"Mẹ. Mẹ đang nói gì vậy hả?”
Thẩm Quân Kỳ đang ngồi bên cạnh Hàm Chi, nghe lời mẹ nói về mình mà tức giận kháng nghị. Anh làm gì tệ đến mức đó chứ?
“Con cứ im lặng ngồi đó cho mẹ".
Bà Thẩm trừng mắt nhìn con trai mình, sau đó lại tiếp tục quay về nhìn Hàm Chi một cách hiền từ.
"Cháu cứ yên tâm, có bác ở đây. Vì vậy nếu nó có ăn hiếp gì cháu cứ nói với bác, bác sẽ trị nó giúp cháu cho".
"Dạ. Cảm ơn bác. Anh Kỳ đối với cháu rất tốt ạ"
Hàm Chi thấy gương mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh mình càng lúc càng trở nên đen thui. Vì vậy cô đành mở miệng ra nói tốt giúp anh ta một câu. Dù sao thì hai người hiện tại cũng là đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Anh ta là bị ném xuống nước thì cô ở trên thuyền cũng không được bình an cho lắm.
"Cháu cứ thương nó mà bệnh như vậy không tốt đâu. Đừng sợ. Nó có làm chuyện xấu thì cứ nói với bác. Biết không?” Bà Thẩm cười lớn, không thèm để ý đến gương mặt khó ưa của Thẩm Quân Kỳ mà tiếp tục nói xấu anh,
Thẩm Quân Kỳ ngồi một bên mà cạn lời. Đây có phải là mẹ ruột của anh không vậy? Vì sao anh cứ cảm thấy trong tình cảnh hiện tại anh mới là người ra mắt mẹ của Hàm Chi.
"Dạ"
Cô nghe lời của bà Thẩm nói xong thì chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Cô cảm thấy mẹ của Thẩm Quân Kỳ tốt với cô một cách kỳ lạ. Lúc nhận lời Thẩm Quân Kỳ để làm vị hôn thê của anh, Hàm Chi biết ngày mình gặp ba mẹ của anh ta nhất định sẽ xảy ra, thế nhưng cô không ngờ lại gặp sớm đến bất ngờ như vậy. Hơn nữa cảnh tượng bị bắt gặp lại càng đường đột hơn. Hàm Chi từng hình dung về mẹ của Thẩm Quân Kỳ là một phu nhân quyền quý, chắc sẽ rất khắt khe, khó chịu với cô. Thế nhưng không ngờ đến khi gặp mặt thì lại là một người khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô như vậy.
Hàm Chi nhịn không được mà thầm nghĩ, có khi nào Thẩm Quân Kỳ không phải con ruột của bà Thẩm không nhỉ?
Bà Thẩm thấy Hàm Chi khiêm tốn, hiền lành như vậy thì càng hài lòng hơn nữa. Nụ cười trên miệng vẫn càng ngày càng lớn hơn không dừng lại được. Xem ra ước mơ sớm có cháu bồng của bà sắp thành hiện thực rồi. Bà phải mau chóng đẩy nhanh tiến độ của hai đứa mới được.
"À. Quân Kỳ. " Bà Thẩm ngắm nhìn Hàm Chi một lúc, sau đó bỗng dưng gọi đến Thẩm Quân Kỳ,
"Giờ mẹ mới nhớ ra là con còn ngồi ở đây sao? Con tưởng mẹ quên mất con luôn rồi chứ?"
Thẩm Quân Kỳ nghe bà Thẩm gọi đến mình thì liền nói.
"Cái thằng nhóc này. Tính tình càng ngày càng khó coi rồi. Con không thể nào nói chuyện đàng hoàng với mẹ được hả?" Bà Thẩm nhìn Thẩm Quân Kỳ mà mắng, nụ cười hiền hòa dành cho Hàm Chi hoàn toàn tắt hẳn.
"Rồi. Mẹ còn có chuyện gì?”
Thẩm Quân Kỳ thở dài, chịu thua mà nói, anh có bao giờ có thể cãi lại được mẹ của anh đâu chứ?
"Hôm trước con nói với mẹ có người chuẩn bị cưới? Là Tiểu Chi đúng không?” Bà Thẩm thấy con trai trở lại ngoan ngoãn thì cũng dịu giọng mà hỏi anh.
Thẩm Quân Kỳ bất ngờ khi nghe bà Thẩm nói như vậy. Đúng là cái đêm anh bị ba, mẹ mắng mãi có chút bốc đồng mà nói như vậy. Sau đó thì đúng lúc gặp phải Hàm Chi vì vậy mới phát sinh những chuyện sau này. Nhưng lúc này mẹ anh nhắc lại chuyện đó để làm gì nhỉ?
"Đúng vậy. Là cô ấy. Mẹ hỏi chi vậy ạ?" Thẩm Quân Kỳ nghi ngờ mà hỏi lại.
"Vậy thì tốt rồi. Đứa con dâu này mẹ chịu đấy. Để mẹ gọi điện nhờ người coi ngày cho hai đứa cưới luôn nhé." Bà Thẩm đập hai tay mạnh vào nhau, hào hứng nói. Sau đó vội vàng quay sang lấy điện thoại.
