Tuần Thú Đại Minh

Chương 233: Ngươi công ta thủ




Sau khi tất cả mọi thứ chuẩn bị xong nàng mới nhè nhẹ vỗ tay, nói:
-Xong rồi, mọi người không cần phải giả bộ nữa đâu.
Đoàn Phi là người đầu tiên đứng dậy, hắn đến bên cạnh Hoa Minh, hỏi thăm quan tâm:
-Hoa Minh, ngươi cảm thấy thế nào?
Hoa Minh mở mắt, miễn cưỡng nhấc nửa người lên, gượng gạo nói:
-Đại nhân, ty chức thực sự hổ thẹn, kẻ đó đột nhiên xông tới đánh lén. Mấy người chúng tiểu nhân hầu như ai cũng bị chúng chiêu. Huynh đệ Tiêu Húc và Tiêu Dương bị thương khá nhẹ. Đánh vài hiệp với gã cũng bị gã đánh ngã. Kẻ đó lại bổ một chưởng lên người chúng tiểu nhân, lúc này mới đem thi thể của Vương Thế Dũng nghênh ngang rời khỏi. Đại nhân, ty chức bất tài, hổ thẹn với lòng tin của đại nhân. Sau khi về kinh ty chức sẽ thỉnh tội lên Hoàng thượng.
Đoàn Phi an ủi:
-Đây là sơ suất của ta, sao có thể trách các ngươi được. Quan trọng ngươi không sao là tốt rồi. Vương Đường có thể từ từ rồi bắt sau, thi thể Vương Thế Dũng mất rồi thì thôi. Ta cũng không hi vọng đổi nó lấy tiền tiêu. Dưỡng thương cho cẩn thận, sau này ra sức làm việc cho ta là được. Ta là người cho phép phạm sai lầm, nhưng tuyệt đối không cho phép phản bội. Các ngươi cần nhớ kỹ điều này.
Hoa Minh cảm kích nói:
-Vâng, đa tạ đại nhân khoan dung. Lời giáo huấn của đại nhân ty chức cả đời không dám quên.
Lời này của Đoàn Phi ý muốn nói với Quản Tiêu Hàn, hắn đứng vỗ vai Hoa Minh, đang muốn đứng dậy nhìn những người khác, Hoa Minh đột nhiên nói:
-Đại nhân, ty chức có một bọc đồ để lại trên giường trong phòng ngủ, xin đại nhân phái người đi lấy lại. Tối nay hơn phân nửa người của bách độc môn sẽ tới tập kích đại nhân, tiểu nhân muốn cho bọn chúng một điều ngạc nhiên.
Đoàn Phi nói:
-Tốt, ta lập tức phái người đi lấy. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.
Hoa Minh nghe lời nằm lại, Đoàn Phi quay người để Quản Tiêu Hoàn truyền lời ra ngoài cho người đi lấy bọc đồ của Hoa Minh. Quản Tiêu Hàn làm xong việc liền quay lại, Tô Dung cũng ngồi dậy, Đoàn Phi ngồi bên bàn tròn trong phòng ngủ, vẫy tay để cho hai người họ tiến gần lại. Đoàn Phi nói:
-Dung nhi, Tiêu Hàn, nhân lúc này không có việc gì, các ngươi nói cho ta biết rốt cuộc Bách Độc Môn này là như thế nào?
Tô Dung và Quản Tiêu Hàn liếc mắt nhìn nhau, Tô Dung nói:
-Tiểu nữ không nắm rõ lịch sử của Bách Độc Môn. Chỉ biết đây là một giáo phái tà ác. Mặc dù tên của chúng là bách độc, nhưng trên thực tế cũng không am hiểu cách dùng độc, chỉ có điều am hiểu cách pha chế các loại độc kết hợp với luyện công. Người nào luyện được bách độc chưởng sẽ vô cùng lợi hại.
