Thẩm Quân Kỳ được một phen hoảng hồn. Khi đến đây anh còn tưởng bở sẽ được. Mặt anh xịu xuống, tiếc nuối tạm biệt Tiểu Chi rồi vào ngủ cùng “bố vợ tương lai."
Sáng hôm sau, Thẩm Quân Kỳ đang ngủ say đã bị tiếng gọi của ông làm cho tỉnh giấc:
"Này. Dậy đi. Gà đã gáy rồi đấy. Thanh niên khỏe mạnh gì mà nằm ườn ra đấy. Mau dậy cùng tôi làm việc."
Thẩm Quân Kỳ mơ màng tỉnh dậy, vớ tay cầm lấy chiếc điện thoại xem thử. Trời, mới có hơn 4h sáng... Bình thường 7h anh mới tỉnh dậy. Dù muốn ngủ tiếp nhưng anh không dám cãi lệnh ông, lập tức dậy. Anh thầm nghĩ:
"Chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, Tiểu Chi sắp được về cùng mình rồi"
Thẩm Quân Kỳ và ông ra tới cổng đã thấy Vũ Luân đứng đợi sẵn ở đấy. Vũ Luân lên tiếng lấy lòng:
"Bác Cố, bác đưa cháu cầm giúp cho ạ."
Cả ba người lên đường ra đồng làm việc, cả đời Thẩm Quân Kỳ đây là lần đầu tiên anh ta phải cầm quốc trên tay. Ngày thường anh ta chỉ cần cầm bút kí vài bản hợp đồng đã kiếm ra được bộn tiền rồi.
“Nhanh nhanh cái chân lên. Đàn ông gì mà chậm chạp thế."
Tiếng giục của ông cắt ngang dòng suy nghĩ, Thẩm Quân Kỳ sải bước nhanh hơn. Ra đến đồng, ông giao cho Vũ Luân và anh mỗi người một công việc. Thế nhưng Vũ Luân nào chịu an phận, vừa làm xong việc của mình liền sang gây chiến tranh làm nốt việc của Thẩm Quân Kỳ làm anh phát điên, nghiến răng de dọa:
"Hãy tự làm tốt phần việc của mình đi. Tôi không cần anh can thiệp vào việc tôi đang làm".
"Tôi chỉ đang cho anh thấy rằng tôi làm việc này hoàn hảo hơn anh mà thôi. Tôi rõ ràng phù hợp với Tiểu Chi và gia đình cô ấy hơn anh"
Vừa nói Vũ Luân vừa chỉ tay ấn vào ngực Thẩm Quân Kỳ tỏ vẻ đắc chí giễu cợt. Nhưng lời anh ta nói quả thật không sai, công việc nhà nông này vốn hoàn toàn không phải việc anh có thể làm tốt hơn anh ta.
“Là anh đang thấy sợ à? Nhưng điều anh sợ là đúng rồi đấy. Tiểu Chi sắp trở về bên tôi rồi. Anh liệu hồn mà tránh xa cô ấy ra, tôi có một vài người bạn làm xã hội đen đấy"
“Tôi sợ quá cơ. Anh đang đe dọa tôi đấy à? Để tôi xem anh làm gì được ở vùng này. Ở đây là địa bàn của tôi."
"Anh..."
Định tiếp tục đấu khẩu thì ông quay lại nhìn hai người, hằn giọng.
“Làm tiếp không? Hay ta cho cả hai xuống sông bây giờ. "
Cuộc đấu khẩu ngừng lại. Tới gần trưa, công việc đã xong, mặt trời cũng đã lên cao, cả ba người cùng nhau ra về. Về đến nơi đã thấy Tiểu Chi đợi sẵn.
"Này, xe của cậu đậu ở đây thật là chật chội quá đi. Không còn chỗ cho tôi phơi rơm nữa. Về đây mà sao lại đi cái xe này cơ chứ? Quá khoa trương rồi".
Thẩm Quân Kỳ vội vàng chạy tới tiếp lời:
“Bác cứ phơi rơm ở trên xe đi ạ. Không sao đâu hôm sau cháu đem đi rửa là được."
Và thế rồi chiếc xe của Thẩm Quân Kỳ thật sự biến thành một sàn rơm chỉ thiếu thả vài ba con gà nữa thì sẽ trở thành cái chuồng gà mất. Anh cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà để chiếc xe yêu quý biến thành như vậy. Nhưng mọi việc đâu chỉ dừng lại đơn giản thế, ông còn bắt cậu làm đủ thứ công việc nhà. Tiểu Chi muốn giúp nhưng cũng chỉ đành đứng ngoài nhìn. Ban đầu Thẩm Quân Kỳ còn ngoan ngoãn làm theo nhưng giây sau đã lập tức bày trò. Sai quét dọn thì anh mua robot dọn dẹp, muốn anh giặt đồ anh liền mua luôn cả máy giặt, chẳng mấy chốc cả căn nhà nhỏ đã chất đầy những hàng công nghệ tiên tiến. Cố Thành tức giận:
"Cậu làm cái quái gì thế? Vì Tiểu Chi mà chút chuyện này cậu cũng không thể làm được sao? Con gái tôi cần một người chồng hay một con robot đây?"
