Từ Từ Suy Lý

Chương 28: Từ hoãn hoãn xoắn xuýt




Tuy rằng Từ Tĩnh đặt cho hai người, nhưng Cố Thanh nhất quyết phải về nhà ăn cơm.
Từ Hoãn Hoãn lôi lôi kéo kéo: "Cố Thanh! Cậu không ăn giùm một ít sao?!"
"Không ăn! Hôm nay bà nội ở nhà, khẳng định sẽ nhồi cơm tớ!" Cố Thanh thuộc dạng người ăn mãi không mập, lại còn kén ăn, dáng cao nên trông cô ta hơi gầy, tối nay nghĩ đến chuyện ăn cơm như đánh trận, toàn thân cô ta bủn rủn.
Từ Hoãn Hoãn nhìn một bàn đầy ụ, nhăn nhăn mặt: "Nhiều thế này tớ ăn không hết. Hay cậu mang một ít về đi?"
"Cậu đúng là đầu gỗ!" Cố Thanh chịu không nổi, lại một lần nữa lấy tay chỉ lên đầu cô: "Phần còn lại cậu chờ khi nào Từ Tĩnh về, hâm lại cho anh ấy ăn khuya!"
Từ Hoãn Hoãn lúc này mới nghĩ ra: "Ừ! Đúng rồi!"
Từ Tĩnh về nhà rất trễ, chắc chắn sẽ rất đói bụng.
Cố Thanh cũng chẳng nói thêm, nhắc Từ Hoãn Hoãn đến nước này là đủ rồi, thêm nữa chắc chẳng khác nào không có trâu bắt chó đi cày. Về phương diện tình cảm Từ Hoãn Hoãn chưa bao giờ gặp phải, hơn nữa phản ứng lại chậm chạp; đừng nói Từ Hoãn Hoãn không cảm nhận được tình cảm của Từ Tĩnh đối với cô như thế nào, mà ngay cả cô đối với Từ Hoãn Hoãn rốt cục là sùng bái hay là yêu thích cô cũng không biết... Nên thôi, một người đầu gỗ chỉ còn cách là từ từ thôi.
Cố Thanh xoa xoa hai má của Từ Hoãn Hoãn, rồi thay dép đi về.
Tiễn Cố Thanh xong, Từ Hoãn Hoãn đứng ngây người một chỗ, một lúc lâu sau mới gõ đầu mình một cái, rồi quay vào nhà. Đầu cô lúc này rối bời. Tin tức Cố Thanh mang đến quá lớn, bây giờ chỉ có cách lấp đầy bụng rỗng, khi no nê, năng lực suy nghĩ của cô mới được tăng cao.
Một người kén ăn như Cố Thanh lại khen lấy khen để tiệm này thì dĩ nhiên là ngon rồi, nhưng không biết có phải là vì quen ăn tối do Từ Tĩnh nấu hay không, cô cảm giác các món này thiếu thiếu gì đó.
Từ Hoãn Hoãn nhìn về chiếc ghế trống không đối diện, cắn cắn đũa ngẫm nghĩ "Quả nhiên hai người ăn thấy ngon hơn nhiều". Trước khi biết Từ Tĩnh, chỉ có một mình cô ăn tối, chỉ đơn giản nấu gói mì cũng chẳng sao, hiện tại ăn các món ngon thế này lại cảm giác...
Cô chỉ ăn hết một món mặn và canh, còn hai món kia không đụng đũa, để phần cho Từ Tĩnh. Dọn dẹp xong, cô lấy chìa khóa mở cửa nhà 1202. Mạn Mạn đã quen với sự có mặt của Từ Hoãn Hoãn, nghe tiếng động, nó liền chạy lại cạ cạ chân cô.
Từ Hoãn Hoãn xoa xoa đầu nó, lấy thức ăn cho nó, rồi ngồi xổm một bên nhìn nó ăn. Căn phòng thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, khoan khoái, y như mùi hương trên người Từ Tĩnh khi cô ôm lấy anh vậy.
Nhớ đến cái ôm đó, đột nhiên khuôn mặt Từ Hoãn Hoãn đỏ ửng, Cố Thanh từng nói với cô "Hai người ôm cũng ôm rồi, vậy mà còn nói là không có ý?!!"... Lần đó là do cô chủ động.
Từ Hoãn Hoãn bụm mặt, lắc lắc đầu. Mạn Mạn đang ăn, chợt ngẩng đầu nhìn động tác kỳ lạ của cô.
Từ khi còn đi học cho đến trưa nay, xác thực Từ Hoãn Hoãn chưa bao giờ có suy nghĩ gì về chuyện tình cảm. Hồi còn đi học thì chỉ nghĩ làm sao có thể nâng cao thành tích các môn học tự nhiên; lên đại học, cô một lòng một dạ chuyên tâm nghiên cứu hành vi, nét mặt; rồi lại mê viết tiểu thuyết... Tất cả những thứ đó cùng đam mê mỹ thực đã chiếm toàn bộ đại não cô.
Rồi đến một ngày nào đó, trong đầu cô lại xuất hiện thêm một người đàn ông tên Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn vẫn đối xử với anh như nam thần, mà với cô "Nam thần" là "Đấng cao cao tại thượng", cô chỉ yên lặng dưới đáy sâu sùng bài "Người".
Vậy mà, Cố Thanh lại bảo Từ Tĩnh thích cô? Chỉ cần một câu này thôi Từ Hoãn Hoãn hoàn toàn cảm thấy không chân thực.
Từ Hoãn Hoãn ngồi đăm chiêu suy nghĩ cả nữa tiếng đồng hồ, hai chân tê rần rần. Cô đứng dậy, dậm dâm chân cho bớt tê, điện thoại di động trong túi áo chợt reo lên. Vẫn là Từ Tĩnh gọi đến.
