Hai từ đơn giản, lại khiến người ta vui vẻ.
Trái tim rơi xuống, hóa thành một vùng mềm mại, Thi Đại nhìn đứa nhỏ trước mặt, không nhịn được nở nụ cười bà dì.
Nàng luôn như vậy.
Bị đôi mắt hạnh kia nhìn đến bối rối, vành tai Thi Vân Thanh càng nóng hơn, cắn răng cúi đầu.
Rồi bất ngờ, rơi vào vòng ôm ấm áp.
"Ngoan quá, ngoan quá nè."
Thi Đại đắc ý, cho cậu cái ôm nhiệt tình, không quên xoa mái tóc mềm mại của đệ đệ nhà mình:
"Sau này nhớ phải gọi nhiều hơn đó, biết chưa? Chờ tỷ tỷ nhận lương tháng, sẽ mua đồ ăn ngon cho đệ!"
Thi Vân Thanh: "..."
Giật mình vì vòng ôm bất ngờ, chút nước mắt kia của Thi Vân Thanh tan biến sạch sẽ. Cậu đến Trường An đã mấy tháng, từng gặp rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, sao chỉ mỗi nàng lại, lại...
Không nghĩ ra từ nào thích hợp để hình dung, Thi Vân Thanh mài răng.
Nàng luôn có muôn vàn cách thức lạ lùng, khiến cậu không thể giận, càng chẳng nói nổi lời phản bác.
"Còn nữa."
Thi Đại buông cậu ra, đỡ bả vai mỏng manh của Thi Vân Thanh, để cậu nhìn về phía Thẩm Lưu Sương:
"Phải gọi tỷ ấy là gì ấy nhỉ?"
Phiền ghê.
Thi Vân Thanh cau mày.
Thẩm Lưu Sương khoanh tay, mỉm cười nhướng mày, tư thế nhàn nhã thoải mái xem kịch hay.
Sau khi tìm được Thi Vân Thanh về nhà, thông thường đều do nàng ta chăm sóc cậu, cộng thêm hai người cùng học đao pháp với Thi Kính Thừa, có thể xem như quen thuộc lẫn nhau.
Thấy cậu yên lặng không nói gì, Thẩm Lưu Sương vờ đau lòng:
"Bỏ đi, Vân Thanh không muốn gọi cũng không sao. Có lẽ câu tỷ tỷ này chỉ dành riêng cho một mình Đại Đại, ta không có được."
Mi tâm Thi Vân Thanh nhảy dựng.
Lần sau lúc nói câu này, có thể chú ý quản lý biểu cảm, đừng cười ra tiếng thế kia không hả.
Trêu chọc trẻ con, nữ nhân xấu xa.
U uất nhìn nét cười nhẹ nhàng của Thẩm Lưu Sương, Thi Vân Thanh khàn giọng gọi:
"Lưu Sương tỷ tỷ."
Thi Đại và Thẩm Lưu Sương đều nở nụ cười đắc thắng, nhanh chóng đập tay nhau.
Thi Vân Thanh:...Đáng ghét mà!
"Còn nữa, còn nữa."
Thi Đại chỉ sang bên cạnh:
"Đó là ai nào?"
Thi Vân Thanh nghiêng đầu, nhìn rõ bóng người kia, sắc mặt cứng đờ.
Đột nhiên bị ba ánh mắt khác nhau cùng nhìn sang đây, Giang Bạch Nghiễn sửng sốt.
Vừa nãy hẳn là tiết mục đoàn viên ấm áp, lòng chàng thấy vô vị, hơi thất thần.
Thay vì ở lại đây lãng phí thời gian, chi bằng tìm vài yêu quỷ tà ma, rút kiếm chém giết một trận thoải mái.
Cho nên, tại sao họ lại nhìn chàng?
Thi Vân Thanh thấy rất phiền.
Cậu cam tâm tình nguyện gọi Thi Đại và Thẩm Lưu Sương là "tỷ tỷ", nhưng cái người trước mặt này...
Chẳng biết vì sao, cậu lại có thể cảm nhận được thú tính đẫm máu trên người Giang Bạch Nghiễn.
Không phải sài lang như cậu, mà là rắn độc hung ác nham hiểm hơn, trông thì xinh đẹp mê hoặc lòng người, thực ra lại là nanh vuốt tẩm độc, ẩn nấp sâu trong bóng tối, yên tĩnh chờ đợi một đòn chí mạng.
