“Công tử, có lẽ Chanh Sát đi ra ngoài, hẳn là rất nhanh sẽ trở lại . . . . . .”
Ra bên ngoài, bọn họ gọi Địch Mân là công tử, tuy rằng mặt xa lạ một chút, nhưng thanh âm cũng không có bao nhiêu thay đổi.
“Hừ. Chuyện bên này tiến hành thế nào? Lâm gia quan hệ có động vào chưa?”
Chính sự quan trọng hơn, nhưng Tàn Nguyệt bất tỉnh, hắn làm sao có thể toàn tâm toàn ý dấn thân vào chính sự?
“Bẩm công tử, đã điều tra rõ, chỉ cần khống chế binh quyền của Lâm phó
tướng, ngăn trở binh mã Chu tướng quân, chuyện này, muốn vạch trần, dễ
như trở bàn tay. . . .”
Ánh mắt Tử Sát tối sầm lại, Địch Mân cười nói:
“Tốt, tốt lắm. Trước không nên gấp gáp, ta muốn gặp hai người trước. . . .”
Ánh mắt Tử Sát chợt lóe, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nhẹ giọng hỏi:
“Công tử, ngài muốn gặp. . . . . .”
“Cát Kim, hiện tại hắn ở kinh thành?”
Tử Sát gật gật đầu, vội vàng nói:
“Đã quay về kinh!”
“Vậy là tốt rồi, ngươi phải nhanh tìm ra người, tỷ tỷ Tàn Nguyệt - Minh
Nguyệt, Hạo Nguyệt, còn có Vệ Trạch, bọn họ đều phải bắt, sẽ dùng. . .
.”
Tử Sát vội vàng tuân mệnh, Địch Mân ngồi ở trước giường, nhìn Tàn Nguyệt ngủ say, thở dài:
“Nguyệt Nhi, kiên trì tiếp, sẽ rất tốt, rất nhanh sẽ tốt. . . .”
Người trên giường, cũng không nhúc nhích, chỉ là lẳng lặng nằm, yên lặng làm cho lòng người đau.
“Nguyệt Nhi, ngươi phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng . . . . . .”
Gắt gao bắt lấy tay Tàn Nguyệt, Địch Mân tin tưởng y thuật của Thanh thúc,
càng tin tưởng, Tàn Nguyệt nhất định sẽ không buông tay của hắn.
Lúc trước, nàng dùng chủy thủ đâm mình giữ vững tinh thần, khi đó cũng rất
đau, Tàn Nguyệt đều cắn răng kiên trì. Nay, hi vọng đang ở trước mắt,
thì càng phải kiên trì. . . .
“Môn chủ. . . . . .”
Chanh
Sát trở về, chợt thấy Tàn Nguyệt, nàng chỉ cảm thấy da đầu run lên, nam
tử bên giường này, không cần nghĩ cũng biết là ai. . . . . .
“Chanh Sát, ngươi trước khám cho Tàn Nguyệt xem, hiện tại thế nào. . . .”
Chanh Sát thở phào nhẹ nhõm, may mắn môn chủ không so đo, lúc này hắn một
lòng một dạ đều đặt trên người Tàn Nguyệt, bình thường, có lẽ đã sớm
phạt mình. . . .