Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Thịnh Tinh Hà đã nhìn lại hết tất cả những gì mình đã từng trải qua trong những năm luyện nhảy cao.
Lần đầu tiên chạm vào gậy; lần đầu tiên nhảy lên; lần đầu tiên vượt qua thanh ngang; lần đầu tiên giành giải thưởng; lần đầu tiên làm hộ chiếu; lần đầu tiên ra nước ngoài thi đấu; lần đầu tiên thay đồng phục đội tuyển quốc gia; lần đầu tiên nhận được hoa từ người hâm mộ...
Vô số lần đầu tiên tạo thành một khung hình màu sắc tươi sáng, giống như một cảnh quay trong phim điện ảnh xẹt qua vô cùng lưu loát và rõ ràng trong đầu anh.
Khi người ta thất vọng, sẽ luôn oán giận mệnh trời khó trái, mà ngay tại thời khắc thực sự quyết định buông bỏ thì nghĩ đến chính là đã từng ôm lấy hào quang.
Anh thật sự không biết có nên đi về phía trước nữa hay không.
Hạ Kỳ Niên ngồi xuống mép giường, một tay vòng quanh lưng anh, một tay xoa gáy anh.
Tóc Thịnh Tinh Hà mềm mại lại khô ráo, khi vuốt lên cảm giác có hơi giống lông của một chú chó lớn, cậu dựa sát lại gần hôn lên trán anh: "Sẽ không có gì đâu anh, vết thương ở chân rồi sẽ tốt lên."
Thịnh Tinh Hà nhắm hai mắt lại tựa vào ngực Hạ Kỳ Niên, chung quanh rất yên tĩnh, cách một lớp áo thể thao mỏng, anh cảm giác được hô hấp và nhịp tim của Hạ Kỳ Niên.
Không biết qua bao lâu, đã không còn nước mắt có thể rơi xuống nữa nhưng mũi vẫn chua xót, mắt cũng có chút căng trướng.
Hạ Kỳ Niên rút ra vài tờ khăn giấy đặt trên mi mắt của anh: "Anh đã rất rất ưu tú rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung."
Thịnh Tinh Hà có chút nghẹn ngào: "Anh thật sự không khống chế được đầu óc của mình, anh cũng muốn mong có chút chuyện tốt sẽ xảy ra, nhưng thực tế chính là tàn nhẫn như vậy đấy."
"Anh đừng đặt hết tâm trí vào mỗi chuyện này, như vậy áp lực sẽ rất lớn." Hạ Kỳ Niên hơi cong ngón trỏ nâng cằm anh lên, tiếp theo lại dùng hai tay ôm lấy mặt anh, lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.
"Anh không có biện pháp nào cả." Thịnh Tinh Hà chớp chớp mắt, lông mi ướt át nhìn càng thêm đáng thương, thanh âm cũng tủi hơn bình thường. Truyện Ngôn Tình
"Nếu thật sự không vui thì nghỉ ngơi một trận đi." Hạ Kỳ Niên nhéo nhéo hai má anh. "Làm một ít việc mà anh vẫn muốn làm nhưng không có thời gian để làm thì sao?"
Làm việc vẫn muốn làm nhưng không có thời gian để làm.
Bây giờ Thịnh Tinh Hà hồi tưởng lại mới đột nhiên ý thức được trong hơn mười năm qua, mình vậy mà không có sở thích gì khác.
Ăn, dùng, nghĩ đều có liên quan chặt chẽ đến nhảy cao, ngay cả chọn đối tượng cũng chọn là vận động viên nhảy cao.
Hạ Kỳ Niên đợi nửa ngày cũng không nhận được đáp án nên chủ động đề nghị: "Muốn đi xem phim không? Hình như hai chúng ta vẫn còn chưa có chính thức hẹn hò đâu, anh có muốn hẹn hò với em không?"
Thịnh Tinh Hà gật gật đầu, đây quả thật là chuyện vẫn muốn làm nhưng lại không có thời gian, nhưng rất nhanh, phản xạ nghề nghiệp của anh lại xuất hiện.
"Hiện tại không được, em sẽ thi đấu ngay rồi, chờ em thi xong chúng ta lại..."
"Không đợi!" Hạ Kỳ Niên vỗ vai anh một cái. "Chúng ta đi hẹn hò ngay bây giờ!"
"A?" Thịnh Tinh Hà sửng sốt.
