Tuần Thú Đại Minh

Chương 35: Vết máu đáng ngờ (1)




Cơn buồn ngủ của Sử Vũ Phong đã bị vết máu bắn ra cổ quái kia đuổi đi rồi, ông ta cũng phải nhìn Đoàn Phi với cặp mắt khác xưa. Ông ta vừa dẫn mọi người nhanh chóng đến nơi người cháu họ Vương Thiện Quý của Vương lão gia bị sát hại, vừa giải thích:
- Vương Thiện Nho bị giết trên một chiếc xe ngựa bên ngoài trấn Hải An. Cỗ xe đã bị phá, phu xe thì bị đánh ngất xỉu. Chúng ta đến xem hiện trường nạn nhân thứ ba bị giết trước đi.
Bốn người con trai và cả bốn đứa cháu họ của Vương Đức Toàn đều lấy đệm là chữ “Thiện”, lần lượt đặt tên là Khiêm, Cung, Nho, Nhã và Phú, Quý, Lợi, Đạt. Vương Thiện Quý chính là đứa cháu họ thứ hai của Vương Đức Toàn. Trạch tử của y ở trấn Hải An cũng không nhỏ, cách trạch tử của Vương Thiện Khiêm không xa, chỉ đi một lát là đến nơi.
Tuy đêm đã khuya nhưng Sử Vũ Phong cũng không thèm để ý, gõ mở cửa xong liền xông vào trong. Vương Thiện Quý chết trong phòng ngủ. Đoàn Phi đến xem thì phòng ngủ cũng đã được dọn dẹp rồi. Vết máu trên sàn gỗ rất mờ, bởi vì người chết bị giết khi đang ở trong thùng tắm. Nghe nói, khi đó Vương Thiện Quý thấy nước đã lạnh, cho nên thê tử (vợ) của Vương Thiện Quý mới ra ngoài gọi nha hoàn mang thêm nước nóng. Đến khi trở lại phòng thì Vương Thiện Quý đã chết rồi. Thùng tắm bị phá tung, Vương Thiện Quý nằm chết trên đất, cơ thể bị rạch một đường từ xương quai xanh xuống đến bụng, miệng vết thương mở lớn, ruột bụng theo dòng nước trôi hết ra ngoài. Hiện trường vô cùng thê thảm!
Hiện trường lần này còn bị phá hỏng nhiều hơn. Ngoài việc ngạc nhiên và thán phục thủ đoạn tàn nhẫn dã man của hung thủ ra, thì Đoàn Phi không tìm được thêm đầu mối mới nào. Chỉ có thể nghe kể lại rằng, lúc đó cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, hung thủ ra vào bằng cách nào không ai biết, hiện trường thì bị phá hỏng, Đoàn Phi không thể phát hiện được gì. Trong lòng không khỏi cảm thấy thất bại.
- Sử đại nhân, vì sao chết đến mười mấy người nhưng đến một cỗ thi thể cũng không lưu lại thế?
Đoàn Phi thở dài nói.
Sử Vũ Phong đáp:
- Ảnh hưởng của nhà họ Vương ở huyện Như Phong rất lớn. Sau khi ngỗ tác khám nghiệm tử thi xong, nhà họ yêu cầu phải nhanh chóng an táng thi thể. Huyện lệnh Như Phong cũng đã đồng ý. Hơn nữa vết máu lưu lại trong phòng ngủ dù sao cũng không tốt, cho nên hiện trường mới bị lau dọn sạch sẽ và quét vôi lại.
Đoàn Phi thực sự bó tay. Đối mặt với hung thủ giết liên tiếp hơn 10 mạng người, nhưng đến một cỗ thi thể hắn cũng không được nhìn. Mẹ nó chứ, vụ án này thật chẳng ra làm sao!
Khi đưa nhóm người Đoàn Phi đến hiện trường vụ án tiếp theo, Sử Vũ Phong trái lại rất có tinh thần, ông ta chép miệng hỏi:
- Sau khi giết Vương Thiện Quý, hung thủ ra tay càng độc ác, đến phụ nữ cũng không buông tha. Chúng ta từng nghi ngờ là kẻ thù của nhà họ Vương, nhưng người trong trấn Hải An đều nói nhà họ Vương không có kẻ thù. Càng kỳ lạ hơn, hung thủ giết từng người từng người nhà họ Vương tựa như giết heo từng con từng con một vậy. Chúng ta lại tìm không thấy bất cứ nghi phạm khả nghi nào.
