Tui Đời Nào Thích Cậu Ta

Chương 47:




Hạ Kỳ Niên sửa lại: "Sư Tử."
Thịnh Tinh Hà: "Vậy là em đã làm mới ấn tượng của anh về cung Sư Tử rồi đó."
Hạ Kỳ Niên vô cùng ân cần đưa trái cây đã cắt sẵn qua: "Anh khát không?"
"Yo, săn sóc vậy." Thịnh Tinh Hà ghim nửa quả dâu tây, vị rất ngọt.
Hạ Kỳ Niên cười ha ha: "Đương nhiên rồi, ai bảo em là chồng anh chứ."
Biểu cảm của Thịnh Tinh Hà cứng lại.
Là chồng, không phải bạn trai, cách xưng hô này khiến anh sinh ra một số suy đoán không đứng đắn.
Hạ Kỳ Niên đây là chuẩn bị làm cái chuyện kia hả?
Thật ra trong giới phần lớn đều có thể vừa làm 1 vừa làm 0, Thịnh Tinh Hà cũng thuộc về cái phần lớn kia nhưng tâm lý vẫn thiên về 1, nếu nhất định phải dùng con số để hình dung thì anh hẳn là 0,8.
Hơn nữa trong lòng anh, Hạ Kỳ Niên chính là 0,2, ngẫu nhiên cũng mạnh mẽ một chút nhưng phần lớn thời gian chỉ đều là đánh rắm mà thôi.
Không biết Hạ Kỳ Niên nghĩ như thế nào, nếu là thuần 1 thì có chút phiền toái rồi.
Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, anh cảm thấy cần phải đem ra thảo luận một chút, thế nên anh buông điện thoại di động xuống.
"Em là chồng còn anh là gì?"
"Là vợ." Hạ Kỳ Niên không cần suy nghĩ đã trả lời ngay, nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung thêm: "Nhưng mà anh cứ yên tâm, ở bên ngoài em sẽ không gọi anh như vậy đâu."
Thịnh Tinh Hà nhíu mày: "Không phải vấn đề ở bên ngoài hay không, mà là tại sao em lại là chồng còn anh là vợ?"
Lời này anh hỏi cũng tương đối uyển chuyển, Hạ Kỳ Niên sửng sốt mất hai giây mới phản ứng lại, nhưng cũng không chắc chắn lắm, một người đắn đắn như Thịnh Tinh Hà sao nhoáng cái lại hỏi ra vấn đề tình sắc như vậy.
Cậu hỏi với giọng điệu hơi nghi ngờ: "Anh đang hỏi em... chuyện ở phương diện kia đó hả?" Khi nói, hai tay cậu áp lại với nhau, còn vỗ tượng trưng hai cái, nhẹ đến mức hầu như không nghe thấy tiếng.
Thịnh Tinh Hà trái lại còn hào phóng gật đầu.
Hạ Kỳ Niên dù có giả bộ trâu bò thế nào thì cùng lắm cũng chỉ là một tên nhóc mới hơn hai mươi tuổi, vừa liên tưởng đến chuyện phương diện kia là máu liền có chút nóng lên.
Khóe miệng cậu chậm rãi nhếch lên một độ cong vi diệu, lại đột nhiên cúi đầu xuống lấy hai tay che toàn bộ khuôn mặt, còn liên tục cười khằng khặc cả nửa ngày mới nhíu mày nói nhỏ: "Không ngờ anh đã nghĩ xa như vậy rồi."
Thịnh Tinh Hà: "......"
Cảm giác này giống như đến nhà bạn làm khách, cũng đã ngồi vào bàn cả rồi nhưng lại phát hiện đối phương căn bản không chuẩn bị mời mình ở lại ăn cơm.
Lúng túng đến nỗi ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Vành tai Thịnh Tinh Hà từ từ đỏ thấu.
Hạ Kỳ Niên vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, vẻ mặt nghiêm cẩn phân tích: "Em cảm thấy chuyện này hẳn là em chủ động một chút, dù sao cũng là em theo đuổi anh mà, hơn nữa em còn cao hơn anh, to khoẻ hơn anh, không phải em làm chồng thì càng hợp lý hơn chút sao?"
