Mộc Ang bước từng bước nhọc nhằn đến gần bệ đá. Mỗi bước gần hơn lại như nặng nề hơn đối với nàng. Trên bệ đá hình tròn đang có một người đang nằm, tay chân và cổ bị đều giữ chặt bằng những vòng kim loại nối liền với mặt đá phía dưới. Gương mặt người đó có vẻ mệt mỏi, lớp ánh sáng màu đỏ bao phủ lấy thân người phát ra từ vị trí viên ngọc màu đen khảm chặt trên ngực ngay trung tâm của hoa văn Ấn Ký. Mộc Ang bị kích động đến mức cả cơ thể như tê dại, không còn biết nên phản ứng với những gì đang nhìn thấy như thế nào, trong lòng nàng có một thứ cảm xúc hòa trộn giữa vui mừng, đau đớn, sợ hãi và hoang mang.
Người nằm trên bệ đá là một người đang sống, hơi thở nhịp nhàng, chỉ có đôi mắt mệt mỏi nhìn người vừa xuất hiện, khoé môi chợt hé một nụ cười nhạt nhẽo.
- Các ngươi không thể lấy được thứ thuộc về ta.
Mộc Ang chau mày vì chưa hiểu câu nói ấy đang nhắm vào ai, điều mà nàng còn khó hiểu hơn là vì sao Chính Điện đã xác nhận Đại Đế thực sự đã bị tiêu diệt nhưng cuối cùng người vẫn còn nguyên vẹn nằm đây. Cuộc tập kích trước đó ở Nhân Tộc coi như đã thất bại, nhưng Thần Mẫu không hề đưa việc này ra trách tội, hơn nữa cả Bát Thần Bộ và Mộc Ang đều không biết chuyện này dù họ là những người rất quan trọng có liên quan đến Đại Đế. Mộc Ang lờ mờ nhận ra hai người bí ẩn kia nhất định là người của Chính Điện, lại nghĩ đến vẻ khó hiểu của Lão Thần Tất Nhạ dạo gần đây khi gặp nàng, rất có thể ông ấy là một trong những người biết được chuyện này.
- Họ không thể làm gì được ta nên lại đưa ngươi đến đây à? Ngươi là thứ vũ khí duy nhất họ có thể dùng để áp chế ta sao? Thần Tộc các ngươi không phải rất mạnh à? Ngươi không giết được ta đâu, điều này ngươi là người hiểu rõ nhất đúng không?
Hai bàn tay Mộc Ang nắm chặt, cả người run rẩy, miệng khô khốc, lắp bắp nói:
- Ta… ta không biết…
Không hiểu vì sao, Mộc Ang ngồi sụp xuống và khóc. Nàng cảm thấy rất vui khi được nhìn thấy gương mặt của Kha Lang, nghe thấy giọng nói của hắn dù chỉ là sự trách móc, đai nghiến, mặt khác lại vô cùng lo sợ vì nàng đã thất bại trong việc tiêu trừ Đại Đế. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc, Đại Đế vẫn còn, cuộc Đại Phân Tranh vẫn có thể bị tái lập. Nhưng. Nhưng tại sao Vệ Nữ không được biết chuyện này? Cả Bát Thần Bộ cũng không. Tất cả họ đều đã chấp nhận mọi chuyện đã qua đi và tiếp tục cuộc sống của mình.
- Ngươi lại đến giết ta để có thể lấy Mật Lệnh của ta sao? Ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội đến gần ta được nữa.
Mộc Ang đưa bàn tay đến gần tay của Đại Đế, nhưng vừa chạm vào thứ ánh sáng màu đỏ liền bị đánh bật ra xa. Nàng ngã xuống sàn đá, ngực đau buốt và ngất đi.
Khi đã tỉnh, Mộc Ang cố gắng ngồi dậy, đi từng bước đến chỗ bệ đá, ngồi xuống bên cạnh Đại Đế, đôi mắt buồn khổ nhìn đối phương.
- Bây giờ ta đã biết ta không đủ năng lực để giết ngươi. Ta cũng tin rằng ngươi không phải Kha Lang vì chàng sẽ không bao giờ tổn hại ta. Ta không yêu ngươi, người mà ta yêu chính là thân xác này của ngươi nhưng chàng đã không còn nữa. Chàng không bao giờ muốn hại người, không bao giờ muốn gây đau khổ cho người khác.
