Từ Từ Suy Lý

Chương 30: Huyết sắc huyền nghi (2)




Khoảnh khắc dịu dàng này lại bị tiếng gõ cửa của Cao Lâm cắt đứt. Từ Tĩnh buông lỏng cánh tay, nghiêng người nhìn về phía cửa. Cao Lâm mở cửa đi vào. Qua ô cửa kính anh ta chứng kiến "màn cảm tình" này, bình thường đúng lý không nên quấy rầy, nhưng bây giờ có chuyện gấp, anh ta buộc phải vào gặp Từ Hoãn Hoãn.
Nhiệt độ sau lưng biến mất, Từ Hoãn Hoãn xoay người liếc nhìn khuôn mặt vẫn tự nhiên như thường của Từ Tĩnh, không vì hành động thân mật ngượng ngùng vừa rồi mà e ngại. Trái lại, khi bắt gặp dáng vẻ lúng túng của Cao Lâm, Từ Hoãn Hoãn có cảm giác như tình yêu vụng trộm nơi công sở bị bắt gặp, Từ Hoãn Hoãn lắc mạnh đầu, đem toàn bộ ý nghĩ này vứt ra khỏi đầu.
"Cố vấn Từ, Cố Miểu và Mạnh Quỷ đều không phải là người thành phố S, chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát nơi bọn họ cư trú, sắp xếp an toàn cho họ."
Nói cách khác, trong tất cả các tiểu thuyết gia trinh thám, chỉ có mình Từ Hoãn Hoãn sống ở thành phố S. Tuy nhiên, việc hung thủ dựa vào bảng xếp hạng sách bán chạy nhất để giết người chỉ là suy đoán, chưa được chứng thực. Đội hình sự vẫn đang ráo riết tìm điểm chung của hai nạn nhân để lần thêm manh mối.
Hai tiếng sau, Cao Lâm phải đến phòng pháp y một lần nữa không vì nguyên nhân phát hiện ra thi thể mới, hay chứng cứ mới, mà là...
"Có người đến tự thú."
"Hả?" Đang cúi đầu coi lại tình tiết vụ án trên mạng, Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, ngẩn người. Theo tình huống hiện tại, khẳng định hung thủ phải tiếp tục giết người, tại sao lại đột đi tự thú?
Không phải đã phát hiện cô đang trốn ở Cục cảnh sát mà đến thủ tiêu chứ?!
Từ Hoãn Hoãn đang nghĩ ngợi lung tung, câu nói tiếp theo của Cao Lâm đã giúp cô rõ ràng mọi chuyện.
Cao Lâm nhíu mày: "Vấn đề là không phải một người tới tự thú, mà là mười mấy người."
"Ồ?" Phát hiện có rất nhiều người tới tự thú, Từ Hoãn Hoãn lại có biểu hiện thờ ơ. Cô biết rõ đám người đó muốn gì: muốn dành được sự chú ý, muốn xem hung thủ như thần tượng hoặc là hàng ngàn ý nghĩ khác.
"Bọn họ đều nói mình là hung thủ giết Loạn Hồn và Tử Dư Tiên Sinh."
Dĩ nhiên chuyện này là hoang đường, Cao Lâm cũng biết, nhưng thời gian cấp bách, anh ta muốn loại ra có bao nhiêu người nói dối.
Từ Hoãn Hoãn đi theo Cao Lâm ra ngoài. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi yêu cầu Cao Lâm gom tất cả những người kia vào trong một phòng, cô sẽ ở gian phòng bên cạnh quan sát vẻ mặt và cuộc đối thoại của bọn họ qua camera.
Bên trong phòng toàn là đàn ông, đều là thanh niên, ai cũng tự xưng mình là hung thủ; vì vậy, rất dễ tiến đến tranh cãi ầm ĩ ai mới là hung thủ thật sự, trong lúc hăng máu suýt xảy ra xô sát, may có cảnh viên vào giữ trật tự.
Có vài người cầm hai cuốn tiểu thuyết của nạn nhân, không biết có phải là để chuẩn bị lúc thấm vấn có thể khai ra đầy đủ chi tiết và cách giết người không nữa.
Tầm mắt Từ Hoãn Hoãn dừng lại trên mỗi người một chút, sau đó cảm nhận được có hai chàng trai khá có vấn đề về mặt tâm lý, rốt cục ánh mắt cô dừng lại ở cậu thanh niên ngồi góc phòng. Tướng mạo thanh tú, kiểu tóc được chải chuốt khá tỉ mỉ, mặc chiếc áo gió đen, giày da đen, rất chú ý đến cách ăn diện. Hắn cầm cặp kính mát trên tay, không giống như đám người ở đó, hắn lặng im không nói, chỉ ngồi đó, hai chân bắt chữ ngũ.
