Tui Đời Nào Thích Cậu Ta

Chương 15:




Trên đường xuống núi, Hạ Kỳ Niên vẫn luôn để ý xem Thịnh Tinh Hà có ném cái khăn giấy kia đi hay không, không biết là quên hay là thế nào, đã đi qua ba cái thúng rác liên tiếp mà vẫn không thấy anh vứt đi.
Xuống tới chân núi cũng đã 4 giờ rồi.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, mặt trời còn chưa định xuống núi.
Sau khi đội ngũ giải tán, Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên gọi Hạ Kỳ Niên lại.
Trong đầu bạn nhỏ Hạ đang ngập toàn chuyện "bông hồng", bị anh kêu như vậy, cả tấm lưng đều căng thẳng.
Cậu quay đầu lại, bị ánh mặt trời chiếu đến nỗi gần như không thể mở nổi mắt.
"Có, có chuyện gì vậy?"
"Nhuộm lại màu lông tạp của cậu cho tôi, y như một con công trắng vậy, không biết còn tưởng cậu đang tham gia chương trình tuyển chọn gì, ngày mai mà để các bạn học trường khác và phóng viên nhìn thấy còn ra bộ dạng gì, hình tượng của cậu chính là hình tượng của trường đó biết không?" Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên bĩu môi nhỏ, "Ồ" một tiếng. "Chỉ có chuyện này thôi à?"
"Còn nữa, năm giờ sáng mai phải tập hợp, buổi tối đi ngủ sớm một chút."
"Ồ." Hạ Kỳ Niên xoay người, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng, cậu còn trông cậy một trai thẳng như thép lĩnh ngộ ra cái gì được chứ?

Cho dù ban ngày nắng nóng thế nào thì ban đêm lúc nào cũng luôn thoải mái.
Thịnh Tinh Hà giống như thường ngày ngồi ở trước bàn xem thứ gì đó, nhưng không giống như bình thường là, luôn có một khuôn mặt tươi cười xuất hiện đi xuất hiện lại ở trong đầu anh.
Nụ cười của người nọ vô cùng cởi mỡ lại mang theo vài phần trẻ con đặc biệt khi còn trẻ, luôn khiến người ta không nắm bắt được rốt cuộc cậu ta muốn biểu đạt điều gì.
Anh liếc qua câu chữ trên sách, mười phút sau, phát hiện ánh mắt mình vẫn còn dừng lại ở việc giải thích về "co thắt tĩnh".
Lực co thắt bằng hoặc nhỏ hơn cản trở lực vận động sẽ sinh ra sự co thắt, được gọi là "co thắt chờ dài" hoặc "co thắt tĩnh".
Đây đã là lần thứ n đọc nội dung này tối nay rồi, nhưng đại não giống như không chịu vận chuyển theo, cứ luôn thất thần.
Anh nhìn vách tường màu nhạt hít sâu vào một hơi, nhắm mắt xoa hai má.
Bên cạnh đèn bàn là "bông hồng".
Anh vẫn cất trong túi mang về nhà, sau đó bị đè bẹp mất, không sao khôi phục lại tạo hình ban đầu, thoạt nhìn không còn đầy đặn như lúc mới nhận được.
Thịnh Tinh Hà có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, muốn tháo ra làm lại lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, anh không dám cam đoan năng lực thủ công của mình có thể khôi phục được nguyên trạng cho nó.
Lúc 10 giờ, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động reo lên, đây là cài để nhắc nhở anh có thể rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ rồi.
Nhưng tối nay anh vẫn chưa đọc xong cuốn sách này, từ tiếng Anh cũng chưa thuộc lòng.
Anh không thích cảm giác bộ não bị choáng bởi những thứ khác, điều này sẽ làm cho anh ta cảm thấy tội lỗi mạnh liệt.
Thời gian đã bị lãng phí.
Trong thế giới của các vận động viên, 27 tuổi đã không còn trẻ nữa, ngay cả bình luận viên cũng sẽ thêm hai từ "lão tướng" trước tên của mình khi giới thiệu.
Nhưng bây giờ anh lại đang suy nghĩ cái gì?
Khi nhìn về phía "bông hồng" một lần nữa, anh nhíu mày rồi ném nó vào một cái hộp sắt nhỏ trong ngăn kéo.
