Tui Giỏi Để Tui Lên

Chương 32:




Anh Đinh nhất thời không biết có nên vả vào cái miệng ăn mắm ăn muối của Giản Nhung không nữa, còn bên tổ chức thi đấu cũng cố ý gây chuyện nữa chứ.
Bình luận trên mưa đạn lướt rất nhanh, mấy khán giả đến sau phải tắt mưa đạn mới có thể nhìn rõ được lịch thi đấu——
【 Đệt đệt đệt thật đánh với Cá Mực này? Thật cmn kích thích rồi nha!!!】
【Vốn không có mấy hứng thú với thi đấu Mùa Xuân cho lắm, bây giờ quyết đi tranh mua vé vào cửa, con trai chờ ba đến cổ vũ nhá. 】
【A a a chồng yêu đánh chết cái tên ngu ngốc Đậu Hũ đi!!】
【Thật sự đụng độ hả? Hiệu quả kịch tính quá đầy đủ, bên tổ chức thật tuyệt vời. 】
【Ha ha, Fans ngu ngốc của TTC cứ vui vẻ đi, nếu YY có kết quả ngoài dự đoán mà thắng trận đấu, chuyện này có thể cười mười năm trên Tieba. 】
【YY thắng trận đấu? Nằm mơ đi cho lẹ nha. 】
“Được rồi.” Anh Đinh nhìn thời gian, ở sau máy tính ý bảo bọn họ tắt live.
Tắt live stream đi về phía phòng huấn luyện, Tiểu Bạch vỗ vai của Giản Nhung, vậy mà bất ngờ giật nảy mình.
Cậu ta sửng sờ, chưa kịp nói gì, Giản Nhung lập tức quay đầu lại hỏi: “Làm gì vậy?”
Tiểu Bạch hạ giọng nói: “Ông cho tui dãy số đi.”
Giản Nhung nhíu mày: “Làm gì?”
“Tui đi mua vé / số… Ối ông đừng đi mà.”
Trận thi đấu huấn luyện đêm nay, lối chơi của mọi người của TTC đếu rất tiến bộ, nhất là Giản Nhung.
Lúc này anh Đinh vẫn chưa đề xuất để cậu huấn luyện tướng riêng nào, Giản Nhung có thể túy ý chọn lựa tướng.
Mọi người của MFG mở to mắt trừng trừng nhìn bọn họ đào ra Mid Talon, AD Draven, Top Tryndamere…
Toàn bộ mẹ nó là da mỏng nhưng sát thương cao, trên sân thi đấu chuyên nghiệp cơ bản chẳng thấy bóng dáng của mấy tướng ‘cống rãnh’(*) này.
(*) Nguyên văn: 下水道英雄 (tướng cống thoát nước) ý chỉ là những tướng bị nerf hoặc out meta
Không Không cầm tướng giao tranh yếu thế vào đầu trận, vì thế mà ở đầu trận cậu ta bị Mid Talon solokill hai lần, ở rừng vào giữa trận lại Talon gank chết hai lần, tuy rằng cuối trận đấu vẫn thắng, nhưng cậu ta lại có cảm giác bản thân vừa mới trải qua hai mười lần liên tiếp thất bại thi đấu xếp hạng.
Thi đấu huấn luyện kết thúc, Không Không không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Giản Nhung.
【Không Không: Người anh em à, kiếm chuyện với ông là Đậu Hũ không phải tui, ông đi trị hắn đi nhé. 】
Hai mươi phút sau Giản Nhung mới nhìn thấy tin nhắn, chỉ trả lời lại một câu đơn giản “Biết rồi”, rồi buông điện thoại xuống tiếp tục đánh xếp hạng.
【Không Không: Lâu như vậy mới trả lời, ông bận chuyện lớn à. 】
【Nhờ Ung: Mới đánh xếp hạng. 】
【Không Không: Đánh đôi hả?】
【Nhờ Ung: Solo】
【Không Không: Cùng đánh không?】
【Không Không: Tui không mở live stream, cũng không bại lộ ông đang luyện tướng gì đâu. 】
Giản Nhung chả sợ bại với chả lộ tướng gì cả, tướng nào cậu cũng có thể chơi.
【Nhờ Ung: Hai Mid xếp thế nào?】
【Không Không: Vậy ông chưa thấy tui đánh JG mạnh cỡ nào đâu, thêm tui nào. 】
Vào đội, Không Không nói: “Tui còn tưởng ông với đồng đội đánh đôi chứ.”
Giản Nhung nói ‘không’.
Cậu vốn kiếm đồng đội đánh đôi.
