Đôi mắt đẹp nhìn Tàn Nguyệt nhận lấy, Hạo Nguyệt giống như trường ra một hơi, khóe miệng cong lên càng thêm mê người.
"Nhị tỷ, xin lỗi, chuyện thái tử ta cũng không giúp được cái gì..."
Nhận lấy mũ phượng và áo tân nương, Tàn Nguyệt xin lỗi nhìn nhị tỷ. Nguyên
tưởng rằng, trải qua phong ba kia, hai người sau này rất khó trở lại
thân cận như bình thường, không nghĩ tới Hạo Nguyệt chẳng những lại đây
tìm mình, thậm chí lại còn tự tay làm mũ phượng và áo tân nương cho mình --
Việc này, hẳn là mẫu thân chuẩn bị, Hạo Nguyệt quan tâm mình
như vậy, làm cho Tàn Nguyêt nhất thời có một loại cảm giác tỷ tỷ như mẹ.
"Tàn Nguyệt, nguyên lai là tỷ tỷ không tốt, mong rằng ngươi không lấy làm
phiền lòng. Tỷ tỷ cũng nghĩ thông rồi, gả cho thái tử, cũng không phải
chính ngươi muốn làm như vậy, ta không thể vì lợi ích bản thân mình, mà
hại cả nhà chúng ta hả..."
Tay vuốt ve đầu Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt không dám nhìn đôi tròng mắt tinh khiết của Tàn Nguyệt, ánh mắt của
nàng nhìn chằm chằm vào mái tóc mềm mại của Tàn Nguyệt. Vừa rồi nàng nói như thế, là cho chính mình nghe, cũng là để Tàn Nguyệt nghe, vì hạnh
phúc của mình, nàng phải làm như vậy; ở tương phủ, Tàn Nguyệt phải phối
hợp nàng.
"Nhị tỷ, cũng là ta sai, ngày đó ta không nên đi ra ngoài..."
Ngày đó, hội hoa mẫu đơn, bọn họ chính là quen biết ở nơi đó, trái tim Hạo
Nguyệt hung hăng đau đớn: nếu như lúc ấy nàng không có lôi kéo Tàn
Nguyệt đi, có phải ngày đó người thứ nhất gặp thái tử, chính là mình hay không?
Có thể hay không?
Chưa người nào biết vấn đề này,
nhưng ngày đó đích thật là nàng lôi kéo Tàn Nguyệt đi, Tàn Nguyệt không
thích nơi quá nóng và ồn ào, nếu như không phải nàng kiên trì, Tàn
Nguyệt sao có thể đến hội hoa? Như Tàn Nguyệt, sao có thể tham đồ của
người?
Thật hối hận, sự ngang ngạnh ngày đó của mình! Thật hối hận, ngày đó nàng đã giúp Tàn Nguyệt và thái tử nối lương duyên!
Chỉ là, trên đời này không có bán thuốc hối hận, thời gian cũng không có
khả năng quay về, nàng cuối cùng cũng không phải người mà thái tử liếc
mắt một cái đã trúng!
Có thể buông tha như vậy sao? Nàng làm
không được, đây cũng không phù hợp cá tính của nàng! Nàng không phải một người chịu nhận mệnh, mặc dù biết làm như vậy, hậu quả rất có khả năng
là long trời lở đất, đất rung núi chuyển, nàng cũng đành phải vậy!
Yêu, có lẽ thật sự có thể làm cho người ta điên cuồng, ghen ghét, có lẽ thật sự có thể làm cho người ta trở nên càng thêm kinh khủng!
Sẽ
xuống địa ngục sao? Không sao cả, mặc dù là thật sự xuống địa ngục, nàng cũng chấp nhận! Dù sao, đến lúc đó xuống địa ngục, cũng không phải chỉ
có mình cô ta...