Thịnh Tinh Hà vỗ vỗ mặt, điều chỉnh hô hấp, tập trung chú ý.
"Chỉ có chuyện này thôi à?" Mặt Hạ Kỳ Niên lại hiện lên.
"A! Phiền chết đi được!"
Thịnh Tinh Hà gãi gãi tóc, đứng dậy đi rót nước, lúc đi ngang qua phòng khách lại không tự chủ được liếc mắt nhìn sang tòa nhà đối diện một cái.
Đèn sáng, nhưng không thấy bóng người.
Thịnh Tinh Hà đổ nước nóng vào bình thủy tinh để nguội, sau đó mở notebook trên bàn trà, tìm tin tức về đội điền kinh.
Vài ngày trước, Tần Hạc Hiên của đội nhảy cao đã giành chiến thắng với thành tích 2m31 tại giải nhảy cao trong nhà châu Á, tiếp theo sẽ chuẩn bị cho giải đấu kim cương.
Các quan lớn của đội điền kinh đồng loạt gửi lời chúc mừng.
Tần Hạc Hiên và Thịnh Tinh Hà quen nhau ở căn cứ huấn luyện của đội tuyển quốc gia, cửa phòng ký túc xá còn đối diện nhau, quan hệ vẫn rất tốt.
Thành tích cá nhân tốt nhất của Tần Hạc Hiên là 2m30, hai năm nay vẫn duy trì rất tốt, Thịnh Tinh Hà chúc mừng cho anh ta từ tận nội tâm, kỳ vọng anh ta có thể sáng tạo ra thành tích tốt hơn, bởi vì Tần Hạc Hiên còn lớn hơn anh hai tuổi.
Anh vẫn thường suy nghĩ, nếu Tần Hạc Hiên có thể sau 27 tuổi mà vượt qua độ cao cao hơn, vậy nhất định anh cũng có thể, Tần Hạc Hiên có thể chống đỡ đến 29 tuổi không giải nghệ, vậy nhất định anh cũng có thể.
Con người luôn thích đặt ra cho mình một tiêu chuẩn, vì như vậy có vẻ họ sẽ bớt cô đơn hơn.
Tần Hạc Hiên và anh là cùng một loại người, đi theo cùng một con đường.
Không có phước lành của Chúa, chỉ có những nỗ lực mỗi ngày.
Thịnh Tinh Hà nhấn vào vòng tròn bạn bè của Tần Hạc Hiên, sau đó nhìn thấy một số ảnh cũ.
Anh không thể kiềm chế được mà nhớ thanh ngang, đệm và đường băng, thậm chí nhớ cả bữa ăn trong căng tin của căn cứ.
Những thứ đã từng ăn chán, giờ lại trở thành hương vị anh nhớ nhất vào lúc này.
Nếu đẩy kim đồng hồ có thể khiến thời gian trôi nhanh hơn thì tốt biết bao.
Ngày 20 tháng 8 là ngày khai mạc đại hội thể thao tỉnh, khi trời còn chưa sáng, Thịnh Tinh Hà đã đến trường cùng bận rộn trước sau với các huấn luyện viên khác của đội điền kinh.
Sân thi đấu ở ngay tại thành phố này, đi mất một giờ xe chạy, số lượng người tham gia cũng không ít, bộ phận thể thao chiếm hai xe buýt trường.
Trước khi lên xe, Thịnh Tinh Hà và huấn luyện viên Chu cùng nhau kiểm tra nhân số.
Đội điền kinh trường T có đồng phục thống nhất, áo thun cộng với quần short, màu cờ đỏ tươi, trước ngực và phía sau đều có một hàng tên trường thêu nổi.
Ngày thường tất cả mọi người đều chê quê lúa, rất lười mặc, nhưng ở trường hợp long trọng như vậy thì đều mặc vào.
Hạ Kỳ Niên là người cuối cùng có mặt, trên người cậu mặc áo thun của đội, nửa người dưới phối với quần thể thao màu đen, lộ ra đôi chân thon dài.
Đáng chú ý nhất vẫn là tạo hình mới của cậu ta.
Tóc cắt ngắn một tấc sạch sẽ gọn gàng, đinh tai lấp lánh ngày thường cũng không thấy đâu.
