Từng Đóa Bọt Sóng

Chương 43:




Vân Đóa đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng kiên định lại dứt khoát của Đường Nhất Bạch, trong lòng có chút chua xót nho nhỏ. Kỳ Duệ Phong không rõ chân tướng, thấy Đường Nhất Bạch đi, anh cũng đi theo, trước khi đi còn nói với Vân Đóa, "Nhanh một chút."
Không thèm!
Vân Đóa dỗi nên một bước cũng không động, tức giận nhìn bóng lưng của bọn họ chằm chằm, lên tiếng, "Nếu không thích tôi thì cũng không cần như vậy, cực cực khổ khổ tới đón anh, cám ơn cũng không chịu nói một tiếng! Bộ giỏi lắm sao, thần tượng của tôi là Kỳ Duệ Phong, chứ không phải là anh!" Nói xong, cô thật sự hơi giận, vì thế hỏi Lâm Tử, "Anh nói có đúng hay không?"
Lâm Tử đặc biệt nể mặt cô, đầu gật mạnh, "Đúng!" Thấy cô tức giận phồng má, trong mắt anh ấy nhiễm ý cười khó phát giác. Anh ấy nói, "Lão đại, chúng ta đi ăn Haagen-Dazs đi?"
Vân Đóa bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh ấy, "Chỉ biết có ăn thôi!" Một chút cũng không biết nỗi buồn của người ta!
Cuối cùng hai người vẫn là đi ăn Haagen-Dazs. Dưới tình huống bình thường, một người nghèo như Vân Đóa, bước đầu tiên khi ăn Haagen-Dazs là phải tìm xem có khuyến mãi hay ưu đãi gì hay không, làm Lâm Tử nhìn thấy cô lại mở phần mềm mua sắm màu xanh lên, anh ấy quyết định phản kháng một chút. Bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm được dạy dỗ từ lúc trước, những món mua được đều không phải là món mới nhất. Anh ấy nhẹ nhàng ấn cổ tay cô một cái, "Tôi mời."
"Không thể lần nào ăn cũng để anh mời được." Vân Đóa không cho là đúng, cố chấp tìm.
"Vân Đóa, " Đột nhiên giọng nói của Lâm Tử trở nên trịnh trọng, "Có thể lần nào tôi cũng mời, chỉ cần cô đồng ý thôi."
"Hả?" Vân Đóa kỳ quái ngẩng đầu nhìn anh ấy, chống lại đôi mắt bình tĩnh hẹp dài, cô hỏi, "Vì sao?"
"Vì cô nghèo mà."
"..." Có lí có chứng cứ, không còn cách nào phản bác!
Khi Kỳ Duệ Phong đuổi theo Đường Nhất Bạch, oán trách với anh, "Cậu đi nhanh như vậy để làm gì, chân Vân Đóa ngắn lắm, không đuổi kịp chúng ta đâu."
Bước chân Đường Nhất Bạch dừng lại, quay đầu nhìn cô từ xa. Nhưng anh chỉ nhìn được bóng lưng cuảy cô. Cô sóng vai và tên người hầu kì lạ của cô sánh vai đi, bóng lưng càng ngày càng nhỏ.
Kỳ Duệ Phong kỳ quái nói, "Không phải cô ấy tới đón chúng ta à?"
Đường Nhất Bạch ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô, im lặng không nói.
Cô giận rồi?
Đột nhiên trong lòng anh thấy rất khó chịu, như một khối đồ vậy, nặng nề phiền muộn nhưng không thể giải quyết được. Anh có một sự kích động, rất muốn đuổi theo, nắm lấy tay cô, chọc cho cô cười, dẫn cô về nhà... bước chân của anh thật sự đã di chuyển rồi.
Nhưng chỉ được một bước mà thôi, anh chợt ngừng lại. Anh cúi đầu nhìn valy hành lý cạnh chân, sắc mặt có chút suy sụp.
