Tui Đời Nào Thích Cậu Ta

Chương 62:




Vào tháng 5, trạm đầu tiên của Giải đấu kim cương bắt đầu.
Giải đấu được tổ chức hàng năm, là một loạt các cuộc thi trải khắp toàn cầu, tổng cộng có mười bốn trạm, yêu cầu các vận động viên phải bay đến khắp nơi trên thế giới để giành điểm, hạng nhất của mỗi môn thể thao không chỉ nhận được tiền thưởng lớn, mà còn có một viên kim cương trị giá 80,000 đô.
Năm ngoái Hạ Kỳ Niên phải vội vàng hoàn thành luận văn tốt nghiệp nên không thể tham gia, năm nay lại phải liều mạng với vợ mình trên sân đấu, anh chết tôi sống, nhưng mà cậu vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.
Điểm dừng chân đầu tiên là ở Doha, bởi vì nhiệt độ khí hậu, nước và đất không quen cùng với các nguyên nhân khác đã ảnh hưởng đến tiêu chuẩn thi đấu, Hạ Kỳ Niên phát huy không ổn định, chỉ nhảy được 2m25, xếp hạng thứ tám, Thịnh Tinh Hà là 2m31, quý quân.
Từ lần trước vượt qua được độ cao này, tâm tính cả người Thịnh Tinh Hà đã có chuyển biến rất lớn, đây đã là lần thứ ba anh đạt được độ cao này trên sân đấu.
Sự tự tin đã phát huy sức mạnh khôn cùng của nó.
Các vận động viên chỉ có đạt được thắng lợi trong trận đấu mới có thể thực sự tin tưởng vào bản thân mình.
Địa điểm thứ hai là ở Thượng Hải, nơi các vận động viên khởi hành chỉ mới vài ngày trước đó.
Lãnh địa nhà mình, không có rào cản ngôn ngữ, so với ở nước ngoài thì thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn có một số tuyển thủ nước ngoài hình thể cường tráng sẽ dùng ánh mắt hờ hững đánh giá các tuyển thủ Trung Quốc.
Ánh mắt kia lộ ra vài phần kiêu căng và khinh thường, giống như là nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ nhìn sinh viên vừa trúng tuyển, hạng Chiến Tướng mạnh nhất nhìn hạng Đồng không chịu khuất phục, luôn có loại cảm giác ưu việt từ tận trong xương tủy biểu hiện ra.
Thật ra nói đơn giản thì, đấu trường cũng giống như phòng thi, gian lận sẽ bị mọi người khinh bỉ, chửi rủa, thành tích tệ hại sẽ bị xem thường, thậm chí bị cười nhạo.
Thành tích trâu bò đương nhiên là phải lấy ra khoe khoang.
Làm sao chúng ta mới có thể phá vỡ khái niệm "người Trung Quốc yếu kém"?
Chỉ có mạnh hơn họ.
Cuộc thi được tổ chức trong ba ngày với hơn hai mươi nội dung thi đấu, vòng loại nhảy cao nam được xếp lịch vào sáng ngày đầu tiên, trận chung kết vào 7:30 tối hôm sau.
Danh sách lọt vào vòng chung kết lần này tổng cộng có 13 thí sinh, Thịnh Tinh Hà và Hạ Kỳ Niên đều nằm trong đó.
Lãnh địa nhà mình, nếu thua cũng chẳng khác gì mất mặt ở nước ngoài, lãnh đạo đội họp một cuộc lâm thời với mọi người vào đêm trước trận chung kết, ra một mệnh lệnh dù chết cũng phải hoàn thành, ở hạng mục nhảy cao là bảo vệ ba hạng đầu, nhất định phải lấy huy chương, bằng không trở về sẽ bị phạt.
Ngoài ra còn đặc biệt dặn dò Hạ Kỳ Niên: "Em dù có nhảy ở mốc thấp cũng ngàn vạn lần không được chủ quan, trước đây thầy đã nói với em rồi, tỷ lệ nhảy qua xà là vô cùng quan trọng. Nếu cuối cùng kết quả ngang bằng nhau sẽ so sánh tỷ lệ vượt qua xà của các em. Vẫn là lần trước em không nên sơ sẩy ở mốc 2m26 đó."
Hạ Kỳ Niên gật gật đầu: "Hiểu rồi."
Biên Hãn Lâm cầm quyển sổ nhỏ phân tích với mọi người: "Các em đừng thấy PB của hai người da đen kia cao hơn các em, bọn họ đều tới nơi nhiệt đới, không có cách nào thích ứng với hoàn cảnh khí hậu bên này, vừa tới ít nhất cũng rớt năm sáu cm, ngang bằng với tiêu chuẩn của các em. Đây là một cơ hội cực kì tốt để vượt lên dẫn trước của các em."