Hạ Kỳ Niên có gương mặt ngôi sao hiếm thấy, ngũ quan lập thể, đường nét rõ ràng, bất kỳ góc độ nào cũng không tìm được chút khuyết điểm gì, tóc giữa trán còn có một chút mũi nhọn mỹ nhân (đường chân tóc chữ M), đẩy tóc một tấc vẫn đẹp trai như trước.
Tất cả mọi người đều đã quen với mái tóc bạc kiêu ngạo cuồng dã của cậu, bỗng nhiên biến thành màu đen thật khiến cho người ta sáng mắt.
Đặc biệt là lúc cậu cười rộ lên, tràn ngập khí chất thiếu niên.
Cậu chàng cá tính rốt cục đã biến trở về thành anh trai nhà bên, Thịnh Tinh Hà thậm chí có chút vui mừng.
Hình thể của vận động viên thể loại chạy nhảy và thể loại ném là rất rõ ràng, khi Hạ Kỳ xuyên qua đội hình, tất cả ánh mắt của các cô gái đều bị hấp dẫn tới hết.
"Thật muốn sờ sờ đầu cậu ta."
"Giống như chú chó lớn vậy."
Hạ Kỳ Niên cười hắc hắc, đứng từ xa bắt đầu hô: "Sớm à huấn luyện viên Thịnh!"
Ánh mắt Thịnh Tinh Hà quét hai lần trên người cậu, gật gật đầu: "Sớm."
Hạ Kỳ Niên vội vàng chui qua, cúi đầu xuống: "Anh muốn sờ sờ tóc tôi không?"
"Bệnh thần kinh à!"
Năm giờ rưỡi sáng, đèn đường vẫn còn chưa tắt, các vận động viên lần lượt xếp hàng lên xe buýt, tâm trạng giống như đi chơi xuân.
Hạ Kỳ Niên là cao nhất trong đội, xếp ở cuối hàng, lúc lên xe chỉ còn lại có hai chỗ trống, một ở hàng đầu, một ở hàng thứ hai đếm ngược. Lý Triệt ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược kia, thấy cậu thì nhiệt tình vẫy tay, vỗ vỗ đệm ngồi. "Anh Niên! Chỗ này, chỗ này!"
Hạ Kỳ Niên liếc mắt nhìn Thịnh Tinh Hà còn đang nói chuyện phiếm với huấn luyện viên Chu ở cửa, do dự hai giây, chọc chọc một bạn học bên đội nhảy xa đang ngồi hàng ghế đầu.
"Có thể đổi vị trí với cậu không, cậu đến chỗ trống phía sau ngồi được không?"
Bạn học kia cũng không hỏi vì sao, chỉ "Ồ"một tiếng rồi xách ba lô di chuyển về phía sau, ngồi bên cạnh Lý Triệt.
Lý Triệt nhíu nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm cái gì vậy... Không nhìn thấy được ư?"
Bên phải lối đi chính là vị trí của Tần Bái, cậu ta nhếch khóe miệng nói: "Cậu không thấy mấy bạn nữ xinh đẹp đều ngồi ở phía trước sao? Cậu ta mới lười phản ứng lại cậu."
Lý Triệt nghển cổ lên nhìn chăm chú.
Thật vậy.
Trong đội nhảy xa có một bạn nữ đẹp thuộc đẳng cấp hoa khôi nổi tiếng, làn da trắng nõn xinh đẹp, chân còn dài, nghe nói điều kiện gia đình cũng không tệ lắm, cô luôn buộc đuôi ngựa cao cao, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, bây giờ đang tán gẫu với Hạ Kỳ Niên.
"Sao tự nhiên cậu lại thay đổi ngoại hình vậy?"
"Huấn luyện viên của chúng tôi kêu cắt đó."
"Cậu nghe lời như vậy sao?"
"Ừm, cậu nhìn anh ấy bộ dạng nhã nhặn vậy thôi, chứ thật ra rất hung dữ..."
Lúc Thịnh Tinh Hà lên xe đã không còn chỗ để chọn, anh nhìn quanh một vòng rồi ngồi xuống cạnh Hạ Kỳ Niên, tiếp lời bọn họ: "Tôi kêu cậu nhuộm lại màu đen, ai bảo cậu cắt ngắn, cậu đừng có bịa đặt à."
Nữ sinh đối diện bật cười.
