Từng Đóa Bọt Sóng

Chương 45:




Buổi tối Đường Nhất Bạch không đợi được ba mẹ, anh gọi điện thoại, mới biết thì ra hôm nay là ngày kỷ niệm 25 năm ba mẹ gặp gỡ, hai người đã đi hẹn hò, sẽ không về sớm.
Cho nên bọn họ không thể đợi ba trở về làm cơm tối.
Mấy người đặt một cái bếp lẩu điện ở trong phòng, mua rất nhiều nguyên liệu, trở về tự mình nấu lẩu ăn. Giữa ngày hè tránh ở trong phòng mở điều hòa ăn lẩu, cảm giác này chỉ có thể dùng từ sảng khoái để hình dung.
Ăn xong cơm tối lại ăn quả ướp lạnh, xem ti vi được một lúc, sau đó Đường Nhất Bạch liền đuổi Kỳ Duệ Phong về.
Kỳ Duệ Phong vốn muốn nấn ná lại ngủ một giấc, anh vô cùng thỏa hiệp nói, "Tôi có thể ngủ trên ghế sa lon."
Đường Nhất Bạch lắc đầu, "Ghế sa lon nhà em không chứa nổi anh."
"Tôi có thể chịu đựng."
"Em không thể chịu đựng."
Đúng, anh không thể chịu đựng việc sau khi màn đêm buông xuống Kỳ Duệ Phong vẫn còn tồn tại trong phòng này, mặc dù trước kia anh Phong cũng từng qua đêm ở nhà anh, nhưng trước kia Vân Đóa chưa tới, hiện tại thì không như vậy.
Nhất là, Vân Đóa và Kỳ Duệ Phong còn nhiều điều không nói rõ ràng với anh, điều này làm cho anh không thể nào rộng rãi được.
Sau khi Kỳ Duệ Phong rời đi, không khí trong phòng bỗng nhiên hơi khác lạ. Vân Đóa ngồi trên ghế sa lon, không yên lòng xem ti vi, lúc này Đường Nhất Bạch trở lại, ngồi bên cạnh cô.
Mắt Vân Đóa nhìn thẳng, nhưng lực chú ý thì lại đặt hết trên người anh, ngón tay cô nhẹ vuốt ve ở mép hộp điều khiển ti vi, có chút khẩn trương.
Hai người đột nhiên ở cùng một chỗ, Đường Nhất Bạch lại có chút mất tự nhiên. Hai tay anh đặt quy củ trên đùi, nghiêng đầu nhìn mặt cô, "Hôm nay cô ——"
Tiếng mở cửa ngắt lời anh.
Đường Nhất Bạch quay đầu lại nhìn, thấy cuối cùng ba mẹ anh cũng trở lại, chỉ là. . . . . . Trở về thật không đúng lúc. . . . . .
Ba Đường không chú ý tới ánh mắt khác thường của con trai, ông nói: "Đậu Đậu, ba và mẹ con gặp được Tiểu Phong ở bên ngoài, sao con không để nó ở lại đây một đêm?"
"Dạ, không tiện." Đường Nhất Bạch nói qua loa.
Bà Lộ đi tới, trong tay cầm một túi giấy xinh xắn đặt trước mặt Vân Đóa, sau đó bà cũng ngồi xuống, nói với Vân Đóa, "Một người bạn ở Hồng Kông cho, dì không dùng thương hiệu này, còn chưa mở bao bì, cháu sẽ không ghét bỏ chứ?"
"Cho, cho cháu?" Vân Đóa có chút vừa mừng vừa lo.
Bà Lộ gật đầu, coi như trả lời.
Vân Đóa cầm túi giấy, thấy bên trong là một bộ mỹ phẩm, cô cũng không biết thương hiệu này —— kỹ năng trang điểm của cô còn chưa được thức tỉnh đâu. Cô cảm kích nhìn bà Lộ, "Cám ơn dì!"
Đường Nhất Bạch cũng liếc mắt một cái, thấy là mỹ phẩm, anh cười nói, "Mẹ, Vân Đóa còn trẻ, tự nhiên đẹp hơn, không cần trang điểm."