Hạ Kỳ Niên "Ừm" một tiếng: "Nếu nhiệt độ ngày mai có thể giảm thêm một chút nữa thì tốt rồi."
Cậu thích nhiệt độ khoảng mười lăm độ, tốt nhất là loại vừa mới mưa xong, không khí ẩm ướt còn mang theo chút lạnh lẽo, không dễ đổ mồ hôi. Nhưng Thịnh Tinh Hà thì hoàn toàn trái ngược với cậu, anh thích nhiệt độ trên hai mươi độ.
Tốt nhất là ánh nắng mặt trời đầy đủ, không khí khô ráo, nơi có ánh nắng mặt trời sẽ làm cho tâm trạng của anh tốt hơn, ngay cả vào mùa hè nóng bức, anh cũng vẫn thích mặt trời, không thích nhiều mây.
Những thứ này dường như không liên quan, nhưng trên thực tế, tất cả đều sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và phát huy của các vận động viên.
Rạng sáng, đúng như Hạ Kỳ Niên đã hy vọng, trời mưa to, ngày hôm sau nhiệt độ đột nhiên giảm xuống hơn mười độ, còn có chút mưa nhỏ nữa.
Nhiều vận động viên ở vùng nhiệt đới không thể thích nghi với mùa mưa dầm trong nước, thành tích tổng thể đều bị giảm sút một chút, từ các trận thi đấu điền kinh sáng nay đã có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Độ ẩm da của Thịnh Tinh Hà vô cùng thấp, sợ nhất là tiết trời lạnh lẽo, ngoại trừ áo thun ra, anh còn mang theo một bộ quần áo khoác thể thao và vài đôi vớ, lỡ như trời mưa bị ướt thì vớ cũng sẽ tăng trọng lượng, ảnh hưởng đến phát huy.
Sau khi kết thúc một loạt các công việc chuẩn bị thì xếp hàng để kiểm tra, may mắn là mưa đã tạnh trước khi trận chung kết nhảy cao bắt đầu.
Thịnh Tinh Hà khởi động ở khúc cua chỗ kiểm tra, Hạ Kỳ Niên đi hỗ trợ tiếp nước.
Trên ghế nghỉ ngơi có hai người nước ngoài đang nói chuyện phiếm, một trong số đó nhìn về phía Thịnh Tinh Hà, nói một câu "He tos? (anh ta đó)".
Vẻ mặt người nước ngoài tóc vàng kinh ngạc: "Really?"
Người đó gật đầu: "I thought he will be suspended for 4 years, but used only 1 and a half year." (Tôi nghĩ anh ta sẽ bị cấm thi đấu 4 năm, không ngờ chỉ có một năm rưỡi.)
Hạ Kỳ Niên biết bọn họ đang tán gẫu về lịch sử đen tối của Thịnh Tinh Hà, làm bộ như nghe không hiểu, còn rất hữu hảo cười cười với bọn họ, tiếp tục tiếp nước.
Người nước ngoài tóc vàng còn rất trẻ, lần đầu tiên gặp Hạ Kỳ Niên trên sân đấu đã nhận nhầm cậu thành một một tuyển thủ Hàn Quốc nào đó, liền yên tâm nhai lưỡi: "There are all rubbish in the Chinese team." (Tất cả các đội Trung Quốc đều là rác rưởi.)
Một cơn giận dữ xông thẳng lên đầu, Hạ Kỳ Niên tức đến thiếu chút nữa ném luôn bình nước, trợn tròn mắt trừng trở lại, chỉ vào người nước ngoài tóc vàng kia: "Who are you talking about? Say it again!"
Người nước ngoài tóc vàng bị cậu dọa cho ngây người.
Tới khi Thịnh Tinh Hà chú ý tới động tĩnh bên khu nghỉ ngơi là đã hai phút sau, vài vận động viên và nhân viên công tác vây quanh đó ồn ào, Hạ Kỳ Niên ở giữa, xô đẩy với một người ngoại quốc tóc vàng, hùng hùng hổ hổ.
"Bộ ở trong núi không kéo mạng hay sao vậy! Không tự đi đọc thông báo! Ai nói với anh là anh ấy uống thuốc hã?"
Thịnh Tinh Hà vội vàng chạy tới, Hạ Kỳ Niên đang giải thích với nhân viên: "Là tên lông vàng đó mắng người trước, nói đội Trung Quốc chúng ta đều là rác rưởi. Nó mắng thì người ta phải nhịn sao? Tại sao tôi phải nhịn? Trong địa bàn của chúng ta mà mắng Trung Quốc chúng ta, tại sao tôi phải nhịn?"
Phiên dịch hỏi người nước ngoài, người nước ngoài buông tay: "I don't know what did he say."
Hạ Kỳ Niên tức giận đến nhịp tim cũng tăng vọt, nóng nảy túm tóc, liên tục nói vài câu tục tĩu bằng tiếng Anh.
