Anh Đinh mang một ít trái cây và bánh quy đến chiêu đãi đoàn chụp ảnh, lên lầu thì thấy ba người chụm đầu vào nói chuyện phiếm, chỉ có Giản Nhung dựa vào lan can ngẩn người.
“Buổi sáng cậu không ăn đủ phải không?” Anh Đinh đưa khay nhỏ cho cậu: “Cầm mấy bịch bánh quy ăn lót dạ đi.”
“Không sao đâu, em không đói.” Giản Nhung nói.
“Được rồi.” Nhìn thấy cậu mím chặt môi, anh Đinh nói: “Đừng căng thẳng, anh xem qua nội dung và video của buổi phỏng vấn một lần rồi mới phát.”
Vừa nói xong, cửa của phòng huấn luyện bị mở ra, trông có vẻ Lộ Bá Nguyên đã phỏng vấn xong.
“Tới cậu đó, đi thôi.” Anh Đinh vỗ vai cậu.
Tuy rằng phỏng vấn đã kết thúc nhưng Lộ Bá Nguyên còn đang cùng Đường Thấm và người phụ trách nói chuyện. Phòng huấn luyện sắp xếp dụng cụ bắt sáng và thiết bị thu âm, còn thêm mấy nhân viên công tác, nhìn có vẻ chật chội.
Giản Nhung cúi đầu đứng chờ ở bên phải cửa, lưng dán vào tường.
Cậu lại nhớ đến cuộc nói chuyện với Tiểu Bạch, ảo não chậc một tiếng.
Sớm biết thế cậu đã không gửi thư xin việc gì.
Khi Lộ Bá Nguyên nhìn thấy e-mail kia có phải cũng nghĩ cậu cũng là một tên biến thái không?
Hơn nữa số QQ của Lộ Bá Nguyên quả thật cậu giữ rất lâu, trong khi đổi điện thoại mà đến ảnh chụp và danh sách thông tin cậu cũng chẳng sao lưu, duy nhất chỉ số QQ được chuyển qua điện thoại mới…
“Trước đây em gửi tin nhắn cho anh sao không trả lời chứ?” Giọng nói của Đường Thấm rất nhỏ nhẹ dịu dàng, truyền từ xa đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Nhung.
“Tin nhắn quá nhiều nên không thấy.”
Giọng nói quen thuộc, Giản Nhung vô thức quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lộ Bách Nhiên bước ra từ phòng huấn luyện.
Lộ Bá Nguyên dừng bước: “Sao đứng đây?”
Giản Nhung liếc nhìn Đường Thấm đứng phía sau anh, cô gái mỉm cười với cậu, tuyệt nhiên không chú ý đến cậu nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của hai người họ.
Giản Nhung nói: “Anh Đinh nói đến lượt tui.”
Lộ Bá Nguyên gật đầu: “Đi đi.”
Giản Nhung không lên tiếng xoay người, vừa định bước vào phòng huấn luyện thì bỗng nhiên bị người ta kéo áo lại.
Lộ Bá Nguyên cụp mắt giúp cậu kéo vạt áo bị vắt trên lưng quần xuống.
Vào phòng huấn luyện, Đường Thấm và người phụ trách cuối cùng xác nhận lần được nội dung phỏng vấn, buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu.
“Lần đầu được phỏng vấn nhỉ? Chỉ cần dựa vào suy nghĩ của mình trả lời là được rồi.” Chân mày lá liễu của Đường Thấm khẽ nhướn lên: “Tai em rất đỏ này, rất căng thẳng sao? Hay là nhiệt độ hệ thống sưởi hơi cao rồi?”
“Vấn đề thể chất.” Giọng nói của Giản Nhung rất bình tĩnh, nhìn không ra có chỗ nào căng thẳng: “Hỏi đi.”
Đường Thấm bỗng nhiên nhớ tới nhạc đệm nhỏ xảy ra lúc ở cửa.
Sắc mặt cô không thay đổi mà chỉ mỉm cười: “Được rồi, đầu tiên là tất cả mọi người đều vô cùng tò mò —— Vì sao em muốn đánh chuyên nghiệp vậy?”
…
Buổi phỏng vấn được thực hiện trong 20 phút.