Vân Đóa lạnh lùng nhìn Đường Nhất Bạch, trên mặt viết "Anh chết chắc rồi".
Thật là, sao có thể nói tới vấn đề tuổi tác ở trước mặt dì, hơn nữa còn lấy cô ra nói! Không chỉ có anh nhất định phải chết, còn muốn hại cô chết cùng sao?
Bà Lộ híp mắt nhìn Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch dường như nghe được tiếng mẹ anh nghiến răng. Anh vội vàng đứng dậy trốn, "Con đi tắm!"
Tắm xong, cả người Đường Nhất Bạch ẩm ướt đi ra, phát hiện Vân Đóa không có ở phòng khách, chỉ có ba mẹ ngồi trên ghế sa lon. Anh hết nhìn bên này lại nhìn bên khác, bà Lộ giống như có mắt trên lưng, đột nhiên nói: "Dừng, nó đã về phòng rồi."
Đường Nhất Bạch vờ như không có việc gì đi tới ghế sa lon ngồi, thấy nho để trong đĩa sứ màu trắng, anh ngắt một quả ném vào trong miệng, "Không hiểu mẹ muốn nói gì."
Bà Lộ lườm anh, cười như không cười, "Có vợ quên mẹ!"
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Đường Nhất Bạch hoảng sợ mắc nghẹn ở cổ họng, ho liên hồi một lúc lâu.
Ba Đường nói, "Đậu Đậu, không phải vận động viên các con đều có tố chất tâm lý đặc biệt tốt sao? Xem ra con còn phải rèn luyện thêm."
Đường Nhất Bạch khẽ xoa ngực mấy cái, một lúc sau cổ họng thông thuận, anh không được tự nhiên khép mắt, "Ba mẹ không nên nói lung tung."
Bà Lộ tự tin cười"Ha ha" một tiếng, nói: "Chút chuyện này sao mẹ có thể không nhìn ra, vậy đôi mắt này có thể móc cho chó ăn."
Ba Đường nói, "Vợ à, bà không cần máu tanh như vậy. . . . . . Lại nói làm sao bà nhìn ra được đây?"
Bà Lộ hỏi: "Vì muốn lấy lòng cô gái trẻ, lại đắc tội với mẹ ruột, con trai chúng ta có bao giờ làm loại việc ngu ngốc này không?"
Ba Đường quả quyết lắc đầu, "Không có!"
Đường Nhất Bạch lặng yên không nói. Tại sao mẹ anh lại giống như Holmes, suy nghĩ thật mệt.
Thấy con trai trầm mặc, ba Đường hỏi, "Sẽ không phải là chưa thổ lộ với cô ấy chứ? Đậu Đậu, con như vậy còn không bằng ba con rồi."
Đường Nhất Bạch có chút buồn bực, "Hiện tại con có thời gian nói chuyện yêu đương sao?"
Bà Lộ cười, "Đàn ông ở tuổi hai mươi hai một không có tiền hai không có quyền ba không có sự nghiệp, ngoài nói chuyện yêu đương thì còn có thể làm gì?"
"Con có sự nghiệp. Ba, mẹ, con rất thích bơi lội, con hi vọng toàn tâm toàn ý làm tốt nhất, một ngày kia có thể đứng trên bục lĩnh thưởng ở thế vận hội Olympic, hai người không ủng hộ con sao?" Đường Nhất nói rõ ràng, lại càng thêm buồn bực.
Ba Đường vội vàng trấn an anh, "Chúng ta mãi mãi ủng hộ con!"
Bà Lộ nhạy cảm nhận ra một vấn đề mấu chốt, "Cho nên con tính toán vì sự nghiệp bơi lội mà hy sinh tình cảm?"
Đường Nhất Bạch cúi đầu không nói.
Bà Lộ tựa vào trên ghế sa lon giang rộng tay chân, nói, "Tùy con, chỉ là đến lúc đó thì đừng hối hận."
Ban đêm Đường Nhất Bạch không thể ngủ ngon. Vừa nhắm mắt là lại nhìn thấy Vân Đóa, thấy cô mặc váy xinh đẹp hỏi anh, có thích cô không. Anh muốn nói thích, cực kỳ thích, nhưng anh không nói ra miệng. Làm người không thể quá tham lam, cá và chân gấu không thể có đủ cả hai, anh đã lựa chọn rồi, vậy cũng chỉ có thể kiên trì, bất kể như thế nào cũng không thể quay đầu.
