Trận đấu hôm nay, nhiệt độ ở Thượng Hải đã hạ xuống thấp. Giản Nhung nghĩ tới trên xe có mở lò sưởi, trên sân khấu thi đấu cũng ấm áp, nên chỉ khoác áo khoác đồng phục của đội đã đi xuống lầu, cuối cùng bị anh Đinh gầm lên phải lên lầu mặc thêm một cái áo phao.
Trước khi ra khỏi cửa Giản Nhung do dự rất lâu, vẫn kéo khăn quàng cổ được treo lẻ loi trên tường xuống.
“Ông thật sự muốn dùng khăn quàng cổ này hả?” Cậu vừa mới lên xe, Tiểu Bạch lập tức trừng mắt hỏi.
Lộ Bá Nguyên ngước mắt lên. Giản Nhung mặc một chiếc áo khoác màu trắng, trên cổ quấn chiếc khăn quàng cổ màu xám kia, cậu quấn khá tùy ý, toàn bộ miệng đều bị khăn quàng cổ che kín mít, càng khiến cho gương mặt nhỏ đi.
“Tui mang ngược, sẽ không thấy đâu.” Bên ngoài rất lạnh, Giản Nhung nói vừa nói vừa phà làn khói trắng: “Dù sao khi đến sân thi đấu cũng bỏ ra mà.”
Tiểu Bạch “Ồ” lên, nhìn về phía Lộ Bá Nguyên: “Anh à. Sao anh không mang theo khăn quàng cổ của Fan tặng? Em thấy anh nhận được chiếc khăn quàng cổ thủ công rất khéo léo mà, còn thêu cả logo nho nhỏ của đội nữa, vô cùng đẹp luôn.”
Lộ Bá Nguyên cúi đầu nhìn điện thoại: “Nhiều lắm, không quấn.”
Tiểu Bạch nghe không hiểu, còn muốn hỏi lại, Viên Khiêm bên cạnh lại trả lời thay anh: “Nhận nhiều khăn quàng cổ như vậy, quấn khăn quàng cổ của Fan này tặng, Fan tặng khăn quàng cổ khác sẽ có ý kiến. Tất cả đều không đeo thì an toàn nhất.”
Giản Nhung cụp mắt nhìn vào khăn quàng cổ của mình, thầm nghĩ ông đây mà nhận thêm một cái nữa, cái thứ xấu xí này sẽ bị cậu làm giẻ lau chân.
Nghĩ là nghĩ thế thôi, dù sao bây giờ cũng đã quấn trên cổ rồi. Ngoại trừ thêu câu hơi bất hiếu chút, khăn quàng cổ này còn rất ấm ấp.
Thi đấu vòng bảng một ngày có hai trận, trân đấu hôm nay của bọn họ là trận thi đấu thứ hai, bảy giờ mới bắt đầu, đánh với chiến đội vừa mới thăng lên từ giải hạng 2 LDL (LoL Development League). Trận đầu tiên là Cá Mực đối chiến với MFG.
Lịch trình thi đấu hai lần đều chạm mặt với chiến đội Cá Mực, anh Đinh vô cùng nghi ngờ ban tổ chức thi đấu cố ý sắp đặt cho mình.
“Giản Nhung.” Trước khi xuống xe, anh Đinh khẽ dặn dò: “Phòng nghỉ của Cá Mực ở sát bên cạnh chúng ta, nếu như nhìn thấy rồi cậu hãy coi hắn như không khí.”
Giản Nhung vùi miệng vào trong khăn quàng cổ: “Ừm.”
Có điều khi bọn họ tới sân thi đấu thì trận đấu đã bắt đầu rồi.
Bọn họ mở TV live stream thì đúng lúc nhìn thấy Không Không phối hợp với JG đánh một đợt lính đường dưới trong tình thế hai chấp bốn, Đậu Hũ bị một chiêu cuối của Không Không dứt khoát tiễn vong.
“Đậu Hũ chơi còn gà hơn tuần trước.” Pine lạnh nhạt kết luận.
“Anh nghĩ hắn ta cũng chỉ có vậy thôi, chủ yếu là có ngoại hình đẹp, được nhiều con gái hâm mộ, mấy Fans lâu năm thích thổi phòng cái gì mà đệ nhất tân AD, thổi phòng đến mới mọi người đều tin.” Viên Khiêm chống đầu nói: “Hắn ta di chuyển quá tệ, mỗi một bước chạy đều có thể chính xác nhảy vào phạm vi công kích của kẻ địch, cũng thật bản lĩnh…”
“Hay đấy, tân AD xuất sắc cái rắm ấy, sao có thể so được với P cưng chứ?” Tiểu Bạch đưa tay ôm lấy vai của Pine: “Chiều cao của P cưng của tui còn cao hơn hắn, ngoại hình đẹp trai hơn hắn, chơi game cũng tốt hơn hắn!”
