Tuế Tuế Chung Tương Kiến

Chương 7:




Mặt tiểu cô nương đỏ bừng, muốn nghe nhưng lại sợ lão sư phát hiện, cuối cùng cũng nhịn không nổi nói: "Lão sư sẽ làm vậy thật sao?"
"Ý là gì?"
"Thì là, thì là..." Tiểu cô nương dùng tay ra dấu: "Dáng vẻ của lão sư là một người đứng đắn, sao lại..." Tiểu cô nương không biết miêu tả tiếp như thế nào.
"Lại hôn mẹ? Người đứng đắn thì không được hôn vợ mình à?" Kiều Kiều không đồng ý: "Cha nói rồi, không được sống dựa vào ánh mắt của người khác, nếu không sẽ mệt lắm. Cha thích mẹ, sao lại không thể hôn mẹ?"
Tiểu cô nương cái hiểu cái không gật đầu đáp lại Kiều Kiều.
Kiều Kiều thành khẩn nói: "Ngươi còn nhỏ không hiểu đâu. Cha ta nói rồi, thứ mà ngươi không trân trọng sớm muộn cũng có một ngày sẽ thuộc về người khác."
"Ý là gì?"
Kiều Kiều thật ra cũng chỉ hiểu lơ mơ, con ngươi cô bé đảo qua đảo lại, xé thịt khô ra: "Ầy, chính là giống như gói thịt khô này, ngươi không ăn thì một lúc nữa nó sẽ bị ta ăn hết. Đến lúc đó ngươi muốn ăn cũng không có mà ăn."
Cô bé đẩy nó qua: "Ăn đi, ăn thịt khô của ta thì ta sẽ bảo vệ ngươi."
Chung Sơ sau khi tan học bèn đi tới xách Kiều Kiều lên: "Con cứ không nghe lời như vậy, lần sau cha sẽ không đưa con tới đây nữa đâu."
Kiều Kiều không phục nói: "Lúc trước cha từng nói với mẹ là trẻ con quá nghe lời cũng không tốt mà. Cha muốn một Kiều Kiều nghe lời hay một Kiều Kiều hoạt bát đây?"
Chung Sơ: "..."
Hắn hiền hòa cầm lấy cái ô ở góc phòng: "Về ăn cơm thôi, hôm nay mẹ làm mì Dương Châu đấy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đắc ý của Kiều Kiều thoáng cái đã xụ xuống: "Lại là mì Dương Châu, cha à, con không muốn ăn mì Dương Châu…"
A Hộc xúi bậy cô bé: "Vậy muội đi nói với mẹ đi."
"Muội không muốn." Kiểu Kiều lắc đầu như trống bỏi: "Mẹ sẽ tức giận mất." Cô bé quay đầu nhìn Chung Sơ: "Cha đi nói đi, mẹ yêu cha nhất, cha là tâm can bảo bối của mẹ, mẹ sẽ không mắng cha đâu."
"Không, ta thích ăn mì Dương Châu." Chung Sơ lời lẽ đanh thép nói.
Sau cơn mưa bầu trời lại trong xanh, rừng trúc tràn ngập hơi nước. Kiều Kiều ném nỗi đau buồn vì phải ăn mì Dương Châu ra sau đầu, vui vẻ đạp tới đạp lui mấy vũng nước mưa.
Chung Sơ một tay che chở cho cô bé, bị Kiều Kiều làm bắn nước tung tóe lên người.
Còn chưa đến cửa nhà, Kiều Kiều đã chạy vào gọi to: "Mẹ, mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!"
Một người phụ nữ mặc áo vàng vừa đi ra từ trong phòng thì bắp đùi liền bị ôm chặt cứng.
Nàng nói: "Miệng lưỡi trơn tru gớm."
Kiều Kiều lắc đầu: "Không có mà, Kiều Kiều rất nhớ mẹ, ăn thịt khô cũng nhớ mẹ, xem sách cũng nhớ mẹ, nghe tiếng mưa rơi cũng nhớ mẹ luôn."
A Hộc không chút lưu tình vạch trần cô bé: "Muội có xem sách sao?"