- Ngươi sai rồi! Đây là ta, ta không phải là ai khác. Ta không biết ngươi là ai nhưng ta biết rõ Thần Tộc các ngươi đã giết cha mẹ ta như thế nào, đã giết hại Nhân Tộc như thế nào. Ta không thể nhớ giữa ta và ngươi đã từng xảy ta chuyện gì, có lẽ đó chỉ là những chuyện đáng quên, không thể so sánh được với mục đích ban đầu mà ta được giao cho. Ta nhất định sẽ hoàn thành việc mà cha ta muốn ta phải thực hiện cho thế giới này. Nhân Tộc phải có được cây Trường Sinh.
- Cha ngươi? Đại Đế trước đó là cha ngươi sao? Không thể nào! Không thể có chuyện đó xảy ra. Đó đã là chuyện của một vạn năm trước.
- Có thể! Ta tận mắt chứng kiến từ trong Biển Bóng Tối. Ta đã bị đóng băng trong núi tuyết suốt thời gian qua. Chính là năng lượng của Ấn Ký đã bảo vệ ta, nhưng ta không thể cứu được mẹ của ta.
Đại Đế phẫn uất, mắt long sòng sọc nhìn Mộc Ang. Mộc Ang lắc đầu liên tục, nàng không thể tin những gì vừa nghe thấy.
- Đại Đế là một kẻ điên! Hắn đã lập nên một sự dối trá về cây Trường Sinh để Nhân Tộc tấn công Đại Vân Đình. Những Thần Nhân giết cha mẹ ngươi đã không còn nữa, ngươi còn muốn trả thù bằng chính sự dối trá của cha ngươi ngày trước sao? Nếu Thần Tộc xuất quân, ngươi có biết bao nhiêu người sẽ phải chết không? Ta đối với Kha Lang nhất định không phải là một thứ đáng quên, ngươi nhất định không phải là chàng. Ta đã rất đau buồn khi phải giết chết ngươi nhưng bây giờ ta sẽ tìm mọi cách để giết ngươi, vì nếu là Kha Lang, chàng cũng sẽ giết ngươi.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy phẫn nộ. Đại Đế chợt cảm thấy đau lòng, loại cảm giác này chỉ có khi đối diện Mộc Ang và nhìn thấy nàng đau đớn. Người nhớ lúc rơi xuống vực núi trong mưa tuyết lạnh lẽo, không hiểu vì sao đã đẩy nàng ra xa để thanh gươm không có cơ hội đâm xuyên qua nàng. Lúc nàng ôm lấy Đại Đế vào lòng thật chặt dù chính nàng vừa xuyên thanh kiếm qua người, cảm giác đau lòng đó lại xuất hiện. Mộc Ang lúc đó bình tĩnh đến lạ lùng, vòng tay của nàng cũng ấm áp đến lạ thường. Đại Đế lúc đó vì bị thương quá nặng nên đã chìm vào giấc ngủ thật sâu, nhịp thở cũng không còn, cả tâm trí chìm vào một khoảng hư vô đen tối dày đặc, tất cả còn lại chỉ là nhịp tim mệt mỏi của người bên cạnh.
Mộc Ang dồn lực tấn công Đại Đế. Nàng nghĩ rằng Chính Điện giấu Đại Đế ở nơi này là vì để bảo vệ Thần Tộc, và khi nào Đại Đế chưa bị tiêu diệt thì khi đó Đại Vân Đình và thế giới của Nhân Tộc sẽ không được bình yên. Nhưng rõ ràng Mộc Ang không đủ sức thực hiện điều đó khi một lần nữa nàng bị đánh bật ra, máu tươi chảy ra từ miệng và lại ngất đi.
*
Đại Đế nằm trên bệ đá, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Mộc Ang đang nằm bất tỉnh. Người cho thu lại lớp ánh sáng màu đỏ xung quanh, không hiểu vì sao lại rất muốn thấy Mộc Ang tỉnh dậy và đến gần. Người nằm đó chỉ biết chờ đợi, cảm thấy hối hận vì đã khiến nàng bị thương. Cái thứ kim loại đang giữ chặt tay chân Đại Đế đã ngăn cản người dùng lực thoát ra ngoài, điều duy nhất người có thể làm là dùng một lớp năng lượng để bảo vệ bản thân trước sự tấn công của người khác.
Thời gian không biết đã là bao lâu, Đại Đế vẫn không rời mắt khỏi Mộc Ang. Khi ngón tay của Mộc Ang bắt đầu cử động, Đại Đế bất chợt mỉm cười. Mộc Ang gắng gượng ngồi dậy, nhìn thấy Đại Đế không còn lớp ánh sáng bảo vệ nữa thì mừng thầm nhưng nàng lại không thể dùng lực được nữa sau hai lần bị đả thương, lúc này ngay cả việc mở những lớp cửa đá kia để ra ngoài có lẽ cũng khó khăn cho nàng.
