Tuần Thú Đại Minh

Chương 214: Bỏ lệnh cấm đường Khoái Hoạt




Đoàn Phi cưỡi ngựa đến trước một lầu rượu Khoái Hoạt, ngày trước náo nhiệt phồn vinh là thế, giờ đã bị niêm phong cửa lớn, giống hệt những cửa hàng khác trên đường Khoái Hoạt, gió thu thổi vào thê lương!
Đoàn Phi nhìn trái nhìn phải, nói:
- Con đường này là nơi phồn hoa nhất Tô Châu, sao lại biến thành thế này? Còn tiếp tục nhất định sẽ ảnh hưởng đến thuế thu được. Hoa Minh, truyền lệnh xuống, tất cả những cửa hàng bị niêm phong ở đường Khoái Hoạt đều được gỡ bỏ, cho phép mở cửa lại, sẽ do bản quan giám sát. Các khoản ghi mỗi ngày đều phải đưa tới cho bản quan xem một lần. Dán tiếp cáo thị, ngày mai, sau khi chém Vương Thế Dũng xong sẽ cho bán đấu giá các cửa hàng thuộc sở hữu của Vương Thế Dũng đã bị niêm phong. Ai muốn tham gia đấu giá phải nộp một ngàn lượng bạc trắng làm tiền đặt cược, tiền đặt cược không được lấy lại, như vậy có thể tránh được những tên vớ vẩn đến quấy nhiễu. Ừm, cứ vậy đi, bản quan bắt đầu thấy nhớ những món ăn ở đường Khoái Hoạt này rồi, Thạch Bân, đi xé giấy niêm phong, Hồng Bang, Tưởng Tuấn, đi tìm thủ quỹ, đầu bếp tiểu nhị về đây, đường Khoái Hoạt phải mở cửa lại để kiếm tiền rồi!
Mệnh lệnh này của Đoàn Phi khiến ai nấy đều vui vẻ. Xé giấy niêm phong, Đoàn Phi đi lên lầu cao nhất của một lầu Khoái Hoạt bốn tầng, đứng dựa vào bậu cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy sau khi tin tức được truyền đi, vô số người đổ về đường Khoái Hoạt, không đến nửa khắc, đường Khoái Hoạt đã khôi phục lại nhịp sống nhộn nhịp ngày trước. Trưởng thu chi của lầu Khoái Hoạt chạy như bay tới bái kiến Khâm sai đại nhân, bộ dạng cảm ơn muốn rơi nước mắt. Đoàn Phi thản nhiên khua tay nói:
- Không cần nhiều lời, mau chuẩn bị cho ta một bàn thật nhiều món ngon, ngày mai khi đấu giá, ta sẽ yêu cầu người mua lại cửa hàng trong vòng ba tháng nếu không có lý do chính đáng không được đuổi việc người làm, ngươi yên tâm được rồi.
Tuy Đoàn Phi dùng từ mới mẻ độc đáo nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ, trưởng thu chi vui vẻ đi ra. Rất nhanh sau đó bàn rượu thịt đầy ắp được dâng lên, bày chật một bàn, Đoàn Phi hô:
- Mọi người không cần khách khí, đều ngồi xuống ăn đi!
Mọi người khách sáo một hai câu rồi đều bị Đoàn Phi mạnh mẽ ép ngồi xuống, Đoàn Phi nâng chén nói:
- Mọi người cùng cạn một chén, sau này là người một nhà rồi! Cho dù các người đến từ nơi nào, nhưng giờ đều đã ở lại bên cạnh ta làm việc cho ta, thì đều nên tề tâm hiệp lực làm tốt việc ta giao. Ai chân trong chân ngoài đừng trách ta không khách khí! Uống chén rượu này chính là biểu thị sự đồng ý, bây giờ không uống xin mời biến đi!
Hoa Minh và Quản Tiêu Hàn liếc mắt nhìn nhau, lời này của Đoàn Phi quả nhiên là nhằm vào Quản Tiêu Hàn, Hoa Minh khẽ mỉm cười, nâng chén lên nhẹ nhàng vái chào với Quản Tiêu Hàn, sau đó nhìn sang Đoàn Phi nói:
- Đoàn đại nhân, chén rượu này tiểu nhân xin cạn trước!
Mọi người đều nâng chén lên, ánh mắt đều nhìn sang Quản Tiêu Hàn, đôi mắt đẹp của Quản Tiêu Hàn khẽ chuyển, cười xinh đẹp nói:
- Trương công công phái tiểu nữ tới là để hết lòng phụ tá đại nhân, tất nhiên sẽ dốc hết sức mình làm tốt mỗi một việc được giao, có điều...