Pine: “Không được kéo tui.”
Nói thì nói vậy, ngược lại không có tránh ra. Tiểu Bạch dùng cằm chỉ chỉ vào hướng Giản Nhung đang ngồi: “Hơn nữa tuần trước hắn ta bị Giản Nhung giết nhiều như vậy, không chừng còn chưa hoàn hồn đó.”
Giản Nhung cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra, cúi đầu kéo dây kéo của áo khoác đồng phục xuống: “Gà là chuyện của bản thân hắn, có liên quan gì đến tui đâu.”
Hay thật, còn điên hơn. Vì chưa đến trận đấu của bọn họ, ngoại trừ chuyên gia nhiếp ảnh của nhà mình thì không có người ngoài, anh Đinh dứt khoát khóa trái cửa phòng huấn luyện trước.
Quay đầu nhìn Lộ Bá Nguyên vẫn còn cúi đầu nhìn điện thoại, trên đó rõ ràng là giao điện Weibo, anh Đinh nhướn mày: “Sắp đánh tới nơi rồi, sao còn chơi điện thoại?”
Lộ Bá Nguyên không ngẩng đầu lên, nói nhàn nhạt: “XIU gửi cho em phỏng vấn mới của Mid HT.”
Những người khác đều ngẩn ra.
HT là đội mạnh nhất của khu thi đấu Hàn Quốc nên không cần phải nghi ngờ thực lực của tuyển thủ HT, tổ đường dưới mới thay đổi cũng là tuyển thủ mạnh được đề bạt trực tiếp từ đội hai lên. Trong đó phải công nhận thực lực của Mid Master của bọn họ vô cũng mạnh, tướng như ao sâu, đầu hay cuối trận đều có thể đánh, hầu như không có khuyết điểm.
Trong những trận đấu hai năm này, khi Mid của HT đi đường không bị bất cứ kẻ nào công phá được. Kan bị anh ta solokill là hình ảnh quen thuộc ở vòng bảng.
“Anh ta nói cái gì vậy?” Tiểu Bạch ngồi thẳng người hỏi.
Lộ Bá Nguyên nói: “Quá dài, tự mình coi đi.”
Giản Nhung cũng không cưỡng được lấy điện thoại ra, vừa mới mở tài khoản phụ Weibo đã nhìn thấy ngay trang đầu có bản phụ đề.
Trước đoạn phỏng vấn còn khá tốt, chỉ là một số câu hỏi về game. Mãi đến khi tới đoạn sau, ký giả hỏi anh ta, trong mùa thu đấu này đội ngũ nào khiến cho anh ta ấn tượng nhất.
Master suy nghĩ thật lâu, trong câu hỏi này, sự im lặng dài này cũng chính là một loại mỉa mai khác. Sau một hồi, anh ta nói là chiến đội M7 của khu thi đấu Châu Âu.
MC kinh ngạc mới nhướn mày hỏi: Ở vòng bán kết và trận chung kết lần này đối chiến đều là đội ngũ của LPL, chẳng lẽ không có ấn tượng sâu nào với đội ngũ LPL sao?
Master gật đầu, nói, ‘tôi đánh với đội ngũ của LPL cũng giống như đánh với đội ngũ của LCK, cho nên không có cảm giác đặc biệt’.
MC hỏi: Tại sao lại có suy nghĩ như vậy?
Master hơi mỉm cười rồi nói: Xin lỗi, chắc là bởi vì trong đội mạnh của bọn họ có ba tên tuyển thủ mà bị loại khỏi LCK, đều là người Hàn, cho nên tôi cảm thấy giống như đang đối chiên với đội ngũ trong khu vực vậy.
“Fuck…”
Tiểu Bạch không biết đã nghe đến chỗ nào rồi, tức giận tuôn ra một câu chửi tục.
Giản Nhung đang đeo tai nghe, cụp mắt lạnh lùng xem.
MC hỏi: Đúng vậy, mấy năm nay tuy trằng khu thi đấu LPL phát triển tốt, nhưng quả thật rút không ít tuyển thủ của nước ta. Vậy còn chiến đội TTC thì sao? Hiện tại bọn họ là một chiến đội toàn bộ đều là người Hoa.
