Một hài tử nho nho, sức sống cũng tràn đầy như vậy, quỳ lâu như vậy, hôn mê lâu như vậy, nhưng nó lại vẫn kiên cường còn sống như cũ, làm cho người ta muốn bất kính cũng khó khăn.
"Không... Vẫn là cố gắng giữ hài tử này đi!"
Thở dài một tiếng, một bàn tay to ấm áp đặt lên đầu Như Yên, Liễu Tương khó khăn nhìn Như Yên:
"Nàng chịu nhiều tội như vậy, không phải chính vì giữ hài tử này sao? Nếu như hài tử thật sự rớt, nàng có thể..."
Chết, Như Yên không phải không làm, lấy tính tình cố chấp của Như Yên, nếu
như không phải vừa lúc phát hiện có thai, tuyệt đối nàng không chỉ tìm
cái chết một lần.
"Nhưng, tướng gia, làm như vậy, rất nguy hiểm. Lão phu lo lắng, nàng vẫn chưa tỉnh lại..."
"Không, không được thương tổn hài tử của ta..."
Mặc dù, cổ họng đau đớn như bị cháy, mặc dù, nói ra một chữ, giống như dùng đao cắt qua cổ họng, mà Như Yên, vẫn kiên trì nói ra.
Gương mặt
tái nhợt không có chút máu, đôi môi khô khốc nứt nẻ, hai con ngươi hỗn
loạn vô thần, không hề tức giận, người này thật là Như Yên của hắn sao?
Tỉnh dậy, nàng rốt cục tỉnh lại, nhưng hai mắt của nàng cũng chỉ nhìn
đại phu, không nhìn về phía hắn, liếc mắt một cái cũng không ...
"Như Yên, đại phu cũng là vì tốt cho thân thể của ngươi..."
"Tướng gia, ngươi đã nói, ta chỉ cần qua than lửa, ngươi sẽ không bắt ta bỏ đi hài tử nữa..."
Không đợi Liễu Tương nói xong, Như Yên đoạt lời nói trước. Mặc dù, thanh âm
của nàng rất khàn khàn; mặc dù, cái trán của nàng tràn ra mồ hôi hột
tinh mịn, nàng yếu ớt thật muốn tiếp tục ngủ... Nhưng, bây giờ không
thể, nàng không thể ngủ, cũng không thể buông lỏng, hài tử của nàng, còn rất nguy hiểm!
"Ngươi... Tùy ý đi..."
Phất tay áo đi, là
bởi vì tức giận, càng lại bởi vì xa cách trong mắt nàng. Cúc Văn bị
thương cũng không tốt hơn, chủ ý vốn là Cúc Văn đưa ra, sợ rằng chính cô ta cũng không ngờ, nàng cũng sẽ ngồi vào than lửa?
Cúc Văn, cũng là nữ nhân của hắn, tại sao khi chứng kiến nàng bị thương, hắn lo lắng
chính là hài tử trong bụng nàng, mà lúc Như Yên bị thương, hắn lo lắng
chính là thân thể của nàng?
Hắn yêu nàng, mặc dù là xảy ra nhiều chuyện như vậy, trái tim hắn vẫn nói cho hắn, người hắn yêu như trước vẫn là nàng ...
...
Đột nhiên, nhớ tới bức hoạ trong phòng Tàn Nguyệt, Liễu Tương không thể chờ đợi được tiêu sái đi ra ngoài --
Ngày đó, hắn không có nhìn Như Yên kĩ một chút. Bức hoạ của Tàn Nguyệt vẽ,
hẳn là còn trong khuê phòng của nàng? Mấy năm nay, không biết Tàn Nguyệt trải qua như thế nào, hắn đột nhiên rất muốn biết, cũng rất muốn hiểu
rõ ràng...
"Lão gia, lão gia, tại sao người lại đi..."