"A cái gì, đi thôi! Hẹn hò đi!" Hạ Kỳ Niên vừa nài ép vừa lôi kéo, kéo người từ trên giường xuống, sau đó đưa nạng qua. "Có điều trước khi hẹn hò chúng ta phải đến căng tin ăn một bữa cơm đã."
"Hẹn hò ở đâu?" Vẻ mặt Thịnh Tinh Hà mờ mịt.
"Lát nữa rồi nói sau, em sắp đói chết rồi đây này!"
Hạ Kỳ Niên kéo Thịnh Tinh Hà đến căng tin ăn cho no, sau đó mới hỏi Lâm Kiến Châu, nói muốn xin nghỉ.
Sau khi Hạ Kỳ Niên đến đội tuyển quốc gia thì vẫn luôn tích cực tham gia huấn luyện, thường xuyên là người kết thúc công việc muộn nhất, hiếm khi mới nói muốn xin nghỉ, Lâm Kiến Châu có chút không ngờ tới: "Đi làm cái gì?"
Hạ Kỳ Niên muốn ở bên Thịnh Tinh Hà nhiều hơn nên tạm thời nói dối, nói là bà nội ra đi mãi mãi rồi, cảm xúc của cậu vô cùng dồi dào, diễn xuất giống y như thật, Lâm Kiến Châu còn phải thương cảm thay cậu.
"Vậy em hãy nén bị thương, thuận theo tự nhiên, bà nội em chỉ là đoàn tụ với ông nội em ở một thế giới khác mà thôi.
Hạ Kỳ Niên hít hít mũi: "Ừm, em cũng cảm thấy như vậy."
Thịnh Tinh Hà câm lặng, người này mà đi làm diễn viên nói không chừng có thể tranh được giải Oscar lắm à.
Vừa ra khỏi căng tin, Thịnh Tinh Hà liền nhịn không được hỏi: "Bà nội em đi khi nào vậy?"
Hạ Kỳ Niên: "Khi em còn học tiểu học lận."
"Bà ấy nếu biết em lấy bà ra làm cái cớ để đi cùng anh, sau này qua bên kia gặp mặt rồi có thể giận anh hay không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Hạ Kỳ Niên: "Bà muốn tức giận thì cũng là tức giận với em mà."
"Vậy chúng ta sẽ hẹn hò ở đâu?" Thịnh Tinh Hà lại hỏi.
Đi đâu thì tốt đây, trong lòng Hạ Kỳ Niên cũng rất sầu, nhưng khi cậu biết người không vui, bước đầu tiên chính là muốn đưa anh ra khỏi cái nơi không vui kia.
Thịnh Tinh Hà bây giờ không thể nhảy cao, không thể nhìn thấy nhất chính là người khác luyện nhảy cao, bằng không sẽ luôn liên tưởng đến thương bệnh của mình.
Lặp đi lặp lại cái vòng ấy, càng nghĩ càng buồn bực.
Hạ Kỳ Niên bắt xe, không báo đích đến mà để cho tài xế lái chậm một chút, đi vòng quanh ở nơi đông người.
"Em tiền nhiều quá, đốt tiền đến điên luôn đúng không?" Thịnh Tinh Hà tựa vào ghế sau, vẻ mặt thản nhiên.
Hạ Kỳ Niên không nói gì, chỉ lặng yên không một tiếng động nắm lấy tay anh, tay Thịnh Tinh Hà vừa mới rửa, vẫn còn tỏa ra chút lạnh lẽo.
Thật ra đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ xác nhận quan hệ mà tay trong tay ở bên ngoài, cũng có chút khẩn trương.
Dần dần, cảm giác mát mẻ đã trở nên ấm áp.
Hạ Kỳ Niên nghiêng người, dán vào bên tai Thịnh Tinh Hà nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lòng bàn tay anh có phải đổ mồ hôi rồi không?"
Thịnh Tinh Hà chết cũng không thừa nhận: "Em mới đổ mồ hôi ấy." Nói xong liền muốn rút tay ra nhưng Hạ Kỳ Niên nắm càng chặt hơn.
Ánh đèn neon rực rỡ lung linh trên đường phố chiếu vào trong xe, mọi thứ trong xe lúc sáng lúc tối.
Thịnh Tinh Hà vô cùng nể mặt, tựa vào vai Hạ Kỳ Niên, bầu không khí vừa tốt đẹp vừa lãng mạn.
Chỉ có điều, sự lãng mạn hiếm hoi này lại bị phá vỡ khi con số trên màn hình tính giá tiền nhảy lên 65.
Hạ Kỳ Niên mở to hai mắt, kinh hoảng kêu lên: "Ôi, bác tài, dừng lại một chút, wechat của tôi chỉ còn có 60!"
