Hai kiệu hoa vào cửa, vốn đều là một trước một sau, nói là tân nương không
thể gặp lại, nơi Tàn Nguyệt và Hạo Nguyệt ở cũng không gần. Hỉ Nhi và
Hạo Nguyệt, len lén đi tới sân của Tàn Nguyệt, may là người bên này cũng không nhiều, dùng chút mê hương, đã sớm chuẩn bị tốt, đưa Tàn Nguyệt
đang ngất xỉu đi ra ngoài. Mà Hạo Nguyệt, mặc mũ phượng và áo tân nương
do hoàng thất đưa tới, đội khăn đỏ thật dài, mặc dù Lam Nhi là nha đầu
thiếp thân, cũng khó phân biệt thật giả.
Không ngờ, tất cả, bởi
vì có thế lực mạnh là Liễu phu nhân tương trợ, tiến hành thật đúng là vô cùng thuận lợi. Lam Nhi bị gọi đi, chỉ trong nháy mắt, trở về cũng
không có hoài nghi tân nương tử thật hay giả. Mà hai nhóm tám người
nghênh kiệu cũng ở phía sau đi tới, vội vàng gấp gáp, hai đỉnh kiệu hoa, từ hai sân cách xa nhau đi ra ngoài, chậm rãi hướng về nơi mình rời đi.
Thấy tất cả cuối cùng cũng kết thúc, Liễu phu nhân thở ra một hơi, rốt cục
kết thúc, bà mạo hiểm rất lớn, hoàn thành ý lớn của nữ nhi. Mà ngày mai, Liễu Tương sẽ biết tin tức này, bà cũng không tránh được bị mắng một
trận.
"Quên đi, ngày mai rồi nói sau, chỉ hy vọng, hôm nay đừng xảy ra chuyện gì nhiễu loạn alf được!"
Tự nói một tiếng, Liễu phu nhân mang trái tim bất an đi đến từ đường tổ tông. Nơi này, trừ bài vị của tổ tông ra, cũng có nàng!
Như Yên, một người nữ tử mơ hồ như khói, lúc đầu, nếu như không phải bởi vì mình, nàng sẽ không rời đi sớm như vậy.
"Như Yên, hôm nay là ngày Tàn Nguyệt của ngươi xuất giá, cũng là ngày Hạo
Nguyệt của ta xuất giá, ngươi vui vẻ sao? Ngươi hẳn là rất vui vẻ, Tàn
Nguyệt và Hạo Nguyệt, dĩ nhiên giống ta và ngươi. Ngươi đoạt hạnh phúc
của ta, mà Tàn Nguyệt cũng đoạt đi hạnh phúc của Hạo Nguyệt... Ha ha,
bất quá, Hạo Nguyệt là nữ nhi của ta, tính tình của nàng cũng giống ta,
nàng sẽ không cam tâm, cũng không chịu nhận mệnh... Như Yên, biết không? Ngươi vĩnh viễn đều là thất bại -- ngươi, nữ nhi của ngươi cũng vậy,
ngươi thất bại, cho dù ngươi có xinh đẹp, hắn từng thích ngươi cỡ nào,
ngươi cũng thất bại... ..."
Đáng vui vẻ, nàng lại là một người
thắng trận, có thể nói ra, nước mắt cư nhiên rơi xuống như vậy, không
kiêng nể gì, dừng cũng không dừng được, cứ thế rơi xuống...