Nhân viên phòng ngừa mâu thuẫn càng kịch liệt hơn, vội vàng giữ chặt cậu lại: "Cho dù anh ta mắng người thì cậu cũng không thể đẩy người khác được, tất cả mọi người đều đến thi đấu, người ta muốn nói cái gì thì cứ để người ta nói đi, cậu cứ chiến thắng anh ta không phải tốt hơn sao?"
"Là anh ta động thủ đẩy tôi trước." Cảm xúc Hạ Kỳ Niên vô cùng kích động, ngọn lửa cháy trong lòng ngực có làm sao cũng không thể đè xuống được. "Anh ta mắng người trước, tôi hỏi anh ta mắng cái gì, bảo anh ta nhắc lại lần nữa, anh ta đột nhiên đứng lên đẩy tôi, còn khiêu khích nữa, tôi không đáp lại chút gì đó thì chẳng lẽ lại cảm ơn anh ta mắng tốt lắm à?"
Người ngoại quốc kia làm ra vẻ uất ức, lặp đi lặp lại rằng mình nghe không hiểu.
Thịnh Tinh Hà tuy rằng không hiểu rõ nguyên nhân quá trình, nhưng anh lại quá hiểu Hạ Kỳ Niên, cậu sẽ không vô duyên vô cớ đi trêu chọc người khác, nhưng nếu người khác chọc cậu trước thì sẽ y như một cái nòng pháo, xù lông lên ngay lập tức.
Tâm lý bị biến động có khả năng sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến tiêu chuẩn khi thi đấu.
Tuyệt đối không thể tiếp tục ồn ào thế này nữa.
Thịnh Tinh Hà túm lấy cánh tay Hạ Kỳ Niên: "Còn chưa tới nửa tiếng nữa đã bắt đầu thi đấu rồi, mau đi khởi động với anh thôi."
Hạ Kỳ Niên nhìn thoáng qua vị người nước ngoài tóc vàng kia, người nước ngoài đó cũng nhìn cậu, hơn nữa còn giơ ngón giữa lên khiêu khích một cách trắng trợn.
"Mẹ kiếp!" Hạ Kỳ Niên tức giận đến mức giọng nói cũng cất cao lên, trong nháy mắt mới nâng cánh tay lên đã bị Thịnh Tinh Hà đè mạnh xuống, kéo đi.
"Em còn muốn đánh nhau với ngưởi ta nữa hả?" Thịnh Tinh Hà kìm lấy nách của cậu mà ấn vào ghế. "Muốn làm lớn chuyện? Sau đó bị cấm thi với tên ngốc kia à?"
Hạ Kỳ Niên sửng sốt: "Đương nhiên không phải." Cậu kéo kéo sửa lại quần áo bị làm cho xộc xệch. "Em chỉ không nhịn đựợc cơn tức giận này, anh ta nói..."
Nói đến đây thì lời cậu bị đứt.
Cậu sợ nhắc tới nguyên nhân của toàn bộ sự việc sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng trước khi thi đấu của Thịnh Tinh Hà, nên dừng hai giây rồi lắc đầu. "Quên đi, không nói nữa, cứ coi như em không hiểu chuyện đi, sau này em sẽ không như thế nữa."
Tuy rằng lời nói uyển chuyển nhưng hoàn toàn có thể nghe ra cậu không hề có một chút ý tứ áy náy nào, mà trái lại còn có loại uất ức non nớt như trẻ nhỏ.
Thịnh Tinh Hà ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn cậu: "Hạ Kỳ Niên, anh tin rằng em không phải là người gây sự, anh kéo em ra không phải vì cảm thấy em không hiểu chuyện, mà là bởi vì sắp thi đấu rồi, em cần phải đem tất cả sự chú ý đặt vào trận đấu, không thể phân tâm."
Hạ Kỳ Niên nhíu chặt mày thả lỏng một chút, thế nhưng trái tim vẫn còn đập rất lợi hại.
Người ngoại quốc kia quả thật đã ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của cậu.
Thịnh Tinh Hà vỗ mu bàn tay cậu một cái, tiếp tục nói: "Người khác nói cái gì cũng không sao, chúng ta không quản được miệng của họ, việc em cần phải làm chính là vượt qua anh ta trên sân đấu, không ngừng vượt qua anh ta ở trên sân đấu, đả kích sự tự tin của anh ta, làm cho anh ta uất nghẹn nhưng lại không thể làm gì được. Nên trước hết, em phải bình tĩnh lại."
Cách tốt nhất để chống lại một vận động viên chính là vượt qua anh ta trên sân.
Hạ Kỳ Niên nuốt cục tức kia vào bụng, đi hỏi nhân viên về PB (thành tích cá nhân tốt nhất) và SB (thành tích tốt nhất mùa giải) của tóc vàng lần lượt là bao nhiêu.