Tài xế: "Ôi chao, sao cậu không nói sớm? Không có đậu xe ở đây được đâu, toàn là camera không đó!"
"Tôi cũng chỉ có 60, nếu không thì anh lại lui về một chút?" Hạ Kỳ Niên bám vào ghế sau xe nói.
Người lái xe gầm gừ: "Cậu đang đùa đó à!?"
Cuối cùng, hai người đàn ông đã bị bỏ lại trên một con phố xa lạ.
Thịnh Tinh Hà ăn một mồm đầy khói xe, chống nạng nhảy lên vỉa hè, gió lạnh ban đêm thổi qua vèo vèo.
"Đây là hẹn hò mà em nói đó hả?"
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng mà."
Hạ Kỳ Niên nhìn quanh bốn phía, có cửa hàng tiện lợi cũng có đủ loại cửa hàng quần áo và quán ăn vặt, nơi này cách khu đô thị ồn ào chỉ có một khu dân cư, nhưng quả thật là cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.
Nơi này rất yên tĩnh, đèn đường trên đỉnh đầu toả ra quầng sáng màu vàng ấm áp.
Có cửa hàng thủ công mỹ nghệ bày bàn ghế làm từ mây, một con mèo vàng béo múp cuộn mình ngủ trên ghế, có người đi qua cũng không mở mắt.
Thịnh Tinh Hà thử đưa tay sờ sờ gáy nó, con mèo vàng béo ấy lười biếng "mèo" một tiếng, nửa mở mắt nhìn người, sau đó nghiêng đầu một cái, rất hưởng thụ mà cọ cọ đầu vào ngón tay anh.
"Nó thật ngoan." Thịnh Tinh Hà nhịn không được gãi gãi cái đầu tròn của nó.
"Anh ngồi một chút đi, em đi mua chai nước." Hạ Kỳ Niên chuyển ghế đến bên cạnh anh.
Thịnh Tinh Hà cầm nạng trong tay, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Khi mọi người không ngừng chạy sẽ luôn cảm thấy không thể đuổi kịp mục tiêu của họ, luôn luôn muốn tạo ra một cái gì đó để nâng cao giá trị của bản thân, nhưng thỉnh thoảng bước chậm lại, lại phát hiện mọi thứ xung quanh vẫn sẽ hoạt động trật tự như thường.
Thế giới này nếu không có ai thì vẫn sẽ chuyển động.
Vậy mọi người rốt cuộc đang theo đuổi cái gì vậy?
Hạ Kỳ Niên chạy như bay tới từ bên kia đường, trong tay đang cầm hai chai nước trái cây.
Nước cam và nước đào mật ong, Thịnh Tinh Hà chọn trước.
Hạ Kỳ Niên niết nắp chai giữa lòng bàn tay lăn qua lăn lại: "Em biến ảo thuật cho anh xem nè."
Thịnh Tinh Hà vừa uống nước trái cây vừa nhìn chằm chằm ngón tay gầy của cậu.
Sau khi chà xát vài cái, Hạ Kỳ Niên đột nhiên nói: "Ai, anh đừng có theo dõi chặt quá, em biến không ra."
Thịnh Tinh Hà cười đến phun luôn cả nước trái cây ra: "Không nhìn chằm chằm thì còn gọi là biến ảo thuật gì nữa?"
"Lưu Khiêm còn cần phải nhờ vả nữa là." Hạ Kỳ Niên giơ tay chỉ về phía xa, "Anh xem chỗ đó! ——"
Thịnh Tinh Hà hết sức phối hợp nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, rắm gì cũng không có, vừa quay đầu lại, cái nắp chai trong lòng bàn tay Hạ Kỳ Niên đã biến thành một viên chocolate hình trái tim.
"Các thí nghiệm khoa học đã chỉ ra rằng khi mọi người ăn đồ ngọt, tâm trạng họ sẽ trở nên tốt hơn."
Ảo thuật thật sứt sẹo, nhưng Thịnh Tinh Hà vẫn cười.
Sau đó Hạ Kỳ Niên lại dùng Hoa Bái đặt hai vé xem phim, là bộ phim hành động hồi hộp mới phát hành, đánh giá rất cao, diễn viên chính đều là lớp anh chị hàng đầu Hồng Kông.
Nhưng đây không phải là trọng tâm, mà trọng tâm là rạp chiếu phim này có một loại ghế dành riêng cho các cặp vợ chồng.