Quản Tiêu Hàn nghe xong cười nói:
-Mỗi loại hỗn hợp độc mà chúng sử dụng không giống nhau, vì vậy đặc tính khi tu luyện bách độc chưởng cũng không giống nhau. Trừ khi biết được độc tố khi chúng tu luyện bách độc chưởng là gì, cụ thể cách phối hợp ra sao, bản thân cũng phải tinh tường những loại dược vật này, nếu không cứu chữa sẽ vô cùng khó khăn. Dung nhi muội mặc dù đã giải bớt độc công trong người bọn họ, có lẽ cũng khá quen tên ma đầu kia phải không?
Tô Dung lạnh nhạt đáp:
-Thật có lỗi, Quản tỷ tỷ người gặp mặt tên ma đầu kia hai lần. Ta hoàn toàn không biết gì về tên ma đầu đó, lúc đó đã hết cách. Trong lúc còn nước còn tát ta mới ra tay cứu giúp, không ngờ bách thảo giải độc hoàn mà sư phụ đưa ta lại chữa đúng bệnh. Đây là bọn họ mệnh lớn, cũng là phúc lớn của công tử, nếu không đâu có trùng hợp như vậy?
Quản Tiêu Hàn vẻ mặt không tin, đảo mắt, cô cười nói:
-Dung nhi muội, muội cho ta một viên bách thảo giải độc hoàn kia nếm thử, biết đâu có thể tìm ra cách khắc chế tên ma đầu kia chăng?
Tô Dung chìa hai tay ra, nói:
-Lúc nãy sợ không đủ nên đã dùng hết rồi. Sư phụ lại rời khỏi quá vội vã, không kịp truyền lại công thức phối chế cho muội.
Nhìn hai người bọn họ ngấm ngầm cãi nhau, Đoàn Phi cảm thấy có phần thú vị. Nhưng giờ không phải là lúc xem kịch, hắn hỏi:
-Các ngươi chắc tên đại ma đầu của Bách Độc môn này sẽ không hạ độc hại người nữa chứ? Nếu gã hạ độc vào nướ, thì dù muốn nhưng cũng khó lòng mà phòng bị rồi.
Quản Tiêu Hàn cười nói:
-Tiểu nữ đã dặn dò mọi người nhớ kiểm tra nước uống có độc hay không, các đệ tử của Bách Độc môn thường mang theo một số chất độc bên người. Nhưng tên đại ma đầu đánh lén bọn Hoa Minh có lẽ không phải dùng loại độc chất không thể coi nhẹ. Dựa vào độc công của gã đủ để tung hoành khắp thiên hạ. Nếu không lo chúng ta người đông thế mạnh đi vây giết, lúc tiểu nữ đuổi theo gã hai lần, gã đã sớm tiêu diệt tiểu nữ rồi.
- Vậy thì tốt.
Đoàn Phi sờ túi áo rồi nhét tay vào trong, nói:
- Hiện tại nó tưởng rằng chúng ta chỉ còn lại Quản Tiêu Hàn và vài cao thủ Cẩm y vệ, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội duy nhất giết ta. Chúng ta phải cho nó một bất ngờ, haha.
Quản Tiêu Hàn lắc đầu nói:
-Chỉ sợ vẫn còn chút không ổn. Tiểu nữ và Dung nhi liên thủ sẽ đủ để ngăn cản y. Nhưng thêm mấy tên Cẩm y vệ kia cũng không có khả năng giữ chân y. Những sĩ binh bên ngoài hoàn toàn không thể giúp được gì, làm không tốt còn có thể chết thê thảm.
Đoàn Phi cau mày nói:
-Nếu ta dùng súng đánh úp y thì sao?
Quản Tiêu Hàn lắc đầu nói:
-Rất khó, cho dù làm bị thương nặng y, đòn bổ đến trước khi chết của y cũng rất đáng sợ. Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường, công tử sao phải nhất thời tức giận với y? Tên này một khi xuất hiện trước mặt tiểu nữ, với lực lượng của Đông xưởng, sớm muộn có thể ép y ra mặt. Khi đó công tử chỉ cần lấy ngón út cũng ấn chết y rồi.
