Đây không phải đường may của Hạo Nguyệt, bởi vì hai người thân thiết, mà
nàng bình thường lại tỉ mỉ, tất nhiên nhận ra đường may của Hạo Nguyệt,
cũng nhân tiện hiểu rõ điều này, có ý nghĩa gì...
Đây không phải
Hạo Nguyệt tự tay làm, tối thiểu không phải nàng tự làm hết, mặc dù cực
kỳ giống nhau, nhưng không thể gạt được hai mắt của Tàn Nguyệt. Tuy
không phải nàng làm, nhưng cũng là nàng vì mình mà chuẩn bị, điều Tàn
Nguyệt không hiểu là, vì sao Hạo Nguyệt phải lừa gạt nàng? Vì sao không
nói thật?
Có phải tự tay làm hay không không có vấn đề gì, nàng
cũng không để ý. Nàng để ý là sự quan tâm của Hạo Nguyệt đối với mình,
phần tình cảm tỷ muội ấm áp...
◎◎◎◎
"Hạo Nguyệt, ngươi muốn làm gì?"
Nữ nhi xuất giá, khẩn trương nhất thường là nương, chứng kiến nha đầu cầm
mũ phượng và giá y, mặt Liễu phu nhân trong nháy mắt trở nên không còn
chút máu, cái này -- đây là...
"Nương, người phải giúp Nguyệt Nhi, phải giúp ta... Hạnh phúc của ta, đều phải dựa vào nương..."
Đuổi những người hỗn tạp ra khỏi phòng, Hạo Nguyệt đột nhiên quỳ xuống,
chuyện này, vốn là ngàn vạn lần không thể nói cho phụ thân, Hỉ Nhi biết
cũng không có việc gì, nàng là nha đầu thiếp thân của mình. Trừ nàng ta
ra, người duy nhất có thể nói, cũng chỉ có nương thôi.
"Hạo Nguyệt, ngươi..."
Bối rối trong lòng dâng lên, trách không được gần đây trên mặt nữ nhi sáng
sủa hơn rất nhiều, thì ra, nàng lại có ý định như vậy! Nhưng, sự tình
trọng đại, nói không chừng, cả tướng phủ bọn họ cũng...
Không được, ngàn vạn lần không thể như vậy!
Liễu phu nhân lắc đầu, thở dài nói:
"Hạo Nguyệt, không phải nương không muốn giúp ngươi, chỉ là -- chỉ là, rất
nguy hiểm! Một người không nói, cả nhà chúng ta cũng có thể..."
Hoàng thất, hoàng quyền, sao lại có thể để bọn họ tùy ý trêu chọc như thế ?
Liễu phu nhân bất an nhìn ra ngoài, lát nữa Liễu Tương cũng tới đây, nếu như hắn thấy được, vậy thì phiền toái rồi.
"Nương, Nguyệt Nhi
nghĩ rồi, không có việc gì. Hôm nay vốn là ngày ta và Tàn Nguyệt gả đi,
đều có khả năng lên nhầm kiệu hoa, việc này cùng Liễu phủ chúng ta không có liên quan gì!"
Đây cũng là lý do nàng chọn ngày này để thành
thân. Nếu Tàn Nguyệt không muốn cự tuyệt, vậy nàng cũng chỉ có thể tráo
đổi bọn họ như vậy. Chỉ cần qua một cửa này, hoàng gia biết được sai
sót, có thể oán người nào đây? Hơn nữa, gạo đã nấu thành cơm, ván đã
đóng thuyền, đến lúc đó, cha vì danh dự của mình, cũng không thể mặc kệ
nàng.
Mà hoàng gia, vì mặt mũi của bọn họ, cũng lại càng không để lộ ra ngoài. Cho nên, nàng cần làm, chỉ là qua một cửa này trong ngày
hôm nay là được rồi...