Thịnh Tinh Hà đã tám trăm năm không vào rạp chiếu phim rồi, lần đầu tiên nhìn thấy loại sofa đôi này thì có chút ngoài ý muốn.
Họ chọn hàng ghế cuối cùng, phía sau là tường và máy chiếu.
Bầu không khí lại trở nên lãng mạn.
"Bây giờ rạp chiếu phim đã ngược đãi cẩu như vậy sao?"
"Còn có thể massage nữa đó." Hạ Kỳ Niên nói.
Thịnh Tinh Hà càng kinh ngạc hơn: "Nhấn như thế nào?"
Hạ Kỳ Niên: "Lát nữa sẽ nhấn cho anh."
Thịnh Tinh Hà lại nở nụ cười.
Anh đột nhiên ý thức được, tìm được một người bạn trai trẻ hơn mình rất nhiều cũng có nhiều lợi ích lắm.
Bởi vì còn chưa trưởng thành cho nên sẽ không dùng phương thức lý trí để hướng dẫn hoặc chỉ điểm cái gì đó, mà chỉ dùng loại phương thức mềm mại nhất này, lấy anh làm trung tâm, không phiền không chán dỗ cho anh vui vẻ.
Dùng một phép ẩn dụ không thích hợp lắm thì chính là một chú cún con, dính ở bên cạnh anh mà xoay vòng quanh chân, chỉ cần xoa xoa liền sẽ cảm thấy thế giới vẫn rất tốt đẹp.
Trong bóng tối, Thịnh Tinh Hà cởi áo khoác che đầu Hạ Kỳ Niên, sau đó chui vào, sờ soạng hôn lên mặt cậu.
Nhưng bởi vì quá tối, Thịnh Tinh Hà cũng không biết mình rốt cuộc đã hôn trúng bộ phận nào, dù sao thì cũng khẳng định không phải là môi, bởi vì không mềm mại như vậy.
Hạ Kỳ Niên không nhúc nhích, Thịnh Tinh Hà lần theo nơi vừa rồi hôn từng chút lên trên.
Chỗ này còn mềm hơn nơi mới vừa rồi nữa, còn có thể động, hẳn là mí mắt và lông mi.
Ngón tay hai người vẫn còn nắm lấy nhau, Thịnh Tinh Hà lại giống như chuồn chuồn lướt nước hôn xuống, thẳng đến khi đụng phải bộ vị ẩm ướt mềm mại nhất, anh cảm giác Hạ Kỳ Niên hẳn là đang nở nụ cười.
Ngay sau đó, lưng bị cánh tay bao quanh, môi răng bị đẩy ra.
Kỹ năng hôn của Hạ Kỳ Niên đã tiến bộ rất nhiều, không còn vội vàng như trước nữa, mà là rất dịu dàng hôn mút, một tay ôm lấy gáy anh, một tay ôm anh vào lòng.
Bọn họ ở một góc bí mật, giữa tiếng nổ mìn kịch liệt mà trao đổi hơi thở ấm áp.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim đã là hơn mười giờ đêm, trời đã hoàn toàn tối tăm, lưu lượng xe cộ trên đường cũng đã giảm rõ rệt, gió lạnh xẹt qua tai, lại bị hút vào phổi.
Hơi lạnh.
Không thể bắt xe buýt bằng điện thoại di động được, phải đến một khu phố náo nhiệt hơn chút để thử.
Thịnh Tinh Hà chống nạng chậm rãi đi về phía trước, không chú ý một cái đã giẫm hụt một bậc thang, cũng may Hạ Kỳ Niên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đưa tay ra bảo vệ.
"Em cõng anh đi, bên này tối quá không dễ đi." Hạ Kỳ Niên nói.
Thịnh Tinh Hà theo bản năng hỏi: "Em có thể cõng được anh không?"
Hạ Kỳ Niên kinh hãi: "Anh đều có thể cõng em, vì sao em lại không cõng được anh?"
Ngược lại cũng vậy.
Thịnh Tinh Hà đặt hai tay lên vai cậu: "Anh muốn nhảy đó nhé."
"Đừng đừng đừng, anh trước đừng nhảy." Hạ Kỳ Niên khom lưng xuống, trở tay ôm lấy đùi anh rồi dùng sức nhấc lên.
"Nặng không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Được rồi." Hạ Kỳ Niên quay đầu lại nói. "Anh ôm chặt một chút đi, như vậy em mới bớt tốn sức một chút."
"Em là đồ ngốc sao, cho dù có chặt hay không thì cân nặng của anh đều đè hết lên người em cả, em có thể tiết kiệm sức lực như thế nào chứ?"