- Ngươi có thể dừng tấn công ta có được không?
Mộc Ang chợt nghe như có tiếng sóng biển từ đâu đó vọng đến. Câu nói ấy nàng đã từng nghe Đại Đế nói trong lần đầu họ gặp nhau trên hoang đảo. Lúc đó, hắn mang mặt nạ để che giấu khuôn mặt của Kha Lang, Đại Đế khi ấy vẫn chỉ là Kha Lang chứ không phải là Đại Đế bây giờ.
- Ta mệt rồi! Không còn sức để giết ngươi nữa. Xem ra Chính Điện có lý do khi giấu ta chuyện này.
Đại Đế cau mày nhìn Mộc Ang. Những gì người trải qua ở nơi này và những gì nghe được từ hai người hay đến đây thật khác, ít nhất là một trong hai người đó không thực sự muốn giết chết Đại Đế. Đang muốn nói điều gì đó với Mộc Ang thì cả hai nghe được âm thanh những lớp cửa lần lượt mở ra.
Mộc Ang hốt hoảng vì không thể để người của Chính Điện biết nàng đã lén vào đây. Nàng nhìn quanh tìm nơi lẩn trốn. Phía bên kia chỗ có bức tường khắc hình cây Trường Sinh cũng có một bệ đá tròn, Mộc Ang đành đi nhanh sang đó và nép sau bệ đá, hy vọng không bị phát hiện.
Đại Đế lại mỉm cười khi nhìn thấy vẻ lúng túng của Mộc Ang và chợt hiểu rằng nàng không hề biết những gì xảy ra với người sau trận tập kích trước đó. Nếu đã là như vậy, Đại Đế nghĩ có lẽ lần này người nên có một cuộc đối đáp với người sắp xuất hiện đây.
“Ta tin rằng nàng là điều quan trọng đối với ta.”
*
Một người vận áo choàng đen phủ qua đầu xuất hiện khi cánh cửa mở ra ở ô cửa hình tròn. Người đó tiến lại chỗ Đại Đế, ngồi xuống bên cạnh, im lặng rất lâu và không nói gì, cũng không thể chạm đến người đang nằm vì thứ ánh sáng đang bảo vệ Đại Đế.
Từ vị trí của Mộc Ang không thể nhìn thấy đó là ai và người đó chỉ đến một mình. Nàng nghe nhịp thở của người đó thì hình như là một phụ nữ. Người của Chính Điện ở vị trí được phép ra vào nơi bí mật này có thể là ai được?
Người đó thật sự không nói gì, chỉ ngồi trên bệ đá ngắm nhìn Đại Đế. Đại Đế hướng mắt nhìn lên, không liếc nhìn người kia lần nào, trong đầu lại đang lo lắng cho người đang nấp ở phía xa kia.
- Không có gì để nói sao?
Đại Đế nói khi người kia đứng lên, đang bước sang phía đối diện nơi có bệ đá trống và Mộc Ang đang nấp phía sau. Đã nhiều lần người đó một mình đến nơi này, nói rất nhiều chuyện với Đại Đế nhưng chỉ nhận lại được sự im lặng từ người. Người đó thường sẽ đi lại quanh gian phòng rộng này, nghĩ ngợi thật nhiều trước khi rời đi. Hôm nay cũng vậy, người đó không còn muốn nhiều lời với Đại Đế mà chỉ muốn ngắm nhìn người, sau đó lại muốn đi quanh gian phòng trước khi rời đi, nhưng lần này Đại Đế đã lên tiếng. Người kia liền quay đầu lại, đi thật nhanh đến bệ đá, nhịp thở thổn thức như chưa tin được tai mình.
- Bình thường ngươi nói rất nhiều sao hôm nay lại im lặng?
Đại Đế nhìn vẻ vui mừng lẫn ngờ vực của người kia mà trong lòng không có chút cảm xúc gì, có chăng chỉ là đã ngăn được người đó bước sang phía bên kia gian phòng.
- Ta cứ nghĩ chàng sẽ chẳng bao giờ nói với ta lời nào nữa.
Mộc Ang điếng người khi nghe giọng nói của người đó cất lên. Nàng cảm thấy choáng váng, bàng hoàng khi có vẻ như người đó từng biết Đại Đế. Chuyện gì đang diễn ra? Chưa biết chắc đó là gì nhưng chắc chắn rằng chuyện đó rất khủng khiếp.