Nhưng bọn họ vừa mới đánh xong trận thi đấu huấn luyện, anh Đinh lập tức dẫn theo một người tới, trên vai đối phương còn đeo một hộp gỗ nhỏ.
Người kia khẽ nói với Lộ Bá Nguyên vài câu, sau đó hai người đi nhau đi vào phòng họp nào đó, sau một hồi Lộ Bá Nguyên mới đi ra, cũng không quay đầu đi thẳng về phòng của mình.
Giản Nhung vẫn đánh đến bốn giờ sáng, những người khác đều đi ngủ cả, còn cậu thì đang cứu vớt đồng minh trong Summoner’s Rift.
Vừa kết thúc trận, cậu vừa định bấm ‘Tìm trận’, Không Không đã ngáp một cái, rốt cuộc không nhịn được: “Được rồi anh em, đi ngủ đi, bốn giờ sáng rồi.”
Thật ra cậu ta đã sớm buồn ngủ, nhưng nhìn thấy Giản Nhung vẫn im lặng không lên tiếng tiếp tục mở trận, cũng chịu đựng không nói.
Giản Nhung nhìn thời gian: “Ông ngủ đi.”
Không Không: “Ông còn một đánh nữa??”
Giản Nhung “Ừ” một tiếng: “Đánh thêm một trận nữa.”
Không Không im lặng, hỏi: “Người anh em, ông bình thường vẫn luyện trễ thế này sao, hay là áp lực muốn đánh thằng Cá Mực vậy?”
Giản Nhung uống miếng cà phê.
Cà phê hòa tan không ngon bằng cà phê mà Lộ Bá Nguyên pha, nhưng mà cái thứ máy pha cà phê kia cậu thật sự cũng lười đụng đến.
Thật ra Giản Nhung chơi game này tới nay vẫn không có bất cứ áp lực gì. Dù sao đối với một streamer mà nói, hiệu quả giải trí phải cao hơn trình độ chơi game.
Nhưng hôm nay, thời khắc lịch đối chiến xuất hiện, nhìn thấy câu “Thua bị cười mười năm trên Tieba” kia trên mưa đạn, trong đầu của Giản Nhung chỉ có duy nhất một ý nghĩ——Không được thua.
Điểm này anh Đinh không nói, phỏng chừng lo lắng cậu sẽ có áp lực.
Giản Nhung bị chửi quen rồi, nhưng cậu không thể đế chiến đội và đội viên của TTC vì mình mà bị cười mười năm.
“Cũng đúng,” Thấy cậu không trả lời, Không Không lẩm bẩm: “Dù sao cũng là lần đầu tiên lộ diện của ông, lần đầu tiên tui thi đấu đã căng thẳng đến mức mùa đông cũng đổ mồ hôi. Chẳng qua ông bớt buồn đi, tui cảm thấy Mid của chiến đội Cá Mực không đánh lại ông đâu.”
Giản Nhung nói: “Tui biết chứ.”
Không Không: “…”
Cmn có biết chữ khiêm tốn viết thế nào không hả.
“Nhưng tui không chỉ muốn thắng.” Giản Nhung nói.
Không Không: “Còn gì nữa?”
Giản Nhung không trả lời, hỏi ngược lại: “Ông còn chưa đi ngủ hả? Không ngủ thì tui mở đó.”
Không Không nói: “Nếu ông muốn đánh nữa, tôi cũng có thể chịu được hai…”
“Không tui không định xếp hàng nữa, ông so với JG qua đường đánh tốt hơn chút.” Giản Nhung nói: “Ngay cả lúc tui chửi người trong đàm thoại, cũng không bị tuần tra viên của Liên Minh bắt được.”
Không Không: “……”
Đoàn kỷ luật của Liên Minh sẽ điều tra tài khoản của tuyển thủ, nghiêm ngặt kiểm tra xem tuyển thủ có mắng chửi trong thi đấu xếp hạng, AFK hay tặng đầu người (feed) hay không.
Cuối cùng Không Không quyết định đi ngủ để bảo toàn mạng sống, trước khi đi ngủ, cậu ta nói: “…Chiến đội Cá Mực dựa vào đường dưới để thi đấu. Mid của bọn họ thật ra bình thường thôi, thích chơi Syndra và Zoe, lối chơi rất mạnh vào đầu trận, khá giống với ông, nhưng chơi chắc là không giỏi bằng ông, ông có thể nhây đến cuối trận rồi hành gã.”
Giản Nhung dừng lại một hồi, vài giây sau mới nói: “Cảm ơn.”
Giản Nhung luyện đến trời hửng sáng, trở về phòng tắm rửa lên giường ngủ trước khi thím đến gaming house.