Chỗ hắn khá khuất nhưng lại lại vị trí quan sát cả căn phòng tốt nhất. Giống như Từ Hoãn Hoãn đang quan sát mọi người, hắn cũng ngồi đó quan sát bọn họ.
Từ Hoãn Hoãn nhìn thấy hắn nhếch miệng cười, nụ cười khinh thường. Cô quay sang nói với Cao Lâm: "Tôi muốn nói chuyện với anh ta!"
Sau khi Cao Lâm bỏ ra ngoài sắp xếp, Từ Hoãn Hoãn vẫn đứng đó quan sát vẻ mặt của hắn. Khi nhân viên cảnh sát dẫn hắn rời đi, trên mặt hắn hiện rõ vẻ đắc ý, đúng như hắn đã dự đoán, thậm chí còn có một chút hưng phấn.
Trong phòng thẩm vấn, tuy trên tay hắn đeo còng nhưng thần thái vẫn rất tự nhiên.
Từ Hoãn Hoãn mở cửa bước vào. Trông thấy cô, khuôn mặt hắn có chút biến hóa, nhưng không nhìn ra được ác ý. Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Người đàn ông mở miệng, trực tiếp đoán đúng thân phận của Từ Hoãn Hoãn: "Cô là cố vấn của đội hình sự?"
Từ Hoãn Hoãn gật đầu, "Không sai." Sau đó liền hỏi câu đầu tiên: "Anh tên gì?"
Hắn từ tốn nói ra tên của mình: "Tiền Trinh."
Từ Hoãn Hoãn tiếp tục hỏi: "Anh làm nghề gì?"
"Tác giả tiểu thuyết trinh thám." Ngữ điệu có chút tự hào.
Lại là tác giả tiểu thuyết trinh thám, Từ Hoãn Hoãn chợt nhíu mày, "Bút danh của anh là gì?"
Hắn khẽ mỉm cười: "Chính là tên của tôi."
Tiền Trinh?
Từ Hoãn Hoãn cố gắng tìm ra cái tên này, nhưng tất cả những tác gia trinh thám cô biết đều không có cái tên này.
Từ Hoãn Hoãn hỏi tiếp: "Anh đến để tự thú?"
Tiền Trinh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Vậy anh phạm tội gì?"
Tiền Trinh nhìn vào đôi mắt Từ Hoãn Hoãn chậm rãi trả lời: "Có người bởi vì tôi mà chết."
Từ Hoãn Hoãn không phát hiện dấu vết nói dối trên gương mặt hắn, liền hỏi tiếp: "Là ai?"
"LoạnHồn và Tử Dư Tiên Sinh." Tiền Trinh ngưng một lát nói tiếp: "Nhưng không phải tôi ra tay sát hại họ."
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Từ Hoãn Hoãn, khẽ nhíu mày, cô hỏi: "Vậy thông qua phương thức nào?"
Thân thể Tiền Trinh nghiêng về phía trước, đè thấp giọng. tựa như đang muốn kể chuyện linh dị, huyền bí: "Tôi tiên đoán cái chết của bọn họ, hoặc có thể nói vì lời tiên đoán của tôi mà thiệt mạng."
"...." Tuyệt đối không nghĩ tới là đáp án này, Từ Hoãn Hoãn kiềm chế cảm xúc. Cô thở hắt ra một hơi, sau đó đề nghị: "Thật ra nếu như anh nói là nhân cách thứ hai của anh giết người, hoặc anh chính là nhân cách thứ hai đó, muốn thay mặt chủ nhân giết người thì độ tin cậy sẽ cao hơn một chút."
Cho dù là đa nhân cách cô cũng có thể tiếp nhận được.
Nghe Từ Hoãn Hoãn nói thế, Tiền Trinh cười cười, "Tôi biết rõ các người chắc chắn không tin lời tôi."
Nếu như cô đang ở thế giới huyền huyễn thì sẽ tin, hắn có nói gì thì cô cũng sẽ không mảy may nghi ngờ.
Tiền Trinh tin chắc vào lời giải thích của mình nên Từ Hoãn Hoãn cũng không nhìn ra được dấu vết nói dối của hắn. Cô quyết định nhịn thử thêm lần nữa: "Vậy anh nói một chút về lời tiên đoán của mình đi?"