"Tại sao điểm chú ý của anh lúc nào cũng đặt vào chỗ kỳ lạ không vậy?" Hạ Kỳ Niên nói. "Anh làm ơn ôm chặt một chút đi có được không?"
Thịnh Tinh Hà bật cười, ôm chặt cậu.
Lúc mới bắt đầu bước chân Hạ Kỳ Niên còn rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi qua một cái đèn giao thông thì đã trở nên chậm lại một cách rất rõ ràng, hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề, lúc Thịnh Tinh Hà sờ đầu cậu còn sờ được một tay toàn mồ hôi.
"Thả anh xuống đi, anh chậm rãi đi qua là được rồi."
"Em có thể cõng được." Hạ Kỳ Niên bước nhanh hơn, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng thở dốc rõ ràng.
Thịnh Tinh Hà lần đầu tiên hoàn toàn thả lỏng thân thể nằm sấp trên vai một người con trai, tuy rằng rắn chắc, nhưng cũng thật cộm người, dán vào Hạ Kỳ Niên giống như dán một tấm thép.
"Anh."
Gió nhẹ đưa thanh âm dịu dàng của người nào đó tới, Thịnh Tinh Hà đáp một tiếng. "Sao vậy?"
"Em là đối tượng muốn ở chung với anh cả đời, anh có ý nghĩ gì đều có thể nói cho em biết, mặc kệ tương lai có phát sinh bất cứ chuyện gì đi nữa thì em đều sẽ ở bên cạnh anh."
Thịnh Tinh Hà có chút ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
Hạ Kỳ Niên thấp giọng thở dốc, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn phía trước một chút: "Nếu nhảy cao thật sự làm cho anh cảm thấy đau khổ, vậy thì cứ buông bỏ, đổi cách sống vui vẻ một chút, dù anh làm gì em đều sẽ ủng hộ. Nếu như không tìm được chuyện gì khiến anh mê say hơn nhảy cao thì hãy trở lại, anh có thời gian, cũng có quyền lựa chọn, không cần phải sợ hãi làm gì, cũng không nên chán nản, càng không nên cảm thấy mình là một kẻ thất bại."
"Có thể vì chuyện mình nhiệt tình yêu thích mà kiên trì suốt 15 năm cũng đã là một chuyện rất tuyệt vời rồi, huống chi toàn Trung Quốc có bao nhiêu người có thể vượt qua độ cao 2m29 chứ? Chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, em không đồng ý với quan điểm của kẻ thua cuộc mà anh đã nói."
Thịnh Tinh Hà bị chọc cười trước những phát biểu ấm áp này: "Em thực sự còn biết an ủi người nữa hả."
"Em nói là sự thật." Hạ Kỳ Niên cười cười nói. "Em cảm thấy ông trời đã đặt ra rất nhiều rào cản cho mỗi một người yêu thích thể thao, có lẽ là tình thân, tình bạn, tình yêu, trở ngại về tiền bạc, cũng có thể là vết thương thân thể tra tấn. Em nghĩ không có người nào có thể có được một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, có vài người chỉ đi tới một chút đã dừng lại, có người lại đi tìm càng nhiều khả năng hơn, có người còn nguyện ý giữ vững trái tim như thuở ban đầu. Anh biết Gatlin ở Mỹ không?"
Tất nhiên là biết.
Justin Gatlin của đội điền kinh nam Mỹ, nhà vô địch Olympic, vô địch thế giới, cũng là người giành đạt được giải thưởng của hai giải đấu kim cương IAAF.
Hạ Kỳ Niên: "Anh ấy sinh năm 1982, năm 2006 bị cấm thi đấu bốn năm, sau khi trở lại thì tham gia hai Thế vận hội Olympic và ba giải vô địch thế giới, gần 40 tuổi còn có thể đạt quán quân giải vô địch thế giới, mà anh chỉ mới 28 tuổi thôi, sợ cái gì?"
Thịnh Tinh Hà giật mình.
Cuối cùng anh cũng nghe thấy không phải là "anh đã 28 tuổi", mà là "anh chỉ mới 28 tuổi".
Máu như dâng trào nhưng hốc mắt Thịnh Tinh Hà lại ướt đẫm: "Quen biết em thật sự là rất may mắn."
"Đó là đương nhiên rồi." Hạ Kỳ Niên cười ha ha. "Quen biết anh cũng là chuyện may mắn nhất đời này của em."
_ Hết chương 50 _