Master trả lời rất nhanh: Không tốt lắm. Bọn họ dựa vào Road, nhưng gần đây Road cũng không được tốt. Vòng bán kết để cho thay thế lên sân khấu, đánh chẳng thú vị gì cả.
Xem đến đây, Giản Nhung tắt điện thoại ném lên sofa.
“Fuck.” Tiểu Bạch một lần nữa chửi tục: “Nói ai không được? Hắn mới không được ấy, điên khùng gì đâu ó?”
Chửi thì chứ chửi vậy, nhưng không có chút tự tin nào cả. Bởi vì quả thật Kan bị anh ta hành, trận bán kết kia bọn họ chịu mấy nhân tố ảnh hưởng, chẳng ai đánh tốt được, cuối cùng thậm chết còn bị HT chặn giếng.
Giản Nhung không nhịn được nhìn về phía Lộ Bá Nguyên.
Lộ Bá Nguyên đã xem xong đoạn video kia, sắc mặt của anh vẫn bình thường, cụp mắt xuống xem tin nhắn.
【PUD, XIU: Mid của chúng tui bị hắn gọi là “tuyển thủ bị LCK loại bỏ”, đã đỏ mắt tức điên ‘đánh cá’ ở xếp hạng Bạch Kim cả buổi chiều. 】
【R: Vậy cậu ta còn phải luyện thêm khả năng chịu đựng nữa. 】
【PUD, XIU: ?】
【PUD, XIU: À ừ ừ, khả năng chịu đụng của Mid mới mấy người tốt quá. Nếu như Master mỉm mai Soft, tui đoán chắc cậu ta sẽ lập tức mua vé máy bay qua Hàn luôn ấy chứ. 】
Giản Nhung đang xuất thần nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Lộ Bá Nguyên, đối phương bỗng nhiên quay sang đối diện với ánh mắt của cậu.
“…” Bị tóm khi đang nhìn lén, Giản Nhung lập tức định giả vờ trùng hợp bắt gặp ánh mắt nhau thôi.
“Đánh với Master lần nào chưa?” Lộ Bá Nguyên đột nhiên hỏi.
Giản Nhung ngưng, quay đầu lại, nói rất thành thực: “Một năm trước ở sever Hàn từng gặp rồi, đánh không thắng.”
Lộ Bá Nguyên gật đầu rất nhẹ, đang định lên tiếng.
“Bị solokill một lần, có điều không thành vấn đề.” Giản Nhung nói tiếp: “Lần sau sẽ không thế. Lần sau cố gắng sẽ không bị solokill, lần sau cố gắng tui sẽ solokill hắn.”
Vừa dứt lời, một bàn tay khác của Tiểu Bạch đã đáp lên vai cậu: “Ngầu đấy! Tui tin ông! Ông tuyệt đối làm được!”
“Tui đương nhiên có thể.” Giản Nhung nói: “Bỏ tay của ông xuống.”
Lộ Bá Nguyên yên lặng nhìn cậu vài giây, tâm tình trong ánh mắt ấy Giản Nhung không hiểu được.
Là chê bản thân từng bị Master solokill sao?
Cậu vừa nên nói ngầu một chút nữa, lần sau lập tức ra sức solokill Master mới đúng.
Cậu còn đang định bổ sung, Lộ Bá Nguyên dời mắt đi rồi thảo luận với anh Đinh vị trí BAN của trận đấu.
Không lâu sau, MFG 2: 0 hạ gục chiến đội Cá Mực, nhân viên công tác gõ cửa nhắc nhở bọn họ chuẩn bị lên sân khấu.
Giản Nhung đi ra khỏi phòng nghỉ, lại đúng lúc đối diện với chiến đội Cá Mực chuẩn bị rời sân.
Đậu Hũ sầm mặt đang nhìn điện thoại, hắn ta không cắm tai nghe, âm thanh ở loa ngoài phát ra, vừa nhìn là biết đang xem đoạn phỏng vấn của Master.
Khi đi ngang qua, Đậu Hũ không chút che giấu chửi người trong màn hình: “Ngu ngốc…”
Anh Đinh thầm nghĩ ‘mẹ nó thật xui xẻo rồi’. Khẩn trương đứng bên trái Giản Nhung cố gắng ngăn cản bất cứ giao lưu nào giữa hai người.
Lúc thoáng qua đó, Giản Nhung nhàn nhạt liếc qua Đậu Hũ.
Cái liếc qua ấy bị Đậu Hũ bắt gặp, nhìn thấy Lộ Bá Nguyên đã đi xa một đoạn, lúc này Đậu Hũ đứng lại, tức giận hỏi: “Mày nhìn cái gì??”