Thi đấu thể thao là một nghề ngiệp tàn khốc, thời kỳ hoàng kim của anh cũng chỉ còn lại hai ba năm nữa, nếu bỏ lỡ chính là bỏ lỡ cả đời. Anh đã mất đi mơ ước một lần rồi, thật vất vả mới tìm lại được, sao nhẫn tâm chôn cất nó lần nữa?
Nếu như, chờ anh vượt qua thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, cô vẫn ở nguyên tại chỗ, như vậy anh sẽ không chùn bước mà theo đuổi cô. Nếu như cô đã. . . . . .
Hối hận sao?
Trong từ điển của anh không có từ hối hận, chỉ có kiên trì không oán không hối. Anh nghĩ rằng lựa chọn không có đúng sai, chọn cái nào cũng đều đúng, cho nên không tồn tại từ hối hận vừa nói.
Nhưng thật không hối hận sao? Lần này?
Không hối hận thì tại sao lại vội vã trở về? Tại sao vì một ly nước ép lựu mà thấy vui vẻ? Vì cái gì lại không thể kìm lòng đến gần cô? Vì sao chỉ một ánh mắt một động tác nhỏ của cô, cũng có thể khiến tim anh đập nhanh?
Sao anh có thể lừa gạt chính mình. . . . . .
Nhưng mà dù có thế nào, anh cũng đã đưa ra lựa chọn.
Cho nên. . . . . . Vế sau không nên đến gần cô nữa.
Nghĩ tới đây, trái tim không nhịn được nhói đâu, nhẹ nhàng co rút, không ngừng khổ sở, trong đêm đen yên tĩnh, giống như một sợi tơ dây dưa bao lấy anh. Anh lật người, một nửa khuôn mặt vùi trong gối đầu, im lặng thở dài.
Ngày hôm sau Đường Nhất Bạch liền trở về đội tuyển, Vân Đóa cũng không thấy anh. Cô biết anh sắp bước vào tập huấn trước cho Asian Games, lần tới về nhà cũng phải đợi qua Asian Games, ngày sinh nhật cũng trải qua trong đội tuyển quốc gia.
Buổi sáng cô với chú Đường dì Lộ cùng ăn bữa ăn sáng, chú Đường vì con trai rời đi có chút phiền muộn, Vân Đóa rất hiểu ông. Dù sao nơi con trai ở, cũng chỉ cách vài chục cây số, nhưng luôn là một hai tháng không thể thấy mặt mũi, cha mẹ nào gặp chuyện như vậy cũng đều buồn bực.
Ngoài miệng dì Lộ không nói, khẳng định trong lòng cũng không bỏ được.
Ăn điểm tâm xong, Vân Đóa tìm một quyển sách ở trong phòng mình đưa cho hai người họ.
Kể từ khi trở thành phóng viên chính thức của tòa soạn báo, Vân Đóa đã chuẩn bị một bản ghi chép lớn, chủ yếu dùng để ghi chép bản thảo. Lĩnh vực cô phụ trách chủ yếu là mấy hạng mục trong nước, tần số xuất hiện của Đường Nhất Bạch trên ống kính khá cao, cô liền lấy tập bản thảo về Đường Nhất Bạch cho hai người họ xem.
Ba Đường với bà Lộ chen đầu vào đọc, từ một góc độ khác quan sát đứa con của mình.
Vân Đóa ở bên cạnh nhẹ nhàng nói, "Đường Nhất Bạch có danh tiếng rất tốt, các phóng viên ai cũng thích anh ấy."
Bà Lộ nhẹ liếc mắt trêu chọc cô, "Cháu cũng thích?"
Lời này đúng lúc nói trúng tâm sự của Vân Đóa, cô ho nhẹ một tiếng, đáp, "Cháu...Cháu cũng rất thích vận động viên như vậy."
Bà Lộ gật đầu, "Sách cho dì mượn dùng trước, mấy ngày nữa trả lại cháu."