Do mình lựa chọn, nhất định phải kiên trì.
Đường Nhất Bạch thở dài, "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Trở về đội."
Hai người gọi xe. Trên xe, Đường Nhất Bạch luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thần kinh thô như Kỳ Duệ Phong cũng cảm thấy anh khác thường, liền hỏi anh, "Sao cậu xuống máy bay thì không còn tinh thần thế hả?"
"Không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi."
"Uhm, vậy cậu ngủ một chút đi." Kỳ Duệ Phong không nói gì nữa, trái lại tự chơi di động. Chơi một lát, anh quên mình vừa bảo Đường Nhất Bạch nghỉ ngơi, nhẹ nhàng bóp bả vai Đường Nhất Bạch "Ồ, thì ra Vân Đóa đi ăn kem!"
Đường Nhất Bạch quay đầu nhìn về phía màn hình điện thoại di động của Kỳ Duệ Phong. Kỳ Duệ Phong mở weibo tán gẫu với Vân Đóa, vừa rồi Vân Đóa gửi cho anh một ảnh chụp cây kem.
Kem nhìn đẹp lắm.
Đường Nhất Bạch không mở to mắt nhìn nữa. Anh nhắm mắt dưỡng thần.
Kỳ Duệ Phong còn nói, "Tôi không thích đồ ngọt đâu, một lát gửi tấm này cho Minh Thiên, nhóc tham ăn, khà khà! Aiz, nếu Vân Đóa muốn mời tôi ăn thì tôi có thể nể mặt ăn một miếng..."
Đường Nhất Bạch cảm thấy anh hơi ồn ào.
Kỳ Duệ Phong vẫn còn lải nhải, "Tôi còn tưởng cô ấy tới đón chúng ta chứ, không ngờ chạy xa như vậy chỉ để ăn kem. Cậu nói xem cô ấy cũng thật là, rõ ràng là đến gặp chúng ta, sao lại không khách khí một chút? Cùng lắm thì tôi mời khách..."
Đường Nhất Bạch không kiên nhẫn nữa ngắt lời anh, "Không phải anh muốn ăn kem sao, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Đàn ông thích ăn kem không xấu mặt đâu."
Kỳ Duệ Phong xoay mặt đi, "Ai thích ăn thứ đồ chơi này chứ!"
"Vậy thì câm miệng."
Kỳ Duệ Phong hơi mất hứng, "Này, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy?"
"Rất xin lỗi, " Đường Nhất Bạch lắc đầu, anh thở dài một hơi, nâng tay nhẹ nhàng đè lên mi tâm, chậm rãi mở mắt ra nói, "Anh Phong, em muốn về nhà một chuyến."
"Hả?" Lúc này đến phiên Kỳ Duệ Phong không theo kịp suy nghĩ của Đường Nhất Bạch, anh hỏi một cách kì quái, "Vì sao?"
"Không vì sao cả, đã lâu rồi chưa gặp ba mẹ, muốn trở về thăm một chút."
"Không phải cậu nói đi tìm huấn luyện viên trước sao?"
Đường Nhất Bạch không giải thích nữa, chỉ nói, "Anh tự về đội trước đi, em gọi xe khác... Bác tài, phiền anh dừng xe ở phía trước một chút, tôi xuống xe."
"Chờ một chút." Kỳ Duệ Phong ngăn lại.
"Làm sao?"
"Uhm, lâu rồi chưa tới nhà cậu chơi..."
Vân Đóa ăn kem xong, tâm tình tốt lên một chút. Cô với Lâm Tử gọi xe về lại nội thành, hai người đều có chút nhàm chán, nên đi dạo cửa hàng tổng hợp. Mỗi tầng ở cửa hàng tổng hợp đều có nhiều cửa hàng, Lâm Tử tùy tiện chọn một cái đồng hồ đeo lên cổ tay, giơ tay lên hỏi Vân Đóa, "Đẹp không?"
"Đẹp."