Kết quả cậu chưa ngủ được mấy tiếng thì đã tỉnh, nhìn thì thấy còn chưa đến chín giờ, cậu ngủ mới ba tiếng đồng hồ còn chưa ngủ đủ.
Giản Nhung lại nằm thêm mấy phút nữa, sau đó xuống giường đánh răng rửa mặt, mang cái đầu tổ quạ đi xuống lầu.
Dự định ăn vài miếng bánh mì lót dạ, thím lại cố ý chuẩn bị cho cậu mì xào trứng.
Ăn xong dạ dày cũng được thoả mãn, Giản Nhung quay về phòng huấn luyện tiếp tục huấn luyện.
Khởi đầu thật tốt đẹp, nhưng khi Giản Nhung bắt đầu lập tức gặp phải đồng minh ngu ngốc trong bốn trận liên tiếp, làm cậu tức đến tận óc. Rốt cuộc, vào trận thứ năm sau khi gặp phải một JG mới bắt đầu được mười phút đã feed cho đường giữa ba mạng, cậu quyết định nghỉ ngơi vài phút chơi điện thoại, đỡ phải khiến bản thận không nhịn được kết bạn với JG để tiện bề cắt đầu.
Chơi đi chơi đi, Giản Nhung lại bấm vào khung chat Wechat của Lộ Bá Nguyên.
Vòng bạn bè của Lộ Bá Nguyên, Giản Nhung đã đi dạo rất nhiều lần.
Lộ Bá Nguyên không thường đăng hoạt động, vòng bạn bề ý chỉ có lác đác vài tấm ảnh, trong đó có ảnh đồ ăn và cảnh biển, nhiều nhất chính là ảnh chụp của heo cảnh mini mà anh làm avatar, trông như là thú cưng của Lộ Bá Nguyên nuôi ở nhà.
Tuy rằng biết đối phương không có hoạt động mới, nhưng Giản Nhung vẫn không cưỡng lại được muốn vào nhìn vòng bạn bè của anh một cái. Cậu ngã người ra sau tựa vào ghế, lười biếng lấy tay chọt chọt vào heo cảnh mini trên avatar ——
【Bạn vỗ R】
(*) Chức năng này giống như ‘vẫy tay’ của FB, muốn gọi người ta ấy.
Giản Nhung: “?”
Trò gì đây?
Tui vỗ ai??
Giản Nhung – người chưa từng xem nội dung đổi mới nhìn chằm chằm vào chữ nhỏ, sửng sốt.
Câu phi nhanh lên Baidu tìm kiếm, sau khi nhìn thấy lời giải thích rõ của “vỗ”, càng trợn tròn mắt.
Đội Wechat có chuyện gì vậy chứ?
Dư sức thì đi cải thiện công năng khác như lịch sử chat một chút đi chứ, giải quyết giúp bố mày dọn dẹp hình ảnh bộ nhớ đệm được không?
Công năng này ngoại trừ cho mấy cặp tình nhân gọi/tình còn khiến người ta xấu hổ chứ còn có tác dụng vẹo gì đâu???
Vài giây sau, Giản Nhung còn đang ấn giữ chữ này, xem có thể thu về được hay không——
Buzz.
【R vỗ bạn. 】
【R:?】
【Nhờ Ung:. 】
Giản Nhung tuyệt vọng xoa mặt.
【R: Có việc?】
【Nhờ Ung: Không có. 】
【R: Vậy cậu vỗ gì. 】
【Nhờ Ung:…】
【Nhờ Ung: Chỉ muốn tìm anh đánh đôi. 】
Rất lâu bên kia chưa trả lời.
Giản Nhung nhìn đồng hồ, 10 giờ.
Chỉ có đần độn mới có thể kiếm tuyển thủ chuyên nghiệp E-Sports đánh đôi luyện tập vào lúc 10 giờ sáng.
Giản Nhung nhắm mắt, chửi Wechat sập tiệm ở trong đầu.
【Nhờ Ung: Tui solo Q cũng được, anh nghỉ ngơi đi】
Tin tức lần này vừa mới gửi đi chưa được vài giây đã nhận được trả lời.
Là ghi âm, Giản Nhung ngẩng đầu lên, đưa điện thoại đến bên tai bấm mở.
Tiếng nước chảy vang vọng, giọng nói của người đàn ông khàn khàn mang theo vẻ buồn ngủ: “Chờ, rửa mặt.”
Khi Lộ Bá Nguyên vào phòng huấn luyện, tay phải còn cầm theo hai gói hàng chuyển phát nhanh vừa mới được gởi tới.