- Ta không thích chuyện ngươi đang làm với Nhân Tộc.
Người kia khẽ cười nói:
- Chàng vẫn như ngày trước, vẫn muốn cứu giúp đám dị chủng đó. Ngày đó, ta cũng từng phân vân với kế hoạch của Chính Điện, nhưng từ khi kẻ đó xuất hiện và cướp mất chàng thì ta đã hiểu bọn chúng nguy hiểm như thế nào.
- Nhưng cả Nhân Tộc đông như vậy sao lại phải chịu tội vì một người?
- Sự tồn tại của chúng chính là một tội lỗi. Chúng yếu hèn, hung hăng, gian trá nhưng lại chiếm cả Vùng Đất Mới, số lượng dị chủng mà chúng tạo ra ngày một đông đảo. Hội Đồng Nhỏ không còn khống chế chúng dễ dàng được nữa. Nếu chúng là sai lầm của Thần Tộc thì chúng ta sẽ sửa chữa sai lầm đó. Đã bao nhiêu năm trôi qua, chàng vẫn chưa hiểu tất cả việc Chính Điện đang làm đều là vì Thần Tộc sao?
- Nhân Tộc có thể tồn tại không cần Hội Đồng Nhỏ. Thần Tộc không thể yên ổn sống ở nơi này sao?
- Bây giờ chúng đã biết đến Đại Vân Đình, sớm muộn gì thì chúng cũng sẽ tìm cách tấn công chúng ta.
- Ngươi muốn lập lại Kỷ Mù Loà?
- Hơn một vạn năm qua, ta không tiêu diệt sự phồn vinh của chúng chỉ vì một lý do duy nhất.
- Lý do gì?
- Đó là chờ chàng quay lại, chờ Mật Lệnh rời khỏi Biển Bóng Tối. Ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi. Giờ chàng đã ở đây, dù vẫn chưa tiếp nhận ta, dù với hình hài của một Nhân Tộc nhưng ta tin sẽ đến lúc chàng hiểu ra. Chẳng phải chàng lập lời nguyền Đại Đế chính là vì vậy sao? Chính vì chàng biết ta yêu chàng nhiều như thế nào nên sẽ để Nhân Tộc tồn tại nếu như chàng chưa xuất hiện, Mật Lệnh vẫn khoá Dòng Kết Nối của cây Trường Sinh.
- Làm sao ngươi chắc rằng ta sẽ dùng đến Mật Lệnh?
- Ta không chắc. Ta chỉ có thể ép, dùng mạng sống của kẻ mang Ấn Ký để ép hắn. Bát Thần Bộ đã rất thành công, nhưng sau khi nghe hết câu chuyện của đứa bé này thì công của Vệ Nữ mới là lớn nhất. Cậu bé này đã yêu Vệ Nữ của Thần Tộc nhiều đến mức không thể không dùng Mật Lệnh để cứu con bé.
- Tại sao ta không thể nhớ những chuyện đó?
- Vì chàng không phải là người mang Ấn Ký nữa. Chàng là Cư Thiêng của ta, chàng đã ghép ký ức của chàng vào cơ thể này thông qua Mật Lệnh mà chàng đã lấy trộm của Chính Điện. Chàng là Đại Đế ngày trước và đã quay lại… đã… quay lại..
Người phụ nữ đó chợt im lặng, chớp chớp mắt nhìn Đại Đế, vẻ nghi ngờ.
- Chàng phải là người biết rõ những chuyện đó hơn ai hết chứ? Chẳng lẽ… chàng đã quên? Không thể! Ta không hề quên… chàng cũng không thể quên… chỉ khi… không thể…
- Vậy ra Mật Lệnh không phải do Nhân Tộc tạo nên, cả thứ gọi là lời nguyền này nữa, tất cả là do Thần Tộc mà ra.
- Nhân Tộc ngu xuẩn và không có chút năng lực đặc biệt nào thì làm sao có thể tạo ra những thứ vĩ đại như thế này chứ? Nhưng chàng đã trộm Thần Thuật, nghịch chuyển Thần Thuật, biến đổi Mật Lệnh thành thứ chống lại Thần Tộc. Nếu không vì chàng muốn bảo vệ đám dị chủng cùng con đàn bà ở Nhân Tộc của chàng thì kế hoạch của Chính Điện đã không bị gián đoạn một vạn năm. Cuối cùng, chàng cũng đã quay lại và Mật Lệnh cũng đã trở về tay ta, Nhân Tộc không cần phải tồn tại nữa. Nhưng… ngươi không phải Cư Thiêng. Ngươi là ai? Ngươi đã cướp Mật Lệnh từ chàng để tự biến mình thành Đại Đế, để có thể sống nhờ trong thân xác của kẻ khác từ đời này qua đời khác. Ngươi là kẻ nào?