Đường Thấm vốn tưởng rằng Giản Nhung sẽ gây rối gì đó với thông báo chính thức như vậy nhưng không có. Từ đầu đến cuối, cậu đều trả lời rất đơn giản cho những câu hỏi, không quy phạm cũng không có sai phạm và bỏ sót, nói rất ít, phong cách cá nhân thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Cũng khó trách còn nhỏ tuổi đã có thể khiến kênh live stream HOT như vậy.
Còn lại mấy câu hỏi cuối, Đường Thấm cười hỏi: “Cho đến bây giờ, mọi người đối với chuyện em trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp còn có rất nhiều tranh luận, đối với điều này em cảm thấy thế nào?”
Giản Nhung nói: “Không xem. Huấn luyện viên lo lắng tôi bị bọn họ ảnh hưởng nên không cho xem.”
“…Vậy à.” Đường Thấm nhịn cười: “Em từ streamer trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, shock nhất chắc hẳn là những người hâm mộ trong kênh live stream của em nhỉ? Ở đây có gì muốn nói với bọn họ không? Có thể nói với bọn họ qua ống kính đó.”
Giản Nhung nhướn mày, thể hiện biểu cảm “Có gì đáng nói với bọn họ đâu cơ chứ”.
Một lúc sau, cậu nhìn về phía cameras, trả lời vô cùng có lệ: “Tiền phạt đóng đủ rồi, bớt bận tâm đến tui.”
–
Chủ nhật, anh Đinh mở tiệc nhỏ ở phòng huấn luyện.
Chủ nhật là ngày nghỉ, nhưng với tuyển thủ mà nói cũng chỉ là ngày dậy muộn hơn một chút mà thôi, có thể chơi game khác, xem một số show truyền hình TV.
“Nửa tháng nữa là thi đấu Mùa Xuân rồi, ngày mai bắt đầu tăng cường huấn luyện, anh sẽ sắp xếp vài trận thi đấu huấn luyện.” Anh Đinh nói: “Chủ yếu là tăng phối hợp một chút, thao tác cá nhân thì phải dựa vào mấy đứa luyện đôi với nhau, những cái này anh sẽ không giám sát mấy đứa, trong đầu mấy đứa hẳn là nắm chắc.”
Tiểu Bạch ngồi phịch lên ghế gaming: “Hẹn với đội nào vậy ạ?”
“Hiện nay quyết định có hai đội, một là đội Chiến Hổ, một là MFG.”
Chuyện hẹn thi đấu huấn luyện này cũng rất được chú ý.
Đầu tiên đội mạnh trên cơ bản sẽ không đánh cùng đội yếu, đối với đội mạnh mà nói cũng không có vấn đề gì, tương đương với việc huấn luyện miễn phí cho đội yếu.
Thứ hai sợ tiết lộ chiến thuật, lúc hẹn huấn luyện thi đấu thì đội mạnh sẽ không xuất hết toàn lực để đánh, đa phần đều là vì trải nghiệm sự chống đỡ của vài tướng trong meta trước, và sự thích ứng của đội hình trong trận đấu.
Mỗi trận thi đấu huấn luyện đều là hình thức ‘tự tạo trận’, khi trận đấu sắp kết thúc thì đội viên hai bên cùng rời khỏi trận đấu, khi trận đấu còn chưa hết thì chiến tích sẽ không lưu lại trong lịch sử. Cho nên thắng hay thua trong thi đấu huấn luyện với chiến đội mà nói không quan trọng.
Bởi vì như thế, mới xuất hiện một vài đội đánh đâu thắng đó trong thi đấu huấn luyện, tới lúc thi đấu lại xảy ra tình huống offline vào lúc quan trọng.
“Không hẹn với MFG.” Lộ Bá Nguyên không quay đầu lại nói.
Thi đấu huấn luyện giấu chiến thuật có thể tiếp thu, nhưng biết rõ bọn họ muốn luyện người mới còn để người thay thế còn ở trạng thái nửa giải nghệ lên thì hơi quá đáng rồi.
“Chuyện này bọn họ đã xin lỗi với anh rồi, nói là JG chính thức lúc đó đang ở quê.” Anh Đinh nói: “Hẹn một lần nữa, lần này lại thế nữa, sau này sẽ không hẹn với bọn họ nữa.”
Lộ Bá Nguyên không có ý kiến, không nói gì nữa.
