"Tiểu thư, tiểu thư, hù chết... Làm nô tỳ sợ muốn chết, nàng rốt cục nhận!"
Nghe được mama lớn tuổi ở phòng bếp nói qua, nữ nhân trước khi thành thân,
chỉ cần tặng cho nàng thêm một phần mũ phượng và áo tân nương thì khi
còn sống nàng sẽ bị tai nạn cuống quít. Thấy tiểu thư mất hứng, Hỉ Nhi
mới "lơ đãng" hướng tiểu thư nói ra một lần, không nghĩ tới tiểu thư dĩ
nhiên đồng ý, thậm chí tìm người suốt đêm gấp gáp làm ra một bộ. Hỉ Nhi
thầm nghĩ chính mình thông minh, chủ ý tốt như vậy, cũng chỉ có thông
minh như nàng mới có thể nghĩ tới.
"Sợ cái gì? Nha đầu chết tiệt kia, ta làm việc, có lúc nào thất bại?"
Hạo Nguyệt âm tàn cười, nguyền rủa sao? Nàng muốn không chỉ là nguyền rủa,
quan trọng hơn là làm trò, nha đầu này sao có thể nghĩ đến?
"Nhưng tiểu thư, vừa rồi nàng thật sự chần chờ một chút hả... Nô tỳ tưởng rằng, nàng sẽ cự tuyệt..."
Ủy khuất táp táp miệng, Hỉ Nhi nhỏ giọng nhắc nhở.
"Đúng vậy, cũng không phải tiểu thư ta thông minh sao? Hỉ Nhi, ngươi cũng
không ngẫm lại, ở trong phủ này, nàng thân với ai nhất? Bình thường
người nào đối với nàng tốt nhất?"
Hạo Nguyệt lạnh lùng cười, lợi
dụng nhược điểm của người khác, mặc dù vốn không quá quang minh lỗi lạc, nhưng việc này cũng không hổ là một trong những pháp bảo chiến thắng
thần kỳ.
"Tiểu thư, người thật thông minh hả, nguyên lai trong lòng tiểu thư sớm quyết định tốt rồi..."
Hỉ Nhi vội vàng vuốt mông ngựa, bộ dáng của tiểu thư bây giờ có điểm kinh
khủng, may là, người nàng sẽ đối phó, tuyệt đối không phải là mình.
"Hừ, rõ ràng là tốt rồi!"
Kiêu ngạo xoay người, Hạo Nguyệt vui vẻ thiếu chút nữa cất tiếng ca.
"Hạo Nguyệt!"
Một tiếng hừ lạnh, Hạo Nguyệt sợ đến một cử động cũng không dám, nàng sợ
hãi ngẩng đầu, nhìn phụ thân mặt như bao công, nhỏ giọng nói:
"Cha... Sao người lại..."
"Hạo Nguyệt, sắp phải lập gia đình rồi, ngươi đàng hoàng cho ta, không nên làm những chuyện không nên làm nữa..."
Lửa giận của Liễu Tương đang thịnh, gần đây ngay cả trên triều, ánh mắt các đồng liêu nhìn hắn đều có trách sứ, đều do nữ nhi này, đều là nương của nàng khiến nàng như vậy.
"Cha, ta gần đây không phải đã cố gắng ngoan ngoãn rồi sao? Ta nơi nào cũng không có đi qua, cũng không có gây chuyện gì..."
Bực mình cong miệng lên, một bộ tiểu nữ nhi nhu thuận. Nhìn nữ nhi từ nhỏ
đã thông minh động lòng người này, Liễu Tương than nhẹ một tiếng:
"Địch Mân, cũng là một người rất không tệ. Gả qua ngươi sẽ biết, lời truyền miệng, cũng rất không chân thật..."
Như bây giờ, mọi người đồn đãi, Liễu nhị tiểu thư đã có quan hệ với người
nàng yêu rồi, thậm chí ngay cả hài tử đều có rồi. Nhưng sự thật, nữ nhi
của hắn, từ nhỏ đã rất thông minh nhu thuận...
"Cha, nữ nhi biết rồi, nữ nhi rõ ràng..."
Ngoan ngoãn cúi đầu, Liễu Tương hài lòng cười nói: "Uh, rõ ràng là tốt rồi. Hạo Nguyệt, cha sẽ không hại ngươi!"
Sẽ không hại nữ nhi của mình, nhưng càng quan trọng là, chuyện thành thân của nữ nhi, cũng phải hợp lòng hắn mới được!