Bọn họ đều trở về? Trừ Tiểu Mạt!
Tiểu Mạt đã nói, nàng sẽ âm thầm bảo vệ mình, vì tin tưởng Tiểu Mạt, cho nên
"Phải không? Công chúa dùng bữa trước đi, phải cẩn thận một chút"
Bỏ lại một câu không đầu không cuối, Ngô Tướng quân rời đi, Tàn Nguyệt
không rõ tại sao hắn phải hỏi như vậy, nhưng biết, hỏi như vậy tất nhiên không đơn giản, nhất định là có chuyện gì
Mà, những người đó
cùng nàng không có quan hệ gì. Một chút quan hệ đều không có, nàng hiện
tại tự thân cũng khó bảo vệ, làm sao còn có thể trông coi chuyện khác?
Ngày hôm sau, bỏ qua kiệu hoa đỏ thẫm, thay bằng một chiếc xe ngựa bình thường
Nhìn xe ngựa, trong mắt Tàn Nguyệt hiện lên một tia mờ mịt, nâng lông mày
nhìn về phía Ngô Tướng quân, nhìn hắn cho mình mặc áo bào màu đỏ sậm,
tựa hồ là đã hiểu điều gì
"Công chúa không cần lo lắng, thuộc hạ
nghe được tin tức, có người muốn gây bất lợi với công chúa, cho nên chỉ
có thể ủy khuất công chúa, mong rằng công chúa không phiền lòng!"
Gây bất lợi với nàng?
Trong đầu, người đầu tiên nàng nghĩ đến cư nhiên là Lâm Quý Phi
Nhưng, ta đã đến hòa thân, chịu chết ở đây, Lâm Quý Phi còn lo lắng cái gì?
Chẳng lẽ, nàng làm như vậy còn chưa đủ sao?
Trừ bỏ bà ta, nàng thật đúng không nghĩ ra còn ai vào đây. Xem ra Kỳ quốc cũng không phải người ngu, cũng
"Đúng rồi, Ngô Tướng quân, từ đây đến vách núi bao xa?"
Vách núi nghe nói là chỗ giao giới của hai nước, bọn họ cũng vừa đến Kỳ quốc, đi tới hẳn là không xa mới đúng.
"Không xa, nhưng không tiện đường, công chúa làm sao có thể biết vách núi ?"
Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, nàng làm sao có thể không biết, vách núi ấy
chính là nơi Địch Mân rơi xuống. Địch Mân của nàng, người nàng yêu nhất, mất đi sinh mệnh ngay tại nơi đó
"A, hẳn là bởi vì Địch tướng quân? Địch tướng quân thật đúng là người trăm năm khó gặp, chỉ đáng tiếc"
Câu nói kế tiếp, Ngô Thanh cũng không nói đến, chỉ sâu kín thở dài một
tiếng, Tàn Nguyệt chớp mắt mấy cái, rất muốn đi qua nhìn xem, nhìn xem
vách núi ấy, nhìn xem
"Ngô Tướng quân, chúng ta có thể đi qua nhìn không? Ta rất muốn tận mắt nhìn"