Khi không biết
chính là cảm thấy Tố Vân có chút cố tình gây sự, nay đã biết, mới biết
được lúc kia, trong lòng Tố Vân đau đớn cỡ nào!
Có lẽ, nếu hắn biết chân tướng thực sự của việc này, hắn làm còn không tốt bằng Tố Vân, không khôn khéo bằng Tố Vân.
Mân Nhi của nàng, kỳ thật cùng Thái Tử không cách nhiều, nếu còn, hiện tại cũng đã thành thân.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt nhịn không được lại hơi ươn ướt, bất quá lúc này, biểu tình như vậy, ai cũng sẽ không hoài nghi.
Mặc dù là nam nhi xương sắt boong boong, gặp phải chuyện như vậy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc ra cũng không có gì phải ngạc nhiên. Thái Tử đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, cũng thấy được trên cổ nàng là cây trâm ngọc
xanh biếc. . . .
Trong lòng nàng Địch Mân thật sự quan trọng như vậy sao?
Trong lòng đau xót, Địch Mân đã chết, chẳng lẽ Tàn Nguyệt cũng. . . . . .
Không được, trăm ngàn không được làm như vậy! Hắn không muốn nhìn thấy Địch
Mân cùng Tàn Nguyệt thân mật, nhưng hắn càng không hi vọng, Tàn Nguyệt
cứ như vậy mà chết đi, cứ như vậy . . .
“Không, ta không về! Ta không tin Địch Mân đã chết, hắn sẽ không chết, các người gạt ta, tất cả các người đều gạt ta!”
Dường như đã hạ quyết định, lấy hết quyết tâm, tay của Tàn Nguyệt dùng một
chút lực, cây trâm vừa tới gần cổ, máu theo cây trâm, theo cánh tay
trắng nõn chảy xuống, đập vào mắt ghê sợ!
“Tàn Nguyệt, ngươi đi về trước nghỉ ngơi, không cần náo loạn, có thể chứ?”
Địch lão phu nhân mặt nhăn nhíu mày, bình thường là một nữ nhi rất nhu thuận, tính tình lên, sao liền quật cường như vậy?
“Các người gạt ta, ta vừa mơ thấy Địch Mân, hắn nói hắn không có chết, hắn không nỡ bỏ ta. . .”
Trên mặt tái nhợt, nước mắt trong suốt chảy ra, Tàn Nguyệt lúc này giống như hoa lê đẫm mưa, càng thêm điềm đạm đáng yêu.
“Tàn Nguyệt, ngươi đều nói là giấc mộng. Mộng chính là mộng, làm sao có thể
là sự thật? Hơn nữa, Địch Mân đã đi rồi, ngươi nhẫn tâm khiến cho hắn đi cũng không thanh thản sao?”
Địch lão phu nhân nức nở một tiếng, tiếp tục nói :
“Địch Mân là nhi tử của ta, cũng là một miếng thịt trên người ta rớt xuống,
ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ không thương tâm, không khó chịu sao? Nguyệt Nhi, nương cũng biết cảm tình của ngươi cùng Địch Mân rất tốt, thời
gian hai người các ngươi thành thân tuy không lâu, nhưng. . . .”