Môn chủ này, không phải chỉ thích Tàn Nguyệt, quyến luyến Tàn Nguyệt sao?
Hắn từ đâu về đây? Làm sao có thể trúng loại độc chất này?
“Độc gì? Rất phức tạp sao?”
Địch Mân nhắm mắt lại, không dám nhìn Chanh Sát. Nhìn Chanh Sát, hắn thậ sự rất muốn nhào tới. . .
Không được, làm sao có thể như vậy?
“Có chút phiền toái, ta đưa ngươi trở về phòng. . . .”
Độc này, đối với nàng mà nói, thật sự là một bữa ăn sáng, nhưng Địch Mân
quá mức cố chấp, thích Tàn Nguyệt, trong lòng muốn Tàn Nguyệt, lại không muốn để cho Tàn Nguyệt nhìn mặt của hắn.
Vừa rồi thấy Tàn Nguyệt không được tự nhiên, hai người hẳn là còn chưa viên phòng?
Khụ khụ, hẳn là sau khi gặp lại chưa có viên phòng? Vừa vặn Địch Mân trúng độc, đưa hắn đi tới không phải hợp lý sao?
Cho nên, không cần phải giải.
“Ta. . . Chanh Sát, độc của ta. . .”
“Không có việc gì không có việc gì, ngươi trở về nghỉ tạm trước, ta giúp ngươi sắc ít thuốc là được. . . . . .”
Chanh Sát không kiên nhẫn nói, cũng đỡ Địch Mân vào trong phòng, Tàn Nguyệt đang ở bên trong, có lẽ đã ngủ. . . .
Đẩy hắn đi vào, thuận tiện đóng cửa lại, trong phòng Địch Mân nhỏ giọng nhắc nhở:
“Ngươi mau nấu thuốc cho ta. . . .”
Chanh Sát lắc đầu, không kiên nhẫn mặt nhăn mày nhíu:
“Đã biết, môn chủ, ngươi nằm xuống nghỉ tạm trước, đừng để độc tố khuếch tán. . . .”
Tiếng nói Địch Mân rất nhỏ, sợ hù dọa Tàn Nguyệt, mà tiếng nói của Chanh Sát lại đủ lớn, Tàn Nguyệt muốn ngủ yên cũng khó.
“Địch Mân, ngươi trở về sao?”
Trong phòng cũng không đốt đèn, Tàn Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng, mở mắt ra nhìn bóng dáng cao lớn ở cửa.
“Nguyệt Nhi, đánh thức ngươi. . . . . .”
Trong mắt hiện lên một tia xin lỗi, Địch Mân đi lên trước, trên người khô
nóng, bởi vì nghe được lời của Tàn Nguyệt…, càng thêm khó chịu .
Xác định là Địch Mân, Tàn Nguyệt vội vàng đứng dậy, vui vẻ chạy tới, ôm thân mình có chút cứng ngắc của Địch Mân, kích động nói:
“Mân, ngươi đã trở lại. . . . . .”
Hắn đi rồi, nàng vẫn luôn lo lắng, bất an qua nửa đêm, sợ ngày mai không có tinh thần, Tàn Nguyệt mới nằm ngủ, không có ác mộng, nhưng cũng không
ngủ sâu.