Thịnh Tinh Hà "Hừ!" một tiếng: "Dựa vào đâu mà cao thì chính là chồng chứ, em có kinh nghiệm à?"
Hạ Kỳ Niên hỏi vặn lại: "Vậy anh có không?"
"..." Thịnh Tinh Hà thở hổn hển nói: "Sao em không dựa theo thành tích mà phân đi, PB của anh là 2m28, em mới có 2m25 hà."
"Tính theo PB thì không công bằng!" Hạ Kỳ Niên gân cổ lên. "Anh đã nhảy mười lăm năm rồi, em mới là năm thứ ba thôi!"
"Vậy tính theo chiều cao thì công bằng sao?" Thịnh Tinh Hà bĩu môi. "Huống hồ gì anh còn lớn hơn em nhiều như vậy nữa."
"Làm gì có!" Hạ Kỳ Niên rất không phục.
Thịnh Tinh Hà gầm ghè: "Anh nói tuổi tác!"
"Ồ." Cái này thì đúng.
Chuyện này tranh luận cả nửa ngày cũng không có kết quả, Thịnh Tinh Hà chợt nảy ra một ý, vỗ tay cái bốp nói: "Như vậy đi, ai vượt mốc 2m30 trước thì nắm quyền chủ động thì sao?"
Thế này cũng giống như học sinh trung học thích so bì thành tích, còn người đi làm thì so bì hiệu suất vậy.
Không hổ là Thịnh Tinh Hà, ngay cả yêu đương mà cũng tích cực như vậy.
Hạ Kỳ Niên rất nghiêm túc suy nghĩ.
Thịnh Tinh Hà nhéo nhéo đầu ngón tay cậu, cười nói: "Thế nào hả ông chồng nhỏ, có dám khiêu chiến một chút hay không?"
Hạ Kỳ Niên bị xưng hô mới mẻ này làm cho bảy nghiêng tám ngã, đầu óc nóng lên, vỗ đùi quát: "Cái này có gì mà không dám! Không phải chỉ là 2m30 thôi sao? Nhưng mà phải vượt qua độ cao này trên sân đấu mới tính."
Khóe miệng Thịnh Tinh Hà hiện lên nụ cười vừa tự tin vừa giảo hoạt: "Được rồi, vậy thì cứ quyết định như vậy đi, không thể đổi ý."
Nói xong còn cực kì chủ động kéo ngón tay út của Hạ Kỳ Niên qua móc nghéo.
Giao kèo cứ như vậy mà được định ra.
Hạ Kỳ Niên lắc lư đi vào phòng tắm rửa mặt, đầu óc nguội xuống rồi mới ý thức được đây hoàn toàn là phương pháp kích tướng.
Một người còn kém 2cm, một người kém tận 5cm, điểm xuất phát không bằng nhau, huống hồ chi lúc trước Thịnh Tinh Hà cũng đã nhảy qua mốc 2m30 rồi, điều này đối với cậu mà nói thì căn bản một chút cũng không công bằng!
Sớm biết đã đặt ra hai mục tiêu, Thịnh Tinh Hà đột phá 2m30 còn cậu đột phá 2m28, như vậy thì tốt biết mấy?
Bốc đồng! Vẫn còn quá bốc đồng!
Một người gãi tai gãi má, một người vui vẻ tự đắc.
Lúc Thịnh Tinh Hà nằm xuống không cẩn thận đè lên điện thoại di động của Hạ Kỳ Niên, phát hiện ra màn hình khoá đã đổi thành ảnh chụp không biết lấy ở đâu ra.
"Hạ Kỳ Niên, hình nền điện thoại di động của em lấy ở đâu ra?" Thịnh Tinh Hà đứng ở cửa phòng tắm hô.
"Anh cũng muốn hả?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
Thịnh Tinh Hà: "Mau đổi đi, để bạn cùng lớp của em nhìn thấy thì sao được?"
Hạ Kỳ Niên co chân rụt xuống đáy bồn tắm: "Nếu anh có thể đoán được mật khẩu thì tự đổi đi."