- Nhà họ Vương trên phương diện làm ăn cũng không có kẻ thù? Chẳng lẽ việc làm ăn của bọn họ toàn là độc quyền? Cho dù bọn họ vẫn tiếp tục lấy thiện chí để đối nhân xử thế thì trên thương trường vẫn có cạnh tranh, không thể có chuyện tất cả mọi người đều kiếm được tiền chứ?
Đoàn Phi nghi ngờ chất vấn.
Sử Vũ Phong đáp:
- Chính vì thế nên mới khiến người ta càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Chúng ta đã điều tra công khai lẫn do la hỏi han nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy người nào có thâm cừu đại hận như thế với nhà họ Vương. Cho đến khi có người gửi thư tố cáo nhà họ Vương cấu kết buôn lậu với giặc Oa. Thế nhưng chúng ta lại không tìm được chứng cứ chứng minh nhà họ Vương buôn lậu. Tiếp tục điều tra không ngờ lại phát hiện ra mối quan hệ phức tạp phía sau lưng của nhà họ Vương. Chúng ta hoài nghi nhà họ Vương rửa tiền đen cho một đại nhân vật nào đó, đương nhiên đây vẫn chỉ là suy đoán.
Đoàn Phi âm thầm sợ hãi. Vụ án này không hề đơn giản như suy nghĩ ban đầu, làm không tốt có khi còn không biết mình vì sao mà chết.
Sủ Vũ Phong hạ thấp giọng, nói:
- Hiện tại, ý tứ của bề trên là chỉ cần bắt được hung thủ. Nhà họ Vương cũng muốn xử lý êm thắm, chuyện buôn lậu thì đừng quan tâm đến nữa, mọi người chỉ cần để ý đến việc bắt hung thủ thôi là được.
Đoàn Phi bừng tỉnh ngộ. Vụ án như thế này nếu chỉ có một mình phủ Dương Châu thì tuyệt đối không che đậy nổi. Hóa ra là bên trên có nhân vật còn lớn hơn dính dáng tới vụ án này. Chẳng trách mà một chút phong thanh cũng không truyền ra ngoài.
Những chuyện phía sau này thì với thân phận của Đoàn Phi tất nhiên là không có tư cách can dự vào. Điều hắn cần làm đó là lần theo manh mối mà tóm lấy hung thủ.
Nhóm người Đoàn Phi đi đến nha của nhị thiếu gia nhà họ Vương. Vợ của gã cũng chết trong thư phòng nhà mình.
- Phu nhân thích vẽ tranh, sau khi lo hết mọi việc trong nhà thường hay ngồi trong thư phòng vẽ hoa cỏ cây cối giết thời gian. Hôm đó, phu nhân ngồi trong phòng vẽ tranh, đám nô tì cũng không dám quấy rầy. Cho đến giờ Thân (15h-17h), phòng bếp phái người đến hỏi phu nhân muốn chuẩn bị gì cho bữa tối, khi đó nha hoàn mới phát hiện phu nhân đã chết rồi.
Quản gia bị gọi dậy, xoa xoa hai mắt nhập nhèm, chỉ vào một dấu vết trong phòng nói. Đây cũng là vết máu đầu tiên còn nguyên vẹn mà Đoàn Phi được nhìn từ khi đến Như Cao điều tra vụ án.
- Nàng chết như thế nào? Sao vết máu lại ít như vậy?
Đoàn Phi nhìn qua vết máu, nghi ngờ hỏi.
Quản gia do dự một chút, đáp:
- Ngỗ tác nói phu nhân, phu nhân là bị một thứ sắc bén đâm xuyên qua yết hầu mà chết. Về phần máu vì sao không nhiều, ta cũng khong biết.
- Ta đã xem qua bản khám nghiệm tử thi, tren đó cũng ghi như vậy. Nguyên nhân không rõ, có lẽ là bị cắt đứt đường thở mà chết, nên không có thương tổn đến mạch máu..
