Nước mắt, gấp gáp chảy xuống, Tàn Nguyệt vô lực ngồi xổm trên mặt đất, khóc
đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến đất rung núi chuyển...
"Nguyệt Nhi ngốc, ta biết, ngươi gắng sức... Đừng khóc, đừng khóc ...
Trên mặt ấm áp, có bàn tay to chạm vào trên mặt nàng, Tàn Nguyệt sợ hãi
ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mong nhớ ngày đêm kia, tay duỗi
ra, muốn ôm hắn, nhưng Địch Mân lại lui từng bước, nàng thất bại...
“Địch Mân, xin lỗi... Ngươi đang trách ta sao? Ngươi thực sự đang trách ta...”
Tàn Nguyệt ủy khuất nhìn Địch Mân, Địch Mân cũng là vẻ mặt đau xót, hắn than thở:
“Không, Nguyệt Nhi, ta biết, ngươi tận lực, ngươi không phải cố ý... Còn nhiều thời gian, chúng ta có rất nhiều thời gian...”
Đúng vậy, hắn mới hai mươi ba tuổi, mà nàng mới mười sáu tuổi, bọn họ đều còn nhỏ, đều vẫn còn rất nhiều thời gian...
Nhưng... Nhưng Địch Mân...
“Mân, còn nhiều thời gian? Làm sao còn nhiều thời gian? Ngươi đã đi, ngươi
không cần Nguyệt Nhi sao? Ngươi cứ yên tâm, để lại Nguyệt Nhi sống một
mình...”
Là lên án, là không cam lòng, cũng có oán hận ...
Lúc trước, nàng mong muốn cỡ nào, Địch Mân của nàng, phụ thân của con nàng, có thể xuất hiện, cứu nàng?
Thế nhưng, nàng cầu khẩn, cũng nhớ, cũng mong, Địch Mân không tới, phụ thân của hài tử vẫn không xuất hiện...
Giơ tay lên, thậm chí còn có thể cảm giác được đau nhức trên tay, rất đau rất đau, cực đau nhức cực đau nhức...
“Nguyệt Nhi, xin lỗi, xin lỗi...”
Đó là nước mắt sao? Địch Mân rơi lệ!
Tàn Nguyệt không cam lòng nhìn hắn, gấp giọng nói:
“Mân, dẫn ta đi, dẫn ta đi được không? Ngươi cũng đi, ta sống còn có ý nghĩa gì...”
“Nguyệt Nhi, nghe lời, trở về đi, trở vè...”
Dường như là mộng, Địch Mân bay lên, giống như khi nhìn thấy nương, không để ý tới nàng gọi to, cũng không để ý tới nước mắt của nàng, bọn họ đều
đi... . . .
“Nương, vì sao người khóc?”
Một tiểu nam hài ba bốn tuổi đi tới, chăm chú nhìn Tàn Nguyệt.
“Ngươi là...”
Đây là hài tử của nàng sao? Hài tử không có duyên phận kia?
Nhìn khuôn mặt nhỏ giống Địch Mân quá, Tàn Nguyệt vươn tay, muốn xoa xoa, kiểm tra...