Mật khẩu gồm sáu chữ số.
Đầu tiên Thịnh Tinh Hà thử sinh nhật Hạ Kỳ Niên trước, không thành công, lại thử của mình.
Mở.
So easy.
Trong album ảnh của Hạ Kỳ Niên còn chia thành mấy album ảnh khác nữa, học tập, quảng bá thương hiệu, hàng ngày, cái cuối có tên là nai con đụng đụng.
Thịnh Tinh Hà nhịn không được mà phì cười.
Thật khó tượng tượng nổi một vận động viên cao gần 2m mà trong nội tâm lại giấu một trái tim thiếu nữ sục sôi như vậy.
Không có gì bất ngờ, bên trong tất cả đều là ảnh chụp chung và chụp lén với một đoạn video mà có làm thế nào Hạ Kỳ Niên cũng không chịu thừa nhận đã quay lén.
Ánh mặt trời lúc sáng sớm còn rất nhạt, anh ngồi trên thảm phòng khách nhặt hạt hạch đào cho Hạ Kỳ Niên, nếu như nhớ không lầm thì lúc ấy hẳn là đang nấu bữa sáng cho cậu.
Có một thời gian bữa sáng của họ là trộn quả hạch với yến mạch và sữa chua.
Tất cả các bức ảnh đều được ghi kèm thời gian và địa điểm, quá khứ được tái hiện lại trong tâm trí như một bộ phim.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, trái tim nong nóng, cũng thật sự cảm nhận được mức độ để ý của Hạ Kỳ Niên đối với anh đến cỡ nào.
Cuối cùng anh thoát album ảnh, đặt điện thoại lại trên bàn cạnh giường.
Có đổi cũng vô dụng, phỏng chừng Hạ Kỳ Niên vẫn sẽ lén đổi lại khi anh không chú ý.
Đến lúc giấu không được nữa thì cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
Hạ Kỳ Niên dành mười phút tắm rửa, thơm ngào ngạt trở lại phòng, lần đầu tiên Thịnh Tinh Hà chủ động vén chăn lên nghênh đón cậu, hơn nữa còn câu ngón tay trỏ lên ngoắc ngoắc. "Lại đây anh hôn một cái nào."
Hạ Kỳ Niên phóng qua ngay, nửa người nằm ngang trên giường, muốn một nụ hôn nhẹ nhưng cảm thấy không đủ nên lại dính lên, đem môi người ta gặm cho sưng lên mới chịu.
Cánh môi tách ra, Thịnh Tinh Hà thoáng nhìn thấy trên tay cậu có một sợi dây thừng giống của mình y như đúc.
Anh giơ tay lên nhìn cổ tay mình, xác định sợi dây thừng vẫn còn.
"Cái này vốn là một đôi à?" Thịnh Tinh Hà có chút ngoài ý muốn.
Nhìn kỹ lại thì màu hạt châu vẫn có chút khác, hạt châu trên tay mình giống như bầu trời đầy sao, hạt của Hạ Kỳ Niên lại giống như biển cả.
"Đúng vậy, em mua một lượt hồi Tết đó, nhưng mà khi ấy sợ anh để ý nên không dám đeo, thế là vẫn cất đấy." Hạ Kỳ Niên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu anh sợ bị người khác nhìn thấy thì em sẽ không đeo nữa."
"Không sao, em cứ đeo đi, đây cũng không phải cái gì cần đề phòng, ai mà không mua được." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên cười ha ha, đưa tay đan mười ngón vào nhau với anh, siết chặt.
Thịnh Tinh Hà đã có thể đoán ra cậu muốn làm gì, chủ động đưa điện thoại di động qua.
Màu da của hai người thường ngày nhìn không có gì khác nhưng khi đặt cạnh nhau thì vẫn có chút hơn kém.
"Anh vậy mà lại không trắng bằng em." Thịnh Tinh Hà có chút kinh ngạc.
"Muốn chuyển trắng thì uống nhiều sữa vào." Hạ Kỳ Niên nói.
Crack.