Giản Nhung tự xấu hổ một trận. Nghe thấy có tiếng động, cậu bất chấp quay đầu lại muốn giải thích vài câu, thì nhìn thấy hai gói hàng chuyển phát nhanh ở trên bàn máy tính của mình.
Giản Nhung ngớ ra: “Gì vậy?”
“Mở ra xem đi.” Hương bạc hà của kem đánh răng còn vương thoang thoảng trên người Lộ Bá Nguyên.
Giản Nhung mở thùng hàng, bên trong là bàn phím mới.
Giống với kiểu dáng của Lộ Bá Nguyên, chỉ là màu sắc và keycap (phím) thay đổi, cậu vô ý thức lập ra phía sau, quả nhiên, phía sau có khắc chữ “Soft”.
Không có thiếu niên E-Sports nào có thể chống lại sự mê hoặc của thiết bị ngoại vi cao cấp cả, ngay cả thần giữ cửa như Giản Nhung, khi tiền lương quá mười nghìn cũng sẽ cắn răng thay bàn phím và tai nghe có bốn con số cho chính mình, càng đừng nói đến bàn phím có khắc ID của mình.
Cậu bỗng chốc ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: “Kim chủ ba ba tài trợ sao?”
Lộ Bá Nguyên yên lặng hai giây, không đáp: “Giống với cái hiện giờ cậu đang dùng, thay thử xem có hợp hay không.”
Giản Nhung gật đầu, lấy bàn phím mới từ trong hộp ra sau đó lại nghĩ đến gì đó, hỏi: “Cái tui đang dùng phải làm sao bây giờ?”
“Tùy. Bỏ vào ngăn tủ đi.”
Lộ Bá Nguyên về chỗ máy tính của mình, sau khi cùng Giản Nhung đánh đôi hai trận, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Giản Nhung vừa ngẩng đầu hỏi anh.
Tựa như đứa nhỏ vừa được ăn kẹo xong, nén vui vẻ không cười, nhưng cái gì cũng không giấu được, toàn bộ đều hiên lên trong ánh mắt.
Biểu cảm thật hiếm thấy, không hiểu sao lại khiến tâm trạng người ta tốt lên.

Sắp tới phải nghênh chiến với chiến đội YY vừa mới gây cấn, tuy rằng ngoài miệng của mọi người TTC không nói gì, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn len lén gia tăng luyện tập.
Sau một trận khua chuông gõ mõ, rốt cuộc cũng đến ngày khai mạc thi đấu Mùa Xuân.
Lần này đội hinh thi đấu Mùa Xuân của TTC gần giống với thi đấu Mùa Hè năm ngoài, chỉ là đổi Kan bằng Soft, Mid và JG thay thế lần lượt là Hạp Tử và Moon.
Giản Nhung cũng không quen thân với hai vị thay thế, sau đó Hạp Tử có tìm cậu Solo nhưng cậu đều từ chối, còn Moon hoàn toàn không có giao lưu gì cả.
Cậu thay đồ đồng phục của đội đi xuống lầu, vừa nhìn thấy hai vị thay thế tiến vào, cùng nhau chào hỏi xong, Moon đi tới trước mặt Lộ Bá Nguyên, gọi một tiếng: “Đội trưởng.”
Lộ Bá Nguyên nhìn cậu ta một cái rồi: “Ừ.”
Bên cạnh Lộ Bá Nguyên có rất nhiều chỗ trống, nhưng Moon không ngồi xuống. Cậu ta lấm la quan sát xung quanh mấy lần, rồi nói: “Đội trưởng, thời gian trước em vẫn gia tăng luyện tập. Lần sau nếu như có cơ hội lên sân…Nhất định không giống như lần trước đâu.”
Lộ Bá Nguyên mỉm cười, bảo ‘Được’.
Nhìn thấy nụ cười này, Moon tựa như có thêm dũng khí, còn muốn nói thêm.
“Mấy giờ xuất phát?” Giản Nhung lười biếng lên tiếng.
“Bây giờ.” Anh Đinh vừa nói xong lập tức nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp, anh nói: “Xe tới rồi, đi thôi.”
Giản Nhung đi sau cùng.
Khi Tiểu Bạch mang giày thấy cậu còn đứng ở huyền quan, nhướn mày hỏi: “Đi thôi, đứng đực ở đó làm gì thế?”
Lộ Bá Nguyên nghe thấy quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Giản Nhung mặt không biến sắc: “Quên đồ rồi, mấy người đi trước đi, tui tới liền.”
Sau một phút, Giản Nhung đứng ở cửa ló đầu ra nhìn, xác nhận tất cả mọi người đều đi hết.