Anh Đinh: “Cậu ấy…”
“Không.” Giản Nhung lời ít ý nhiều: “Chỉ là bất ngờ nhìn thấy mày thỉnh thoảng cũng biết nói biết người.”
Đậu Hũ: “…”
–
Trận đấu thứ hai của vòng bảng, TTC không chút lo lắng mà thằng 2: 0.
MVP tới tay của Lộ Bá Nguyên, phụ trách phỏng vấn vẫn là Đường Thấm.
Hôm nay Đường Thấm mặc một bộ váy dài không tay màu trắng, Giản Nhung nhìn cánh tay của cô mà cảm thấy lạnh.
“Vóc dáng của chị Đường Thấm thật đẹp, vừa cao lại thon.” Tiểu Bạch ngồi tựa trên sofa ôm lấy túi thiết bị ngoại vi của mình nói.
Pine vừa chơi game Anipop trên điện thoại vừa nói: “Ông không ăn cơm một tuần cũng có thể biến thành nhu chị ấy đó.”
(*) (Anipop là trò chơi miễn phí được phát hành bởi Liqiaolan, nó giống như Candy Crush á)
“Ông chơi game của ông đi!”
Giản Nhung chống cằm, yên tĩnh xem phỏng vấn trên TV.
Có vài người ở ngoài trong rất đẹp nhưng lên ống kính lại rất xấu. Lộ Bá Nguyên dù ở ngoài hay trên ống kính đều đẹp.
Anh đứng tư thế rất tùy ý, vai cổ đều thẳng, nếu đổi thành bộ đồ vest thì chẳng khác nào đang phỏng vấn trên thảm đỏ.
Nụ cười của Đường Thấm rất ấm áp dịu dàng, ban đầu cô và Lộ Bá Nguyên đứng cách nhau một khoảng, càng nói thì càng dần dần đến gần.
Giản Nhung nhíu mày.
Phỏng vấn cũng có thể đứng gần như thế? Không sợ chật chội sao?
Đang suy nghĩ, lại nhìn thấy Lộ Bá Nguyên cười rất nhẹ trả lời xong một câu hỏi, xê dịch sang phải một chút mà không quá lộ liễu.
Viên Khiêm trả lời tin nhắn với bạn gái xong, ngẩng đầu cảm khái: “Ước gì vẻ đẹp trai của đội trưởng có thể phân cho tui một nửa.”
“Anh có bạn gái rồi mà, không chia cho anh cũng có sao đâu.” Tiểu Bạch dừng hai giây: “Chậc, mấy người có thấy anh tui với chị Đường Thấm đứng bên nhau rất xứng đôi không? Như cảnh tượng trong hôn lễ…”
“Không thấy.” Giản Nhung lạnh lùng cắt ngang: “Không xứng.”
Tiểu Bạch ngẩn ra, lập tức ‘giác ngộ’ gật đầu: “À, ông là fan của anh tui, yêu cầu cao đối với nửa kia của ổng cũng là bình thường. Không xứng không xứng, toàn bộ người trên thế giới này đều không xứng với anh tui.”
Giản Nhung: “…”
Giản Nhung mặc kệ cậu ta.
Đợi đến khi Lộ Bá Nguyên quay trở về phòng nghỉ, mọi người thu dọn đồ đạc ra về từ cửa sau.
Xe đã đứng đợi ở cửa, Giản Nhung lười mang đồ chống lạnh lên, dứt khoát nhét khăn quàng cổ vào trong balo, áo khoác thì xách trên tay, xong xuôi thì đi ra ngoài.
Bởi vì là trận đấu thứ hai, người hâm mộ không biết lúc nào bọn họ có mặt, cho nên không có người nào đến cửa sau, nhưng lúc trở về thì có rất nhiều người hâm mộ đã đứng ở cửa sau.
Lần đầu tiên Giản Nhung bị người hâm mộ bao vây trong sân.
Tiếng hô của Fans rất lớn, cả đoạn đường hầu như đều nghe thấy gọi tên của Lộ Bá Nguyên.
Giản Nhung bước chân rất nhanh, vừa định lên xe.
“Soft——” Một giọng nam từ bên cạnh truyền đến: “Vì sao em không đeo khăn quàng cổ mà anh tặng!!!!”
Giản Nhung: “…”
Cậu dừng chân một lát, quay đầu lại nhìn bên cạnh.
Là một chàng trai mặt áo phao màu đen, đeo khẩu trang màu đen, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn lắm, lộ ta đôi mắt rất đẹp.
Nhưng mà những điều này không phải trọng điểm.