Nhận thức này là trực giác Thi Vân Thanh nuôi dưỡng sau chín năm sống cùng dã thú.
Nói tóm lại, cậu không thích Giang Bạch Nghiễn.
"Đệ xem, đệ gọi chúng ta là tỷ tỷ, nếu làm ngơ không để ý đến Giang công tử, huynh ấy sẽ đau lòng biết mấy."
Thi Đại đến gần sau lưng cậu, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy thì thầm:
"Vân Thanh ngoan như vậy, sẽ không làm người ta buồn vào đêm giao thừa đâu, phải không nào?"
Thi Vân Thanh: "..."
Ai thèm để ý tên kia có đau lòng hay không!
Dù trong lòng nghĩ vậy, ngẩng đầu liếc Giang Bạch Nghiễn, Thi Vân Thanh mím môi.
Cậu biết Giang Bạch Nghiễn không cha không nương, hoàn cảnh lận đận. Giao thừa là ngày đoàn viên, trước khi Thi Đại đến gõ cửa, Giang Bạch Nghiễn lẻ loi một mình trong phòng, ngay cả người để nói chuyện cũng không có.
...Thôi bỏ đi.
Lồng ngực phập phồng không yên, Thi Vân Thanh nặn ra một chữ từ trong cổ họng:
"Ca."
Chỉ lần này thôi, sau này tuyệt đối không thể!
A Ly nghe mà hoảng hồn: Không ổn đâu mà, logic của Thi Đại sẽ truyền nhiễm đó. Để miệng nàng lải nhải thêm vài lần nữa, có phải tất cả mọi người đều cảm thấy Giang Bạch Nghiễn là nhóc đáng thương vô hại không đây?
Nghi ngờ thoáng lóe lên đáy mắt rồi tan biến, Giang Bạch Nghiễn khẽ nhếch môi:
"Thi tiểu thiếu gia, không cần đa lễ."
Thi Vân Thanh bực bội: Ai có lễ với ngươi?!
"Đúng rồi."
Tâm trạng Thi Đại rất tốt, luồn tay phải vào tay áo rồi rút ra, trong tay lại cầm một bao lì xì căng phồng.
Lời nói và hành động của nàng đi đôi với nhau, mỉm cười lên tiếng đồng thời cũng đưa phong bao màu đỏ đến trước mặt Giang Bạch Nghiễn:
"Đây là cho Giang công tử."
Thi Vân Thanh trợn to mắt.
Dựa vào đâu chàng cũng có lì xì?
Mi mắt bất giác run lên, Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng chằm chằm, khẽ cười bảo:
"Thi tiểu thư, ta không thiếu tiền."
"Điều quan trọng của việc lì xì không phải tiền."
Thi Đại nghiêm túc nói:
"Mà là điềm tốt của năm mới, nhận nó rồi huynh sẽ gặp may mắn."
May mắn ư.
Giang Bạch Nghiễn cười thầm.
Cả đời này của chàng chưa từng gặp may mắn, sa vào bùn lầy đã lâu, tập mãi thành quen với ác ý, khổ sở và nhục nhã.
Chàng không tin vận mệnh, càng không cầu xin vận may hư vô mờ mịt, chỗ dựa duy nhất trên đời, chính là đôi tay cầm kiếm cùng thân thể tàn tạ này của chàng.
"Nhưng ta nhớ."
Đuôi mắt đọng ý cười, Giang Bạch Nghiễn lơ đãng đáp:
"Thi tiểu thư từng nói, đây là quà mà trưởng bối tặng cho hậu bối."
Ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Chàng và Thi Đại tuổi tác ngang nhau, cùng thế hệ, một khi nhận bao lì xì này, sẽ bị nàng chiếm lợi về vai vế, về tình về lý đều không hợp quy tắc.
Bị uyển chuyển từ chối trước mặt, phần lớn mọi người sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng ánh mắt Thi Đại đảo quanh, nở nụ cười thản nhiên rực rỡ:
"Đây không phải lì xì trưởng bối cho hậu bối. Ừ thì...nếu phải nói, đó là lời chúc của ta dành riêng cho Giang công tử."
Giang Bạch Nghiễn ngẩn ngơ ngước mắt, trùng hợp trông thấy đôi đồng tử đen nhánh đọng ý cười của nàng, phản chiếu pháo hoa, như ngàn vì sao rơi xuống dòng suối trong vắt.
