Đâu chỉ là giết người được a, đây thật đúng là hung khí mà! Cây trâm của Quản Tiêu Hàn được mài nhọn thập phần sắc bén, thậm chí còn ánh lên lam quang nhàn nhạt. Đoàn Phi tựa hồ còn cảm thấy mùi tanh phảng phất.
Thấy Đoàn Phi thần sắc thẫn thờ, Quản Tiêu Hàn cười ngọt ngào nói:
- Đại nhân chớ lo sợ, giả như ta có ý dùng nó hại người thì sẽ không đem ra cho đại nhân xem đâu.
Đoàn Phi nuốt khan một cái, nói:
- Tiêu Hàn, cô hãy cất nó cẩn thận một chút, đừng có để mấy bạn nhỏ trông thấy, nguy hiểm lắm đó a.
Quản Tiêu Hàn bật cười khanh khách, Tô Dung thì nghiêm trang nói:
- Công tử, Quản tỷ tỷ làm tiểu nữ nhận ra, hung khí sát hại Triệu thị đích thực có khả năng là một cây trâm cài tóc.
Đoàn Phi nói:
- Nếu hung khí là trâm cài tóc, vậy hung thủ là nữ nhân ư?
Tô Dung và Quản Tiêu Hàn cùng nhau gật đầu. Đoàn Phi mỉm cười nói:
- Tốt, xem ra chúng ta phải liệt cả phụ nữ vào phạm vi điều tra a. Có khi nào vợ Sử Điển do ghen tuông mà ra tay giết người chăng? Ừm, lát nữa
chúng ta thuận tiện ghé qua nhà Sử Điển xem sao.
Hướng bọn họ
đang đi cũng chính là từ Triệu gia đi về Sử gia. Đoàn Phi vừa đi vừa
quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa suy đoán xem nếu mình là Triệu thị,
đêm hôm đi trên đường có khả năng phát sinh chuyện gì?
Đáp án là
chuyện gì cũng có thể phát sinh cả, đặc biệt là đoạn từ đường Bình Giang tới đường Hương Hòe có một khúc nhỏ ngoắt ngoéo. Giữa ban ngày Đoàn Phi còn thấy chỗ này có chút âm khí bức người, từ góc khuất nhào ra một con hắc cẩu càng làm hắn sợ hết hồn. Triệu thị thân đàn bà một mình thường
xuyên đi qua đoạn đường này lúc đêm hôm, thực là không đơn giản a.
Nếu đêm khuya gặp phải sắc lang tại đây, chỉ e Triệu thị kêu trời không
thấu kêu đất không linh a. Lẽ nào nàng ta không sợ hay sao?
Triệu thị chính là bị chết tại cuối con phố này, ở dưới một gốc cây nhãn.
Đêm đó nàng ta rời khỏi Sử gia, đi đến chỗ này, sau đó vĩnh viễn nằm lại đây.
Viên lý giáp được truyền tới chỉ ra vị trí thi thể Triệu
thị ngày hôm đó. Khi ấy Triệu thị mặt úp xuống đất, hung thủ chỉ đâm
nàng một nhát đã lấy được tính mạng. Trong đầu Đoàn Phi sắp xếp lại tình hình lúc đó. Hung thủ đâm Triệu thị một nhát xong thì hoảng loạn bỏ
trốn, Triệu thị cô độc nằm trên mặt đất, cứ như vậy lẳng lặng rời khỏi
nhân thế.
Lý giáp nhớ lại nói:
- Xiêm y trên mình thi thể có chút xộc xệch, bất quá không có dấu vết bị cường bạo, giống như là đánh nhau với người khác hơn.
Đoàn Phi trong lòng khẽ động, xem ra hung thủ thật sự có khả năng là một phụ nữa. Nếu như là nam nhân đánh Triệu thị, nàng ta không có mấy năng lực
đánh trả, phút chốc sẽ bị đánh gục. Đương nhiên, cũng không bài trừ khả
năng hung thủ là kẻ yếu đuối tàn tật.
Do trên mặt đất và trên
mình Triệu thị đều không có dấu vết kéo lê, có thể xác định nơi này
chính là hiện trường phát sinh án mạng. Cây nhãn thơm trầm mặc chứng
kiến tất cả, nhưng nó chẳng thể nào nói cho Đoàn Phi hung thủ là ai.
Đoàn Phi vỗ vỗ tay nói:
- Được rồi, ở đây không có thứ chúng ta cần tìm, tới nhà Sử Điển xem sao.
Nhà Sử Điển cách nơi Triệu thị chết không xa. Lý giáp thay Đoàn Phi gọi cửa để tránh vướng phải nghi vấn thân phận nữa. Nhóm Đoàn phi được quản gia nhà Sử Điển đưa vào trung đường, sai người bưng trà lên xong y lại vội
vã đi vào hậu viện.
Sử gia trước sau có ba lớp đình viện, ở Tô
Châu cũng coi là bề thề. Khó trách Sử Điển có hứng thú dụ dỗ vợ người
khác như vậy a. Không biết lão bà của y có bị kẻ khác nhòm ngó hay
không.
