Khăn đội đầu đỏ thẫm, không phải lần đầu tiên mặc. Bây giờ mặc lại, Tàn Nguyệt cảm thấy uất ức, đau khổ
Vừa xuất giá, xem ra Lam Nhi nói không sai, có hai kiện khăn đội đầu, quả nhiên không phải điều may mắn
Hôn nhân đại sự, cả đời chỉ cần một lần là đủ rồi;
Mũ phượng khăn đội đầu, một đời chỉ vì người yêu, mặc vào một lần là đủ
Nhưng nàng, cũng đã đội khăn lần thứ hai, lần thứ hai phủ lên, che lên khăn
voan đỏ thẫm, lần thứ hai ngồi trên kiệu hoa đỏ thẫm
Địch Mân, Nguyệt Nhi phải xuất giá rồi, vừa xuất giá, ta biết ngươi sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ , đúng không?
Không nên tức giận, không cần tức giận, Nguyệt Nhi không phải cố ý, Nguyệt Nhi cũng không cách khác
Bất quá, Nguyệt Nhi làm tất cả cũng vì ngươi, vì bảo vệ người nhà ngươi,
ngươi phải tin tưởng Nguyệt Nhi, cũng đợi Nguyệt Nhi một chút, Nguyệt
Nhi rất nhanh xuống gặp ngươi, sẽ đoàn tụ cùng ngươi
Bụng, chợt đau, cái loại đau này, không phải tê tâm liệt phế, nhưng loáng thoáng
Sắc mặt tái nhợt, không một tia huyết sắc, nghe bọn hắn nói, ngày đó nàng chảy rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều
"Sắc mặt ngươi trắng bệch"
"Tô son đi "
"Đúng, mau tô vào, bằng không quý phi nương nương sẽ tức giận"
Tàn Nguyệt không lên tiếng, cũng không muốn nói cái gì , tùy ý các nàng ép buộc
Cũng không có gì , dù sao cũng phải chết, nàng không có di ngôn muốn nói, thật không…..
"Tàn Nguyệt"
Thanh âm sâu kín, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao lớn và tiều tụy kia, cười nhẹ nói:
"Ngũ hoàng tử, ta bây giờ là công chúa, ngươi nên gọi ta là hoàng muội "
Công chúa, một chức danh thật đẹp. Một người hèn mọn như nàng, không nghĩ
tới có một ngày cũng có thể trở thành công chúa, không phải nên cảm thấy cao hứng sao?
"Tàn Nguyệt, ngươi phải tin tưởng ta, không phải ta nói ra "
Tàn Nguyệt trong lòng ấm áp, hắn chạy tới, vì nói điều này với nàng sao?
Nhân chứng là nha đầu của hắn, chuyện này người biết chân tướng cũng
không nhiều, nàng thật không biết, ai lại nhàm chán như vậy