Anh Đinh đang định nói tiếp thì điện thoại bỗng vang lên. Anh nhìn thoáng qua hiển thị điện thoại gọi đến, bất ngờ nhướn mày, nói có việc rồi đi ra ngoài.
“Vậy hôm nay chúng ta được ăn một bữa ngon phải không?” Tiểu Bạch ngồi thẳng, nhìn về phía Lộ Bá Nguyên: “Anh ơi, không phải đã đặt món ở quán ăn lần trước sao?”
“Mọi người ăn gì, tôi mời.” Lộ Bá Nguyên tắt máy tính.
Tiểu Bạch sửng sờ: “Anh muốn ra ngoài hả?”
Lộ Bá Nguyên tiện tay khoác chiếc áo khoác: “Ừ.”
Khi đi ngang qua Giản Nhung, Lộ Bá Nguyên thoáng nhìn qua màn hình máy tính của cậu.
Phía trên dừng lại ở trang chủ của LOL, không mở cái gì ra, chủ nhân thì ngồi ngẩn ra tựa vào ghế.
“Tôi chuyển tiếp Wechat trong nhóm.” Lộ Bá Nguyên dừng lại: “Muốn ăn gì thì chọn.”
Những người khác đều trả lời ‘Được’, chỉ có não của Giản Nhung còn chưa quay về, con trỏ trên giao diện lúc ẩn lúc hiện.
Lộ Bá Nguyên nhìn chăm chú sau gáy vài giây rồi xoay người đẩy cửa rời đi.
“Giản Nhung, ông xem xem ăn cái gì.” Tiểu Bạch đưa menu trên điện thoại ra trước mặt Giản Nhung.
Giản Nhung rất tùy ý nhìn lướt qua.
“Tùy thích…Một bát cơm hai mươi hai?” Giản Nhung thắc mắc: “Cơm tiệm hắn nấu bằng vàng hả??”
Tiểu Bạch nghe nhầm rồi, ngẩn ra vài giây lại nói: “Đặt món tiệm này rất đắt, có người nói là gạo gì đó…giá cả ông đừng quan tâm, dù sao anh tui trả tiền.”
Giản Nhung nhìn món khác, giá càng kỳ quái. Cậu dời mắt đi: “Không thích ăn những món này, mấy người chọn đi.”
Buổi chiều ba giờ mới ăn một bát mì, thật ra Giản Nhung cũng không phải rất đói. Trận đấu xếp hạng kết thúc, cậu vươn vai duỗi lưng, đứng dậy đi tìm anh Đinh thương lượng chuyện Tết âm lịch ngủ lại gaming house.
Phòng họp sáng đèn, cửa lại không đóng chặt, còn để lại một khe hở.
Giản Nhung vừa mới cầm nắm cửa——
“Bởi vì nó là được đội trưởng đề cử sao?” Một giọng nói xa lạ có chút ngây ngô: “Cho nên vừa vào đội là có thể lên chính thức?”
Giản Nhung ngưng động tác lại, cậu thoáng nhìn vào trong, phía trong là Mid thay thế của TTC trong thi đấu Mùa Hạ, hình như gọi là Hạp Tử.
“Danh sách chính thức cũng không phải là chuyện đội viên có thể làm chủ.” Giọng nói của anh Đinh khá nghiêm túc: “Lần sau đừng nói như thế nữa.”
Cậu ta im lặng một lát, nói: “Xin lỗi.”
“Nhưng em không nghĩ ra, huấn luyện viên à, nếu như ngài chọn bất cứ một vị tuyển thủ chơi tự do có kinh nghiệm nào đến đánh chính thức, em còn có thể tiếp thu. Nhưng nó chỉ là streamer…” Giọng nói của Hạp Tử hạ xuống: “Nó chưa từng tiếp nhận sự huấn luyện, cũng không có kinh nghiệm thi đấu, ngài làm sao có thể xác định được nó vào sân có thể đánh tốt hơn em?”
“Nếu như, nếu như lúc đó đội trưởng đề cử chính em, có phải em cũng có thể vào đội chính thức hay không?”
Mỗi chữ mỗi câu, đều hiện lên hai chữ “không phục”.