Lúc đầu khi chuẩn bị lì xì cho Thi Vân Thanh, Thi Đại cũng nghĩ đến Giang Bạch Nghiễn.
Chàng rất giống Thi Vân Thanh, niên thiếu cô độc vất vả, phiêu bạt không nơi nương tựa, sau khi Giang gia bị diệt môn, chắc là Giang Bạch Nghiễn chưa từng nhận lì xì.
Từ khi Giang Bạch Nghiễn đến Trường An, Mạnh Kha và Thi Kính Thừa cực kỳ coi trọng chàng, thường xuyên quan tâm chăm sóc.
Nhưng bất kể lúc nào, dẫu cùng cả nhà họ bên nhau, trong mắt Giang Bạch Nghiễn hiếm khi đượm ý cười vui vẻ chân thật.
Như lớp tuyết trong trẻo lại tĩnh mịch, chẳng thể hòa tan vào khói lửa nhân gian.
Sở dĩ chuẩn bị lì xì cho chàng, vì nàng biết Giang Bạch Nghiễn một thân một mình đã lâu, muốn chàng vui hơn một chút...
Mấy lời này tất nhiên Thi Đại không thể nói với Giang Bạch Nghiễn, nhắc đến vết thương cũ của người khác, chỉ khiến đối phương cảm nhận sự đồng cảm, càng khó chịu hơn mà thôi.
"Sau này chúng ta cùng nhau bắt yêu, phải nhờ vào Giang công tử nhiều hơn."
Thi Đại huơ bao lì xì trước mặt Giang Bạch Nghiễn:
"Ta còn đợi huynh đại sát tứ phương, dẫn dắt ta lên chức ở Trấn Ách Ti nữa mà."
Giang Bạch Nghiễn không hiểu nàng.
Liếc nhìn phong bao đỏ thẫm được nàng nắm chặt trong tay, lòng chàng thấy khó hiểu, cau mày lên tiếng:
"Thi tiểu thư đối với người khác cũng như vậy?"
Sao thế được!
Dùng sức siết chặt bao lì xì, Thi Đại lộ vẻ đau khổ:
"Không được đâu, không được đâu. Tối nay ta đã vét sạch tiền riêng của mình, hết tiền cho người khác rồi."
Nhất là phần của Thi Vân Thanh, chín bao lì xì, kho bạc nhỏ của nàng đã thấy đáy.
Ai thích làm tán tài đồng tử thì đi mà làm, nàng không rảnh để lo nghĩ cho người khác, chăm sóc tốt mấy người bên cạnh mình là đủ rồi.
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười.
Chàng lại càng không hiểu nổi.
Nếu Thi Đại muốn tiếp cận chàng, có thể đường hoàng nói mấy câu tỉ như "huynh không giống người khác", hay "chỉ cho mình huynh".
Nàng buộc miệng thốt ra thế này...sự dịu dàng tan biến chẳng còn chút gì, ngược lại vừa chân thực vừa buồn cười, khiến chàng không biết nên nói thế nào.
"Cho nên."
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
"Tiền riêng còn sót lại của Thi tiểu thư, đều cho ta hết?"
Bị câu nói của chàng đâm trúng chuyện đau lòng, Thi Đại rút kinh nghiệm xương máu, buồn bực đáp:
"Không sao mà, tiền rồi sẽ kiếm lại được, nhưng Giang công tử chỉ có một thôi."
Xung quanh yên ắng trong một thoáng, Giang Bạch Nghiễn nhấc hàng mi dài lên.
Gió lạnh đêm đông thổi đến sau núi, dường như mang theo cảm xúc kỳ lạ khó hiểu nào đó vào lòng. Nhưng tiếng gió rít gào, quét qua gò má đau nhói, chẳng qua chỉ thoáng chốc, lại khiến người ta cực kỳ tỉnh táo.
Thế nên cảm xúc không biết tên kia đã tan đi nhanh chóng, chẳng lưu lại dấu vết.
"Giang công tử ơi."
Lì xì đỏ trước mặt lại đung đưa, Thi Đại cười bảo:
"Huynh nhận đi mà."
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng một lúc, giơ tay nhận phong bao.
Mặt giấy đỏ rực, tôn lên đầu ngón tay trắng bệch có vẻ bệnh hoạn của chàng.