Sử tổng bộ đầu nói.
- Có lẽ? Gọi ngỗ tác đó đến đây, đánh 20 đại bản (gậy hành hình ngày xưa) rồi nói.
Đoàn Phi giận dữ nói:
- Từ sau khi Đại Tống Đề hình quan Tống Từ (Tống Từ được coi là cha đẻ của ngành pháp y học) truyền xuống bản “Rửa oan tập lục” đã lưu lại yêu cầu khiêm ngặt khi điền vào vào biên bản khám nghiệm tử thi, cái gì gọi là phải có trách nhiệm với bản nghiệm thi, từ sự thật mà điền vào? Đến người chết như thế nào cũng không khám nghiệm rõ ràng, ngỗ tác này thật sự đáng đánh!
Đoàn Phi đột nhiên nổi cơn thịnh nộ khiến Sử tổng bộ đầu âm thầm sợ hãi. Ông ta cũng thấy tên ngỗ tác kia có hơi kém, nhưng không ngờ Đoàn Phi lại phản ứng kịch liệt như vậy. Thấy Đoàn Phi tức giận, ông ta liền phụ họa nói:
- Không sai! Tên ngỗ tác này thật đáng đánh! Đợi trời sáng ta sẽ đích thân cho y một trận, xem y về sau còn dám làm qua quýt lấy lệ nữa hay không.
Lời vừa dứt, Sử tổng bộ đầu liền hỏi:
- A Phi, ngươi còn phát hiện manh mối gì không?
Đoàn Phi hừ một tiếng, trừng mắt nhìn tên quản gia, cười lạnh nói:
- Đây căn bản không phải hiện trường vụ án, có thể phát hiện ra cái gì mới là lạ.
- A!
Trong thư phòng vang lên mấy tiếng kinh hô. Sử tổng bộ đầu đối với lời Đoàn Phi nói đã tín nhiệm có thừa, ông ta liền trở tay tóm lấy cổ tên quản gia, lôi đến trước mặt, hung dữ nói:
- Thật to gan lớn mật! Các ngươi lại dám ngụy tạo hiện trường lừa gạt bản quan!
Quản gia sau khi kinh ngạc qua đi liền nhanh chóng hồi phục bình tĩnh, hắn minh oan nói:
- Đại nhân, oan uổng quá! Chúng ta nào dám giả tạo hiện trường, đại nhân đừng tin hắn nói bậy, đây đúng là nơi phu nhân nhà ta bị hại!
- Hừ, ta nói bậy? Giả tạo hiện trường cản trở phá án. Tổng bộ đầu đại nhân, đợi ta vạch trần lời dối trá của gã rồi, thì nên xử lý gã như thế nào đây?
Đoàn Phi cười lạnh hỏi.
Sử tổng bộ đầu cười ha hả nói:
- Lấy lý do đồng mưu với hung thủ mà luận tội, ít nhất cũng phải đánh một trăm đại bản, còn sung quân lưu đầy. Nghiêm phán mà nói thì với vụ trọng án giết người liên hoàn giống như thế này, đồng phạm bị phán chặt đầu cũng có thể.
Tên quản gia kia lại vẫn tương đối cứng đầu, không chút sợ hãi, miệng còn phản bác. Đoàn Phi liền quát:
- Bớt nói nhảm đi! Đổ máu quá ít chỉ là điểm ta hoài nghi ít nhất mà thôi. Giọt máu trên sàn có hình tròn, điều này chứng tỏ chúng đều là thẳng góc nhỏ xuống mà có. Thử nghĩ xem, dưới tình huống một người bị cắt đứt khí quản, nàng tạm thời chưa chết chẳng lẽ lại không biết giãy dụa hay sao? Tay sẽ không bưng lấy cổ đang chảy máu hay sao? Khi vùng vẫy chẳng lẽ không làm máu dính khắp nơi sao? Nực cười, các ngươi lại còn ngụy tạo cả vết máu bắn ra. Chỉ tiếc là ta vừa liếc đã nhìn ra những vết máu này rõ ràng là ai đó cắt ngón tay vẩy xuống, căn bản không phải vết máu phun ra thực sự!