Thịnh Tinh Hà cười cười, biết cậu đã thành công đem bi phẫn hóa thành sức mạnh.
Trận chung kết bắt đầu từ độ cao 2m20, tiếp theo là 2m25, 2m28, 2m31, 2m33.
Người tóc vàng tên là Victor, cùng tuổi với Hạ Kỳ Niên, cũng là lần đầu tiên tham gia giải đấu kim cương, PB 2m30, SB 2m30.
Hạ Kỳ Niên là PB 2m31, SB là 2m29.
Có thể nói là ngang cơ, nhưng Hạ Kỳ Niên chiếm ưu thế sân nhà, quen thuộc với hoàn cảnh, hơn nữa nhiệt độ hôm nay cũng khiến cho cậu cảm thấy thoải mái.
Ngày mưa trơn trượt, còn có một chút gió, các tuyển thủ cần căn cứ vào tốc độ gió ở hiện trường, độ ẩm ở sân đấu để điều chỉnh tốc độ nhảy và điểm khởi động của mình, nên nhanh hơn một chút hay chậm hơn một chút, chạy đà nên dài hơn một chút hay ngắn hơn một chút, tất cả đều phải dựa vào kinh nghiệm của vận động viên và huấn luyện viên để phán đoán.
Biên Hãn Lâm và Lâm Kiến Châu ngồi ở hàng ghế khán giả gần sân đấu nhất, phụ trách kết thúc mỗi vòng, phân tích một số khuyết điểm nhỏ trong quá trình nhảy, sau đó nói cho bọn họ biết.
Trong trận đấu này có tất cả 13 vận động viên đều chọn nhảy từ độ cao 2m20, tỷ lệ vượt qua của mỗi cú nhảy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc đánh giá thứ hạng cuối cùng.
Lần trước Hạ Kỳ Niên trước đã từng phải xét trên tỷ lệ vượt qua xà, độ cao của cậu và một tuyển thủ Mỹ đều là 2m33, nhưng vì tỷ lệ nhảy qua xà trước đó của tuyển thủ kia đều là một lần đã vượt qua,còn cậu lại rơi xà một lần ở mốc 2m26 nên trọng tài phán định tuyển thủ kia thắng.
Chỉ có nếm qua đau khổ, mới biết không thể xem nhẹ.
Lần này, từ 2m20 đến 2m28, cậu đều là một lần đã qua, cũng một lần như cậu còn có Thịnh Tinh Hà, Victor, Seungri (Tu Minh) đến từ Hàn Quốc, và một tuyển thủ da đen tên Wright.
Trong đó PB của Wright là 2m38, tuyển thủ trên sân rất nhiều, nhưng rõ ràng, anh ấy lại rất không thích ứng được với khí hậu trong nước, cơ bắp toàn thân vẫn luôn căng lên, ở độ cao 2m28 phải nhảy đến lần thứ ba mới qua được.
Biên Hãn Lâm nhìn qua hai vòng nhảy, nghiêng người nói với Lâm Kiến Châu: "Thật ra đối thủ lớn lần này chính là Victor và người da đen kia, còn người Hàn Quốc đó không được, hoàn toàn chỉ dựa vào chút phát lực cuối cùng để nhảy mà thôi, bốn bước chạy đà cuối còn không đủ sức."
"Quả thật là vậy."
Lâm Kiến Châu kết thúc lần nhảy thử 2m28 của Hạ Kỳ Niên, đưa nước ấm lên: "Mấy lần nhảy trước của em tuyệt đối không hề có vấn đề gì, góc độ cũng nắm giữ rất tốt, tiếp theo là 2m31, quan trọng nhất chính là độ cong của lưng và thu chân, thu chân nhất định phải nhanh, đừng lo lắng không qua được, vừa rồi khi em nhảy mức 2m28, độ cong cung lưng đã hoàn toàn vượt hơn độ cao 2m31 rồi, nhất định phải thả lỏng, biết chưa? Thư giãn và chú ý đến nhịp điệu của tốc độ."
Bình luận và khen ngợi của Lâm Kiến Châu khiến cho Hạ Kỳ Niên rất tự tin.
Cho đến bây giờ, thành tích của cậu, Seungri và Victor là chính xác như nhau, đều là tỷ lệ vượt qua xà 100%.
Hai trọng tài nâng cột dọc lên độ cao 2m31, đội Hàn Quốc rõ ràng căng thẳng quá mức, hai tay nắm lấy nhau, đầu ngón tay không ngừng vuốt vuốt trên da, ngực phập phồng.
Hạ Kỳ Niên chú ý tới chân trái của anh ta có một vết sẹo rất dài, hiển nhiên là đã từng phẫu thuật, phỏng chừng là cũng gặp tình huống giống như Thịnh Tinh Hà lúc trước, thấy e ngại mỗi khi bật nhảy lên.
