Lúc đầu Từ Văn không hiểu vì sao đứa ngốc này lại tự chỉ vào mình rồi kêu “đứa ngốc” làm gì, có điều khi hắn thấy mấy bé Teletubbies trên TV không ngại phiền mà liên tục giới thiệu bản thân thì coi như đã hiểu rồi —— có lẽ vì hắn gọi y là đứa ngốc nhiều quá khiến y nghĩ mình tên là đứa ngốc luôn rồi.
Có lẽ hắn nên đặt tên cho y nhỉ? Từ Văn vừa có suy nghĩ này nhưng rất nhanh lại chần chừ, hắn còn nhớ rõ khi hắn nhặt được đứa ngốc này trên người đối phương còn mặc đồ có chất lượng khá tốt, cho nên tuy rằng hắn đang nuôi đứa ngốc này nhưng có lẽ rất nhanh thôi người nhà của y sẽ tới đón y đi……
Đứa ngốc không biết rối rắm trong lòng Từ Văn, y còn đang bận xem bé rối Teletubbies, phim dành cho trẻ 2 đến 3 tuổi, còn xem tới say mê, đôi lúc còn bắt chước học theo, nói hai câu lại nhìn Từ Văn một cái.
“Thông minh quá, cậu cứ chăm chỉ học đi, tôi đi nấu cơm đây.” Từ Văn cười với đối phương xong mới xuống nhà nấu cơm.
Lúc Từ Văn dọn quán xong còn tiện tay mua luôn nguyên liệu để bán lẩu xiên tối nay, trong đó có đậu hũ khô, vì thế buổi trưa liền ăn tỏi xào đậu hũ khô, canh rau chân vịt trứng gà và rau xanh xào, chờ tới khi hắn nấu xong rồi đi gọi đứa ngốc y vẫn không rời mắt khỏi TV, có điều rất hiển nhiên sức hấp dẫn của hắn với đối phương còn lớn hơn TV nhiều, cho nên đứa ngốc rất nhanh đã chạy tới cọ bên hắn.
Số lượng ba món rất nhiều, nhưng hai người đàn ông trưởng thành ăn cũng chẳng kém nên cuối cùng chẳng thừa món nào cả.
Đêm qua trời đổ mưa nên hôm nay càng lạnh hơn, chiều mà đi bán quần áo chắc chắn chẳng có ai mua, Từ Văn liền dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi, nghĩ đến hành vi lúc trước của đứa ngốc hắn liền gọi đứa ngốc lại dạy y nói chuyện.
Hắn chỉ vào từng món đồ trong phòng rồi gọi tên nó, mà khi hắn nói tới đâu đứa ngốc sẽ lặp lại y chang. Có thể nghe ra được đứa ngốc này nói tiếng phổ thông chuẩn vô cùng, không phát âm sai câu nào cả……
“Chẳng hiểu sao cậu lại bị thương nặng như vậy, thậm chí còn hỏng đầu luôn.” Từ Văn vỗ vỗ đầu đứa ngốc, càng thêm chắc chắn đứa ngốc xuất hiện ở chỗ hắn là ngoài ý muốn, có điều mấy ngày nay hắn không thấy thông báo tìm người nào cả, cảnh sát ở trấn trên cũng không đến hỏi mấy người bán hàng rong bọn họ điều gì….
Sau khi tính xong tiền bán bánh trứng và trứng luộc nước trà ban sáng xong, Từ Văn đem rong biển và nấm hương đã ngâm nở ra xuyên qua xiên tre thành từng xiên.
Loại rong biển Từ Văn mua đều là rong biển phơi khô bản lớn có giá vô cùng rẻ, sau khi ngâm rửa sạch sẽ, tỉa bớt góc cạnh, đem bán một xiên giá 5 mao vẫn lời. Tất nhiên đối với hắn ngày trước mà nói thì điều càng quan trọng hơn là tìm gì đó làm để không phải lủi thủi ở nhà một mình.