Giản Nhung không một chút do dự lập tức quay người đi qua.
Bình tĩnh đứng trong giữa tiếng hét chói tai, Giản Nhung híp mắt: “Khăn quàng cổ là ông tặng hả?”
Chàng trai: “Đúng vậy, là tui tự tay đan đó.”
“Đan à…Thời gian nhiều như vậy không dùng để chơi trò chơi à?” Giản Nhung hoài nghi nhìn anh ta, nhịn không được lại xác nhận một lần nữa: “Trên đó thêu chữ gì?”
“Đệ nhất thánh troll toàn LPL——”
“Biết rồi.” Giản Nhung cau mày cắt ngang lời anh ta, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ông là một thằng đàn ông tặng khăn quàng cổ cho tui làm gì? Không thấy buồn nôn à?”
Chàng trai ngẩn ra, sau đó rất tự nhiên nói: “Bởi vì anh thích em.”
“Thích thì xem live stream thi đấu ấy, đừng tặng mấy thứ này nữa.” Giản Nhung nói.
“Không phải.” Chàng trai mỉm cười: “Là thích em nên muốn đan cho em khăn quàng cổ.”
Lòng và lòng vòng. Giản Nhung chẳng hiểu gì, nhìn thấy đội viên đều đã lên xe, cậu nhíu mày: “Nói tiếng người.”
Chàng trai suy nghĩ một chút: “Là kiểu thích muốn có quan hệ gần gũi với em.”
“Gần gũi——” Giản Nhung giật mình, cho rằng mình nghe nhầm: “…Là ý gì? Ông nói lại xem nào??”
Đã có bảo vệ bước qua, chàng trai vội nói: “Bé Ngu Ngốc, thêm Wechat với anh đi?”
Giản Nhung còn đang tiêu hóa lời của anh ta thì túi thiết bị ngoại vị ở trên lưng bị người ở phía sau kéo lại.
Giản Nhung vô thức lui về sau, vai đụng vào người ở phía sau.
“Lên xe đi.” Giọng của Lộ Bá Nguyên rất trầm ấm.
Giản Nhung mất hai giây mới hoàn hồn, gật đầu: “Ồ.”
“Đợi đã, ” Chàng Fan nam kia giữ cậu lại: “Thêm Wechat đi.”
Lộ Bá Nguyên vẫn nắm lấy túi của Giản Nhung, nhẹ nhàng liếc mắt lướt qua người nọ: “Cậu ấy không thêm.”
Người nọ: “Lộ thần, lời ông nói không tính…”
“Lời anh ấy nói không tính thì ai nói mới tính?” Hồn của Giản Nhung đã bay về, nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm, hỏi ngược lại: “Ông sao?”
Người nọ: “…”
Lên xe, phía sau chỉ còn lại hai chỗ ngồi liền nhau, những chỗ khác đã đầy người.
Giản Nhung và Lộ Bá Nguyên vai kề vai ngồi xuống, cậu ấy cứ nhìn ra ngoài cửa sổ từ khi xe chạy.
“Lần này trở về, có thể luyện chút tướng Azir.”
Một lát sau không thấy hồi đáp, Lộ Bá Nguyên quay đầu lại: “Giản Nhung.”
Giản Nhung từ từ quay đầu lại: “Hả.”
Lộ Bá Nguyên cụp mắt đối diện với cậu hai giây: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ, ” Vẻ mặt của Giản Nhung khá ngỡ ngàng: “Người vừa rồi là nam?”
Lộ Bá Nguyên: “Ừ.”
Giản Nhung: “Tui cũng là nam.”
Lộ Bá Nguyên: “Ừ.”
“Hắn đang mỉa mai tui đúng không?” Giản Nhung lưỡng lữ một lát, hỏi với giọng không chắc chắn lắm: “Mỉa mai tui giống con gái hả?”
Lộ Bá Nguyên quan sát cậu hai giây, quay đầu chỗ khác mà cười.
Giản Nhung ngẩn người chờ anh cười xong lại quay lại nhìn, đèn đường không ngừng chiếu lên gương mặt anh tuấn của Lộ Bá Nguyên và che khuất một phần đường nét bởi ánh sáng mờ ảo, trong đôi mắt rạng ngời cụp xuống ánh lên hình ảnh của Giản Nhung.
“…Mặc dù dạy cậu những điều này còn quá sớm.” Lộ Bá Nguyên hạ giọng, từng lời cứ như chiếc bùa nhỏ gõ vào trong tai của Giản Nhung: “Giản Nhung, nếu như hai bên thích nhau, nam nam cũng có thể yêu nhau.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※