Trên màn hình bắt đầu đếm ngược, người đầu tiên nhảy thử là Thịnh Tinh Hà.
Chạy đà, nhảy lên, thu chân lại, một hơi liền mạch, dễ dàng lướt qua, Hạ Kỳ Niên lập tức giơ ngón tay cái lên với anh.
Trong sân đấu rèn vang tiếng cổ vũ.
"Anh quá trâu bò!" Hạ Kỳ Niên đi qua sờ sờ tay anh. "Mau cọ cho em chút vận may."
Tuy nói hai vợ chồng son vẫn có chút mâu thuẫn nhỏ trong vấn đề trên dưới, nhưng thời khắc này phải nhất trí đối ngoại, Thịnh Tinh Hà không chỉ nắm tay cậu mà còn ban cho cậu một cái ôm thật lớn, cổ vũ nói: "Chúc may mắn."
Ngay sau đó là Wright và người Hàn Quốc, hai người đều không vượt qua được, một người là thắt lưng chạm xà, một người là bắp chân chạm xà.
"Cứ theo tình trạng này, tôi đoán là không qua được đâu." Biên Hãn Lâm nói.
Hạ Kỳ Niên xếp hàng ở phía trước Victor, khi nhảy lên, biên độ của cung lưng kéo đến mức lớn nhất, điểm nhảy ở gần cột, mông có thoáng cọ thanh ngang một chút nhưng tốc độ thu chân của cậu cực nhanh, thanh ngang chỉ nảy lên xuống vài cái rồi lại vững vàng rơi trở về.
Khu vực khán giả bộc phát một trận cổ vũ mạnh mẽ trong nháy mắt.
Trọng tài giơ cờ trắng nhỏ lên, ra hiệu thành tích này được thông qua.
Thế nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là Victor cũng chỉ nhảy một lần đã vượt qua, trực tiếp làm mới PB.
"Mẹ kiếp..." Hạ Kỳ Niên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai tuyển thủ còn lại không vượt qua được xà ngang, ba người đứng hạng đầu đã định rồi, kế tiếp chính là tranh thứ hạng.
Thanh ngang tăng lên độ cao 2m33, màn hình bắt đầu đếm ngược, vì số người trên sân chỉ còn lại có ba người nên thời gian đếm ngược cũng điều chỉnh từ một phút rưỡi thành ba phút.
Thí sinh phải nhảy trong thời gian quy định này, quá thời gian coi như thất bại
Thịnh Tinh Hà xếp ở vị trí đầu tiên.
Ở độ cao 2m33, anh chỉ vượt qua được có một lần trong một buổi tập, là giới hạn cao nhất mà anh có thể đạt được cho đến thời điểm hiện tại.
Áp lực tâm lý cực lớn làm tim anh đập nhanh hơn, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Khi bộ đếm thời gian đếm ngược đến ba mươi giây cuối cùng, anh hít sâu một hơi, chậm rãi chạy lấy đà, cuối cùng chạy bốn bước nước rút rồi nhảy lên, khi ở trên không trung, anh đã cảm nhận được vị trí xương bả vai mình cọ phải thanh xà.
"Bộp" một tiếng, thanh xà ngang và người cùng rơi xuống đệm.
"A——" trong khán phòng đều là thanh âm tiếc nuối.
Miễn là trên đấu trường quốc tế, trái tim và nắm đấm của người dân Trung Quốc luôn căng chặt, giống như các vận động viên trên sân đấu, họ cũng phấn khích, lo lắng và căng thẳng.
Chẳng quan tâm trước đây bạn từng có lịch sử đen tối gì, có phải đồng tính luyến ái hay không, có bao nhiêu tin tức râu ria, chỉ cần mặc lên người bộ chiến phục màu đỏ kia thì bạn chính là đại biểu cho Trung Quốc, chỉ muốn xem bạn chiến thắng mà thôi.
Thịnh Tinh Hà vừa rơi xà, mọi người lại đem hy vọng ném hết lên người Hạ Kỳ Niên.
Thân thể Lâm Kiến Châu cũng sắp vượt qua đường an toàn, hết sức trấn an cảm xúc của Hạ Kỳ Niên: "Không sao, em cứ thả lỏng hết mức mà nhảy, em và Thịnh Tinh Hà hiện tại là đang hai chọi một, tỷ lệ lớn hơn anh ta, chúng ta ít đi một lần thì vẫn còn năm lần, anh ta chỉ có ba lần thôi."
Huấn luyện viên của Victor cũng đang nói gì đó với anh ta, khoảng cách quá xa nên không thể nghe thấy.
Hạ Kỳ Niên chưa từng vượt qua độ cao 2m33, rõ ràng chỉ mới tăng cao lên có 2cm, nhưng khi cậu nhìn lại lại thấy giống đã như tăng thêm cả 5cm.