Từ Văn bận không ngơi tay, ban đầu đứa ngốc ngơ ngác đứng bên nhìn, một lúc sau liền ra lột vỏ trứng cút hộ Từ Văn rồi xiên bốn quả thành một xiên.
Y tựa hồ coi việc này thành trò chơi làm vô cùng nghiêm túc, Từ Văn nhìn y nghiêm túc làm việc không khỏi mỉm cười.
Trước đây hắn cười rất ít bởi chẳng thấy có gì đáng cười cả, có điều giờ đây hắn lại thường xuyên muốn cười.
Kỳ thật cứ cho là sau này đứa ngốc sẽ được người nhà đón đi đi thì ít nhất bây giờ y vẫn ở cạnh hắn, chẳng phải vậy sao? Mà đối với người bên mình đương nhiên phải lấy một cái tên thật dễ nghe rồi.
“Ngốc này, cậu có nhớ cậu tên gì không? Nếu cậu không nhớ thì để tôi lấy tên cho cậu nhé?”
“Đứa ngốc!” Y ngoác miệng cười.
“Không phải đứa ngốc, hay là thế này đi, từ giờ cậu sẽ tên là Từ Thiên nhé?” Từ Văn mở miệng hỏi. Nghe nói lúc hắn mới sinh ra, ba mẹ hắn phân vân giữa hai cái tên Từ Thiên với Từ Văn, sau này ba hắn muốn hắn học hành thành danh nên cuối cùng đã chọn cái tên “Từ Văn”.
Trước khi ba hắn bị liệt đã đối xử với hắn rất tốt, mà lúc đó tình huống nhà hắn cũng thuộc dạng khá giả trong làng, rồi những biến cố nối đuôi nhau mà tới, âu cũng là ý trời.
“Từ Thiên?” Đứa ngốc hơi khó hiểu.
“Đúng vậy, Từ Thiên, Từ Thiên……” Từ Văn chỉ vào đứa ngốc gọi vài câu, rồi lại chỉ vào mình: “Từ Văn.”
“Từ Văn! Từ Thiên!” Đứa ngốc nở nụ cười rồi đi về phía Từ Văn.
Từ Văn vốn đang cân nhắc có nên dẫn đứa ngốc tới Cục Cảnh Sát không, nhưng nhìn thấy bộ dạng sung sướng của y hiện tại lại chần chừ. Đứa ngốc này bị thương nặng như vậy chắc ngày trước sống cũng chẳng ra gì nhỉ?
Sau khi mẹ hắn qua đời trong nhà liền thiếu hơi người, người thân họ hàng cũng chẳng tới thăm hắn dù chỉ một lần, dù sao họ hàng cũng chỉ là họ hàng mà thôi. Nhưng đứa ngốc này thì khác, đứa ngốc này có thể ở bên làm bạn với hắn.
Đến 2 giờ chiều mọi chuyện đã xong, Từ Văn dẫn đứa ngốc lên nhà xem TV. Bây giờ chính phủ đang triển khai phong trào nông thôn đổi mới, nhà nào cũng lắp TV vệ tinh, tuy phí hơi đắt nhưng kênh lại đa dạng. Hắn tìm một hồi liền thấy một kênh thiếu nhi, vừa ca hát nhảy múa vừa kết hợp dạy trẻ em cách đánh răng rửa mặt làm việc nhà linh tinh, vô cùng thích hợp cho đứa ngốc xem.
Từ Văn đương nhiên không thích xem mấy cái này, hắn liền lấy quyển sách trên đầu giường rồi rúc vào ổ chăn đọc.
Tuy hắn chỉ tốt nghiệp cấp 2, thậm chí cấp 3 còn chưa được học nhưng thành tích trước đây vẫn rất tốt nên đối với việc học vẫn còn tiếc nuối, vì thế sau khi chị họ hắn vừa tốt nghiệp cấp 3 đang tính bán sách, hắn liền muốn mua lại tất cả, hễ có thời gian rảnh liền lôi ra đọc, ngoài ra thỉnh thoảng hắn còn ra hiệu sách mua vài cuốn đọc chơi chơi.