Chương 035: Vết máu đáng ngờ (2)
Rất nhiều chuyện trước khi nói ra đáp án, người bình thường quả thật rất khó nhìn ra được chỗ có vấn đề. Đợi Đoàn Phi nói ra hết những phán đoán có căn cứ của hắn, thì người ngu ngốc nhất có mặt lúc này cũng hiện lên mặt vẻ bừng tỉnh đại ngộ, càng huống chi là vị quản gia thông minh đây? Y biết rằng không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, nhưng bất luận Sử tổng bộ đầu truy vấn ra sao, y cũng không mở miệng.
Đoàn Phi vỗ vỗ hay tay do quỳ rạp trên mặt đất mà bị dính chút bẩn, cười lạnh nói:
- Không cần hỏi ta cũng có thể đoán được hiện trường chân chính nằm ở đâu. Không ngoài mấy nơi phòng ngủ, phòng tắm, nhà vệ sinh, không tin thì Tổng bộ đầu có thể lập tức đi kiểm tra xem.
- Không cần đâu.
Một giọng đàn ông trung niên bình tĩnh đột nhiên truyền đến từ bên ngoài thư phòng. Nhị thiếu gia nhà họ Vương, Vương Thiện Cung ngạo nghễ hiện thân ở ngoài cửa.
- Thiếu gia, lão nô vô dụng.
Quản gia quỳ xuống nhận tội. Vương Thiện Cung khoát tay, nói:
- Là ta bảo ngươi làm giả hiện trường. Chuyện này không trách ngươi. Nha môn cuối cùng cũng phái người thông minh đến, rất tốt, việc phá án có hy vọng rồi. Ta trách ngươi làm gì? Đi đi. Ở đây có ta lo là được.
Sắc mặt của Sử tổng bộ đầu có phần biến thành màu đen, ý vị trong lời nói của Vương thiếu gia ai cũng có thể nghe ra. Sử tổng bộ đầu hừ một tiếng nói:
- Vương nhị thiếu gia, ngụy tạo hiện trường vụ án chính là trọng tội!
Vương Thiện Cung nhếch môi cười một cách khinh thường, nói:
- Không sai. Ta ngụy tạo hiện trường đấy thì sao? Chuyêt kinh (cách gọi vợ thời cổ) chết có hơi bất nhã, ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Vương. Ta thay nàng che giấu đi thì có tội tình gì?
Sử tổng bộ đầu nhớ đến ba địa điểm mà Đoàn Phi phán đoán, trong lòng lại càng khâm phục, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Đoàn Phi.
Đoàn Phi hừ một tiếng, nói:
- Phá án cần nhanh chóng, những chuyện râu ria này ta lười giằng co với các ngươi. Bây giờ thê tử ngươi đã hạ táng, không còn cái gì cần che đậy nữa, mau đưa chúng ta đến hiện trường chân chính đi.
- Ngươi cũng đã chết lâu như vậy, còn có cái gì đáng xem?
Vương Thiện Cung không hiểu hỏi.
Đoàn Phi cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta còn cho rằng Vương nhị thiếu gia thật sự thông minh chứ? Hiện trường ngụy tạo này lâu như vậy ta còn có thể nhìn ra bấy nhiêu sơ hở huống chi là hiện trường thật sự? Nói không chừng manh mối phá án nằm ở hiện trường. Đã nói đến nước này, ngươi nếu còn tiếp tục khước từ thì đích xác cố ý cản trở quan phủ phá án rồi! Chẳng lẽ nhị thiếu gia đã nhận ra hung thủ?
- Chớ có ngậm máu phun người! Ngươi đã muốn nhìn thì tùy theo ý ngươi đi!
Vương Thiện Cung cuối cùng cũng nhượng bộ, đưa nhóm người Đoàn Phi đến phòng ngủ của mình.
- Chuyết kinh chính là chết ở trong này.
Vương Thiện Cung chỉ mép giường, vẻ mặt vô cảm nói.