Như đứa nhỏ đang đánh giá món đồ chơi mới lạ, Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn vàng nhạt trên bao lì xì, dịu dàng cười nói:
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Pháo hoa đêm nay kéo dài đến tận khuya.
Thưởng thức ở núi sau rất lâu, làm bia ngắm cho gió lạnh, Thi Đại rét run không chịu nổi, bọc chặt áo choàng xuống núi.
"Pháo hoa của thành Trường An mỗi năm lại càng đẹp hơn."
Vừa cẩn thận xuống núi, Thi Đại vừa trò chuyện với Thẩm Lưu Sương:
"Nhớ hồi chúng ta còn nhỏ, không được đa dạng như vậy."
Người bên cạnh bầu bạn cùng ngắm pháo hoa, cũng không nhiều đến thế.
"Nghe nói có cách chơi mới, nối kíp nổ của các loại pháo hoa lại với nhau, châm ngòi, có thể tạo thành cảnh trí như chim hoa trong đình."
Thẩm Lưu Sương nói:
"Hôm khác ta sẽ đi tìm thử cho muội chơi."
Nàng ta trời sinh thanh tú, giữa hàng mi toát lên vẻ anh khí, lúc đánh nhau hiện rõ sắc bén, khí khái bức người, bình thường đối mặt với Thi Đại, vĩnh viễn luôn là dáng vẻ lười biếng tươi cười.
Lưu Sương tỷ tỷ là tốt nhất.
Thi Đại nghe mà ngóng trông, còn chưa mở lời, đã thấy một bóng đỏ lắc lư trước mặt.
Trong tay Thẩm Lưu Sương là một bao lì xì.
"Cho muội."
Thẩm Lưu Sương nhướng mày:
"Chút tiền riêng của muội chẳng còn lại bao nhiêu, vẫn nên dư dả sẽ tốt hơn."
Thi Đại tiến lên nhiệt tình ôm nàng ta:
"Tỷ tỷ tốt nhất thiên hạ!"
Thẩm Lưu Sương được nhận nuôi ở Thi phủ, bắt đầu từ năm mười bốn, mỗi dịp tết đến, sẽ để dành tiền lì xì cho nàng.
"Tỷ không cần đưa tiền cho muội."
Năm đó thiếu nữ mặt mày hãy còn non nớt cất lời:
"Ta là tỷ tỷ, phải bảo vệ muội."
Quan hệ giữa nguyên chủ và nàng ta rất tốt, để đáp lễ, năm nào nàng cũng chuẩn bị quà cho Thẩm Lưu Sương.
"Năm nay là tiểu thuyết độc nhất thất truyền đã lâu."
Thi Đại cong môi, thần bí nói:
"Là quyển mà tỷ đã tìm rất lâu ấy, bản bìa cứng luôn."
Đường cong đuôi mắt nàng dịu dàng xinh đẹp, tươi cười như vậy, mắt tựa trăng non, gò má trắng nõn, như chú mèo tranh công.
Thẩm Lưu Sương bật cười, không nhịn được nhéo má nàng.
Vừa bước xuống núi, đã gặp Mạnh Kha và Thi Kính Thừa.
"Lại đi ngắm pháo hoa à?"
Hình như Mạnh Kha đã chờ rất lâu, mái tóc nhiễm chút gió tuyết:
"Không lạnh đấy chứ?"
Thi Kính Thừa đứng ở vị trí chắn gió, đang giúp bà phủi tuyết bên vành tóc mai.
Thi Đại tò mò:
"Cha nương đến đây làm gì?"
Hỏi xong mới nhớ ra, gần sau núi là viện của Giang Bạch Nghiễn.
"Các con chạy đi hết chẳng thấy bóng dáng, bỏ lại cha nương đơn côi tiếp khách, quá tuyệt tình."
Mạnh Kha vờ đau lòng, giơ tay phải lên, hiện ra mấy bao lì xì lớn:
"Chúng ta đến chúc mừng năm mới với Bạch Nghiễn."
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt.
"Đến đây, nhận lì xì nào, đây là tấm lòng của chúng ta."
Mạnh Kha không ngơi miệng được, xét đến miệng lưỡi lanh lợi, bà còn hơn cả Thi Đại:
"Bạch Nghiễn còn trẻ đã tài hoa xuất chúng, ta và sư phụ con rất mừng, sau này nếu có chuyện không vui, cứ đến tìm chúng ta. Ở thành Trường An này, từ nhỏ ta đã đánh khắp thiên hạ không có địch thủ..."
