“Vậy nhất định rất mệt, rất đau!”
Nhìn vết thương trên người bọn họ, Tàn Nguyệt đau lòng nhìn Chanh Sát, năm
đó, nàng là một nữ tử yếu đuối, cũng là từ nơi này đi ra.
“Đều đã quên, kỳ thật nơi này còn dễ nói, cửa tiếp theo, mới là khó khăn nhất. . . .”
Trong lòng Chanh Sát ấm áp, đã bao nhiêu năm không ai nói với nàng, ngươi mệt không, ngươi đau không?
Đã quên, dường như không có, nhưng hôm nay, một câu của Tàn Nguyệt, một
câu chân thành kia, thực sự khiến nàng cảm thấy mũi có chút cay cay.
“Cửa tiếp theo? Cửa tiếp theo là gì?”
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn vài người bị mang xuống, trong mắt hiện lên chút khó chịu.
“Cửa tiếp theo, cũng chính là cửa ải cuối cùng, phải cần không chỉ là bản lĩnh, võ công, còn có. . . .”
Trong mắt, hiện lên nhiều điểm thống khổ, lúc ấy, nàng thiếu chút nữa sẽ chết trên kia.
“Là cái gì?”
“Nhớ rõ lúc chúng ta đi, ngươi cảm thấy nơi này là chỗ nào?”
“Rừng cây. . . . . .”
Tàn Nguyệt khó hiểu trả lời.
“Đúng, cửa tiếp theo, chính là vứt hắn trong rừng cây, để cho hắn tự sinh tự
diệt. . . . Qua một đêm, ngày hôm sau, còn sống là được. . . . . .”
"Cái gì? Vứt vào trong rừng cây, đây không phải là, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thú dữ ăn thịt sao?”
Tàn Nguyệt kinh ngạc lui về phía sau vài bước, không nghĩ tới một sát thủ
nho nhỏ, trước khi giết người, cũng phải trải qua nhiều khảo nghiệm như
vậy.
“Đúng, cho nên nói, không chỉ xem công phu của ngươi, còn phải xem vận khí . . . . . .”
Biến thái!
Muốn đánh nam tử nói chuyện thật ôn hoà kia, thật không biết, quy củ của hắn làm sao có thể biến thái như vậy!
Người đang trong rừng cây, đối phó một hai thú dữ có thể, nhưng muốn đối phó nhiều như vậy, vậy cũng thật . . . .
“Tàn Nguyệt, kỳ thật cũng không cđáng sợ như vậy. Ngươi xem, chỉ còn lại hơn mười người, rất nhanh sẽ ra ba người qua cửa hôm nay. . . .”
Tàn Nguyệt hoàn hồn, quả nhiên gặp trên trận đã ít người đi nhiều, nhưng,
máu trên người bọn họ lại nhiều hơn, thật không biết, cũng không thấy
bọn họ có vũ khí, như thế nào lại bị đả thương nhiều như vậy?