Hình ảnh dừng lại.
Giống như một nghi lễ nào đó, trịnh trọng giao mình và cả tương lai cho đối phương.
Thịnh Tinh Hà có chút mệt mỏi rúc vào trong chăn, bàn chân nhoáng cái liền đạp trúng mép giường, anh đành phải dịch lên trên một chút, kết quả đỉnh đầu lại đụng phải ván giường thật dày.
Gỗ thật, đụng vào vang lên một tiếng "Bang!"
Còn không đợi anh có phản ứng gì, một bàn tay từ bên cạnh đã vương tới xoa xoa. "Đêm nay anh bị em hôn cho choáng váng luôn rồi sao?"
Thịnh Tinh Hà bĩu môi: "Cái giường này của em sao lại ngắn như vậy, chân anh cũng không duỗi thẳng ra được."
"Cái giường này là em mua từ khi còn học trung học lận, lúc đó em còn chưa cao như vậy." Hạ Kỳ Niên đặt hai chân lên người anh. "Bình thường em đều ngủ nghiêng như vầy nè."
"......"
Cuối cùng Thịnh Tinh Hà cũng xoay qua một góc độ, dùng tư thế nghiêng nghiêng nằm xuống, Hạ Kỳ Niên không chút do dự từ sau lưng ôm lấy anh, thân thể dán chặt vào nhau.
Hạ Kỳ Niên mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton, vải hơi mỏng, chất vải mềm mại, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua vải truyền sang, rất ấm áp.
Cảnh tượng này khiến Thịnh Tinh Hà nhớ lại giấc mơ mà mình đã từng thấy lúc trước.
Hô hấp của Hạ Kỳ Niên phả vào gáy anh, vừa ấm áp vừa tê dại, còn có chút ngứa ngáy.
Một lát sau, anh thật sự nhịn không được, thân thể hơi cong về phía trước một chút, cái đầu ở phía sau cũng bám riết theo, dán vào gáy anh mà hô hấp.
Anh hình như còn nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Kỳ Niên.
Anh lại cong về phía trước, Hạ Kỳ Niên vẫn nhích theo.
"Anh cứ trốn em mãi làm gì?"
"Ngứa quá..." Thịnh Tinh Hà xoay người, nằm đối diện với trần nhà, thân thể bị tay chân Hạ Kỳ Niên quấn chặt lấy. "Em để hơi thở của mình cách xa anh ra một chút đi, ngứa quá."
"Em không." Hạ Kỳ Niên đặt đầu lên cổ anh hôn hôn, cảm thấy mỹ mãn mà kề sát vào bên tai anh hít thở. "Em còn nghĩ cả đời đều ôm anh ngủ như vậy."
Thịnh Tinh Hà rất bội phục Hạ Kỳ Niên, loại lời này có kề dao lên cổ anh cũng chưa chắc có thể nói ra miệng được.
Nổi da gà hết cả người.
"Buồn nôn quá, để anh xem tới mùa hè rồi em còn muốn ôm như vậy nữa không."
"Mùa hè có thể bật điều hòa mà." Hạ Kỳ Niên mới chợt phản ứng lại. "Có phải anh rất hy vọng được em ôm không?"
"Rắm ấy."
Hạ Kỳ Niên cười ha ha, ôm càng chặt hơn.
Cứ gắng gượng tán gẫu như vậy một hồi, Thịnh Tinh Hà cảm thấy bắp chân mình hơi tê dại, chân Hạ Kỳ Niên vừa dài vừa nặng vẫn luôn quấn lấy chân anh, không động đậy được.
Anh hết sức gian nan nghiêng người ôm lấy Hạ Kỳ Niên, hiến ra một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Hai người dùng tư thế mặt đối mặt chăm chú nhìn nhau vài giây, Hạ Kỳ Niên mới không có ý tốt cười cười. "Em một chút cũng không ngủ được thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì ủ cảm giác buồn ngủ trở lại." Thịnh Tinh Hà nói.
"Bằng không thì anh ủ lại với em đi..." Nụ hôn của Hạ Kỳ Niên rơi vào mi tâm của anh. "Vận động vừa phải có thể giúp ngủ ngon đó."