Lâm Tử gật gật đầu, "Được, cái này."
Đi đến một cửa hàng khác, anh ấy lại thử một cái, hỏi Vân Đóa nhìn có được không, Vân Đóa đang cúi đầu nhìn mặt hàng chuyên kinh doanh, không chút để ý liếc anh ấy một cái, "Đẹp."
"Được, bọc lại."
Mí mắt Vân Đóa giật giật. Nhìn lại hai bảng giá này, cô đi theo mà thịt cũng đau. Kế tiếp cô học thông minh hơn, Lâm Tử lại hỏi cô nhìn được không, cô chỉ nói "Bình thường".
Quả nhiên Lâm Tử không đeo vào tay nữa.
Hai người dạo tiệm trang sức một vòng, Vân Đóa nhìn trúng một xâu chuỗi khảm Lam Bảo Thạch, nhất thời chân không thể dời bước được. Cô gái hướng dẫn mỉm cười nói, "Thích thì có thể mang thử một chút, vật này rất có khí chất."
Với tình hình kinh tế trước mắt của Vân Đóa, cô tự bán mình cũng không đủ mua chuỗi hạt này, nhưng mà thử một chút thì không tốn tiền. Cô gái hướng dẫn giúp cô đeo xong, cô đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng tiếc lấy xuống.
Cô gái hướng dẫn cười nói, "Chị mang Lam Bảo Thạch rất xinh đẹp, màu sắc cũng đặc biệt xứng với quần áo của chị. Xâu chuỗi này đã được vài người đeo, nhưng hiệu quả trên người chị là tuyệt nhất đấy."
Lâm Tử quay mặt nhìn Vân Đóa, ánh mắt dịu dàng, "Thích không?"
Thích thích thích, rất thích!
Nhưng dẫu có thích cũng phải trả cho người ta... Vân Đóa để chị hướng dẫn lấy xuống giúp cô, cô nhẹ nhàng phồng má một chút, "Không, không thích lắm đâu."
Lâm Tử biết cô lại đang nói dối, anh ấy nói, "Tôi thấy rất đẹp, tôi mua cho cô nhé?"
Vân Đóa giật giật khóe miệng, "Không cần, cảm giác như bị anh bao nuôi mất rồi."
Anh lắc đầu, "Còn hai tháng nữa là đến sinh nhật cô rồi, tôi tặng quà sinh nhật cho cô trước không được sao?"
"Không được, quá đắt."
Sau đó Vân Đóa không còn hăng hái để dạo phố nữa, hai người tách ra ở bên ngoài cửa hàng tổng hợp. Nhìn theo Vân Đóa đi vào tàu điện ngầm, Lâm Tử mới xoay người đi vào cửa hàng tổng hợp.
Anh mua xâu chuỗi này về.
Lúc xuống tàu điện ngầm còn phải đi bộ thêm mười phút đồng hồ nữa, Vân Đóa đi được một lát thì ra một đầu mồ hôi. Cô thấy ven đường có tiệm nước, liền mua một ly nước ép dưa hấu trước. Lúc đang đợi nước ép dưa hấu, cô tùy ý lật menu, đột nhiên hỏi, "Chỗ này của các chị có nước ép lựu à?"
"Có."
"À, vậy cho em ly nước ép lựu đi."
"Em gái ơi, nước dưa hấu của em đã ép mất rồi."
"Hả?" Vân Đóa chỉ do dự một giây, "Vậy lấy thêm một ly nước ép lựu đi." Không mua nổi Lam Bảo Thạch chẳng lẽ cô còn không mua nổi nước trái cây sao? Hai ly thì hai ly, uống một ly đổ một ly, hừ.
Uống nước ép lựu, Vân Đóa nghĩ tới Đường Nhất Bạch. Mùa thu trong sân trường, anh với cô cười đùa, bộ dạng cắn ống hút cười xấu xa, hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
Trong lòng đột nhiên vừa chua xót vừa mềm mại, như là tủi thân, nhưng lại không quá khổ sở, lát sau lại trở nên tiu nghỉu mất mác, giống bị bệnh thần kinh vậy.
