3.
Ngay khi anh ta lựa chọn nhảy xuống biển chết cùng Mạc Khê, chúng tôi không thể quay về như trước nữa.
Tôi dọn dẹp hành lý chuyển ra khỏi nhà họ Giang.
Để chăm sóc tốt cho ba mẹ anh ta, tôi mặt dày mày dạn dọn đến đó ở. Bọn họ hận tôi, vì tôi hại chết con trai họ. Thế nhưng tôi vẫn chai mặt ở lại đó làm lụng vất vả, vì tôi nợ bọn họ,
“Cô bày cái vẻ mặt đưa đám đấy làm gì, người ta lại tưởng nhà chúng tôi khắt khe gì cô.”
Mẹ Giang nhìn tôi thu dọn hành lý thì mỉa mai.
“Nếu không tại cô, con trai tôi cũng không hôn mê năm năm. Ông trời phù hộ nó, cuối cùng con tôi cũng tỉnh. May hôm nay tôi bảo Tiểu Hoài đưa Khê Khê đến bệnh viện, chứ không nhìn thấy cái mặt cô lại xui. Tôi thấy ấy, con dâu nhà họ Giang phải giống Khê Khê cơ, hiền lành ngoan ngoãn.”
Tôi tiếp tục thu dọn hành lý, mặc kệ bà ta. Đến bây giờ vẫn còn muốn tôi ngoan ngoãn nghe theo, nhưng tôi không muốn quan tâm nữa rồi.
“Rồi rồi rồi, tôi không làm nổi con dâu nhà bà, bảo cái cô họ Mạc kia tới mà hầu đi.”
Mẹ Giang càng điên hơn, đá thẳng vào va li của tôi.
“Cô nghĩ cô xứng so với người ta à. Người ta là thạc sĩ, giảng viên đại học. Hai người bọn họ xứng với nhau như thế, còn cô thì sao? Rửa mấy cái bát à? Tôi xin cô, cách con trai tôi xa một chút!”
Thấy chưa, cả thế giới đều biết hai người họ xứng đôi, chỉ có mình tôi vẫn bị anh ta ném lại tại chỗ. Hôn lễ trên biến gì chứ, chỉ là một trò hề mà thôi.
Bọn họ là bạn đời tri âm tri kỉ, tôi như thuyền dưới cống đôi.
“Một ngày tôi làm năm phần việc, rửa bát còn không vì kiếm tiền cứu Giang Hoài, cho ông bà sống sung sướng à. Tôi làm sai cái gì, tôi phải làm thế nào thì các người mới tha cho tôi? Xin đấy, tha cho tôi đi.”
Tôi ném quần áo lung tung như phát điên, vừa khóc vừa cười. Mẹ Giang nhìn tôi như nhìn thấy quỷ, mồm còn la lên là tôi điên rồi.
Thấy không khí cuối cùng cũng yên tĩnh, tôi mới tiếp tục thu dọn hành lý, rời khỏi nơi đây không chút lưu luyến.
Có tiếng còi xe vang lên sau lưng tôi, Hứa Trí Viễn mặc đồ ngày thường nhưng trông khá đắt tiền, ngồi bên ghế lái thò đầu ra: “Đi đâu thế, để anh đưa em đi?”
Tôi đặt mông lên ngồi không hề khách khí, dù sao người này cũng đã thấy quá nhiều lần tôi chật vật, thêm một lần thì có sao?
Anh nhếch môi, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng không cần lấy thân phận đàn anh tâm lý ở cạnh em rồi…”
Tôi hốt hoảng nhìn sang chỗ khác, anh lại nghiêm túc nhìn tôi chăm chú, đôi mắt nâu vừa lưu luyến, vừa dịu dàng: “Bắt đầu từ bạn bè trước được không?”
4. W𝚎b đọc 𝓷ha𝓷h tại # Tr ùmTr𝙪yệ𝓷﹒𝚅𝓷 #
Tôi cười gượng: “Đàn anh nói gì vậy? Chúng ta vốn là bạn mà.”
Anh liếc tôi một cái rồi nhìn chỗ khác, như thể những gì vừa nói chỉ là ảo giác.
“Ừ, người bạn này giờ đã có chỗ nào để đi chưa?”
Tôi sửng sốt vài giây, mấy năm gần đây, vì chi phí thuốc men quá nặng, tôi đã “bán” chính mình cho nhà họ Giang. Tôi chặt đứt quan hệ với bạn bè, trong lòng chỉ còn kiếm tiền, nhưng vẫn như muối bỏ biển.
Hứa Trí Viễn cười nhẹ, vỗ đầu tôi: “Anh còn thiếu bạn cùng nhà, em thấy sao?”
Nếu là tôi trước đây, tôi chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng những lời anh vừa nói khiến tôi hơi do dự.
Lòng tôi đã lạnh ngắt như ngâm nước đá từ lâu, nếu không muốn cho cơ hội thì đừng khiến người ta hiều nhầm.
Rồi tôi lại nghĩ, nhìn tôi chật vật thế này, anh để ý tôi chỗ nào nhỉ?
Chắc là tôi nghĩ nhiều.
Tôi lắc đầu, từ chối ý tốt của anh.
Anh vẫn không từ bỏ, tức giận nói: “Biết em không thích, đó là căn nhà cũ anh ở lúc trước khi vào đại học. Anh thường đi công tác, ít khi ở đó lắm, để không thì phí.”