Tai Thịnh Tinh Hà sung huyết phiếm hồng, bởi vì làn da hơi trắng nên biểu hiện thẹn thùng này thấy đặc biệt rõ.
Điều này khiến tâm lý Hạ Kỳ Niên bị kích thích cực lớn, những nụ hôn dày đặc như mưa lại tấn công tới, từ sống mũi hôn đến tận xương quai xanh.
Áo bị vén lên cao, Thịnh Tinh Hà khẩn trương đến mức toàn bộ sống lưng đều căng cứng.
Đầu ngón tay nóng hổi chạm vào làn da của anh, anh thậm chí còn có thể cảm giác được vết chai mỏng ở gốc ngón tay của Hạ Kỳ Niên.
Ngực nóng lên, cánh tay khoác lên lưng Hạ Kỳ Niên, sau đó lại siết chặt một chút, anh sờ được hai mảnh xương bả vai hơi nhô lên, theo động tác của cánh tay mà có thay đổi nhỏ.
Khi hơi thở ấm áp đến gần bụng, anh có chút khó chịu.
Bàn tay Hạ Kỳ Niên không ngừng di chuyển xuống, xúc cảm xa lạ khiến đại não anh thiếu oxy, ngực lại có một ngọn lửa tà thiêu đốt hừng hực.
Thịnh Tinh Hà ngày thường cũng coi như cấm dục, có đôi khi bận rộn thì cả tuần cũng không làm được một lần, điều này dẫn đến tốc độ phát tiết của anh có chút nhanh...
Trong phòng tràn ra một mùi vị nhàn nhạt mà tình sắc.
Hạ Kỳ Niên đội một mái tóc đen lộn xộn chui từ trong chăn ra, hormone nam tính nồng đậm của Thịnh Tinh Hà đều đang dính trên mặt cậu.
"Anh à, tốc độ này của anh có phải hơi..."
"Ngậm miệng lại!" Thịnh Tinh Hà lập tức cắt ngang lời cậu, đưa tay rút khăn giấy trên tủ đầu giường ấn lên trán Hạ Kỳ Niên.
Mặt đỏ như ớt.
Sau đó sự thật đã chứng minh, Hạ Kỳ Niên quả thật lâu hơn anh một chút, nhưng ai biết có phải do vừa rồi lúc tắm đã phát tiết một lần rồi hay không?
Đương nhiên, chuyện này Hạ Kỳ Niên sống chết gì cũng không thừa nhận.
"Mười phút? Anh nghĩ có khả năng đó không? Màn dạo đầu còn chưa kịp hoàn thành nữa là."
"Em tự lái máy bay mà còn muốn màn dạo đầu gì nữa."
"Bằng không thì lại một lần nữa đi, chúng ta so nè."
"Cút!" Thịnh Tinh Hà ở trong chăn sờ soạng, cong người mặc quần lót của mình. "Lại lần nữa thì đêm nay còn ngủ nữa không, có điều chuyện em bắn bậy này còn chưa xong đâu, lần sau em cũng phải nuốt xuống cho anh."
"Chuyện này em có thể khống chế được sao?" Hạ Kỳ Niên cảm thấy rất oan uổng.
"Bớt bớt đi, mẹ nó em chính là cố ý thì có." Thịnh Tinh Hà vọt vào phòng tắm súc miệng rồi lại nhanh chóng chui vào chăn.
Toàn thân Hạ Kỳ Niên đều trần trụi, giang hai tay ra ôm anh, chóp mũi kề sát vào bên môi anh ngửi ngửi. "Để em ngửi xem còn mùi vị không nào."
Thịnh Tinh Hà há miệng.
Hạ Kỳ Niên nhéo cằm anh cười. "Rất thơm à."
"Không biết xấu hổ." Thịnh Tinh Hà mắng xong, giống như phát tiết mà cắn lên vai Hạ Kỳ Niên một cái.
...
Tập thể dục vừa phải quả nhiên có thể giúp ích cho giấc ngủ, đêm đó Thịnh Tinh Hà nằm mơ một giấc ngọt ngào.
