Để mặc bọn họ giúp đi xuống, một bàn tay bắt được tay nàng, Tàn Nguyệt bất an rút lại,
cái tay kia mạnh mẽ dùng lực, Tàn Nguyệt cắn răng chịu đau, thiếu chút
nữa liền kêu lên ——
Đau quá, người kia là ai , sao nắm như vậy, không nhẹ không nặng ?
"Trữ công chúa. Đừng nhúc nhích!"
Nghe rõ thanh âm trêu tức, Tàn Nguyệt nhớ rõ ngày đó, ngay trên vách núi, hắn cứu nàng
Nhưng, hắn tại sao phải cứu mình?
Hắn ở nơi bí mật gần đó bao lâu, có thấy việc nàng muốn nhảy xuống vực không?
Còn nghĩ về lời đồn bên ngoài của hắn, thân mình nhịn không được lạnh run lên
Đó là một loại sợ hãi, sợ hắn, cũng là sợ tương lai
Nắm chặt tay, đều là mồ hôi, thấm ướt tay hắn, mắt của hắn cười
Không biết bái đường như thế nào, lúc phục hồi lại tinh thần, nàng sớm ngồi
trên giường, màu đỏ chót trên hỉ giường, tất cả đều là màu đỏ chói, sặc
sỡ loá mắt cỡ nào
Nhưng tất cả đều đập vào mắt Tàn Nguyệt. Hết sức chói mắt
Kế tiếp phải làm gì, phải động phòng sao?
Nhưng nàng, căn bản không nghĩ tới sẽ cùng nam nhân khác động phòng
Trong lòng nàng nhận định chỉ có Địch Mân, nàng sẽ không trao thân cho người khác
Còn đối với Hoàng Thượng này, thời điểm bái đường vừa rồi, Tàn Nguyệt cũng
hiểu hắn rất tàn nhẫn, hắn nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, kia không hờn
giận nắm lấy, thực rất đau
Trong tay áo, có giấu kỹ kim châm, là Tàn Nguyệt đã sớm chuẩn bị kỹ, nếu lát nữa chạy không thoát, nàng sẽ tự kết liễu!
Khăn voan màu đỏ, bàn ghế trạm long phượng, hỉ phòng yên lặng nhưng ai cũng
không ngờ, bên dưới khoăn voan kia, đôi mắt trong suốt đã tràn đầy nước
mắt.
Thời gian, từng giờ từng giờ trôi qua, toàn bộ trong
phòng đều sáng trưng một màu đỏ thẫm , mười sáu nha đầu mặc quần áo màu
hồng đang đứng , cùng nhau chờ tân lang trở về phòng
"Hoàng Thượng sao còn chưa đến? "
Thời gian trôi qua thật lâu, rốt cục có người nhịn không được, nói rất nhỏ.