Lúc về đến nhà, một tay Vân Đóa cầm nước ép lựu, ngón áp út và ngón út co lại rồi móc túi nhựa đựng nước ép lựu lên, tay không thì để mở cửa.
Cô dùng chìa khóa vặn vặn, phát hiện cửa không khóa, vì thế nghi ngờ đẩy cửa đi vào.
Trên ghế sofa trong phòng khách có hai người ngồi. Chỗ này không quan trọng, quan trọng là tư thế của hai người này... Vì sao Kỳ Duệ Phong lại ghé vào đầu vai Đường Nhất Bạch?
Không chỉ như vậy, đầu của anh còn liên tục lắc lư, vừa mới nhìn TV, rồi lập tức quay đi, bả vai cũng hơi run run, chẳng lẽ là đang khóc?
Trời ơi, Kỳ Duệ Phong ghé vào đầu vai Đường Nhất Bạch khóc, đây là loại tình tiết gì vậy?
Chẳng lẽ đây mới là lý do Đường Nhất Bạch không thích cô sao... ?
Trong nháy mắt đó Vân Đóa nghĩ hơi nhiều, nhưng cô phủ định giả thiết lớn mật này rất nhanh. Tất nhiên Đường Nhất Bạch là thẳng, thẳng, cực thẳng luôn!
Khi Đường Nhất Bạch nhìn về phía cửa, Nhị Bạch đã ngậm dép lê của cô vui vẻ chạy tới. Sau khi Vân Đóa đổi dép lê xong, nhìn thấy Kỳ Duệ Phong cũng đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, anh dựa vào ghế sofa, gật đầu với Vân Đóa, "Cô đã trở về." Sau đó anh lại nhìn thoáng qua TV, nhất thời gào thét, "Má nó! Sao lại dừng ngay chỗ này?"
Vân Đóa đi vào phòng khách, tò mò nhìn về phía TV, trên màn hình là một mặt quỷ gớm ghiếc.
Thì ra là đang xem phim kinh dị, khó trách Kỳ Duệ Phong lại như vậy, hóa ra là sợ. Vân Đóa có chút buồn cười, Kỳ Duệ Phong ngông cuồng tự cao tự đại sợ xem phim kinh dị sao? Cô nói, "Không cần phải sợ, đều là giả thôi."
Kỳ Duệ Phong không phục nói, "Ai sợ."
"Lại nói tiếp, tình nhân đều cùng nhau xem phim kinh dị."
"Không thể nào?"
Hai vị nam sinh đều hoang mang nhìn Vân Đóa.
Vân Đóa cười tủm tỉm nói, "Đúng đó, vì con gái bị dọa sợ, có thể chui vào trong lòng con trai, giống như anh vừa rồi vậy."
Kỳ Duệ Phong lập tức nổi da gà, "Ai chui vào lòng cậu ta chứ!" Vừa nói, vừa vội vàng cách anh rất xa.
Đường Nhất Bạch bất đắc dĩ nhìn Vân Đóa, đáy mắt lại hiện lên nụ cười thản nhiên.
Vân Đóa làm ra vẻ như không thấy anh, cô đưa nước dưa hấu cho Kỳ Duệ Phong, "Nước dưa hấu này, mời anh."
"Cảm ơn." Kỳ Duệ Phong nhận rồi uống một hớp lớn, ngọt ngọt hơi lạnh, vị cũng không tệ, uống xong một ngụm này, anh hơi kỳ quái, "Đường Nhất Bạch không có à?"
Đường Nhất Bạch mấp máy miệng, ánh mắt cũng mang theo vẻ chờ mong.
Nhưng mà Vân Đóa lại cười với Kỳ Duệ Phong, "Thần tượng của tôi chỉ có một."
Sắc mặt Đường Nhất Bạch tối sầm đi.