"Vậy anh cảm thấy tạo hình mới của tôi đẹp trai không?" Hạ Kỳ Niên sờ sờ đầu mình.
"Cũng được."
"Cũng được là cái quái gì, bây giờ một đến mười điểm, mười là đẹp trai nhất, anh chấm đi."
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút: "Chín điểm đi."
Hạ Kỳ Niên quay qua nhìn anh: "Vậy còn một điểm bị trừ ở chỗ nào nữa?"
"Nói nhiều quá, cậu xem trai đẹp trong phim truyền hình đi, đều rất lạnh lùng, nói chuyện cũng thả ra từng chữ từng chữ một, làm gì có ai nói suốt không dừng lại được như cậu đâu."
"Đó là tại họ mắc chứng tự kỷ."
"..."
Các cô gái bên cạnh càng cười nhiều hơn.
Lúc Thịnh Tinh Hà chuẩn bị ăn sáng, thuận miệng hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"
"Còn chưa, tối hôm qua đọc sách tới ba giờ, buổi sáng có thể dậy được cũng đã không tệ rồi."
"Yo, đọc sách gì mà nghiêm túc như vậy?"
"Đương nhiên là sách không đứng đắn rồi."
"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa hả?"
Thịnh Tinh Hà thở dài, móc trong túi ra một bịch bánh mì chà bông và một hộp sữa tách kem "Mau lót dạ trước đi, tám giờ bắt đầu thi đấu rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chạy trăm mét và nhảy cao sẽ tiến hành cùng lúc."
"Cám ơn." Hạ Kỳ Niên vui vẻ xé bao bì, há mồm to gặm bánh mì, ngay cả sữa tách béo uống cũng thấy toàn là hương vị ngọt ngào.
Chờ cậu ăn xong mới nghe thấy bụng Thịnh Tinh Hà kêu một tiếng, cậu chợt phản ứng lại, bánh mì kia cũng không phải chuyên chuẩn bị cho mình.
Người trên xe đều cùng nhau ăn sáng, Hạ Kỳ Niên đáng thương đi hỏi một vòng mới lấy được một túi sữa đậu nành.
"Thật ngại quá, chỉ có cái này." Hạ Kỳ Niên nhét sữa đậu nành vào tay Thịnh Tinh Hà. "Anh còn chưa ăn sáng sao lại không nói với tôi chứ?"
"Còn tốt, tôi cũng không đói lắm." Thịnh Tinh Hà đâm mở túi sữa đậu ra nành hút hai hớp.
"Tôi còn mới nghe thấy bụng anh kêu đây."
"A, không có gì, lát nữa cậu còn phải thi đấu, lấp đầy bụng của cậu quan trọng hơn lấp đầy bụng tôi."
Thịnh Tinh Hà uống xong sữa đậu nành, hơi hạ lưng ghế xuống một chút, đeo tai nghe vào, nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Kỳ Niên mừng thầm trong lòng, may mà cướp được vị trí này, có thể lẳng lặng nhìn anh như vậy.
Xe buýt trường lắc lư, Thịnh Tinh Hà ôm cánh tay, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Hạ Kỳ Niên lặng lẽ móc điện thoại di động trong túi ra, tắt âm lượng, chụp trộm khuôn mặt đang ngủ của anh vài tấm ảnh.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, trong lúc không để ý xe đã chạy vào sân vận động Không khí buổi sáng mang theo sương sớm và hương hoa, đi sâu vào phổi làm người tỉnh táo.
Huấn luyện viên nhảy xa sốt cao còn chưa giảm nên không cùng đi theo, Thịnh Tinh Hà một mình dẫn hai đội, sau khi xuống xe thì dẫn mọi người đi làm quen sân bãi một chút, dặn dò các chi tiết.
"Một hồi phải chú ý bước chân, nên nhảy như thế nào thì cứ nhảy thế đó, nhất định không cần phải khẩn trương, cứ coi như là huấn luyện bình thường."
"Huấn luyện viên, lát nữa anh có tới xem chúng em thi đấu không?" Cô bé bên đội nhảy xa lấy hết can đảm hỏi.
"Xem chứ, nhất định xem." Thịnh Tinh Hà gật đầu nói: "Các em cứ biểu hiện thật tốt!"