Cậu lui về huyền quan móc ra một món đồ chơi mới mẻ lần đầu tiên mua, len lén nhét vào đế giày.
Đoàn xe lái hôm nay là lần đầu tiên Giản Nhung ngồi trên xe bus của đội, vẻ bên ngoài không chỉ sang trọng và phong cách, mà trang trí bên trong còn cao cấp hơn rất nhiều so với xe bus thông thường.
Tới sân thi đấu, trước khi xuống xe, Giản Nhung còn đút hai viên kẹo cao su vào trong miệng.
Trên đường đi đến hậu trường thi đấu, Tiểu Bạch và Giản Nhung sóng vai đi với nhau, sau khi đi một đoạn, Tiểu Bạch bực bội quay đầu nhìn cậu một cái.
Sau vài giây, lại quay đầu nhìn cậu lần nữa.
Vài lần như thế, Tiểu Bạch không nhịn được nữa gọi Lộ Bá Nguyên ở phía trước: “Anh ơi.”
Lộ Bá Nguyên dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu.
Bởi vì người phía trước ngừng lại, Giản Nhung chỉ có thể ngừng theo. Ai ngờ Tiểu Bạch bỗng nhiên đưa tay đẩy nhẹ lưng cậu, Giản Nhung bất ngờ không kịp đề phòng bị chúi về phía trước, thiếu chút nữa trực tiếp dán vào lưng của Lộ Bá Nguyên.
Giản Nhung thốt lên: “Ông có bệnh…”
“Sao ông cao hơn trước thế hả?”Tiểu Bạch hỏi.
Giản Nhung thoáng chốc im bặt.
“Tui nhớ rõ trước đây ông chỉ tới chừng này với anh tui…” Tiểu Bạch đưa tay án chừng: “Bây giờ nhanh đến huyệt thái dương anh tui rồi.”
Lộ Bá Nguyên nghe vậy, cụp mắt xuống nhìn Giản Nhung.
Trong lòng Giản Nhung đang viết một vạn chữ ‘nhịn’.
“Phải không?” Giọng nói của Giản Nhung không hiện ra vấn đề gì: “Ông nhớ nhầm rồi.”
Tiểu Bạch: “Phải vậy không?”
Giản Nhung lý sự: “Đó là tui cao lên rồi.”
Tiểu Bạch vô cùng kinh ngạc: “A, cao nhanh như vậy sao…”
“Được rồi, chặn người khác ở hậu trường nói chuyện gì đó?!” Anh Đinh ở phía sau nói: “Chặn đường nhân viên công tác rồi, đi nhanh lên!”
Giản Nhung nhìn chằm chằm vào sau cổ của Lộ Bá Nguyên, nhai kẹo cao su trong miệng và coi rằng đó là Tiểu Bạch.
Khi sắp tới phòng nghỉ, trước mặt họ xuất hiện đoàn người.
Chiến đội Cá Mực đều là người gầy——nếu không bọn họ cũng sẽ không cười nhạo ngoại hình của người khác mỗi ngày.
Nhìn thấy bọn họ, người của chiến đội Cá Mực cũng ngẩn ra.
Vẻ mặt của huấn luyện viên hai bên đều nghiêm túc, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra ngăn cản.
Ai ngờ ngay cả một cái liếc nhìn Lộ Bá Nguyên cũng chả thèm cho, vẻ mặt lạnh nhạt lướt qua mặt bọn họ.
Người đứng trước chiến đội Cá Mực chính là Đậu Hũ.
Bản thân Đậu Hũ cũng không phải kẻ lương thiện gì, hắn đã sớm muốn mở miệng chửi Soft rồi, nhưng huấn luyện viên của hắn đã nhanh tay hơn hắn, thay đổi mật mã của Weibo, còn bị công tác tư tưởng đến hơn nửa đêm, hắn mới phải nhịn xuống.
Bây giờ gặp được người, hắn vô y thức treo cái bản mặt trào phúng tự mãn, định mở miệng nói vài câu quái gở.
Ai ngờ Lộ Bá Nguyên cũng chẳng theo nhìn mà đi thẳng, mà phía sau Lộ Bá Nguyên là mái tóc màu xanh lam——
?
Phát hiện độ cao không đúng, Đậu Hũ quan sát từ trên xuống dưới Giản Nhung mấy lần.
Hắn còn chưa hoàn hồn, Giản Nhung đã đi tới bên cạnh hắn.
Nam sinh nhai kẹo cao su, lạnh lùng lườm, ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt và khinh miệt, lướt qua người hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ, âm thanh rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.
“Ngu ngốc.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.