Đoàn Phi cười đáp:
-Ngươi nói không sai, nhưng chỉ cần chúng ta sắp xếp khéo léo một chút, chưa chắc không thể không giữ được chân y,haha. Hiện giờ bên ngoài đang được Cẩm y vệ kiểm soát phải không? Dung nhi, đi theo ta.
Sau khi Đoàn Phi bước vào bình phong, Tô Dung ấm ức theo vào sau. Quản Tiêu Hàn mở to mắt nhìn hai người biến mất phía sau tấm bình phong, đột nhiên, một chiếc áo khoác vắt lên trên bình phong. Tô Dung hét rầm lên: Người làm gì vậy? Ah, tiểu nữ phải giết người!
- Cởi quần áo ra mau! Tiếng kêu khó chịu của Đoàn Phi phía sau bình phong vọng ra.
Trời dần đen, trong ngoài Tô Châu phủ đao súng đều sẵn sàng, như chờ đón địch. Nhưng nơi trọng yếu nhất lại là nơi yên tĩnh nhất, không có chút tiếng động nào, cũng không có chút động tĩnh nào, gió nhè nhẹ phẩy vào hàng liễu rủ, chỉ thế mà thôi. Một số bóng người mượn bóng đêm dần dần tiếp cận nha phủ, cầm đầu là một tên thân hình cao to. Nhưng thân hình gã lại không mang đến cảm giác bất trắc nào, gã đi lên nóc nhà một cách tự nhiên, lững thững đi lại như trên sân vắng. Gã này vung tay áo lên, vài tên áo đen đi sau hắn lập tức tản ra tứ phía, chân gã này không ngừng lại chút nào, trông chậm mà thực sự là rất nhanh, như quang minh chính đại nhưng thực ra quái dị khó lường, tránh được tất cả ánh mắt của canh phòng, gã lẻn được vào căn phòng canh gác nghiêm mật của nha phủ Tô Châu.
Đột nhiên, một căn nhà phía trước của nha phủ Tô Châu đột nhiên phát ra ngọn lửa lớn, có người hô to:
-Cháy rồi, cháy rồi! Mọi người mau đến dập lửa đi!
Thổ binh bảo vệ Tô Châu đứng thờ ơ, Cẩm y vệ cũng không có ai đi cứu hỏa. Lửa càng ngày càng lan rộng, chớp mắt lan ra cả con đường, khói đặc cuồn cuộn, bay về hướng nha phủ Tô Châu. Bình thường khói thường bay lên trời, còn những đám khói này lại bay xuống dưới. Trong chớp mắt một nửa Tô Châu phủ chìm trong khói. Nhưng những người hít phải khói đó, đều bị ho khan chảy nước mắt không ngừng, những nơi trên da bị khói dính vào cũng nhanh chóng nổi sởi, đỏ rừng rực ngứa khó chịu. Những làn khói đặc đi qua làm náo loạn xung quanh, lúc này có người hét lớn:
-Khói đặc có độc, mọi người hết sức tránh đi, dùng khăn ẩm che miệng mũi lại, chỗ nào dính khói trên da dùng nước rửa. Ai hít phải khói độc lập tức uống nhiều nước, sau đó đi chữa trị, vòi nước đâu? Đưa ta vòi nước lớn tới đây, phun nước vào đám khói, hết sức ngăn nó lại. Những người khác theo ta đi tiêu diệt những tên phóng hỏa đó.
Dưới sự chỉ huy của hắn mọi người nhanh chóng trấn tĩnh lại, người trúng độc nhanh chóng lui về, vòi nước vẫn chưa tới. Người đó chỉ là một tên tiểu giáo, y cướp một con ngựa, hai tay lại cầm một thanh cương đao, xoay một vòng tròn kéo tới hơn mười binh lính. Sau đó xông men theo con đường phóng lửa chạy về phòng.
Một tiếng xé toạc đất phát ra, đột nhiên nhiều điểm sáng vọt bay tới tiểu giáo, tiểu giáo hét lớn một tiếng, song đao bay múa, những ám khí hoàn toàn bị chặn lại, ánh đao chợt tắt. Khuôn mặt cười lạnh của kẻ mặc áo đen theo sau ám khi xuất hiện trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.