"Dạ, dì cứ cầm đi."
Thời gian không tiếng động yên lặng trôi qua đến cuối tháng tám, cách Asian Games ngày càng gần. Đội tuyển bơi lội quốc gia muốn tổ chức một buổi họp báo, nhằm thông báo các tin tức liên quan đến tình hình tập huấn của các đội viên, cùng với dự tính sắp xếp người tham gia thi đấu. Nhóm vận động viên đều khá nổi danh, thành tích của Đường Nhất Bạch không tầm thường, vừa rồi còn được đội tuyển quốc gia đưa sang châu Úc tập huấn, có thể thấy trình độ được coi trọng, vì vậy một số truyền thông đều tập trung chú ý đến tình trạng của Đường Nhất Bạch.
Thế nhưng anh lại không hề xuất hiện ở hiện trường buổi họp báo.
Trước khi đến, Kỳ Duệ Phong còn khó hiểu hỏi anh, "Tại sao cậu không tham gia buổi họp báo? Là Ngũ tổng quản không để cho cậu đi à?"
Đường Nhất Bạch đáp, "Không phải, là em không muốn đi."
"Tại sao không đi? Không phải cậu muốn được gặp Vân Đóa sao?"
"Không muốn."
Kỳ Duệ Phong có chút mơ hồ, "Cậu không muốn gặp cô ấy? Là vì chuyện này mới không tham gia buổi họp báo sao?"
"Ừ."
Đường Nhất Bạch không ngu mà nói cho Kỳ Duệ Phong biết, là anh không dám đối mặt với cô, sau mỗi lần thấy cô lý trí anh đều không thể giữ được tỉnh táo, không kìm lòng được đến gần cô, cuối cùng không khống chế được ranh giới tình cảm của mình.
Đã như vậy, cần gì gặp mặt.
Mặc dù anh vẫn luôn nghĩ về cô.
Kỳ Duệ Phong ôm một bụng thắc mắc tham gia buổi họp báo, sau khi họp báo chấm dứt, một mình Vân Đóa ở lại tìm anh, cô hỏi, "Tại sao Đường Nhất Bạch không tới?"
"Cậu ấy không muốn gặp em."
Vân Đóa kinh ngạc nhìn Kỳ Duệ Phong, "Thật?"
"Ừ", vẻ mặt Kỳ Duệ Phong có chút kỳ quái, "Em làm gì khiến cậu ấy mất hứng sao?"
Vân Đóa có chút oan ức, "Em không biết, bọn em đã lâu không gặp, cũng không nói chuyện." Đúng là châm chọc, cô vẫn mong đợi có thể gặp anh một lần, thế nhưng anh lại không hề muốn đến gặp cô.
Buồn cười là cô còn mang quà sinh nhật đến cho anh. . . . . .
Vân Đóa càng nghĩ càng ấm ức, vành mắt ửng đỏ. Cô lấy ra một hộp quà được bọc bằng giấy gói màu tím nhạt từ trong túi, do dự có nên tặng hộp quà này hay không.
Kỳ Duệ Phong thấy trên giấy gói in đầy chữ "Happy Birthday", thì hỏi, "Là quà sinh nhật? Đây là tặng cho Đường Nhất Bạch đúng không?"
Vân Đóa mím môi, không muốn trả lời vấn đề này.
"Bên trong là gì vậy?" Kỳ Duệ Phong hỏi.
"Một chiếc kính bơi." Không nhịn được nhớ đến lúc hai người mới gặp anh đưa cho cô chiếc kính kia, Vân Đóa vẫn luôn nhớ rõ nụ cười tươi tắn đó của anh. Lúc cô chọn quà đã suy nghĩ băn khoăn rất lâu, cuối cùng quyết định chọn kính bơi.
Kỳ Duệ Phong có vẻ đăm chiêu, "Có phải con gái tặng quà cho bạn trai đều thích tặng kính bơi không?"
"Hả?" Vân Đóa hiểu được ẩn ý của câu nói, "Còn có người khác tặng kính bơi cho Đường Nhất Bạch sao?"
