràng, bà liền chạy lên tầng xem thử.
Từ Văn cái thằng bé này bình thường bị bệnh cũng chẳng biết đường đi viện mà khám, trước đây khi hắn còn bé có lần té xỉu trong phòng không ai hay, vẫn bà phát hiện ra rồi đưa đi viện
“Hôm qua cháu chơi máy tính nên ngủ hơi muộn ạ.” Từ Văn hơi xấu hổ đáp.
Bác dâu lúc này mới thấy máy tính của hắn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu người khác chơi máy tính suốt đêm không ngủ bà sẽ không nhịn nổi răn dạy vài câu, nhưng nếu đó là Từ Văn thì mọi chuyện lại khác: “Dạo này cuối cùng cháu cũng có dáng vẻ của người trẻ tuổi rồi! Ngày trước cháu cứ sống như mấy lão già ấy, muốn giới thiệu đối tượng cho cháu mà người ta muốn xin QQ cháu cũng kêu không có.”
“Chẳng phải cháu cũng muốn sống thoải mái hơn sao?” Từ Văn cười nói.
“Nên như vậy, cháu sắm sửa thêm đồ cái nhà này mới giống cái nhà chứ.” Bác dâu Từ Văn nở nụ cười. Căn phòng này ngày trước lạnh như băng ấy, chỉ có mấy đồ dùng cơ bản, thoạt nhìn chẳng giống nơi có người ở gì cả, bây giờ cuối cùng cũng có tí hơi người. Có điều mấy ngày nay Từ Văn thay đổi nhiều như vậy…… Bà bỗng dưng nhớ tới bé ngốc dưới nhà, sao bà lại cảm thấy từ khi bé ngốc này xuất hiện Từ Văn liền thay đổi nhỉ?
Có điều ai mà chẳng cần người ở bên, phỏng chừng tên nhóc Từ Văn này ngày trước luôn cô đơn mới có thể không có bộ dạng người trẻ tuổi nên có nhỉ?
Bác dâu cho Từ Văn một con vịt kho tương thật lớn, khiến Từ Văn thấy hơi ngại, nhưng đối phương thái độ kiên quyết, hắn lại căn bản không có biện pháp cự tuyệt.
Từ Văn quyết định sau này nghỉ ngơi cho tốt, nhưng giờ đã là 29 tháng 12, mai chính là giao thừa, hắn còn rất nhiều việc cần làm.
Ăn tết tại nông thôn vô cùng phiền toái, họ hàng thân thích gần như đều phải đến chúc tết một lần, hơn nữa còn phải mời họ tới dùng cơm. Lúc nhỏ Từ Văn chờ mong nhất lúc này, nhưng sau khi ba hắn gặp chuyện, họ hàng thân thiết đều mất tăm mất tích, chỉ còn mấy nhà cực kỳ thân thiết là vẫn còn liên lạc, điều này giúp hắn không phải bận như mấy nhà khác, nhưng bái thần tế tổ gì đó vẫn phải làm, bởi nếu thật sự không làm gì cả thì cái nhà này không còn là “nhà” nữa.
Kỳ thật trước kia Từ Văn cũng không thích ăn tết lắm, người khác càng náo nhiệt hắn lại càng thấy cô tịch hơn. Nhưng giờ hắn đã có bé ngốc ở bên, hắn lại thèm sự náo nhiệt ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.