Nghe thế, Giản Nhung thu tay về, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
Anh Đinh không thể la mắng Hạp Tử. Dù sao cũng là đứa nhỏ mà một tay mình kéo từ đội thực tập, biết trong lòng cậu ta không cân bằng, nói hai câu để cậu ta an tâm về luyện tập.
Hạp Tử đi về phía tòa biệt thự thuộc về đội hai, từ chối lời mời của đồng đội mời cậu ta ăn bữa khuya, một mình về phòng huấn luyện mở live stream đánh huấn luyện xếp hạng.
Trận thứ nhất còn chưa xếp vào trận thì điện thoại của cậu bỗng rung lên một tiếng——
【Nhờ Ung mời thêm bạn làm bạn tốt, tin nhắn kèm: Soft】
Hạp Tử ngẩn ta.
Nhanh như vậy mà anh Đinh đã nói chuyện này với Soft rồi??
Hạp Tử biết tính khí và tính cách của Soft, vô thức nghĩ cậu đến chửi mình, do dự nhìn giao diện mời hồi lâu mới dứt khoát quyết tâm bấm ‘Chấp nhận’.
Cậu ta vừa rồi nói chuyện với anh Đinh cũng không nói xấu gì nên cậu ta không sợ.
Hạp Tử nhìn chăm chăm vào giao diện chat, trong đầu đã chuẩn bị tốt, thậm chí còn nghĩ phải chửi lại như thế nào——
【Nhờ Ung: Đến Solo】
Hạp Tử trố mắt vài giây, mới dè dặt trả lời “?”.
【Nhờ Ung: Đánh hay không đánh?】
【Hạp Tử: …】
【Hạp Tử: Đánh!】
–
Ban đêm ở quán thịt nướng.
Hai thanh niên mặt đối mặt ngồi nói chuyện phiếm, xiên nướng trên bàn cơ bản đều là vị ngồi bên phải ăn, thanh niên bên trái đội mũ lưỡi trai, một tay đút túi, yên lặng nghe người kia nói.
“Người Hàn Quốc thật sự rất thích đánh cuối trận, mười trận hết chín trận đều cầm tướng cuối trận, cái mông tui muốn bẹp dí luôn rồi…” XIU vừa nói xong, điện thoại bỗng vang lên một tiếng thông báo.
Anh ta mở ra nhìn thoáng qua, tiện tay bấm vào trang web live stream và huấn luyện viên gửi.
Nghe thấy âm thanh truyền đến từ điện thoại, Lộ Bá Nguyên kéo khẩu trang xuống, hờ hững hỏi: “Kêu tui tới để nhìn ông xem live stream hả?”
“Không phải, huấn luyện viên kêu tui đến xem streamer đánh Solo, nói người Solo với kẻ này thao tác không tệ.” XIU đang muốn tắt trang web thì phát hiện ID của streamer khá quen. Anh ta híp mắt hỏi: “Hạp Tử…Cậu ta không phải là Mid thay thế của đội ông à? Cậu ta đang Solo với ai nhỉ…‘Ngoại trừ nằm qua còn có thể làm gì’, ông có biết ID này không?”
Lộ Bá Nguyên nghe vậy ngẩng đầu lên tự hỏi hai giây.
Là tài khoản phụ của Mid nhà anh.
Lộ Bá Nguyên: “Kênh live stream nào?”
Đêm nay nhân khí của phòng phát sóng của Hạp Tử bắt đầu mới tăng.
Cậu ta bị Sợi Xích của LeBlanc đối phương trói chân, sau khi rớt lượng máu cuối cùng, gương mặt buồn bực mà rời khỏi trận đấu.
Mưa đạn thao thao bất tuyệt.
【 6: 1!!! Nằm Qua trâu bò quá! 】
【 Hạp Tử Solo với ai vậy?? Ai biết ID này không?】
【 Chỉ có một ván Hạp Tử dùng Lissandra sở trường nhất Solo thắng hiểm…Mấy tướng khác đều thua. 】
【 Hạp Tử vốn là tuyển thủ kiểu farm mà. Nhưng thao tác của đối phương quả thật rất xuất sắc…】
【 Theo lý thuyết, tui cảm thấy LeBlanc này giống Ngu Ngốc nào đó. 】
【 Thật không dám giấu, tui cũng nghĩ vậy. Tui còn đi thăm dò chiến tích, tài khoản này đã từng đánh đôi với Tiểu Bạch của TTC. 】
【 Nhưng ông từng thấy bé Ngu Ngốc dùng tài khoản phụ này chưa vậy?】
【 Mấy người đang mắng LeBlanc ngu ngốc sao? Vì sao? Người ta chọc gì đến mấy người thế? Tui nhìn trên mưa đạn mà không hiểu gì…】
Trên hình ảnh trên live stream, hai người về lại phòng chờ.