Kỳ Duệ Phong khoát tay, "Cô không cần nói trực tiếp như vậy, về sau Đường Nhất Bạch cũng sẽ trở thành quán quân thế giới."
"Chuyện đâu liên quan đến tôi." Vân Đóa nói xong, buông đồ xuống đi tắm rửa. Hôm nay vì muốn đón Đường Nhất Bạch mà chạy gần nửa thành phố B, trên người ra đầy mồ hôi, kết quả người ta còn không cảm kích tí nào.
Khi Vân Đóa ở trong toilet, Nhị Bạch cực thích dùng đầu ủi vào, bất kể cô làm cái gì thì nó đều phải ngó đầu vào nhìn một cái. Đương nhiên đi toilet và khi tắm thì nó không được nhìn, giờ phút này nó sẽ ở bên ngoài cửa chơi, như một con sắc lang biến thái vậy.
Kỳ Duệ Phong nhìn thấy Husky kia đang không ngừng cào cửa toilet, liền nói với Đường Nhất Bạch, "Ngay cả chó cũng thích gái đẹp."
Đường Nhất Bạch hạ thấp người, cầm lấy ly nước trái cây mà Vân Đóa tùy tiện để trên bàn trà, mũi để sát vào ống hút, khẽ ngửi vài cái.
Chua chua ngọt ngọt, mang theo mùi thạch lựu đặc trưng thơm ngát. Loại hương vị này anh đã quá quen thuộc rồi.
Đột nhiên anh nở nụ cười, khóe môi cong cong, mặt mày sinh động mà dịu dàng.
Kỳ Duệ Phong dùng móng vuốt che mắt không dám nhìn TV, đương nhiên cũng không thấy được vẻ mặt của anh. Kỳ Duệ Phong nói, "Chúng ta không nên xem phim này, đổi đi, xem Conan nhé?"
"Anh xem Conan không hiểu đâu, xem Long Miêu đi." Đường Nhất Bạch nói rồi ngồi quay lại, trong tay anh còn cầm ly nước trái cây, Kỳ Duệ Phong thấy anh dường như không có việc gì cầm ly nước để sát vào miệng, uống một ngụm.
Kỳ Duệ Phong nhìn ngây người, khiển trách, "Sao cậu lại có thể lén uống nước ép dưa hấu của Vân Đóa thế chứ?"
"Đây không phải là nước ép dưa hấu, đây nước ép thạch lựu. Anh biết em thích uống nước thạch lựu nhất mà, em không nhịn được mà, việc này có thể trách em được sao?" Anh dõng dạc nói, vẻ mặt vô tội.
Vô sỉ của anh làm Kỳ Duệ Phong cảm động, vì thế Kỳ Duệ Phong cũng cảm thấy việc Đường Nhất Bạch không nhịn được là có thể hiểu được.
Vân Đóa tắm rửa xong thay chiếc áo thun tay ngắn và quần đùi, đơn giản như con trai. Khi cô đi vào phòng khách, nhìn thấy màn hình TV đã thay đổi, bây giờ đang chiếu phim hoạt hình, là Cung Kỳ Tuấn cô thích.
Cô vòng qua sofa, nhìn thấy Đường Nhất Bạch đang cầm một nửa ly nước ép của cô lên, uống một ngụm rồi một ngụm, vô cùng tự nhiên.
"Này!" Vân Đóa không nói được gì, cùng lúc đó khuôn mặt hơi nóng lên. Dù sao, anh đang dùng ống hút mà cô đã từng dùng.
"Hả?" Đường Nhất Bạch cắn ống hút, mơ hồ đáp một tiếng, đồng thời ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt anh sáng mềm sạch sẽ, như làn nước xuân động lòng người, lúc này cười như không cười nhìn cô, ánh mắt mang theo chút ý vị thâm trường.
Hô hấp của Vân Đóa bị kiềm hãm, đột nhiên không nói gì nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.