"Được rồi, ăn mì thôi, hôm nay mẹ làm mì Dương Châu đấy."
Kiều Kiều nhận lấy đũa, nuốt nước miếng một cái: "Mẹ ơi, cha nói muốn ăn cơm."
Chung Sơ: "..."
Trần Dụ nói: "Kiều Kiều không muốn ăn sao? Là mẹ nấu không ngon à?"
Kiều Kiều lập tức lắc đầu: "Ngon lắm ạ."
Vì để chứng tỏ mình không hề nói dối, Kiều Kiều uống hết ngụm nước canh cuối cùng xong cực kì khoa trương ợ một cái.
Chung Sơ thu dọn bát đũa, đi ra ngoài sân rửa.
Trần Dụ đi tới giúp hắn vén cao ống tay áo, đổ cho hắn chậu nước xong liền ngồi nghỉ trên ghế nằm đan bằng cây mây.
A Hộc ngồi ở trên xích đu ở bên cạnh, Kiều Kiều đẩy đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, thở hồng hộc.
"Ca ca, muội đẩy lâu lắm rồi, đổi cho muội được chưa? Muội cũng muốn chơi."
A Hộc lười biếng nói: "Muội mới đẩy có bao lâu đâu, muốn chơi xấu ta hả?"
Kiều Kiều hậm hực, dẩu môi lên tiếp tục ra sức đẩy.
Mặt trời ban trưa hôm nay không gắt, nắng chiếu lên người rất ấm áp. Trần Dụ nằm trên ghế mơ màng buồn ngủ, nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt nhỏ trong tay.
Chung Sơ cất bát đũa vào trong bếp, lúc đi ra còn cầm theo nửa quả dưa hấu.
Hắn ngồi chen vào với Trần Dụ trên ghế nằm, khoét một thìa dưa hấu đưa đến bên miệng nàng. Kiều Kiều lập tức chạy tới, há to miệng: "A a, cha, a…"
"Không được, miếng đầu tiên là của mẹ con."
Kiều Kiều giương mắt nhìn miếng đầu tiên vào miệng Trần Dụ, lại há miệng nói: "Bây giờ đến lượt Kiều Kiều."
Chung Sơ lại khoét một thìa thật lớn, vừa đưa sang lại lập tức chuyển hướng đút vào miệng mình. Kiều Kiều giận dữ hô to: "Cha! Xấu xa!"
Chung Sơ cười ngã trái ngã phải, thịt quả còn văng đến dính cả lên y phục của Trần Dụ.
Nàng lười biếng lấy xuống, vứt cho đàn gà trong chuồng ăn rồi lại cầm quạt gõ Chung Sơ: "Cẩn thận chút coi."
Kiều Kiều nói: "Mẹ, cha bắt nạt con."
Trần Dụ làm bộ làm tịch đánh Chung Sơ một cái: "Ừ, mẹ thay con dạy dỗ cha một trận."
Chung Kiều: "Hừ! Bao che!"
Buổi chiều, theo lệ cũ Chung Sơ mang hai đứa nhỏ đến trường. Lúc về lại phát hiện ra Trần Dụ đang đào vò rượu chôn dưới tàng cây.
"Tối nay uống rượu à?" Hắn múc gáo nước, rửa tay.
Trần Dụ gật đầu, cũng đi qua múc một gáo nước rửa sạch vò rượu.
"Hôm nay có hứng nên muốn đào vò rượu này lên uống." Nàng đi lên phía trước cầm một cái khăn sạch lau sạch bùn đất trên mặt Chung Sơ.
"Cả người chàng hôi quá, mau đi tắm đi. Tắm xong thì ra ăn cơm."
Sau đó nàng quay người đi bắt hai đứa nhỏ, lau mặt giúp bọn chúng.
"Hay là mẹ gội đầu cho hai đứa nha."
Hai đứa nhỏ nhảy cẫng lên: "Gội đầu! Gội đầu!"
Lúc này đang là hoàng hôn, ánh nắng vàng rực chiếu vào khoảng sân nhỏ. Ngọn núi dần trở nên ồn ã, ánh nắng chiều rực rỡ.