Vết máu trên mặt đất sớm bị tẩy rửa sạch sẽ. Đoàn Phi phát hiện sàn gỗ đều bị cạy ra đổi mới hết rồi. Tên Vương Thiện Cung này thật biết cách thanh lý hiện trường mà.
- Người nhà họ Vương sao đều thích lát sàn gỗ thế.
Thạch Bân ngồi xổm bên cạnh Đoàn Phi, sờ sờ sàn gỗ sạch bóng nhỏ giọng thì thầm:
- Nếu đã tốn tiền rồi, há chẳng phải là lại muốn đổi à? Có tiền cũng không phải phung phí như vậy chứ.
Đoàn Phi giật mình, nhà họ Vương quả là rất thích lát bàn bằng gỗ. Trung Quốc ở Thế kỷ 21 hầu như mọi nhà đều lát sàn gỗ, cho nên Đoàn Phi cũng không để ý, vấn đề nho nhỏ này lại được Thạch Bân phát hiện ra. Tuy nhiên, những người giàu có ở triều Minh có lưu hành sàn gỗ hay không Đoàn Phi cũng không biết. Hơn nữa điều này dường như cũng không liên quan đến vụ án, Đoàn Phi nghe xong liền quên ngay, cũng không lưu tâm nữa.
- Ngoài sàn gỗ ra, trong phòng ngủ này Nhị thiếu gia có đổi cái gì nữa không?
Đoàn Phi sau khi nhìn đông ngó tây một lượt thuận miệng hỏi.
- Không có. Ta cũng không có ý định ở lại đây thì còn đổi cái gì nữa?
Vương Thiện Cung cũng thuận miệng đáp.
- Nói bừa!
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Nếu không muốn ở nữa, vì sao phải đổi sàn nhà? Chiếc giường bằng gỗ tử đàn này nước sơn còn mới, mùi sơn cũng còn rất nồng, chẳng lẽ cũng là giường cũ sơn lại? Nhị thiếu gia, những thứ này không liên quan đến danh tiết của phu nhân ngươi, ngươi rốt cuộc còn muốn giấu diếm cái gì?
Vương Thiện Nhân đảo mắt một vòng, y trả lời:
- Đúng là thay mới đấy, thì đã sao? Phòng từng có người chết, ta thay hết đồ cũ đi thì nói lên điều gì? Ngươi rõ ràng là tìm không ra manh mối bèn giở trò càn quấy, đã xem đủ chưa? Ta giờ thìn (7h-9h) phải tiếp khách, cần đi ngủ một giấc, các người không có việc gì thì đi xem chỗ khác đi!
Lúc này sắc trời đã gần sáng, Đoàn Phi hít vào một hơi, lại cẩn thận nhìn một vòng nữa. Đang định thu hồi ánh mắt thì đột nhiên có phát hiện. Hắn đi lên phía trước cẩn thận nhìn về phía cửa số mấy lần, sau đó liền cáo từ đi ra.
Vương Thiện Cung chỉ đưa bọn họ ra ngoài phòng ngủ, sau đó liền mạnh tay đóng cửa phòng ngủ lại.
- Người như vậy mà cũng gọi là “thiện cung”? (Thiện Cung là tên của Vương nhị thiếu gia, mang ý nghĩa là biết đối nhân xử thế, khiêm tốn hữu lễ)
Quách Uy lầm bầm nói:
- Người như vậy làm ăn buôn bán mà lại không có kẻ thù?
- Có lẽ là mất vợ nên trong lòng phiền muộn.
Nghiêm bộ đầu nói:
- Tổng bộ đầu đại nhân, kế tiếp chúng ta có nên tìm một nơi nghỉ ngơi chốc lát không? Bận rộn cả đêm, trời cũng sắp sáng rồi.
- Không vội. Vẫn còn một chuyện này, làm xong rồi nghỉ ngơi ăn điểm tâm cũng không muộn!
Đoàn Phi thần bí cười cười, dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về hướng tiểu hoa viên phía trước phòng ngủ của Vương Thiện Cung. Giống như tìm được mục tiêu, hắn bước nhanh đi vào trong đó.
