"Dừng tay."
Đi khỏi sân, đi ra không xa, đã thấy có hai nha đầu đánh người. Thái Tử
không muốn để ý nhưng nhìn thấy quần áo quen thuộc, hắn không khỏi nhíu
nhíu mày, bước đi tới
"Thái Tử."
Tất cả mọi người sợ tới mức quỳ xuống, Thái Tử nhìn đám người Lâm Quý Phi, hắn vội vàng cúi người xuống
"Phái nhi, nô tài này to gan lớn mật, mẫu phi bất quá mới phải giáo huấn nàng"
Vừa rồi sang đây xem tiện nha đầu kia, nghe nói Thái Tử ở bên trong, Lâm
Quý Phi cũng không cho người ta thông báo, bản thân đứng ở ngoài cửa,
hai người nói chuyện bên trong nàng nghe rành mạch!
Tay gắt gao nắm lấy, tức giận đứa con trai của mình si tình, cũng hận người đàn bà kia dụ dỗ!
Rất muốn lập tức sẽ giết cô gái kia, nhưng lý trí nói cho nàng biết, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Bước nhẹ rời đi, nhìn thấy mấy người chế trụ nha đầu này, không có ai. Cơn tức ở đâu lại ập đến đổ lên đầu nha đầu này.
Thái Tử liếc mắt nhìn Tiểu Mạt một cái, nhỏ giọng nói:
"Mẫu phi, con đáp ứng Tàn Nguyệt sẽ không so đo nha đầu này"
Mặt của nàng sưng phồng lên, khóe miệng hồng hồng. Đây là kết quả việc trị
tội của mẹ. Tiểu Mạt chật vật như vậy, nếu để cho Tàn Nguyệt biết....
"Tàn Nguyệt? Lại là nha đầu kia! Phái Nhi, nàng làm hại ngươi còn chưa đủ
thảm sao? Ngươi chừng nào thì mới có thể tỉnh, thấy rõ ràng bộ mặt thật
của nàng?"
Lâm Quý Phi tức giận hừ một tiếng, trách không được
nhìn thấy Hạo Nguyệt che miệng rời đi. Chuyện như vậy ai thấy được cũng
sẽ tức giận, huống chi là một phụ nữ có thai?
"Mẫu phi, ta hiểu, nhưng..."
Trong mắt hiện lên một tia khó xử, Thái Tử bất an ngẩng đầu, nhỏ giọng nói:
"Mẫu phi, nghe nói người chủ thẩm vụ án kia. Người xem có thể hay không"
"Không thể!"
Lâm Quý Phi trợn mắt trừng trừng, tức giận nói:
"Cố ý thương tổn Thái Tử, có ý định mưu hại hoàng tự, vô luận thế nào đều là tội chết, ngươi cái gì cũng không cần nói"
"Nhưng, Hạo Nguyệt không có việc gì?"
Vì bảo vệ Tàn Nguyệt, Thái Tử ăn nói khép nép dụ dỗ Lâm Quý Phi, Lâm Quý Phi không hờn giận nhăn mặt nhìu mày