Thi Kính Thừa ngoan ngoãn chờ bà lải nhải xong hết, mới dịu dàng bổ sung:
"Phu nhân nói đúng, con ở Trường An không cần quá gò bó, bất kể gặp phải chuyện gì đều có chúng ta."
Nhìn mấy bao đỏ trong tay nương mình, ánh mắt Thi Đại mong ngóng.
Mạnh Kha xoa đầu nàng, chia mấy bao lì xì còn lại cho mấy đứa nhỏ.
Sau đó lại líu ríu một phen.
Lúc thì Thi Đại hứng thú dạt dào kể lại mấy câu "ca ca tỷ tỷ" của Thi Vân Thanh.
Khi thì Thi Vân Thanh bực bội lại bất lực, nặn ra vài tiếng xấu hổ từ cổ họng.
Cả nhà ngươi một câu ta một câu, xen lẫn đôi lời thì thầm của Thẩm Lưu Sương, tiếng ngạc nhiên thốt lên của Mạnh Kha, cùng nụ cười khẽ như có điều suy nghĩ của Thi Kính Thừa.
Giang Bạch Nghiễn lẫn vào đó, yên tĩnh không nói gì.
Chàng như chó hoang không có nhà để về, đã quen phiêu bạt bên ngoài, cũng không mấy khổ sở. Chỉ duy nhất ngày này lúc này, bỗng thấy hoang mang chẳng rõ lý do.
Chàng không biết nên giải quyết thế nào, nắm chặt chuôi kiếm bên thắt lưng theo thói quen, xúc cảm lạnh lẽo, khiến chàng nhớ lại sự sảng khoái khi cầm kiếm cắt vào máu thịt.
Giang Bạch Nghiễn gấp không chờ nổi muốn phá hoại thứ gì đó, người cũng được, tà ma cũng thế, chỉ có niềm vui của đau đớn và sát ý, mới ép lui mọi suy nghĩ phiền muộn.
Đây là thói quen của chàng từ nhỏ đến giờ, nếu có cách nào khác để giải tỏa cảm xúc của chàng...
Giang Bạch Nghiễn hoàn toàn không biết gì.
"Gần đến giờ Mão, sắp qua giao thừa rồi."
Mạnh Kha lười biếng ngáp:
"Muộn rồi, các con mau nghỉ sớm đi, đừng để mệt."
Giao thừa vui vẻ cũng mệt mỏi, thức đến tận lúc này, hồ ly trên vai Thi Đại cũng sắp không chịu nổi, mí mắt sụp xuống.
Cẩn thận ôm A Ly vào lòng, cuối cùng Thi Đại nhìn Giang Bạch Nghiễn.
Dù nàng buồn ngủ, nhưng tinh thần không hề rã rời, rùng mình vì gió lạnh, giọng điệu trong trẻo mang theo ý cười:
"Giang công tử, chúc mừng năm mới."
Giang Bạch Nghiễn lẳng lặng nhìn nàng, bỗng dưng thì thầm:
"Thi tiểu thư muốn gì?"
Thi Đại:
"Hửm?"
"Thi tiểu thư tặng ta thuốc trị thương, chữa thương giúp ta, đưa tiền cho ta."
Giang Bạch Nghiễn nói:
"Không muốn gì sao?"
Chàng hỏi quá thẳng thắn, giọng điệu trong trẻo mà lạnh nhạt, tựa tuyết lạnh ngày đông, không rõ vui buồn.
Tất cả mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó, trong lòng Giang Bạch Nghiễn hiểu rõ chuyện này.
Tà tu dạy chàng kiếm thuật và tà pháp, để nuôi dưỡng chàng thành một thanh đao giết người diệt yêu, Thi Kính Thừa giữ chàng lại Thi phủ, vì mối quan hệ cá nhân với Giang gia.
Còn Thi Đại là vì cái gì?
Trên người chàng, chẳng có bất cứ thứ gì để nàng mưu đồ.
Thi Đại ngẩn ngơ.
Đầu óc nàng bỗng xoay chuyển nhanh chóng.