Khi lão bà Sử Điển dẫn con nhỏ bước vào trung đường, ý
tưởng của Đoàn Phi liền tắt ngấm. Lão bà của Sử Điển thân hình thô kệch
không có lấy một điểm quyến rũ, thậm chí nàng ta còn không biết
trang điểm, mặt trát đầy phấn bước ra tham kiến Khâm sai đại nhân. Trông thấy lão bà của Sử Điển xong Đoàn Phi cũng mất luôn khẩu vị ăn
tối. Sử Điển ngày nào cũng đối diện với gương mặt này khó trách y lấy
thêm tam phòng tiểu thiếp a, lại còn gian díu với lão bà Triệu Ngạn nữa.
Tam phòng tiểu thiếp nhà Sử Điển tư sắc cũng bình bình, so với nhan sắc
Triệu thị còn kém xa. Đây tự nhiên là kết quả do vợ cả Sử Điển nỗ lực
tạo nên. Nàng ta dĩ nhiên không muốn Sử Điển cưới về tiểu thiếp mỹ lệ
như hoa để uy hiếp địa vị của mình.
Bất quá nàng ta là người vợ
tào khang (cùng chung lúc khó khăn hoạn nạn) của Sử Điển, lại sinh cho y người con trai trưởng, ba người tiểu thiếp kia còn chưa có sinh nở gì
mà. Địa vị của nàng ta có thể nói là vững như Thái Sơn a.
Một phụ nữ hung hãn như vậy, giả như muốn đối phó Triệu thị tuyệt không thể đợi qua nửa năm mới ra tay, thậm chí còn có thể trực tiếp bóc mẽ Triệu thị
tại nhà chứ đâu cần lén lén lút lút đêm hôm mò ra đường chặn đánh Triệu
thị. Đó là suy nghĩ của Đoàn Phi, bất quá hắn vẫn theo đúng quy trình
xét hỏi nói:
- Sử phu nhân, ngươi có còn nhớ Triệu thị thê tử của Triệu Ngạn?
Nét mặt cung kính của Sử phu nhân thoáng qua một tia khinh miệt, nàng ta đáp:
- Hồi bẩm đại nhân, dân phụ đương nhiên là nhớ rõ con hồ ly đó, trời
sinh vốn không phải dạng tốt lành gì. Bề ngoài thì làm một bộ dạng đoan
trang thánh khiết, sau lưng thì dụ dỗ nam nhân của người khác. Đại nhân, vụ án không phải đã kết thúc rồi sao?
Đoàn Phi nói:
- Còn
chưa có bắt được hung thủ thì không thể xem là kết thúc. Sử phu nhân, ta hỏi ngươi, đêm đó Triệu thị bị sát hại, ngươi đang ở nơi nào? Có ai làm chứng hay không?
Sử phu nhân kinh ngạc thốt lên:
- Đại nhân,
lẽ nào đại nhân nghi ngờ là dân phụ giết con hồ ly đó? Đại nhân, nếu dân phụ muốn giết nó thì đã trực tiếp sai vú già dùng gậy đập chết nó rồi, còn phải nhẫn nhục lâu như vậy sao? Nếu không phải ta ngầm cho
phép thì nó căn bản không có đường bước chân vào cửa nhà họ Sử a.
Đoàn Phi gật gật đầu nói:
- Sử phu nhân, ta không có nghi ngờ ngươi giết người, chỉ là chất vấn
theo lệ vậy thôi. Bổn quan hiện giờ phụ trách điều tra vụ án này, cần
phải sắp xếp lại hành tung đêm đó của những người liên quan tới Triệu
thị, để đối chiếu một chút. Nói không chừng lời khai của Sử phu nhân có
thể giúp ta tìm ra hung thủ thực sự a.
Sử phu nhân ồ một tiếng, nói:
- Khâm sai đại nhân quả nhiên biết cách điều tra a. Đêm đó dân phụ không có ở nhà mà hẹn vài người bạn đến Thiên Tiên Lầu chơi mã xâu (dạng
bài gần như mạt chược). Nếu không tin đại nhân có để cho người điều
tra, cách vài ngày dân phụ lại ra ngoài chơi để cho tên khốn Sử Điển
có thời gian vụng trộm, khỏi phải thấy mà bẩn mắt.
- Thiên Tiên Lầu?
Đoàn Phi nói:
- Đó là nơi nào vậy?
Sử phu nhân cười mờ ám nói:
- Đó là nơi đàn bà tìm thú vui a. Nam nhân có thể đến Khoái Hoạt Lầu vui
vẻ, nữ nhân bọn ta tự nhiên cũng cần nơi vui chơi đó mà. Trước kia
chúng ta thích đánh mã xâu, hiện giờ đều nổi lên chơi "bài Đại Minh"
rồi, nghe nói chính là do Khâm sai đại nhân phát minh ra. Đại nhân quả
thực lợi hại a.
Đoàn Phi toát mồ hôi hột, không ngờ ở thời đại nữ nhân cấm cố trong nhà như vậy mà còn có chốn vui chơi nghịch đạo trời
như Thiên Tiên Lầu. Đám lão phu tử Tô Châu sao không biết tụ tập trước
cửa nơi đó mà tuyệt thực phản đối chứ?
Nhìn dáng vẻ chẳng thèm
quan tâm của Sử phủ nhân, Đoàn Phi tin chắc có phái người đi điều tra
thì kết quả cũng đúng như nàng ta khai mà thôi. Hắn không nhịn được tò
mò hỏi:
- Sử phu nhân, tại sao ngươi có thể nhẫn nhục để chồng mình
tư thông cùng vợ người khác ngay tại nhà như thế chứ? Thậm chí còn chủ
động nhường lại thời gian không gian, điều này ta thực sự không lý giải
nổi a.