Quên mình, hồn nhiên không biết, phía sau một con rắn nhỏ năm màu, há miệng lè lưỡi với Tàn Nguyệt. . .
“Tàn Nguyệt. . . . . .”
Lúc Địch Mân vào, vừa hay nhìn thấy Tàn Nguyệt thất thần, còn có con rắn
nhỏ rục rịch kia, ánh lửa ửng đỏ chiếu vào trên người sắc thái sặc sỡ
kia, mặc dù nói không ra tên của nó, nhưng chỉ nhìn thân hình, màu sắc,
cũng biết, kia hẳn là một con rắn độc.
Lưỡi rắn, càng lúc càng gần Tàn Nguyệt, chỉ kém một chút, có thể đụng tới cánh tay trắng nõn của Tàn Nguyệt.
Cố gắng nháy mắt mấy cái, ý bảo Tàn Nguyệt không nên cử động. Tàn Nguyệt
nhìn thấy Địch Mân, nhìn bộ dáng sốt ruột nháy mắt ra hiệu kia, ánh mắt
cúi thấp, cũng nhìn thấy lưỡi rắn đo đỏ, con rắn nhỏ xinh đẹp.
Nghe bọn hắn nói, rắn càng xinh đẹp, độc tính càng lớn, nhìn con rắn mỹ lệ,
Tàn Nguyệt sợ tới mức một cử động cũng không dám. . .
Rắn, cực
kỳ mẫn cảm, mà thân mình Tàn Nguyệt cứng đờ, nó cũng mẫn cảm bắt tiến
đến, đầu rắn đột nhiên lủi một cái, không chút khách khí liền lẻn đến
trên người Tàn Nguyệt.
A. . . . .
Rắn bay tới, Tàn Nguyệt sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng ý đau quen thuộc không truyền đến, trong lòng Tàn Nguyệt, lại bất an. . .
“Mân. . . . . .”
Rắn
nằm trên mặt đất, sớm động cũng không thể động, mà Địch Mân, đã đứng ở
bên cạnh Tàn Nguyệt, nhanh chóng điểm ở cánh tay, cổ tay, cuồn cuộn đã
đen thùi một mảng.
“Mân. . . . . .”
Đau lòng hô một tiếng, nhìn màu đen thùi không ngừng mở rộng kia, Tàn Nguyệt run run ôm Địch Mân. . . . . .
“Nguyệt Nhi, ta không sao. . . . . .”
Địch Mân miễn cưỡng cười, tuy rằng hắn điểm trúng mấy huyệt lớn, nhưng ý
nghĩ đã từ từ mơ hồ, mặc dù hắn dùng lực cắn môi, vẫn ức chế không nổi
xúc động muốn ngất xỉu. . . .
Tay hung hăng xoay đến trên đùi, ý đau đánh úp lại, Địch Mân tỉnh táo chốc lát:
“Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ. . . . . .”
Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt kia, tuy rằng hơi tái nhợt, nhưng không có
màu đen, may mắn, vừa rồi cắn là mình, không phải Nguyệt Nhi. . . . . .
Nàng không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi. . . . . .
Trái tim lo sợ chợt thả lỏng, trước mắt Địch Mân tối sầm, rốt cuộc ngăn cản
không nổi ủ rũ đầy trời kia, người cũng lâm vào trong bóng tối vô tận. . . .