Anh mơ thấy mình nhảy được đến 2m31, trên màn ảnh của sân đấu cập nhật PB của mình, còn giành được một tấm huy chương vàng lấp lánh, cả lồng ngực đều nóng bỏng.
Nửa đầu của giấc mơ này là về sự nghiệp, nửa sau thì về tình yêu.
Đại khái là bởi vì buổi tối được tỏ tình nên anh mơ thấy mình và Hạ Kỳ Niên ở bên nhau, trong nhà nuôi một con Samoyed và hai con mèo, một đen một hoa, nhưng về chuyện đã giao hẹn rằng nhảy qua 2m30 là có thể ân ái thì Hạ Kỳ Niên chối biến không thừa nhận, hai người cãi nhau ở trong mộng.
Rèm cửa che nắng màu xám xanh bị người nhẹ nhàng kéo ra, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong phòng soi rõ hàng tỷ hạt bụi đang nhẹ nhàng bay múa trong ánh nắng ban mai.
Hạ Kỳ Niên nằm xuống bên cạnh Thịnh Tinh Hà, một tay chống má nhìn anh, đầu ngón tay phác họa trên mặt anh, khóe miệng Thịnh Tinh Hà còn đang tràn ngập ý cười rất rõ ràng, giống như đang có một giấc mơ đẹp nào đó.
Thịnh Tinh Hà bị chọc cho rất ngứa ngáy, ý thức dần dần tỉnh lại, giấc mộng của anh chỉ thấy được một nửa nên khi tỉnh khỏi giấc ngủ thì có chút căm tức. Anh cau mày, hận không thể chui trở vào trong mộng lần nữa, nhưng thử một hồi lâu cũng không thành công.
Đợi anh mở mắt ra đã đối diện ngay với đôi mắt phượng linh động của Hạ Kỳ Niên, mớ ký ức hỗn loạn tối hôm qua đều rót hết lại vào đại não, anh lại cảm thấy hiện thực còn tốt đẹp hơn (mơ) một chút.
"Mấy giờ rồi?" Bởi vì mới tỉnh giấc nên lúc anh nói chuyện còn mang theo âm mũi nồng đậm, ngữ điệu cũng mềm hơn bình thường vài phần.
"Sắp chín giờ rồi." Ngón tay Hạ Kỳ Niên xuyên qua mái tóc anh mà xoa xoa vài cái. "Giấc ngủ này của anh cũng đủ lâu nha, em đi chạy bộ xong cũng trở về luôn rồi nè. Mơ gì đẹp mà cười mãi vậy?"
"Mơ thấy anh nhảy qua mốc 2m31 rồi." Thịnh Tinh Hà nhịn không được mà chia sẻ giấc mơ đẹp kia. "Còn thấy hai chúng ta nuôi một con chó với hai con mèo, chúng đặc biệt dính người còn thích nhảy lên bàn cơm nữa, anh có đuổi cũng không chịu xuống."
Hạ Kỳ Niên mỉm cười: "Vậy à, chó là giống gì, còn mèo là giống gì thế?"
"Chỉ là mèo hoang nhặt từ bên ngoải về thôi, bị em nuôi thành mập muốn chết. Chó là Samoyed, cũng rất mập. Tới giờ anh cũng chưa từng thấy con nào mập như vậy, cái bụng tròn y như quả bóng bay ấy." Thịnh Tinh Hà làm động tác so sánh rất khoa trương, giọng điệu cũng có chút oán giận nhưng khoé miệng vẫn luôn cong cong.
Hạ Kỳ Niên cười ha ha: "Vậy con chó ấy là cái hay đực, biết đâu là do nó đang mang thai bảo bối thì sao?"
Thịnh Tinh Hà nói: "Quên rồi, anh không thấy, anh chỉ nhớ nó cực kì mập mà thôi, anh còn đang suy nghĩ có khi nào tới chừng anh giải nghệ rồi cũng sẽ ưỡn một cái bựng bia bự hay không, những đồng đội đã nghỉ hưu trước kia của anh đều mập lên cả, thật đáng sợ."