"Đúng vậy." Kỳ Duệ Phong nói xong, cảm thấy tất cả mọi người đều quen biết, vì vậy liền kể cho Vân Đóa nghe vài ba câu chuyện về Đường Nhất bạch cùng với những cây hoa si đa dạng trong đội bơi.
Sau khi Vân Đóa nghe xong, quả thật ngũ tạng* đều tổn thương rồi. Cho nên lúc anh cho cô bộ kính bơi kia chẳng qua là bởi vì không biết xử lý ra sao ư?
*ngũ tạng: tim, gan, lá lách, phổi, thận.
Dù là một chút lòng tốt đối với người lạ thôi, cũng vẫn tốt hơn nhiều so với sự thật này. . . . . .
Cô cúi đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Kỳ Duệ Phong nói, "Anh giúp em đưa quà sinh nhật này cho Đường Nhất Bạch, sau khi thấy quà tặng hai người có thể hòa thuận rồi, cậu ấy cũng không phải người hẹp hòi."
"Không." Vân Đóa chỉ cảm thấy cái mũi chua xót, cô giận dỗi xé rách giấy bọc đẹp đẽ, móc lấy kính bơi, đưa cho Kỳ Duệ Phong, "Tặng cho anh có được không?"
"Hả? Vậy được không?"
"Dù sao hiện tại em không muốn đưa cho Đường Nhất Bạch, nếu anh không cần thì em sẽ ném đi."
"Đừng ném, lãng phí. Cho anh thì cho anh đi, em là một người hâm mộ, tặng đồ cho thần tượng cũng là chuyện thường tình." Kỳ Duệ Phong nói xong, nhận lấy cái kính bơi.
"Ừ, không được nói cho Đường Nhất Bạch."
"Tại sao?"
"Tóm lại chính là không được nói cho anh ấy, cũng không được nói ra chuyện em hỏi về anh ấy."
"Được rồi. . . . . ." Kỳ Duệ Phong nhìn mắt Vân Đóa hồng hồng, có chút không yên lòng hỏi, "Em muốn khóc à?"
"Ai khóc chứ!" Vân Đóa tức giận xoay người đi.
Kỳ Duệ Phong cầm kính bơi trở lại thì đã quá giờ ăn cơm trưa. Anh với nhóm bạn tốt ngồi cùng nhau, Đường Nhất Bạch, Trịnh Lăng Diệp, Minh Thiên, còn có Hướng Dương Dương. Minh Thiên nhìn thấy kính bơi mới tinh mà Kỳ Duệ Phong nắm trong tay, nên hỏi, "Anh Phong, cô gái nào cho anh vậy?"
"Vân Đóa."
Một câu nói, khiến ba người khác đang buồn bực ăn cơm đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt khác nhau. Đường Nhất Bạch mím môi, hỏi, "Ai?"
"Vân Đóa, cô ấy là người hâm mộ của tôi, có gì lạ đâu?"
Minh Thiên hỏi, "Anh Phong, có phải chị Vân Đóa thầm mến anh hay không?"
"Có thể", Kỳ Duệ Phong nhún vai, "Nhưng có chút phiền phức, Viên sư thái lại không cho tôi nói chuyện yêu đương."
Đường Nhất Bạch bỗng nhiên không muốn ăn nữa. Anh để đũa xuống, "Vân Đóa", cái tên này ngậm trong miệng, lòng có chút ngọt ngào lại có chút chua xót, anh hít một hơi, hỏi Kỳ Duệ Phong, "Cô ấy có nhắc đến em không?"
"Không có. Chúng tôi chỉ nói chuyện một lát thì cô ấy liền rời đi."
"Nhất định là anh nhớ nhầm rồi."
"Thật sự không có, tôi còn hỏi cô ấy có muốn phỏng vấn cậu không, cô ấy nói không sao cả, như vậy là được rồi." Giờ phút này Kỳ Duệ Phong thật sự muốn khen ngợi kỹ năng diễn xuất của bản thân.
Đường Nhất Bạch thấy trái tim giống như có vết thương rách ra, gió lạnh vù vù thổi vào trong.
Đây chẳng phải kết quả anh muốn sao, hai người không gặp gỡ, lòng cũng bình yên?
Vì sao, anh vẫn thấy khổ sở thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.