Đương nhiên, tuổi hắn không còn nhỏ, hơn nữa bây giờ mới có chút thời gian rảnh rỗi, bởi vậy hắn cũng không quá canh cánh việc quay về với con đường học tập.
Mùa đông rúc vào ổ chăn không tránh được việc cơn buồn ngủ ghé thăm, Từ Văn cũng rất nhanh liền thấy buồn ngủ, đang định gục xuống thì dưới nhà vang lên tiếng gọi: “Tiểu văn ơi Tiểu văn! Có nhà không?”
“Có!” Từ Văn lập tức nhảy dựng lên, sau đó xỏ dép chạy xuống nhà.
“Bác dâu có chuyện gì ạ?” Người gọi chính là bác dâu cả của Từ Văn, bà nội Từ Văn hận hắn tới thấu xương thấu tủy, bác cả Từ Văn cũng vì đủ loại lý do mà không ưa hắn, nhưng chỉ riêng người bác dâu cả này là tận tâm chăm sóc hắn.
“Tiểu Văn à, chú Vương trong thôn nay rút cạn nước hồ, bác vừa đi qua thì chú ấy tặng cho rổ cá trích nhỏ, tuy rằng cá hơi nhỏ nhưng không phải cá nuôi đâu, cá ao cả đấy, vị ngon cực! Con đem rán hay chiên cũng được hết á.” Bác dâu cả chia một nửa số cá trong rổ cho Từ Văn.
Từ Văn vừa cảm ơn vừa đưa tay nhận lấy, xong quay vào bếp lấy rong biển đã chế biến để tối đem bán đưa cho đối phương.
Thời gian đã không còn sớm, buổi tối trước khi bày quán Từ Văn đều ăn gì đó, lúc này liền đem mười con cá nhỏ bằng hai đốt ngón tay chia làm hai đĩa, bỏ thêm hành gừng rượu gia vị gì đó rồi chưng trong nồi áp suất, xong trộn một bát rong biển, rồi đem trộn với trứng gà và hành xắt nhỏ làm cơm trứng, lúc này mới gọi đứa ngốc xuống ăn cơm.
Cơm chiên trứng ăn với cá hấp vị khá ngon, nhưng hiển nhiên đứa ngốc không biết ăn cá, ngay miếng đầu tiên đã bị hóc xương rồi. May mà xương cá nhỏ, chỉ cần ăn thêm miếng cơm là không có việc gì, có điều dù vậy y cũng không dám ăn cá nữa, dứt khoát chỉ ăn cơm chiên trứng thôi.
Từ Văn nhìn đứa ngốc vùi đầu ăn cơm mà không dám ăn cá liền gắp vài miếng thịt bụng và trứng thả vào bát y, đứa ngốc không chút do dự gắp lên ăn, rồi cao hứng cười rộ lên với hắn.
Sau khi ăn xong Từ Văn liền đổ gạo và nước vào nồi cơm điện, lúc này mới mang sạp hàng và đứa ngốc đi.
Tối qua có mưa nhưng nay thì không, hơn nữa tuy giờ cấp 1 cấp 2 còn đang thi nhưng mẫu giáo được nghỉ rồi, vì thế tuy trời còn hơi lạnh nhưng công viên vẫn rất đông người, mà khi trời lạnh thì mọi người ai cũng muốn ăn đồ nóng, vì vậy Từ Văn không chỉ bán hết sạch lẩu xiên mà ngay cả mấy cây gậy huỳnh quang cũng bán được không ít.
Lúc về tới nhà cũng đã 8 giờ tối, cơm chiều ăn lúc 4 giờ đã sớm tiêu hóa sạch, Từ Văn tùy tiện nấu thêm hai món, sau khi ăn cơm cùng đứa ngốc xong liền trèo lên giường từ sớm.