"Em thì chắc chắn thuộc loại hình như Beckham, càng già càng có mùi vị."
Thịnh Tinh Hà cũng cười: "Mùi gì, sữa sao?"
Đuôi lông mày Hạ Kỳ Niên hơi nhướng lên: "Có phải anh lại muốn uống sữa không?"
Thịnh Tinh Hà nghĩ tới chuyện tối hôm qua, giơ cánh tay lên che mặt: "Em thật biến thái."
"Em đang nói tới sữa Vượng Tử mà." Hạ Kỳ Niên như một chó dữ vồ mồi bổ nhào qua nằm sấp trên người anh, dùng cả tay lẫn chân trói cả ngưởi lại, kề sát vào tai anh nhẹ giọng nói: "Người như thế nào thì sẽ nghĩ đến chuyện như thế đó à nha."
Thịnh Tinh Hà không nói nổi lời gì, phát điên: "Ai! Anh khó chịu quá."
Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời gay gắt nhuộm làn da người thành màu kem nhạt, từ góc độ của Hạ Kỳ Niên nhìn qua có thể thấy rõ những sợi lông tơ tinh mịn trên mặt Thịnh Tinh Hà, tai hơi phiếm hồng, ánh mắt lấp lánh.
Cậu chu môi hôn môi Thịnh Tinh Hà. "Em mới ra ngoài mua ít bánh rán, có ăn vụng một cái rồi, anh có thể nếm ra mùi vị gì không?"
Thịnh Tinh Hà cười nói: "Mùi sữa."
Hạ Kỳ Niên ngửa đầu cười to: "Bây giờ trong đầu anh có phải chỉ còn mỗi mùi vị này thôi không?"
Thịnh Tinh Hà cách tấm chăn thụi vào bụng cậu. "Mau lên, anh muốn rời giường ăn bánh rán."
Hạ Kỳ Niên cười nói: "Vậy anh gọi một tiếng dễ nghe đi, không gọi thì em sẽ không xuống đâu."
Thịnh Tinh Hà có ý đồ muốn dùng chân đẩy cậu nhưng đều vô ích, cánh tay sau lưng càng siết càng chặt, anh nằm ở phía dưới căn bản không có chỗ phát lực.
"Nhanh lên." Hạ Kỳ Niên tràn đầy chờ mong thúc giục.
"Gọi là gì?" Thịnh Tinh Hà nhớ lại từ khi mình quen biết Hạ Kỳ Niên đến bây giờ hình như đều chỉ gọi tên đầy đủ của cậu chứ chưa từng đặt biệt danh gì, đầu óc bỗng nhiên có ánh sáng loé lên: "Niêm Niêm?"
"Cái này tất cả mọi người đều gọi rồi." Hạ Kỳ Niên nói.
Thịnh Tinh Hà: "Bọn họ gọi là Niên của niên phân (niên đại), anh đây gọi là Niêm trong niêm nhân (dính người) mà."
Thừa dịp Hạ Kỳ Niên ngây người, Thịnh Tinh Hà ngửa đầu hôn cậu một cái: "Có thể mở khóa được chưa? Niêm Niêm?"
Hạ Kỳ Niên buông tay ra rồi nhưng vẫn bám theo Thịnh Tinh Hà vào phòng tắm.
"Anh, anh muốn uống bột gạo không?"
Thịnh Tinh Hà ngậm bàn chải đánh răng, miệng mồm không rõ hỏi: "Bột gạo gì?"
"Sữa bột gạo, còn thả vào thêm chút hoa quả và đường phèn nữa."
Thịnh Tinh Hà nheo mắt lại, vẻ mặt vi diệu: "Vậy rồi còn uống được sao, lộn xộn vậy."
Hạ Kỳ Niên thề son thề sắt: "Tuyệt đối là món ngon lành mạnh mà còn rất ngon nữa, lần trước em làm rồi."
"Vậy được rồi, em làm nếm thử xem, uống không được thì em uống nhé."Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên búng tay tách một cái: "Được luôn."