Sao lại cao đến như vậy?
Lần đầu tiên nhảy thử, cung lưng vẫn kéo đến mức lớn nhất, nhưng điểm nhảy của cậu dựa vào thanh ngang quá gần, đùi cọ trúng cột, nhảy thử thất bại.
Nhưng may mắn là Victor cũng thất bại.
Lâm Kiến Châu uống một ngụm nước: "Ba người sẽ không ngang sức nhau chứ?"
Trong một số cuộc thi đấu điền kinh, thực sự có chuyện hai người cùng giữ chức vô địch với nhau, nhưng cả ba người cùng ngang nhau thì có lẽ là không thể.
Biên Hãn Lâm nói: "Tôi phỏng chừng đến cuối cùng cũng vẫn không qua được, thì nhất định sẽ phải thêm lượt thi đấu."
Vòng thử thứ hai lại bắt đầu, Thịnh Tinh Hà vẫn không thể vượt qua, có điều trạng thái của anh đã tốt hơn lần đầu tiên rất nhiều, cơ bắp không căng chặt nữa, Biên Hãn Lâm nhắc nhở anh, bốn bước chạy cuối bật nhảy lên nhất định phải dứt khoát hơn một chút, dồn hết sức lực của toàn cơ thể.
Tiết tấu lần nhảy thử thứ hai của Hạ Kỳ Niên rất ổn định, dựa theo chỉ điểm của huấn luyện viên, điều chỉnh tiết tấu khi chạy đà, trong nháy mắt khi nhảy lên, tất cả mọi ngưởi trong nhà hti đấu đều nín thở tập trung tinh thần, nắm chặt nắm tay.
Bay lên không trung, vượt qua, thu chân lại, bắp chân thon dài lướt qua.
Ba giây, thanh xà chưa rơi.
Trọng tài giơ cờ trắng nhỏ lên.
"WOW!" - Toàn bộ khán giả kinh ngạc hô lên, đùi Biên Hãn Lâm cũng bị vỗ đến mức tê dại.
Qua được ải này rồi, đây đã là nhà vô địch dự định, kế tiếp phải xem Thịnh Tinh Hà và Victor ai có thể giành được huy chương bạc.
Hạ Kỳ Niên thở phào nhẹ nhõm, trước tiên hướng tầm mắt về phía Thịnh Tinh Hà, giống như đại hội thể thao tỉnh mấy năm trước vậy.
Bây giờ thay đổi sân đấu, nhưng thói quen của cậu luôn không thay đổi, vừa đạt được thành tích liền nhịn không được mà nhìn về phía người mình thích.
Lúc này đây, Thịnh Tinh Hà giang hai tay ôm cậu.
Hạ Tử Hinh ngồi ở một góc cao nhất, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, tay trái giơ kính viễn vọng lên.
Mỗi một hành động của con trai đều ảnh hưởng đến tim bà, nghe thấy tiếng hoan hô hò hét trên sân, bà rốt cục cũng chân chính cảm nhận được tâm trạng mà lúc trước Thịnh Tinha Hà đã nói
Khi cậu ấy tỏa sáng trên sân đấu, chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của cô.
Thực sự tự hào, bà và tất cả khán giả đều vỗ tay hô vang.
Nhưng khi tất cả mọi người đều nhận định rằng Hạ Kỳ Niên chắc chắn đã nắm chức vô địch trong tay thì Victor đã vượt qua xà trong lần nhảy thử thứ hai.
Nhóm khán giả người nước ngoài phấn khích đến mức giọng cũng hét đến khàn đi.
Cả đội Trung Quốc đều đờ hết cả ra.jpg.
Nước khoáng trong miệng Hạ Kỳ Niên cũng phun hết ra ngoài, tức giận nói: "Mẹ nó, vậy mà cũng được!"
Cứ như vậy, thứ hạng của Thịnh Tinh Hà từ hạng hai tuột xuống hạng ba, anh chỉ còn một lần nhảy thử ở độ cao 2m33 mà thôi, cho dù có nhảy qua, anh cũng sẽ chỉ là thứ ba, bởi vì tỷ lệ vượt qua xà của anh không bằng hai người kia.
Vì vậy, bước nhảy này không còn ý nghĩa với anh nữa, anh phải thách thức độ cao tiếp theo, 2m35.
Nhảy qua, chính là thứ nhất, nhảy không được, thì là thứ ba.
Cuộc thi có quy định rằng người chơi có thể đề xuất xin miễn nhảy ở bất kỳ độ cao nào, nhưng ở độ cao tiếp theo chỉ có thể sử dụng số lần nhảy còn lại của vòng trước.
Nói cách khác, anh chỉ có một cơ hội nhảy thử ở độ cao 2m35.