Nàng trưởng thành trong môi trường được yêu thương bảo bọc, nhận được rất nhiều ý tốt và ân huệ của người khác. Với nàng mà nói, cho đi thiện ý là một chuyện hết sức bình thường, Giang Bạch Nghiễn từng giúp nàng cứu nàng, Thi Đại muốn tốt với chàng hơn một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng trong nhận thức của Giang Bạch Nghiễn, hoàn toàn khác biệt với Thi Đại.
Nửa đời của chàng bị người ta lợi dụng, rất khó tin tưởng lòng tốt đơn thuần. Nếu nàng nói "chỉ muốn tốt với huynh, không cần gì cả", chắc chắn Giang Bạch Nghiễn sẽ suy nghĩ lung tung, cảm thấy nàng có ý đồ khác.
Vả lại, bản thân Thi Đại cũng thấy sến súa.
Câu đó nghe thế nào cũng có vẻ mập mờ, nàng chẳng nói nên lời.
Bọc chặt cổ áo choàng lại, Thi Đại suy nghĩ một lúc, buộc miệng thốt lên:
"Ừ thì...ta muốn sao trên trời ấy, Giang công tử có thể hái xuống thì hái cho ta nhé."
Đáp án ngoài dự đoán.
Suy nghĩ khó khăn lắm mới lắng đọng lại lần nữa bị đập tan, Giang Bạch Nghiễn bật cười:
"Sao ư?"
Chàng thông minh biết mấy, thoáng chốc đã hiểu ngay ý của Thi Đại.
Những vì sao xa tận chân trời, người đời dẫu làm thế nào cũng không hái được...
Giống như vấn đề ban nãy chàng hỏi, nàng không muốn gì hết, nên chẳng thể cho chàng đáp án.
Nàng đang chặn miệng chàng, để sau này chàng đừng nói mấy lời đấy nữa. Nếu còn hỏi tiếp, e rằng lại nhận được câu "ta muốn sao, thay vì Giang công tử ở đây hỏi ta, chi bằng hái nó xuống đi".
Một câu hoàn toàn chặn hết mọi nghi ngờ của chàng, với yêu cầu thế kia, quả thật chàng không nói nên lời.
Ánh mắt nhìn vào mắt Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn không chớp mắt nhìn nàng chăm chú hồi lâu, muốn tìm ra cảm xúc bất thường, cố ý ngụy trang, nhưng không thấy gì cả.
Ngón tay quét qua chuôi kiếm, xao động trong lòng dần dần lắng xuống, ngay sau đó lại trào dâng sóng ngầm mãnh liệt hơn.
Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Được."
Thời gian không còn sớm, A Ly đã ngủ say.
Thi Đại ôm hồ ly trắng, sau một lúc vừa đi vừa trò chuyện với Thẩm Lưu Sương, nàng một mình trở về tiểu viện của mình.
Viện của nàng nằm ở phía đông Thi phủ, phải ngang qua hồ nước và vườn mai.
Giờ đã vào đông, mặt hồ nổi lên vụn băng mỏng, vạn vật tiêu điều, hoa mai lại đang độ nở rộ.
Giao thừa ở Đại Chiêu chú trọng thức đêm đón năm mới, mỗi lần đến dịp này, nhà nào nhà nấy đều đốt đèn lồng.
Dọc đường nhỏ, vài ngọn đèn lồng đã cháy cạn, còn lại ánh lửa le lói, mờ ảo trong màn đêm, mỏng manh tựa sương khói.
Nơi này vừa yên ắng lại tối mịt, Thi Đại không khỏi tăng nhanh bước chân, đi mãi đi mãi, động tác bỗng khựng lại.
Chân trời có điều lạ.
Lúc đầu chỉ là một tia sáng xẹt qua mái vòm, hùng vĩ trong trẻo, như ánh trăng rơi xuống thung lũng, xua tan bóng đêm dày đặc.
Ngay sau đó, vầng sáng nở rộ tựa pháo hoa, lan ra những đốm sáng vàng nhạt nho nhỏ, dù là con đường nhỏ hẹp này cũng được soi tỏ như ban ngày.
Đẹp quá, đây là pháo hoa kiểu mới ư? Nhưng nhìn tình thế che trời lấp đất này...
Không đúng.
Bỗng nhận ra gì đó, cơn buồn ngủ tan đi phân nửa, Thi Đại lập tức tỉnh táo.
Cảm giác này...rõ ràng là kiếm khí!
Kiếm khí vốn là vật sắc bén dọa người, vậy mà được người ta dùng làm kiếm trận, trải rộng khắp không trung, trông không muốn tổn thương người khác, mà là đang...