Đại Đế cười thật to khi nghe người kia nói.
- Ngươi đã thành công, Đại Đế và Mật Lệnh đều nằm trong tay Thần Tộc nhưng tại sao Nhân Tộc không thể tồn tại?
- Chúng là dị chủng, là sai lầm của Thần Tộc. Vùng Đất Mới đã biến đổi Thần Nhân rời khỏi Đại Vân Đình trở thành những dị chủng, mất đi năng lực của Thần Tộc. Trong thời gian Chính Điện kiến tạo cây Trường Sinh, chúng lại sinh sôi đông đảo, hành vi vượt khỏi sự kiểm soát của Thần Tộc. Hơn nữa, Biển Bóng Tối cần được tiếp nguyên liệu. Lần tiếp nguyên liệu từ cuộc Đại Phân Tranh trước đó đã sắp cạn, cây Trường Sinh của chúng ta đang yếu dần.
- Cây Trường Sinh và Biển Bóng Tối thì có liên hệ gì đến Nhân Tộc?
Người kia có vẻ mệt mỏi sau câu chuyện đã quá dài. Bước lại gần Đại Đế, nhìn ngắm gương mặt có đôi nét giống với người của ngày xưa từng biết, người đó mỉm cười rồi nói:
- Ta biết là chàng, dù chàng có cố né tránh thì ta vẫn biết là chàng. Không ai có thể mang nỗi hận Thần Tộc nhiều như chàng sau những gì đã xảy ra. Ta sẽ tiêu diệt nền tảng của Nhân Tộc và biến những kẻ sống sót thành vật nuôi của Thần Tộc để duy trì nguyên liệu cho Biển Bóng Tối, chúng ta không thể mất cây Trường Sinh. Thần Nhân khác còn có cơ hội nhưng hai chúng ta không thể tồn tại nếu nguồn năng lượng đó mất đi.
Đại Đế thở mạnh, sự căm hờn trỗi dậy trong lòng đến ngạt thở bởi những điều thoát ra từ giọng nói dịu dàng của người đàn bà kia.
- Nàng ấy thì sao?
Người kia nheo mắt khi nghe Đại Đế nhắc đến một người nào đó.
- Ả Nhân Tộc tóc đỏ à? Đã chết cùng đứa bé trong hang băng khi đó rồi. Nếu không có tai nạn đó thì cô ta cũng phải chết. Lỗi lầm là do chàng đã phản bội ta và Thần Tộc, đã biết rõ không thể đấu lại Thần Quân nhưng vẫn không chịu quay đầu.
- Người mà ta muốn biết là cô gái mà các người đã dùng để áp chế ta. Nàng ấy cũng tồn tại như cách ngươi đang tồn tại?
Người kia nhướng mắt tỏ vẻ ngạc nhiên vì không ngờ Đại Đế lại đề cập đến Vệ Nữ.
- Con bé chỉ là một Thần Nhân nhỏ tuổi được cây Trường Sinh chọn lựa. Có lẽ vì đứa bé Nhân Tộc này đã yêu Vệ Nữ nên chàng không thể ra tay giết con bé được. Chàng… không phải đã…
- Nàng ấy rõ ràng không thể giết được ta.
- Chàng không giống ta. Ta phải thay đổi thân xác khi cơ thể này chết đi, nhưng chàng thì chỉ có một thứ có thể giết được chàng, không ai có thể giết được chàng. Xem ra cũng có một thứ mà chàng nhớ rõ, chàng sẽ không vì Nhân Tộc mà từ bỏ năng lực này của chàng đúng không? Dù thế nào ta vẫn yêu chàng, hãy trở lại bên ta vì giờ đây những chuyện trước đó đã là quá khứ, thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, chàng không thể cứu vãn được gì nữa. Chúng ta hãy làm lại từ đầu, thời gian của chúng ta là vĩnh cửu, là vô tận, ta có thể chờ.
Giọng nói của người đàn bà rất dịu dàng nhưng người nghe lại cảm thấy khiếp đảm. Đại Đế nhìn bà ta bằng ánh mắt xa lạ. Người đó không nói gì thêm, cũng không đi xung quanh gian phòng mà mở cánh cửa đá rồi rời đi. Đại Đế thở dài, quầng sáng lại vụt tắt, người nghe thấy tiếng khóc phía sau bệ đá gần đó.