Hạ Kỳ Niên nhìn độ cao của thanh xà ngang, yết hầu cứ lăn lên lăn xuống.
Thật kinh khủng.
Nội tâm của cậu vẫn rất mâu thuẫn, nếu Thịnh Tinh Hà thắng, cậu phải ở phía dưới, nhưng nếu Thịnh Tinh Hà thua, mình còn phải đấu một vòng nữa với Victor, lỡ như Victor thắng, vậy thì thật mất mặt.
Cuối cùng, ý thức về sứ mệnh giành danh dự cho đất nước đã đánh bại lòng riêng tư của mình, cậu ngẩng đầu lên, thành kính cầu nguyện, còn chúc: "Anh ơi, phải thả lỏng! Hãy tin vào chính mình! Làm một cú thật đẹp nào!" Vô số khán giả gào thét, cổ vũ cho anh.
Cuối cùng bật nhảy một cái, Thịnh Tinh Hà khẩn trương đều sắp tè cả ra.
Chưa từng có.
Lòng bàn tay, lưng, lòng bàn chân, tất cả đều là mồ hôi.
Trước khi bắt đầu, anh đã cố tình thay vớ và giày đinh khác.
Thời gian đếm ngược còn lại hai mươi giây anh mới nhảy lên, lần nhảy này, biên độ cung lưng không đủ, sau lưng xẹt qua xà.
"Lạch cạch" một tiếng.
Mặc dù là kết quả đã nằm trong dự liệu, nhưng anh vẫn nhanh chóng bật người lên khỏi đệm, cúi chào khán giả thật sâu.
Hạ Kỳ Niên đón anh trước tiên, ôm lấy anh mà an ủi: "Không sao, hết sức là được rồi."
Thịnh Tinh Hà có chút tiếc nuối vỗ vỗ bả vai cậu: "Còn lại, cũng chỉ có thể giao cho em thôi."
Ở độ cao 2m35, Cả Hạ Kỳ Niên và Victor đều không qua.
Một mặt là một trở ngại tâm lý quá lớn, mặt khác, thể lực của tất cả mọi người cũng đã đạt đến giới hạn rồi.
Lúc này, trọng tài đưa ra hai lựa chọn, một là tiếp tục thi đấu, nhảy từ độ cao 2m34, thứ hai là song song giữ chức vô địch.
Gặp phải tình huống này, chủ yếu là phải lắng nghe ý tưởng của các vận động viên.
Trọng tài còn thêm trọng âm vào hai chữ "quán quân", ám chỉ Hạ Kỳ Niên, hy vọng cậu chọn đề nghị thứ hai, đỡ phải để người ta cầm chức vô địch mất.
Nhưng tính cách Hạ Kỳ Niên hết lần này tới lần khác lại là chết cũng không nhận thua, dứt khoát mà kiên quyết quyết định: "Tôi không muốn song song! Tôi sẽ thắng anh ta!"
Victor vốn còn do dự, thấy Hạ Kỳ Niên quyết đoán như vậy, cũng không thể chọn đề nghị còn lại, sợ bị xem thường.
Sau khi quyết định, chữ số màu đỏ trên bộ đếm thời gian bắt đầu nhảy.
Thời gian kéo dài đến 5 phút vì chỉ còn lại 2 người trên sân.
Áp lực tâm lý của Hạ Kỳ Niên đã đạt tới một độ cao trước nay chưa từng có, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cậu đứng ở trên sân đấu, bốn phía đều là âm thanh, nhưng cậu vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim vượt xa bình thường của mình.
Không phải là thình thịch ~ thình thịch ~, mà là bịch bịch bịch bịch bịch!
Cậu vặn chai nước còn hơn nửa ra xối lên mặt mình để hạ nhiệt, dùng khăn mặt lau khô, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chạy đà.
Cả phòng nín thở chờ đợi.
Kết quả chạy đến trước cột ngang rồi vẫn không có dũng khí nhảy lên, chạy vòng qua một vòng rồi lại quay về điểm chạy đà.
Khán giả đều đặc biệt khẩn trương theo.
Trái tim nhỏ bé của Thịnh Tinh Hà cũng đã bị cậu làm cho treo lên cổ họng, lớn tiếng hét: "Hạ Kỳ Niên! Cố lên!"
Khán giả nước ngoài ở bên kia xôn xao một trận, nghe có vẻ là nguyền rủa cậu bị rơi thanh xà, bị làn sóng âm thanh của khán giả Trung Quốc bao trùm.
Vì vậy, bên kia bắt đầu cổ vũ Victor lần nữa.
Nhưng đây là nơi nào.
Thượng Hải, Trung Quốc.