Thịnh Tinh Hà vừa mới súc miệng xong đã nghe thấy âm thanh rồ rồ dưới lầu, tiếng động của máy xay cực kì xuyên thấu truyền thẳng lên lầu.
Con người ta vẫn rất khác nhau.
Khi bằng tuổi Hạ Kỳ Niên, anh rất ít tiếp xúc với những thứ đồ đạc sinh hoạt này, nếu không phải ăn ở căng tin thì cũng là nấu mì tôm, ăn cái gì cũng chỉ cần lấp đầy bụng là được, cơ bản sẽ không chú ý này chú ý nọ. Lúc nghèo nhất còn ăn mì gói gần nửa tháng cũng không cảm thấy gì.
Vào thời gian đó, hầu hết các bạn cùng lớp cũng đều giống như anh.
Nhưng Hạ Kỳ Niên lại là một người đặc biệt biết sống, ăn, mặc, ở, đi lại đều thích tìm tòi nghiên cứu. Cũng không phải nói cậu mua đồ đắt tiền bao nhiêu mà là sống tương đối tinh tế, việc gì cũng đều thích tự mình làm, giống như một đứa bé vậy, luôn cảm thấy hứng thú với tất cả mọi thứ mình chưa từng tiếp xúc.
Đây có lẽ là thói quen đã được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ.
Dùng một câu để mô tả thì là tự làm khổ mình quá, nhưng thường thì những người như vậy sẽ có thái độ rất lạc quan đối với cuộc sống.
Thịnh Tinh Hà vẫn luôn rất hâm mộ cậu.
Một lát sau, thanh âm máy xay ngừng lại, Thịnh Tinh Hà cũng vừa lúc cạo râu xong, anh rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu.
Hạ Kỳ Niên đang rửa sạch máy xay, quay lại nói: "Em chỉ bỏ có chút đường phèn vào sữa bột gạo thôi, nếu anh thấy không đủ ngọt thì có thể thêm đường cát trắng nha."
Màu của bột gạo giống như màu kẹo sữa thỏ trắng vậy, anh bưng chén nhỏ lên ngửi ngửi, có mùi sữa nhàn nhạt, vừa mịn vừa đậm đặc, nếu không ngửi thấy mùi sẽ tưởng lầm là sữa chua.
"Có hơi nóng đó, anh thổi một chút rồi hãy uống." Hạ Kỳ Niên nhắc.
Thịnh Tinh Hà múc một muỗng đưa lên gần môi thổi thổi hai cái rồi mới cho vào miệng, mùi vị thật khiến người ta phải bất ngờ.
Mùi của gạo đã bị bao phủ bởi sữa và đường phèn, cơ bản thì chỉ có hương vị ngọt ngào của sữa mà thôi.
"Hương vị cũng không tệ lắm, tay nghề này của em có thể mở quán bán đồ ăn sáng được rồi đó." Thịnh Tinh Hà nhịn không được mà khen ngợi.
Hạ Kỳ Niên nhếch miệng: "Vậy chờ đến khi anh về hưu rồi thì có đồng ý mở nó với em không?"
Thịnh Tinh Hà mím môi nở nụ cười: "Được rồi, anh có thể giúp em xay gạo."
Hạ Kỳ Niên ngồi vào bàn ăn. "Tên em cũng đã nghĩ rồi, gọi là "Quán ăn sáng Kỳ Khai Đắc Thắng", anh thấy sao? Nghe may mắn lắm đúng không! Em cảm thấy cái tên tự đặt này hay ghê đó, đặc biệt có duyên, anh nói xem có phải không?"
"Đúng là đặc biệt có duyên." Thịnh Tinh Hà nói. "Vậy sao không gọi là "Quán ăn sáng Hữu Duyên" luôn đi?"
Hạ Kỳ Niên đập bàn: "Ngại ghê nha, anh thật sự là quê muốn chết!"
*Bột sữa gạo: Chính là sữa gạo bên mình, xay gạo ra rồi bắc lên bếp thêm đường nếu thích, khuấy đến khi đặc lại theo ý muốn.
_ Hết chương 47 _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.