Thanh thúc chau mày, thở dài:
“Còn mười ngày, nhanh nhất cũng phải mười ngày, tất cả phải xem tạo hóa của Tàn Nguyệt. . . .”
Hắn đã phát ra tín hiệu, bọn họ cũng đã tới chuẩn bị, cho dù không có ngăn
trở, tất cả thuận lợi, cũng phải hơn mười ngày mới có thể trở về. Về
phần kết quả, vậy thì. . . .
“Đúng rồi, Ngọc Nhi, Địch Mân ở
trong này, ta chuẩn bị tốt phương thuốc cho ngươi, dược liệu, ngươi chăm sóc hắn, ta mang Tàn Nguyệt ra ngoài, trực tiếp đến kinh thành, như vậy có thể bớt đi một ít thời gian, Tàn Nguyệt có lẽ có thể cứu. . . . . .”
Bỗng nhiên nghĩ đến Liễu tướng, Thanh thúc vội vàng nói.
“Không thể, Thanh ca, ngươi đã nói như vậy sẽ rất nguy hiểm. Tàn Nguyệt cô
nương hiện tại hôn mê, ngươi không phải nói có cần hai tháng mới có thể
thay máu sao?”
Chuyện kia, Thanh nói qua, muốn Tàn Nguyệt tỉnh lại, trừ phi có máu thích hợp.
Mà máu thích hợp, nắm chắc lớn nhất, nhưng cha mẹ tỷ muội nàng, nếu những
người đó không được, Tàn Nguyệt sẽ thật sự hết thuốc chữa.
Nay,
tuy rằng Tàn Nguyệt dùng tới Tục Mệnh Đan, tuy rằng là thần dược tốt
nhất, nhưng chỉ có thể bảo mệnh, Tàn Nguyệt muốn tỉnh lại, cũng không
dễ.
“Này, nhưng Địch Mân. . . .”
Thanh thúc khó xử mặt
nhăn mày nhíu, hắn đương nhiên cũng biết việc này nguy hiểm, nhưng Địch
Mân, nếu nhìn bộ dạng này của Tàn Nguyệt, có thể.. . .
“Thanh ca, Địch Mân là một đứa nhỏ hiểu biết, nói với hắn, hắn nhất định có thể hiểu được. . .”
Ngọc di nhẹ cười, buông tay Thanh ra, thở dài:
“Ta đi qua nhìn Địch Mân. . . . . .”
“Ngọc Nhi, không. . . Ngươi đi đi. . . . . .”
Địch Mân, dường như mỗi lần ngươi tới bên này, đều là nửa chết nửa sống.
Ngọc Nhi muốn đi thăm ngươi, thật lo lắng, giữa các ngươi có thể hay
không. . . .
Quên đi, nếu nàng thật sự vì ngươi nhớ ra cái gì đó, ta cũng sẽ chấp nhận.
******
“Địch Mân. . . . . .”
Đi trước giường Địch Mân, nhìn khuôn mặt tuấn tú dần dần bình thản, Ngọc Nhi bỗng nhiên cảm thấy vạn phần quen thuộc. . . . . .
Vì sao?
Trong mộng, dường như cũng có gương mặt như vậy, khi hắn ngủ, khóe miệng nhợt nhạt, chỉ có khi ngủ.