"Không được"
Hai tiếng nói một nam, một nữ vang lên ngăn cản hành động của bà Thẩm khiến bà ngẩn người mà nhìn lại. "Sao vậy? Chẳng lẽ hai đứa không muốn cưới nhau à?"
Bà Thẩm khó hiểu mà hết nhìn Hàm Chi rồi lại nhìn sang Thẩm Quân Kỳ, trong ánh mắt đầy sự dò xét.
"Hai đứa có gì đang giấu giếm mẹ sao?"
Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi sau khi la lớn lên một cách thái quá như vậy thì lập tức trở nên hối hận. "Không phải đâu mẹ." Thẩm Quân Kỳ chột dạ, vội vàng chối bỏ.
"Vậy thì làm sao? Sao con bảo chuẩn bị cưới con gái nhà người ta rồi lại không muốn mẹ coi ngày cho cưới? Con không định cưới Tiểu Chi?"
Bà Thẩm nhìn Thẩm Quân Kỳ đầy oán trách. Trong lòng lo lắng đứa con trai của bà vẫn chưa buông bỏ được cái tính ham chơi của mình. Bao năm nay Thẩm Quân Kỳ quen hết người này đến người khác, cuối cùng thì cũng chẳng có mối tình nào nên hồn. Vì vậy khi bà Thẩm nghe được bác Phúc nói rằng Thẩm Quân Kỳ đem về nhà một người con gái, đối xử đặc biệt khác so với những người tình trước đó của anh thì trong lòng rất vui mừng, sáng sớm bà đã vội vã chạy thẳng đến đây để gặp bằng được người con gái của Thẩm Quân Kỳ,
Đến khi bà gặp được Hàm Chi rồi thì rất ưng ý, vì vậy muốn nhanh chóng giúp cho hai đứa tiến đến kết hôn. Bà muốn dùng nó để trói buộc Thẩm Quân Kỳ lại, cũng là muốn giúp cho Hàm Chi cảm thấy được an toàn. Yêu đương với một chàng trai có tình sử phức tạp như vậy người con gái nào chẳng có đôi chút lo lắng chứ? Nếu Hàm Chi bị thằng nhóc khốn kiếp này làm đau lòng bỏ chạy thì bà sẽ đánh chết anh ta luôn cho rồi.
“Mẹ. Không phải là như vậy mà".
Thẩm Quân Kỳ bị bà Thẩm hỏi tới thì liền quíu hết cả lên. Hàm Chi ở bên cạnh anh cũng trở nên căng thẳng, không dám thở mạnh. Khi nãy cô cũng quên mất thân phận diễn trò của mình mà lên tiếng phản đối cuộc hôn nhân này nên giờ cũng không biết phải nói sao với bà Thẩm cả.
Ngay từ đầu thỏa thuận của Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi chỉ là giả vợ làm vợ chồng chưa cưới với nhau thôi. Sau khi hết một năm thì đường ai nấy đi, không có ràng buộc gì cả. Một khi tổ chức đám cưới, đi chứng nhận kết hôn rồi thì không còn đơn giản như vậy nữa. Vì vậy khi nghe bà Thẩm nói đến việc cưới nhau thì cả hai người đều theo quán tính ngay lập tức mà phản đối.
"Không phải như vậy thì là như thế nào? Con nói rõ ràng cho mẹ coi"
Bà Thẩm nghe Thẩm Quân Kỳ chối bỏ quanh co thì đập mạnh bàn mà hỏi. Bà không muốn Hàm Chỉ nghĩ rằng nhà họ Thẩm có tiền, có quyền thì lại nuông chiều cho đứa con trai này khi dễ cô. Bà quên mất rằng khi nãy câu phản đối đó là có cả hai giọng nói chứ không phải một mình Thẩm Quân Kỳ,
"Con..."
Thẩm Quân Kỳ thấy mẹ mình tức giận thì cũng lập tức tái mặt lắp bắp không nói lên lời. Trong đầu đang cố gắng suy nghĩ lý do để nói ra mà mẹ anh có thể chấp nhận được.
"Bác. Bác Thẩm. Đây là lỗi của cháu ạ."
Hàm Chi thấy bà Thẩm đang một mực trách móc một mình Thẩm Quân Kỳ thì liền lên tiếng nói. Hàm Chi cảm thấy trong tình cảnh hiện tại nếu Thẩm Quân Kỳ nói ra bất cứ điều gì thì bà Thẩm đều sẽ không tin tưởng, đều sẽ cảm thấy anh ta muốn trốn tránh trách nhiệm. Vì vậy Hàm Chi bắt buộc phải lên tiếng mà nhận trách nhiệm về mình. Hy vọng là bà Thẩm có thể thông cảm mà bỏ qua.
“Hiện tại cháu vẫn còn đang đi học năm cuối. Vì vậy việc kết hôn với anh Kỳ trong thời điểm hiện tại cháu nghĩ là không tiện ạ. Anh Kỳ vì theo ý cháu nên mới phản đối việc bác sắp xếp hôn sự một cách nhanh chóng như vậy. Cháu xin lỗi bác".