Quản Tiêu Hàn liếc sang Hoa Minh một cái, nói:
- Trương công công vô cùng quan tâm đến hướng đi của đại nhân, tiểu nữ cũng tránh không được, ba ngày báo về một lần. Những chuyện nhỏ tiểu nữ cũng sẽ không báo lại tránh phí thời gian của công công, còn chuyện lớn… đại nhân có lẽ sẽ không để ý chứ?
Đoàn Phi cũng liếc sang Hoa Minh một cái, mỉm cười nói:
- Ta tất nhiên là không để ý rồi, nào, mọi người cùng cạn ly, sau này là người một nhà, không phân biệt trên dưới, cũng không nên đối chọi quá gay gắt, bản quan bị kẹp ở giữa cũng sẽ rất đau đầu!
Quản Tiêu Hàn và Hoa Minh nhìn nhau cười, lại liếc sang nhìn Tô Dung một cái, rồi cùng mọi người cạn chén, hai gò má dần dần đỏ hồng lên.
Sau khi buông chén xuống, không khí cũng ấm dần lên, ít nhất là mối quan hệ biểu hiện ra giữa mọi người cũng được nâng lên một tầng. Quản Tiêu Hàn khen:
- Bán đấu giá công khai những sản nghiệp đã bị niêm phong, từ xưa đến nay chưa từng nghe qua, chiêu này quả nhiên cao minh, có điều nếu đại nhân không có đủ sự quyết đoán, chỉ e muốn cũng không dám làm ngay!
Đoàn Phi mỉm cười nói:
- Không có gì, chỉ cần là chuyện có lợi với Đại Minh, ta tuyệt sẽ không do dự mà làm, sợ gì đi ngược lại truyền thống, thậm chí là luật pháp. Bán đấu giá công khai so với tặng cho những người thân thích vẫn tốt hơn chứ! Còn có thể ngăn cản được hành vi đút lót hối lộ, chẳng phải là một công đôi việc sao? Hì hì, những đại nhân trong triều có thể nhìn không quen nhưng Hoàng thượng thánh minh, sẽ không trách đâu!
Quản Tiêu Hàn mỉm cười nói:
- Nghe đại nhân nói bên cạnh ngài có một vị quản gia tên là Hoàng Tố Lương, rất biết làm ăn buôn bán, không biết ngày mai hắn có tham gia đấu giá không? Đương nhiên, những loại chuyện vặt vãnh này tiểu nữ sẽ không làm phiền đến Trương công công đâu!
Đoàn Phi bật cười ha hả nói:
- Công khai đấu giá mà, nếu Hoàng Tố Lương ra giá có một không hai, bản quan tất nhiên cũng không thể vì công mà phế tư, bởi vì quan hệ giữa ta và hắn mà không bán cho hắn sao, ai bỏ tiền ra chẳng phải là bạc trắng lóa giống nhau sao? Hoàng Tố Lương làm việc buôn bán của hắn, bản quan từ trước tới nay chưa từng vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp, có thể kiếm được tiền là bản lĩnh của hắn, có thể nộp thật nhiều thuế vào quốc khố, cũng là chuyện tốt cho nước cho dân, sao lại không làm? Cho dù là mèo đen hay mèo trắng chỉ cần bắt được chuột thì đều là mèo tốt!
Quản Tiêu Hàn khen:
- Đại nhân quả nhiên anh minh, tùy tiện nói một câu cũng đầy triết lý, làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, nếu tất cả quan viên trong thiên hạ đều suy nghĩ giống đại nhân, Đại Minh chúng ta nhất định sẽ phồn vinh thịnh vượng, hưng thịnh trăm đời.
Đoàn Phi cười nói:
- Ha ha, những lời nói triết lý của bản quan cũng không dễ lọt tai mấy lời nịnh nọt dễ nghe của Quản cô nương, à không Tiêu Hàn ngươi, ha ha, mọi người uống rượu, ăn thức ăn đi, để nguội ăn sẽ không ngon đâu!
Trời dần dần tối, người đi trên đường Khoái Hoạt cực kỳ huyên náo, đã khôi phục được sự phồn vinh ngày trước. Tô Dung chưa ăn được bao nhiêu đã buông đũa xuống, bây giờ nàng vẫn ăn đồ ăn chay là chính. Đoàn Phi giúp nàng gắp một miếng thịt kho tàu lớn, nhưng nàng căn bản không động đến, để bên cạnh bàn.