Tiền Trinh lấy điện thoại di động của mình ra, ấn mật khẩu mở máy sau đó đưa ra một tin nhắn đưa cho Từ Hoãn Hoãn, thần sắc đều toát lên sự tự tin: "Đây là bằng chứng. Mấy ngày trước, tôi tự gửi tin nhắn cho mình, bên trong có thể hiện chính xác ngày giờ."
Từ Hoãn Hoãn nhận điện thoại của hắn, tin nhắn được gửi lúc mười một giờ đêm vào ba ngày trước:
-LoạnHồn, đêm ngày 16 bị giết hại tại nhà.
-Tử Dư Tiên Sinh, đêm ngày 17 bị giết hại tại nhà.
Ngày tử vong xác định là đúng, nhưng chỉ dựa vào cái này không thể kết luận lời tiên đoán của Tiền Trinh là chính xác. Hắn cũng biết rõ điểm này, lại tiếp tục: "Tôi biết rõ các người sẽ hoài nghi tôi lập kế hoạch giết chết bọn họ gửi trước tin nhắn, sau đó đến nhà sát hại hai người đó. Nhưng tôi có chứng cứ chứng minh không có mặt tại hiện trường, cả hôm trước và hôm qua tôi đều ngủ ở tiệm net. Các người có thể kiểm tra camera, buổi sáng tôi mới rời đi!"
Ngữ điệu chắc chắn, Từ Hoãn Hoãn hiểu cho dù cảnh sát điều tra cũng sẽ xác nhận được hắn hoàn toàn không có mặt tại hiện trường: "Tôi tin anh không tự tay giết bọn họ, nhưng mà anh có thể có đồng bọn, anh lên kế hoạch còn hắn là người thực hành, phối hợp với nhau tạo ra hiệu quả cao nhất."
Tiền Trinh lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, "Không có đồng bọn nào cả, lời tiên đoán của tôi chưa nói cho bất kì ai, cũng không có ai biết."
Điều làm Từ Hoãn Hoãn bất ngờ đó là hắn không hề có biểu hiện nói dối, lời hắn nói là thật.
Làm sao có thể có chuyện đó?!!
Từ Hoãn Hoãn bỗng nhiên hoài nghi năng lực của mình, cô nhíu mày nhìn hắn: "Không có ai đụng vào di động của anh?"
Tiền Trinh quả quyết: "Đương nhiên! Di động tôi luôn mang theo người. Buổi sáng sau ngày gửi tin nhắn, tôi ở nhà, không có ai đến. Buổi chiều mới đi tiệm net."
Trong nháy mắt Từ Hoãn Hoãn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, cô vẫn không tin lời tiên đoán tử vong, có lẽ cô đã bỏ sót điều gì đó.
"Tin tôi đi! Tôi có năng lực biết trước, tôi đã tiên đoán hai người bọn họ sẽ chết." Không biết có phải do quá hưng phấn hay không, Tiền Trinh ho khan hai tiếng.
"Vậy anh làm sao..." Từ Hoãn Hoãn chạm vào màn hình sáng trở lại, cô phát hiện phía sau hai tin nhắn kia, còn một tin nữa mới được gửi đến đêm qua.
-Tôi, chiều nay sẽ bị giết hại tại Cục cảnh sát.
"Khụ khụ khụ khụ..."
Đang đọc tin nhắn này, đồng thời một trận ho khan từ đối diện truyền đến, Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu nhìn Tiền Trinh, hắn che miệng, ho khan kịch liệt, cả người co rúm lại, đầu càng lúc càng cúi gằm xuống.
Từ Hoãn Hoãn nhận ra điều bất thường, cô đứng lên nhìn hắn: "Anh sao thế?"
Tiếng cười khàn khàn, xen lẫn những đợt ho khan, hai tay Tiền Trinh rũ xuống, hắn ngẩng đầu nhìn Từ Hoãn Hoãn, máu tươi trào khỏi miệng.
Cửa bật mở, ở phòng quan sát Cao Lâm và Từ Tĩnh phát hiện nên chạy nhanh vào trong. Từ Hoãn Hoãn cả kinh, chôn chân một chỗ nhìn Tiền Trinh.
Hắn vẫn cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, máu từ miệng ồ ạt chạy ra, nhưng khuôn mặt hắn không chút thống khổ mà lộ ra sự sung sướng.
"Tiên đoán chuẩn xác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.