【Ngoại trừ nằm qua còn có thể làm gì: Trận tiếp theo, tướng gì?】
【Hạp Tử: Tướng Cassiopeia ông chơi không?】
Trên mưa đạn khuyên Hạp Tử nghĩ thoáng một chút, đừng Solo với người này nữa.
Nhưng cậu ta đã sớm không phải vì tranh giành danh dự nữa rồi.
Cậu ta thuần túy chỉ muốn đánh với Soft nhiều hơn để học hỏi thao tác của cậu.
【Ngoại trừ nằm qua còn có thể làm gì: Được. Ông còn muốn thua mấy trận nữa mới phục?】
【 Hạp Tử:?】
【 Ngoại trừ nằm qua còn có thể làm gì: Đói bụng. 】
【 Hạp Tử: Tui phục rồi. Trận này là Cassiopeia, trận kế tiếp Qiyana?】
【Ngoại trừ nằm qua còn có thể làm gì: Không đánh nữa, thoát đây. 】
【 Hạp Tử: Đừng mà, đánh hai trận nữa đi. 】
【Ngoại trừ nằm qua còn có thể làm gì: Có đánh mười trận nữa ông cũng thua, đừng lãng phí thời gian. 】
Vừa gửi những câu này xong, đối phương lập tức rời khỏi phòng tự tạo, nhanh chóng logout.
Hạp Tử: “???”
【 Đệt, càng nhìn càng giống…】
【 Tuyệt đối là thứ thiếu đánh mà. 】
【 Con trai ngốc này không phải sau này mỗi ngày đều tìm tuyển thủ chuyên nghiệp Solo đấy chứ??】
【 Vì sao mấy người đều đoán được đó là ai vậy?? Dễ đoán vậy sao???】
【 Ừ, chờ mà xem, chờ sau này nó…Mấy người cũng có thể một giây thôi đã nhận ra nó liền. 】
Hôm nay là ngày nghỉ nên ba người đội viên khác đang xem show truyền hình hoặc có lẽ là chơi game khác.
Dạ dày của Giản Nhung trống rỗng đến khó chịu. cậu xoa bụng đến phòng bếp kiếm gì đó ăn, ngồi xổm xuống từ trong ngăn tủ trong cùng nhất lấy ra một bịch bánh mì chưa mở, điện thoại trong túi áo bỗng rung lên.
Cậu ôm bánh mì trong ngực, đưa tay móc điện thoại ra.
【 R: [Chia sẻ vị trí]】
【 Nhờ Ung: Làm sao vậy?】
【 R: Đến đây. 】
Giản Nhung không thèm quan tâm đến việc ăn bánh mì, tùy tiện mặc thêm áo khoác rồi đi ra cửa.
Địa điểm là trong một đường nhỏ. Lo lắng ban đêm Lộ Bá Nguyên tìm cậu ra ngoài có chuyện gấp gì, Giản Nhung xuống taxi bước nhanh theo hướng dẫn cuối cùng đến trước quán thịt nướng.
Giản Nhung dừng bước, kinh ngạc nhìn người ngồi cạnh bàn trước quán.
Lộ Bá Nguyên đang nói chuyện với thanh niên đối diện.
Vành nón hoàn toàn che khuất đôi mắt của anh, tay phải của anh duỗi đặt lên ghế bên cạnh, ngậm một điếu thuốc chưa châm, khẩu trang kéo xuống cằm, không biết nghe gì mà khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười nhẹ.
Giản Nhung ra khỏi cửa quá nhanh nên mũ và khẩu trang đều không mang.
Nhìn thấy màu sắc của mái tóc kia, XIU liếc mắt đã nhìn thấy cậu.
“Yo.” XIU sửng sờ, thốt lên: “Đứa nhỏ ngoan của ông tới rồi kìa.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※