Chờ anh sắp xếp cho tất cả các thành viên của đội nhảy xa xong mới quay đầu lại, phát hiện trong đội ngũ của mình dẫn lại thiếu người.
Còn chưa đến mười phút nữa là đã kết thúc kiểm tra, anh vội vàng xoay vòng tại chỗ: "Hạ Kỳ Niên đâu!?"
"Không biết ạ." Trương Thiên Khánh nhìn xung quanh. "Vừa rồi hình như không thấy cậu ta nữa."
"Có thể đi WC thôi." Lý Triệt nói.
Thịnh Tinh Hà lấy điện thoại di động trong túi ra gửi tin nhắn cho Hạ Kỳ Niên, không có ai trả lời, điện thoại cũng không liên lạc được.
Thời khắc quan trọng, anh gấp đến đổ mồ hôi lạnh, nhấc chân dài chạy về phía nhà vệ sinh nam gần sân nhảy cao nhất.
Anh vừa chạy vừa gọi điện thoại, vẫn không có ai nghe máy.
Anh đành đưa ra tối hậu thư lên nhóm.
[Thịnh Tinh Hà: Hạ Kỳ Niên nếu không ra thì dứt khoát khỏi cần thi đấu nữa.]
Nhà vệ sinh nam trống không, Thịnh Tinh Hà bất đắc dĩ, lại chạy về sân thi đấu.
Thịnh Tinh Hà lòng nóng như lửa đốt.
Trương Thiên Khánh cầm bảng số của Hạ Kỳ Niên trong tay: "Huấn luyện viên, làm sao bây giờ?"
Còn làm sao bây giờ.
Chỉ có thể để cậu lên đó.
Nhưng anh không có mở miệng ngay, mà cau mày nhìn quanh bốn phía, muốn mượn nửa phút cuối cùng này tìm được thân ảnh quen thuộc kia.
Tại thời điểm quan trọng này, trong đầu Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên hiện lên câu nói của Trương Đại Khí ở quán mì "Huấn luyện viên thật thiên vị."
Nếu giờ này khắc này, người không thấy đâu là Trương Thiên Khánh thì dù Hạ Kỳ Niên làm người thay thế, đại khái anh cũng sẽ không do dự như vậy.
"Cậu..." Anh đang chuẩn bị tuyên bố Trương Thiên Khánh lên sân thay, sau lưng vang lên giọng nói trong sáng của người nào đó.
"Huấn luyện viên!..."
Cả người Thịnh Tinh Hà run lên, trong nháy măt trái tim rơi trở về vị trí cũ.
Anh nổi giận đùng đùng quay đầu, đang chuẩn bị chửi ầm lên, lại nhìn thấy rõ ràng trên tay bạn nhỏ cầm một cái túi còn bám đầy hơi nóng.
Hạ Kỳ Niên chạy như điên cả một đường, trên trán chảy đầy mồ hôi.
"Tôi không biết anh thích ăn cái gì, các loại đều mua một chút, bánh bao nhỏ, sủi cảo hấp, còn có bánh kếp trái cây..."
Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên nhớ tới trong sân vận động hình như không có chỗ bán đồ ăn sáng, từ trong sân chạy ra ngoài ít nhất phải mười phút, huống chi còn là một nơi hoàn toàn không quen biết lại còn mua nhiều đồ như vậy.
Dưới ánh đèn, mồ hôi trên chóp mũi cậu đặc biệt rõ ràng.
Còn chưa bắt đầu cuộc thi, lại giống như một người vừa chạy marathon xong.
Thịnh Tinh Hà đâu còn mắng ra miệng nổi nữa, nhận lấy đồ ăn sáng, liếc cậu một cái: "Mau chuẩn bị thi đấu, suốt ngày chỉ biết ăn uống, còn có chút quan niệm thời gian nào hay không? Cậu không thể nói một tiếng với ai trước khi ra ngoài sao?"
"Tôi mà nói khẳng định anh không cho tôi đi." Hạ Kỳ Niên bĩu môi, đến bên tai anh, nhỏ giọng than thở: "Xin lỗi huấn luyện viên, tôi sai rồi, anh đừng mất hứng."
"Tôi có mất hứng đâu?"
Hạ Kỳ Niên lau mồ hôi, nhếch miệng nở nụ cười, "Vậy anh mau ăn đi."
_ Hết chương 15 _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.