Tỷ lệ khán giả Trung Quốc đông vượt xa khán giả nước ngoài, một số người đàn ông còn đứng dậy vẫy cờ hò hét, ngay sau đó tất cả khán giả đều giơ cao lá cờ nhỏ trong tay: "Hạ Kỳ Niên! - Cố lên! ——"
"Hạ Kỳ Niên! - Cố lên! ——"
Liên tiếp, sóng âm rung trời, quanh quẩn khắp sân vận động.
Bầu không khí sôi động dâng trào, hoàn toàn không thua gì liveshow của ngôi sao, ngay cả trọng tài cũng hô to cổ vũ theo.
Hạ Tử Hinh ngồi trong đám người, nghe mọi người gào thét mà da gà nổi đầy người, sau đó bà cũng buông cái giá ngôi sao của mình xuống, căng cổ họng ra hò hét theo tiết tấu.
Thanh âm quanh quẩn r6en không của sân đấu, adrenaline trong máu của Hạ Kỳ Niên tăng vọt.
Đếm ngược chỉ còn 30 giây nữa.
Cậu nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở của mình lần cuối cùng.
Thịnh Tinh Hà cũng giống như lần thi đấu đại hội thể thao tỉnh năm đó, xoay người hướng về phía khán giả, giơ tay ra hiệu tạm dừng, sau đó phất tay, ý bảo giảm âm lượng.
Các vận động viên cần phải bình tĩnh, những tràng pháo tay đôi khi có thể ảnh hưởng đến nhịp điệu chạy của họ.
Tất cả khán giả nhận được tín hiệu, lập tức phối hợp thu giọng lại.
Hạ Kỳ Niên mở mắt ra, nhìn thẳng vào xà ngang, nghĩ đến một câu mà Thịnh Tinh Hà đã nói lúc trước —— khi cậu dũng cảm nhảy bật lên, sẽ phát hiện nó căn bản cũng không cao như cậu nghĩ.
Cậu cất từng bước chạy đà, bốn bước cuối cùng thì cúi thấp người giống như một con báo săn, tốc độ vừa nhanh lại vừa mãnh liệt.
Đầu gối trái khẽ cong, dùng sức đạp xuống đất.
Sắc đỏ áo Trung Quốc nhảy lên, xẹt qua một đường cong xinh đẹp trên không trung.
Hạ Kỳ Niên nhanh chóng thu chân lại, nhưng vẫn cảm giác được chân phải của mình hình như chạm vào xà ngang rồi.
Thanh xà ngang có độ đàn hồi.
Trong ống kính máy ảnh, thanh xà ngang bật lên từ vị trí trung tâm!
Khán giả ở phía trước thấy rõ ràng, nội tâm mọi người đều toàn là hai chữ —— xong rồi.
Trong phút chốc, biên độ chấn động ở giữa thanh xà ngang truyền đến hai bên, cả thanh xà ngang giống như một con cá mất nước, run nẩy dữ dội.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bốn giây.
Thời gian chưa bao giờ kéo dài như vậy.
Hạ Kỳ Niên đã đứng lên khỏi mặt đệm nhìn về phía xà ngang.
5 giây.
Không rơi.
Trọng tài giương cao lá cờ trắng nhỏ trong tay, tuyên bố đã vượt qua.
"A a a a a a a a!" Vô số khán giả Trung Quốc đồng loạt đứng dậy, giơ cao lá cờ trong tay mà hò hét.
Hốc mắt Thịnh Tinh Hà tràn đầy nước mắt, lồng ngực căng đầy.
Sao thằng nhóc này lại đẹp trai vậy chứ?
Hạ Kỳ Niên đấm mạnh vào đệm vài cái, cả người hưng phấn đến mức nhảy lên cười ha ha, cậu chạy vội đến chỗ Thịnh Tinh Hà, nói năng lộn xộn: "Em qua, em qua rồi! Em nhảy 2m34! Anh, em nhảy qua rồi! Tôi đã nhảy qua rồi! Ha ha!"
"Đồ ngốc." Thịnh Tinh Hà xoa xoa đầu cậu mà vuốt lông, nếu không phải hoàn cảnh thật sự không cho phép, anh còn định dâng cho người ta một nụ hôn nóng bỏng nữa kia.
Kết quả lần nhảy thử của đối thủ rất dễ ảnh hưởng nhất đến tâm lý của các thí sinh.
Victor ngồi xổm trên mặt đất, tâm lý gần như đã sụp đổ.
Cùng lúc đó, Hạ Kỳ Niên chào mọi người trong khán phòng, thậm chí còn ném áo thun mình vừa cởi ra ngoài, mọi người phát điên tranh nhau đoạt lấy.
Biên Hãn Lâm đưa cho cậu lá cờ đã chuẩn bị từ lâu.
Trong 3 phút sau.
Màn hình điện tử lớn ở phía bên phải nhảy lên thành tích cuối cùng của nhảy cao nam.
NO.1 Hạ Kỳ Niên PB 2.34 SB 2.34
_ Hết chương 62 _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.