Cô nhanh tay bắt máy: "Alo!"
Thanh âm của Từ Tĩnh pha lẫn chút mệt mỏi: "Còn phải nghiệm thi hai thi thể nữa!"
Từ Hoãn Hoãn lập tức hiểu: "Vậy hôm nay anh không về?"
"Ừm!"
"Ờ..." Bỗng nhiên trong lòng Từ Hoãn Hoãn có chút mất mát, món ngon cô để phần cho anh phải đổ... thật phí. Nhưng lý do đó nếu nói ra thì quá gượng ép, cô đành lên tiếng: "Biết rồi, vậy anh làm việc đi!"
Sau khi ngắt máy, Từ Hoãn Hoãn cúi đầu nhìn Mạn Mạn đang quẩn ở chân: "Mạn Mạn à, hôm nay chủ của em không về rồi!"
Mạn Mạn hình như nghe hiểu, nó kêu Meo~~~ một tiếng.
Từ Hoãn Hoãn xoa đầu nó: "Em thấy buồn chút chút đúng không?"
Mạn Mạn liếm lòng bàn tay Từ Hoãn Hoãn.
*
Thức dậy thật sớm, Từ Hoãn Hoãn qua nhà 1202, bấm chuông cửa, đợi một lúc vẫn không ai ra mở, cô dùng chìa khóa, mở cửa vào trong. Quả nhiên Từ Tĩnh chưa về, chỉ có Mạn Mạn ra đón cô.
Từ Hoãn Hoãn bế nó lên, lấy ngón tay gãi cằm nó: "Mạn Mạn có nhớ chủ nhân của em không?"
Mạn Mạn nheo mắt.
Từ Hoãn Hoãn: "Vậy để chị thay mặt em đến thăm chủ nhân em xem thế nào rồi, có được không?"
"Meo~~~~"
Cứ thế, mặc dù đội hình sự không mời Từ Hoãn Hoãn đến hỗ trợ, Từ Hoãn Hoãn viện lý do đó lần đầu tiên chủ động đến Cục cảnh sát. Đi ngang qua phòng hình sự, cô liếc vào, Cao Lâm cùng các cảnh viên đang nghiên cứu vụ án, bên trong có vẻ khá bận rộn nên không ai chú ý đến cái đầu nho nhỏ lấp ló nơi cửa.
Từ Hoãn Hoãn tới phòng pháp y, nhón chân nhìn vào trong qua khung cửa sổ, không thấy Từ Tĩnh ngồi ở bàn làm việc, cô cau mày: "Không lẽ anh ấy vẫn còn đang nghiệm thi?"
Từ Hoãn Hoãn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nghiêng đầu là thấy Từ Tĩnh đang nằm trên sofa, trên người đắp chiếc chăn mỏng màu vàng kem. Anh nhắm mắt, thở đều đều, đang ngủ say.
Từ Hoãn Hoãn nhanh tay khép cửa, ngăn cách tạp âm bên ngoài.
Cô liếc anh một cái, vẫn chưa tỉnh, Từ Hoãn Hoãn thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô chưa làm ồn đánh thức anh.
Từ Hoãn Hoãn ngồi xuống sofa sát bên cạnh, chống cằm ngắm Từ Tĩnh.
Khi Từ Tĩnh ngủ say tựa hồ như giảm đi rất nhiều nét lạnh lùng vốn có, tầm mắt cô từ từ dời xuống sóng mũi cao ngất. Từ Hoãn Hoãn thầm ước ao mình có một chiếc mũi cao như thế. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô duỗi tay mình ra.
Khi ngón tay của cô chỉ còn cách mũi của Từ Tĩnh một hai centimet, đôi mắt đen láy từ từ hé mở, nhưng Từ Hoãn Hoãn vẫn chưa phát hiện ra, mãi cho đến khi tay cô bị tóm lấy, "Em đang làm gì?"
Từ Hoãn Hoãn nhìn bàn tay trắng nõn đang phủ lên tay mình kia, cô cứng người, cắn cắn môi cúi đầu, liền đối mặt với đôi mắt lành lạnh, trong vắt của Từ Tĩnh. Cô chột dạ, lắp bắp trả lời: "Từ Tĩnh.. Anh tỉnh rồi!"
Từ Tĩnh chỉ ừ một tiếng. Hình như anh vẫn còn mệt, cô nhỏ giọng: "Có phải tôi đánh thức anh không?"
Vẫn là... "Ừ!"
Từ Hoãn Hoãn càng ngại, mặt đỏ hơn, âm lượng giảm đến mức thấp nhất: "Vậy... vậy... anh ngủ thêm một chút đi!"
"Ừ!"
Nói xong, anh nhắm mắt lại, nhưng tay đang nắm lấy tay Từ Hoãn Hoãn kia vẫn không chịu buông ra, mà kê sát vào bên má của mình.
Từ Hoãn Hoãn cảm nhận bàn tay lành lạnh của cô được sưởi ấm. Cô nhìn vào khuôn mặt Từ Tĩnh, bây giờ rút tay về không tiện, lỡ chẳng may lại đánh thức anh. Do vậy, Từ Hoãn Hoãn không dám động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn Từ Tĩnh, được một lúc cô cũng gục đầu xuống tay vịn ngủ thiếp đi
Khi đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều, Từ Tĩnh mới chậm rãi mở mắt, bàn tay vốn dĩ đang phủ lên tay Từ Hoãn Hoãn thì nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, hai lòng bàn tay chạm vào nhau, từ từ siết chặt.
Từ Tĩnh nghiêng đầu ngắm bàn tay của Từ Hoãn Hoãn đang gần trong gang tấc, đặt nhẹ một nụ hôn lên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.