“Anh lấy thân phận đàn anh, mong em gái giúp anh được vấn đề lửa sém lông mày.”
Tôi cười bất đắc dĩ: ”Coi như em nợ anh, chờ bao giờ em đổi việc em trả lại nhé.”
Để tiện chăm sóc cho Giang Hoài đang hôn mê và cha mẹ anh ta, tôi từ chối những công việc lương cao hơn nhưng cần đi công tác nhiều, chỉ chọn việc nào công sở nhàn nhàn một chút.
Nhưng bây giờ… Giang Hoài tỉnh rồi, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Căn nhà không lớn nhưng vô cùng ấm áp, đồ đạc trong nhà đều được bọc chống bụi, chỉ phủ nhẹ một lớp tháng năm.
Tôi quay lại định cảm ơn đàn anh, đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Hứa Trí Viễn xua tay, ý bảo tạm thời chưa có bạn bè nào chúng tôi quen biết chỗ này.
Tôi nghi ngờ mở cửa ra, Giang Hoài đang đứng ngoài đó.
Anh ta đứng đó, cả người toàn mồ hôi, dựa vào cửa thở dốc, giương cặp mắt long lanh sáng ngời lên nhìn tôi.
“Cấm Cấm, anh nghe mẹ nói em dọn đi, em không cần anh nữa sao?”
Trong lúc mơ màng, tôi như thấy thiếu niên rạng rỡ trên sân bóng, được mọi người ngước nhìn khi thắng trận đấu, sau đó lao về phía tôi năm ấy đã trở lại.
Giây tiếp theo, hiện thực vả thẳng vào mặt tôi, một giọng nói ngọt nị cũng bám theo: “Chị dâu, em xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của em, tại em nên…”
Mạc Khê đi sau mông anh ta cũng thở dốc. Cô ta bị cả người Giang Hoài che lại, chỉ lộ đôi mắt nhút nhát, sợ sệt nhìn tôi.
Tim tôi như thắt lại, ánh mắt sắc bén: “Giang Hoài, chúng ta chia tay rồi.”
Giang Hoài muốn nắm lấy tay tôi, Hứa Trí Viễn đứng cạnh hóng chuyện lập tức đứng ra ngăn giữa tôi và anh ta, nói giọng đầy mỉa mai.
“Có chuyện thì nói, đừng có động tay động chân. Giang Hoài, anh xin lỗi chân thành quá nhỉ? Đưa cả người mới đi tìm người yêu cũ đòi quay lại.”
Giang Hoài nhìn Hứa Trí Viễn đầy cáu gắt: “Anh thì có tư cách gì đứng đây chỉ trỏ?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Hứa Trí Viễn. Tính ra, anh chính là nhân chứng cho tình yêu của tôi và Giang Hoài.
Bốn năm đại học, tôi và Giang Hoài dính lấy nhau như sam, còn anh thì như nhân vật qua đường trong nửa đời trước của tôi, còn bây giờ lại thành người bạn duy nhất.
Hứa Trí Viễn vỗ nhẹ lên đầu tôi, ý bảo tôi đi vào.
“Đây là nhà tôi, anh nói xem?”
Giang Hoài ngẩn ra, tầm mắt đảo qua chúng tôi: “Liễu Cấm, có phải lúc anh hôn mê, em và anh ta… Vì cứu em mà anh hy sinh cả tính mạng, em đối xử với anh như vậy ư?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, cảm giác bất lực lại trào dâng. Người tôi từng yêu giờ lại phỏng đoán tôi đầy ác ý.
Tiếng gió vút lên, tôi tắt thẳng vào mặt Giang Hoài, tất cả mọi người đều ngây người.
“Giang Hoài, đầu anh bị chập à? Anh xem lại xem ai có lỗi với ai? Anh cứu tôi thì tôi cảm ơn, tôi cũng mất đi sự nghiệp và năm năm thanh xuân đền lại rồi. Còn anh thì sao, chính anh phản bội tôi mà.”
Tôi giơ bàn tay chồng chất vết thương lên cho anh ta xem, không hề giống bàn tay của một cô gái trẻ.
Ánh mắt Giang Hoài dừng lại trên cổ tay tôi, giọng buồn bã. Anh ta lẩm bẩm: “Xin lỗi em, xin lỗi…”
Hóa ra anh ta cũng biết tôi vất vả ra sao, chỉ là coi như không biết, vì anh ta có người quan trọng hơn để quan tâm.
Tôi nhìn Mạc Khê sau lưng anh ta, cô ta hơi rụt người lại.
“Năm năm nay, tôi chưa từng có lỗi với anh giây nào, còn anh thì sao?”
“Anh để tay lên ngực tự hỏi xem, có dám khẳng định không có lỗi với tôi lần nào không?”
Giang Hoài đảo mắt trốn tránh, sau đó lại kiên định: “Cấm Cấm, anh thật lòng yêu em mà. Xin em, đừng đẩy anh ra. Sau này… sau này anh sẽ chăm sóc cho em nhé, được không?”
Tôi không thèm để ý, bảo Hứa Trí Viễn đóng cửa lại. Đã không nghe hiểu tiếng người thì thôi không cần để ý.
Trong giây phút đóng cửa, Hứa Trí Viễn âm thầm nhếch môi.