Chung Sơ vừa đi từ trong phòng ra liền nhìn thấy hai đứa trẻ mỗi đứa ôm một cái khăn lau đầu lớn, một tay Trần Dụ bắt lấy bả vai A Hộc, tay còn lại giúp cậu bé lau tóc.
Hắn từ từ thất thần, lúc ý thức được thì phát hiện ra Trần Dụ đã ngồi về chỗ cũ ban nãy trầm mặc nhìn hắn.
Nàng hướng về phía hắn vẫy tay: "Qua đây. Ta giúp chàng gội đầu."
Chung Sơ khoác áo choàng, đi múc chậu nước bê tới xong mới nằm xuống ghế, để nửa người dựa trên đầu gối Trần Dụ.
Trước tiên Trần Dụ làm ướt tóc hắn, sau đó mới lấy xà bông xoa lên tóc cho đến khi xoa ra một tầng bọt mỏng.
Nàng giống như đang dỗ con nít, không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm mát xa da đầu cho hắn. Nàng vẫn còn chưa tắm, Chung Sơ tựa vào lòng nàng, ngửi được mùi tanh của thịt cá trên người nàng, gương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trần Dụ chú ý tới điểm này: "Chàng cười ngốc cái gì?"
Chung Sơ cười đáp: "Người nàng có hơi hôi."
"Vậy sao?" Nàng khom người lấy gáo nước, đổ lên tóc hắn: "Hôi là đúng rồi, ngửi nhiều một chút."
Trần Dụ bỏ tóc của hắn vào trong chậu, dòng nước mát lạnh ngập vào từng sợi tóc, mái tóc giống như rong biển màu nâu đang dập bềnh trong chậu gỗ.
Nàng làm sạch bọt dính hai bên mang tai hắn rồi cúi đầu nhẹ nhàng chạm một cái.
Chung Sơ: "Làm gì thế, chiếm tiện nghi của ta hả?"
"Không phục thì chàng chiếm lại đi." Nàng quấn khăn lông lớn lên đầu Chung Sơ, giống như bắt nạt một con chó lớn, giở thủ đoạn.
"Xong rồi." Nàng vỗ nhẹ đầu hắn.
Đến giờ cơm tối, Chung Sơ đặt vò rượu buổi chiều đào trong sân lên bàn đá. Trần Dụ cầm từ trong bếp ra một đĩa lạc và mấy cái chén.
Kiều Kiều cũng không ăn thịt khô nữa, đứng dậy từ trên ghế đá: "Con cũng muốn uống! Cha, con cũng muốn uống!"
Chung Sơ ôm cô bé ngồi lên đầu gối, dùng đầu đũa chấm mấy giọt, để cho cô bé thử một chút: "Mùi vị thế nào?"
Khuôn mặt bánh bao của Chung Kiều nhíu lại: "Vị hơi lạ, uống không ngon."
Chung Sơ lại bế A Hộc lên, cũng cho cậu bé nếm thử một chút, còn rót cho cậu bé một chén nhỏ.
Kiều Kiều đứng trên ghế đá, vươn tay bốc lạc.
Chung Sơ đẩy cái đĩa nhỏ qua, rót cho Trần Dụ chén rượu.
Rượu sánh long lanh, dưới ánh trăng gợn sóng lăn tăn. Mùi rượu trong vắt thấm vào lòng người, Chung Sơ ngửi mùi rượu, chỉ cảm thấy chưa uống đã say.
Trong lòng hắn có suy nghĩ không nói ra được.
Sau khi uống được một nửa, Chung Sơ hứng thú lên cao, đi lấy bàn cờ của hắn.
Trần Dụ đã hơi mơ màng, tuyên bố phải khiến hắn phục sát đất.
Chung Sơ cười cười, cũng không nói chuyện, chỉ giơ tay lên làm một động tác "Mời".
Không đến một lát sau, Trần Dụ đã bị giết không còn manh giáp. Chung Sơ dù bận vẫn nhàn tản nhìn nàng, trong mắt có ý giễu cợt không nói ra.
Trần Dụ đẩy bàn cờ một cái, khoát tay nói: "Hôm nay ta uống rượu, trạng thái không tốt lắm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.