Đầu óc Thi Đại ngừng hoạt động trong thoáng chốc.
Như đang bắn pháo hoa.
Ai lại dám chơi như vậy nhỉ? Kiếm khí mạnh đến thế, chắc chắn là cao thủ?
Nàng thấy mới mẻ, bước chân cũng nhẹ hơn vài phần. Xuyên qua vườn mai, băng qua đường mòn, từ xa Thi Đại đã thấy bóng người đang ở trước viện mình.
Vóc người thiếu niên cao lớn, ánh sáng bóng tối thay đổi liên tục lướt qua hàng mày chàng, vì được kiếm khí bao quanh, mà chàng như một thanh đao đầy sát ý.
Nhưng sắc mặt Giang Bạch Nghiễn lại có vẻ lười hác, rũ mắt tựa người vào gốc cây, đang tiện tay chơi đùa một lá bùa kiếm.
Nhận ra nàng đến, Giang Bạch Nghiễn ngẩng đầu, duỗi tay, ném một phong bao đỏ rực.
Chàng ném rất chuẩn, Thi Đại vội vã đón lấy.
Là lì xì.
Một bao lì xì còn dày hơn ít nhất gấp ba so với cái mà nàng đã cho Giang Bạch Nghiễn.
Năm! Mới! Đón! Thần! Tài!
Thi Đại trợn to đôi mắt:
"Giang, Giang công tử?"
Chừng như thấy biểu cảm của nàng thú vị, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ, bóp nát bùa kiếm trong tay.
Đêm giao thừa, thành Trường An phồn hoa rực rỡ, pháo hoa liên tục nở rộ nơi xa.
Khi lá bùa vỡ vụn, kiếm trận rợp trời bắt đầu khởi động, lấy tiểu viện của Thi Đại làm trung tâm, từng luồng gió mạnh thổi đến.
Kiếm khí kéo theo ánh tuyết, xen lẫn hương mai thoang thoảng.
Giang Bạch Nghiễn đứng bên dưới, xòe tay ra, bùa kiếm đã nát thành bột phấn.
Trước giờ chàng không muốn nợ ân tình của người khác. Dẫu Thi Đại không muốn hồi báo, Giang Bạch Nghiễn cũng chẳng thể yên lòng thoải mái nhận lấy lễ vật.
Điều đó khiến chàng nảy sinh ảo giác rằng mình đang yếu thế, bị người ta thương tiếc.
Giang Bạch Nghiễn ghét cảm giác đó cực kỳ.
Một chuyện báo đáp một chuyện, Thi Đại tặng lì xì cho chàng, dẫn chàng đi ngắm pháo hoa, theo lý mà nói, chàng nên trả lại thù lao tương đương, thậm chí còn phải nhiều hơn.
Nhưng chàng nào hiểu những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chỉ biết mỗi kiếm và máu.
Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khuyết lấy kiếm lập trận, đáp lễ nàng một màn pháo hoa.
Nói ra cũng buồn cười, đôi tay chàng quanh năm nhuốm máu, đã quen giết chóc, ngay cả lễ vật tạ ơn bình thường cũng chẳng lấy ra được.
Có điều...nếu đã tặng, tất nhiên phải đưa thứ tốt nhất.
Ánh sao rợp trời chậm rãi rơi xuống, ánh kiếm quét ngang, tựa thủy triều chảy xuống.
Thoáng chốc đã che lấp ánh sáng rực rỡ của pháo hoa khắp thành, lấp lánh chói mắt.
Thi Đại ngắm đến ngẩn ngơ, không thốt nên lời, tim đập thình thịch.
"Pháo hoa này, tặng cho Thi tiểu thư."
Ngắm người dưới pháo hoa, luôn điểm thêm vài phần sắc màu so với ngày thường.
Ý cười Giang Bạch Nghiễn lười biếng, tóc đen hơi rối, đứng giữa kiếm khí mãnh liệt, thần thái ngạo nghễ điêu luyện.
Sáng tối giao nhau, tia sáng lướt qua hàng mày chàng, phản chiếu lúm đồng tiền bên má và đôi mắt hoa đào, quyến rũ tựa hải đường đêm xuân.
Thật sự quá hút mắt.
"Nguyện tiểu thư..."
Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng cất lời:
"Đường tương lai rộng mở, năm nào cũng chẳng lo âu."