Lá thư này, tại sao lại nhận được lá thư này? Tàn Nguyệt cau mày, ở trên
viết cũng không rõ ràng, chỉ là nói, bọn họ vừa tới biên quan, Địch Mân
đã trúng mai phục, trúng tên độc rơi xuống núi, lúc tìm thấy, đã không
còn hơi thở...
Vài ngày nữa, Địch Mân sẽ trở về, sẽ có người đưa
hắn về, lá rụng về cội, là một từ thân thiết cỡ nào, nhưng lúc này nghe
được, lại là...
Đây là cái gì? Vươn tay, Tàn Nguyệt lau lau mặt,
lại nhìn trên tay, dĩ nhiên có màu đỏ nhàn nhạt. Là máu sao? Đã từng,
nàng nghe nói, khi nước mắt của một người chảy hết, chảy ra sẽ là máu,
nàng vẫn tưởng rằng, đó là gạt người. Không nghĩ tới, kỳ thật huyết lệ,
không cần chảy hết vẫn có thể chảy ra, mấu chốt vẫn là, trái tim người
nọ là đau đớn như thế nào.
Còn nhớ rõ một đêm trước khi xuất
chinh, trong mắt Địch Mân, đều tràn đầy ý cười. Một đêm kia, bọn họ đã
triền miên hết sức, ai có thể nghĩ đến, đó lại là một lần triền miên
cuối cùng của bọn họ?
Tay, nhẹ nhàng mà đặt lên bụng, Địch Mân, tại sao lại như vậy? Ngươi không nên bỏ lại ta, không nên...
Ngươi cứ đi như vậy, ta làm sao bây giờ? Đời người rất dài, còn có cha mẹ già của ngươi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tự tử vì tình, cùng ngươi rời đi sao? Như vậy được không? Tàn Nguyệt rất
muốn đi theo ngươi, có thể chứ? Tàn Nguyệt có thể rời đi cùng ngươi sao?
Địch Mân, nếu như ngươi thật sự đi, liền mang ta đi được không? Sau này không có ngươi, ta nên sống tiếp thế nào?
Nếu như ngươi không muốn dẫn ta đi, cho ta lý do sống tiếp một mình, cho ta một lý do được không?
Có lẽ, ngươi có thể cho ta một hài tử, một hài tử của ta và ngươi. Như
vậy, Nguyệt Nhi có thể sống tiếp, có thể ở trong nhớ mong sống sót...
Nhưng có thể sao? Vuốt cái bụng bằng phẳng, Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, có lẽ, nàng thật sự nên...
Nhưng, cha, nương bọn họ làm sao bây giờ? Bọn họ là cha mẹ Địch Mân, cũng
chính là cha mẹ nàng, nàng thật sự có thể ích kỷ đi như vậy sao?
"Ngư Ngư, không phải ngươi linh thiêng sao? Ngươi không phải rất lợi hại,
rất thương Địch Mân sao? Tại sao lại như thế này? Tại sao lại như thế
này?"