Trời mới tờ mờ sáng, mọi người nghi hoặc cầm đèn lồng đi theo Đoàn Phi vào trong hoa viên. Chỉ thấy Đoàn Phi đưa mắt nhìn khắp hoa viên, ngẫu nhiên còn quay đầu liếc về phía phòng ngủ của Vương Thiện Cung, không biết đang tìm cái gì.
Mọi người còn đang nghi hoặc, Đoàn Phi đột nhiên hô to:
- Nhị thiếu gia, xin hãy mở cửa sổ ra!
Vương Thiện Cung rất nhanh mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bực mình nói:
- Sao các ngươi còn chưa đi? Làm gì trong hoa viên nhà ta?
Đoàn Phi dựa theo cửa sổ nhìn vào trong, tìm được một nơi có thể nhìn thấy mép giường, cười nói:
- Đa tạ nhị thiếu gia chỉ điểm, ta nghĩ là ta sắp tìm ra rồi.
Hắn quay đầu, tự giơ lên đèn lồng tìm tìm, rất nhanh liền tìm thấy một vết thương hình dẹt trên một gốc cây to cỡ miệng chén. Có điểm giống với dấu vết do mũi kiếm lưu lại, nhưng miệng vết thương dường như nhỏ hẹp hơn mũi kiếm, còn sâu hơn một chút.
Đoàn Phi vui vẻ chỉ vào vết thương đó, nói:
- Tổng bộ đầu đại nhân, ta muốn mang vết thương này về nghiên cứu một chút. Trước mắt đây chính là vật chứng duy nhất phát hiện được tại hiện trường vụ án.
Sử tổng bộ đầu không nói hai lời liền rút đao ra. Nhát đầu chém ngay ở trên vết thương kia một tấc (, nhát sau chém ngay dưới vết thương kia một tấc. Gốc cây nhỏ lao xao một tiếng liền đổ xuống. Đoàn Phi đang định tán thưởng đao pháp của Sử tổng bộ đầu, thì thấy miệng vết cắt trên thân cây không ngờ chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi giống y như máu.
- Máu! Cây chảy máu!
Thạch Bân sợ tới mức hét to, những bộ khoái khác cũng cảm thấy quá quỷ dị, mọi người nhìn cái cây chảy máu không nói được tiếng nào.
Lúc này chỉ nghe thấy Vương Thiện Cung giận dữ hét lên:
- Các ngươi làm gì thế. Bồi thường cây long huyết đã trồng 10 năm lại cho ta!
Đoàn Phi là người đầu tiên hiểu ra, hắn vỗ vai Thạch Bân cười ha hả nói:
- Đồ ngốc! Đây là cây long huyết nổi tiếng trân quý, đây không phải là máu mà là nhựa cây! Sau khi phơi khô trở thành một loại dược liệu, hình như gọi là huyết kiệt. Hiện tại trời chưa sáng rõ, còn cầm đèn lồng chiếu vào, cho nên mới nhìn thấy nó giống hệt máu.
Mọi người lúc này mới chợt hiểu cười. Đoàn Phi nhặt lên đoạn thân cây hình hình trụ vừa bị chém, cười chắp tay với Vương Thiện Cung, nói:
- Nhị thiếu gia, thật ngại quá, đây là chứng cứ ở hiện trường chúng ta có quyền mang đi. Nhị thiếu gia nghỉ ngơi đi, chúng ta đi đây!
Mọi người cứ thế nghênh ngang rời đi. Sau khi ra khỏi cửa nhà họ Vương, Đoàn Phi thở phào một hơi. Không biết vì sao, một đêm lòng vòng khắp nhà họ Vương, trong lòng luôn có cảm giác như bị đá đè, rất không thoải mái. Cho đến khi đi ra khỏi đó, đứng trên đường lớn mới thấy dễ chịu một chút.
Thạch Bân tò mò nhìn vật chứng trong tay Đoàn Phi, hỏi:
- Phi ca, sao huynh biết trong hoa viên sẽ có chứng cứ?
Đoàn Phi cười nói:
- Ta đoán thôi, không ngờ lại đoán đúng. Cũng không phải là đoán bừa không có căn cứ, theo ta phỏng đoán, vợ Vương Thiện Cung khi chết cũng từng xảy ra một phen giãy dụa, giằng co.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.