Năng lực học tập của đứa ngốc rất mạnh, y không chỉ học được cách đi vệ sinh mà còn học được cách mặc đồ và cởi đồ, Từ Văn chờ đứa ngốc cởi đồ xong liền bảo y nằm lên giường, bắt đầu dùng dị năng chữa trị cho đối phương —— ngoại thương trên người đứa ngốc qua mấy lần chữa trị đã khỏi hoàn toàn, nhưng nội thương thì cần ít nhất hai lần nữa mới có thể khỏi hoàn toàn…… Nhắc mới nhớ, y thế mà vẫn có thể nhảy nhót tung tăng cả ngày trời được, cũng chịu đau giỏi thật đấy.
Vết thương ngoài da sau khi lành lại tất nhiên sẽ đóng vảy, hơn nữa miệng vết thương còn ngứa ngáy vô cùng, cho nên đứa ngốc vừa được trị thương xong liền vặn vẹo cơ thể, bộ dạng khó chịu vô cùng.
“Ngoan nào, Từ Thiên ngoan ngoãn ngủ đi, mai tôi đưa cậu đi tắm.” Từ Văn vỗ vỗ đầu đối phương, dị năng của hắn đã cạn sạch, rất nhanh đã không chống nổi cảm giác buồn ngủ.
Nếu đã định đi tắm thì trưa hôm sau phải ăn trưa sớm, Từ Văn liền dẫn đứa ngốc tới nhà tắm ở trấn trên.
Nhà Từ Văn thậm chí còn chẳng có nhà vệ riêng, mãi đến hơn một năm trước khi hắn có tiền rồi và cảm thấy không chịu nổi hầm cầu nữa mới thuê người xây nhà vệ sinh mới, còn lắp thêm cả hệ thống năng lượng mặt trời nữa. Có điều mùa đông lại quá lạnh, cho dù có bật điều hòa cũng không ấm hơn chút nào, việc tắm rửa ở nhà không còn hợp nữa, cho nên Từ Văn vẫn như trước mà cách vài ngày lại lên trấn trên tắm một lần, giờ cũng tới ngày rồi.
Phòng tắm đắt nhất trấn trên được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, chỉ riêng cái vòi hoa sen cũng đã 20 tệ rồi. Tất nhiên Từ Văn sẽ không đến đó, cuối cùng hắn tìm được một phòng tắm bình dân giá 30 đồng rồi dẫn đứa ngốc vào.
Bây giờ là giữa trưa, đến cả nhân viên nhà tắm cũng mơ màng buồn ngủ, mà người đến tắm cũng chỉ có hai người là Từ Văn và đứa ngốc, cho nên Từ Văn có thể chọn một phòng tắm nhỏ có hai vòi tắm ở trong góc.
Từ Văn vừa mở nước ra đứa ngốc liền hưng phấn vung tay nghịch nước, thoạt nhìn như một đứa nhóc chẳng hiểu sự đời, cười đến đặc biệt cao hứng.
Hai người đều là đực rựa cả nhưng Từ Văn cũng không định giúp y tắm rửa, hắn tắm trước làm mẫu để đứa ngốc bắt chước học theo. Y bắt đầu xoa xà phòng tắm, vô cùng thẳng thắn phô bày cơ thể của mình ra.
Từ Văn đã nhìn thấy cơ thể đối phương, nhưng lúc đó trên người đứa ngốc đâu đâu cũng có miệng vết thương, trông chẳng đẹp đẽ gì cho cam, nhưng lúc này thì không giống……
Bản thân hắn vì phải dầm mưa dãi nắng, làm việc quanh năm suốt tháng nên làn da ngăm đen, nhưng đứa ngốc này không giống vậy, sau khi ngoại thương lành lại để lộ ra làn da trắng nõn nà, khuôn mặt tái nhợt như cớm nắng. Cho dù là da mặt hay da người của y nếu đem so sánh thì đều có thể đè bẹp mấy thiếu nữ trấn trên.
Chẳng lẽ đứa ngốc này ngày trước luôn bị nhốt lại ư? Từ Văn đang nghĩ ngợi thì bỗng dưng đối phương ôm đầu thật chặt, vẻ mặt đầy đau đớn rúc vào lồng ngực hắn.
Chòi: "Xin lỗi các chị em bạn dì, dạo này t ham vui quá nên quên luôn phải đăng truyện ಠ∀ಠ "