Sau khi đặt đũa xuống, Tô Dung liền quay đầu nhìn ra bên ngoài, thì thấy đối diện không xa bên kia đường, những lá cờ hiệu màu đỏ bay phấp phới, được hai chiếc đèn lồng lớn chiếu sáng vào, ba chữ Lầu Khoái Hoạt to đón gió, bay phần phật như đang nhảy múa, khác với lầu rượu Khoái Hoạt ở chỗ, bên dưới cờ của lầu Khoái Hoạt chính là kỹ viện.
Nhìn thấy cảnh hai ngọn lửa lớn đang cháy rực, Tô Dung không kìm được quay đầu nói:
- Công tử, trong kỹ viện Khoái Hoạt đa phần là những nữ tử mệnh khổ, sao ngài không nhân cơ hội này cứu họ ra? Nếu ngày mai kỹ viện này bị người ta mua mất, đối với bọn họ mà nói thì có gì khác đâu?
Đoàn Phi cười nói:
- Dung Nhi, ngươi hay mềm lòng, tự nhiên cũng không chịu được nhìn cảnh người khác chịu khổ, nhưng không biết rằng các cô nương ấy không đáng thương như ngươi nghĩ. Ta cũng từng nói với ngươi, ta đã phá một vụ án nữ tử bị lừa bán vào thanh lâu ở Dương Châu. Ngươi biết khi kiểm tra và niêm phong một ổ chứa, cứu ra được rất nhiều cô nương, ngươi có biết tình hình cuối cùng của bọn họ như thế nào không?
Tô Dung lắc đầu, quay sang nhìn cảnh bên ngoài, nàng đã đoán được quá nửa rồi, Đoàn Phi cười khổ nói:
- Những nữ tử được cứu đa số lại tiếp tục buôn phấn bán hương, hoặc gửi đến một ổ chứa khác, chờ đợi một khách hàng mới để mắt tới, mua về làm thiếp sống qua ngày.
Đoàn Phi uống cạn nửa chén rượu tàn, nói:
- Các cô nương ấy không có sở trường gì, sớm đã quen với cuộc sống như vậy, nếu cứ miễn cưỡng bắt thay đổi, ngược lại sẽ khiến bọn họ bị tổn thương nhiều hơn. Đây là thói đời nam nhân là nhất, có mấy người giống như các ngươi, những cô nương độc lập tự chủ, giành lấy cuộc sống hạnh phúc cho bản thân?
Tô Dung than nhẹ một tiếng, Đoàn Phi cười nói:
- Đương nhiên, ngày mai khi đấu giá, ta sẽ cho các cô nương ấy một cơ hội, những ai bị ép làm kỹ nữ, muốn rời đi, ta sẽ bảo ông chủ mới trả cho người đó giấy bán thân, để người đó tự mình rời đi!
Tô Dung đứng lên cúi đầu duyên dáng với Đoàn Phi, nói:
- Đa tạ đại nhân khoan dung, tiểu nữ thay các cô nương ấy cảm tạ ngài trước. Đại nhân, uống hơi nhiều rượu tiểu nữ có chút mệt mỏi, xin đại nhân chuẩn cho tiểu nữ được về trước!
Đoàn Phi nhân cơ hội nói:
- Ta cũng ăn được kha khá rồi, ta đưa ngươi về. Mấy người các ngươi cứ từ từ ăn uống, không cần khách sáo. Ta đi cùng Dung Nhi tản bộ giải rượu, có Dung Nhi, thành Tô Châu này sẽ không có ai làm ta bị thương được đâu, các ngươi không cần đi theo!
Đoàn Phi đã nói rõ ràng như vậy, những người đang ngồi đó cũng không có ai là đồ ngốc. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Dung nóng lên, chạy nhanh như trốn ra ngoài. Đoàn Phi cười to mấy tiếng, dương dương đắc ý cởi áo quan mũ quan xuống, bên trong có mặc một chiếc áo dài màu xanh, không ngờ là đã có chuẩn bi từ trước, đảo mắt một cái, Khâm sai đại nhân đã biến thành người bình thường rồi!
Đoàn Phi chạy ra khỏi tửu điếm, Tô Dung đang đứng bên đường đợi hắn, thấy hắn đi ra thì chầm chậm cất bước đi lên phía trước, hai người không ai nói gì, thả bộ trên đường, thỉnh thoảng nhìn nhau, thậm chí còn có cảm giác thân thiết lâu ngày không gặp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.