Thẩm Quân Kỳ nghe xong chỉ đành ngậm ngùi tự mình làm việc. Mỗi sáng đều thức dậy thật sớm, thành thạo làm mọi chuyện. Ông cũng gật đầu hài lòng. Một chiều, Tiểu Chi gọi Thẩm Quân Kỳ cùng cô đi dạo, thật lâu lắm rồi cả hai người mới có thời gian ở riêng với nhau như thế này. Thẩm Quân Kỳ vui vẻ nắm tay cô bước đi, miệng bất giác mỉm cười,
“Anh có mệt lắm không? Ba em làm khó anh quá."
"Đúng là mệt thật vì anh còn chưa quen. Nhưng có việc gì làm khó được anh đâu chứ."
"Ba cũng có vẻ hài lòng về anh rồi. Chắc sẽ sớm cho chúng ta về thành phố cùng nhau thôi.”
“Chỉ cần ba em đừng dùng xe của anh để nuôi gà luôn là được." Hai người cười đùa vui vẻ với nhau. Hoàng hôn dần buông xuống. Cả chân trời phía xa đỏ rực nhuộm mây thành một màu hồng tuyệt đẹp. Từng đàn chim sải cánh về tổ ấm, gió vi vút từng cơn luồn qua khẽ tóc.
“Em rất thích hoàng hôn đấy. Anh biết tại sao không?”
"Tại sao?"
“Vì nó đẹp. Nó là biểu tượng của một kết thúc đẹp, dù trước đó có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa”
Nói rồi, Tiểu Chi tựa đầu vào vai Thẩm Quân Kỳ, cả hai cứ thế ngắm hoàng hôn buông xuống dần cho đến khi trời tối hẳn.
Ngày hôm sau, cả hai được ông đồng ý cho trở về thành phố. Buổi sáng thức dậy, Tiểu Chi sờ soạng khắp nơi nhưng không thấy Thẩm Quân Kỳ đâu. Cô dụi dụi mắt bước ra ngoài tìm anh thì đã thấy anh đứng nấu ăn ở nhà bếp. Chạy lại ôm chầm lấy Thẩm Quân Kỳ từ phía sau, Tiểu Chi âu yếm hỏi:
"Sao anh dậy sớm thế?”
"ở nhà em một thời gian vốn đã quen với việc này rồi, thôi thì dậy sớm chút nấu ăn cho em cũng được. Mau đánh răng đi rồi còn
vào ăn sáng"
"Dạ."
Tiểu Chi mỉm cười đáp rồi rời đi. Cả hai ăn sáng xong thì cùng nhau ra ngoài đi dạo. Thấy một đứa trẻ nằm trong nôi, Tiểu Chi không kìm được mà thốt lên:
"Đáng yêu quá đi mất"
Thẩm Quân Kỳ ma mãnh tiến lại sát tai cô thì thầm.
"Em cũng có thể sinh cho anh một đứa trẻ đáng yêu như vậy."
"Đáng ghét. Em còn chưa muốn làm mẹ đâu"
"Đây là sự đền bù thỏa đáng mà em phải làm cho anh. Anh còn chưa trách tội em vì tự ý rời xa anh đâu. Đi mà chẳng hề nói với anh một câu nào."
"Nói thì anh sẽ để em đi sao?"
“Tất nhiên là không rồi"
“Đấy. Thế nên em mới phải rời đi trong im lặng"
"Thôi được rồi. Em thắng. Chỉ cần sau này mãi ở bên cạnh anh, đừng rời xa anh nữa là được. Chắc anh phải gắn cho em một con chip định vị mất."
"Anh dám sao?"
Cả hai đang cười đùa vui vẻ thì bỗng một giọng nữ xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện và sự vui vẻ ấy:
“Ôi lại gặp người quen rồi."
"Cô là ai?"
"Sao anh chóng quên thế? Mới vừa hôm trước còn xin số điện thoại của tôi nữa kia mà"
Tiểu Chi quay ngoắt mặt sang tức giận chất vấn Thẩm Quân Kỳ:
"Chuyện này là sao? Anh giải thích đi. Đừng nghĩ đến việc lừa dối em."
"Không phải như em nghĩ đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi. Hôm ấy anh nhìn nhầm cô ta là em nên mới vậy..."
Không đợi Thẩm Quân Kỳ giải thích xong, Tiểu Chi đã đùng đùng bỏ đi. Anh chỉ đành đuổi theo dỗ dành, phen này con mụ điên kia đã hại anh một phen rồi. Cuối cùng anh bị Tiểu Chi giận ba ngày trời, cứ như là cực hình vậy.
Màn đêm buông xuống. Một trời sao lấp lánh cùng ánh đèn thành phố rực rỡ. Trong nhà hàng, dàn nhạc công đang chơi những bản nhạc êm ái nhẹ nhàng. Thẩm Quân Kỳ ngồi đó, trước một bàn tiệc trải khăn trắng tinh, hai ly rượu vang cùng những ngọn nến lung linh. Trên tay anh cầm bó hoa hồng lớn miệng mỉm cười.