Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 32:




EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
- ------------------------
Nếu như nói nhịp độ sinh hoạt của cuộc sống rất bận rộn, thì Thư Hoài Đạt hoàn toàn xứng đáng đứng vị trí thứ nhất, bởi vì công tác hoàn toàn chiếm đóng phần lớn thời gian của nàng. Nếu như nói cuộc sống sinh hoạt có phần thú vị, thì Thư Hoài Đạt cũng nhất định xếp hạng cuối cùng, bởi vì thời gian của nàng phần lớn đều giành cho công tác.
Chỉ là sau khi làm việc xong, nàng sẽ tình cờ nhớ tới ngày đó, Úc Uyển Ương đã vội vã rời đi.
Một hình ảnh được mở ra trên điện thoại di động, đó là một bức ảnh chụp màn hình, trên đó lưu lại những cuộc gọi giữa mình và Úc Uyển Ương. Nàng nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng vẫn là tắt điện thoại, cầm lấy túi xách của mình, xuyên qua sóng người công nhân đang tan tầm, trực tiếp rời khỏi công ty.
Khi về đến nhà, vừa vặn Thư Hoà Thái cùng Lê Nhu Mẫn đều có ở nhà, nàng liền lên tiếng chào hỏi, "Ba, mẹ."
Thư Hòa Thái chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì. Lê Nhu Mẫn từ ghế sa lông đứng lên, đón Thư Hoài Đạt, "Trở về rồi, ở lại ăn cơm đi. Mẹ với ba con còn tưởng rằng ngày hôm nay con không về nhà ăn cơm đây."
"Có chút bận bịu, chỉ có thể tận lực làm nhanh một chút để trở về." - Thư Hoài Đạt xin lỗi nói.
Thư Hòa Thái hài lòng gật gù, "Là người phụ trách, thái độ này rất tốt. Thế nhưng cũng phải lấy thân thể của chính mình làm đầu, nhanh đi ăn cơm đi, sau đó trở về phòng hảo hảo nghỉ ngơi."
Lê Nhu Mẫn kéo Thư Hoài Đạt đến phòng ăn, đem đồ ăn đã được hâm nóng lại đều bưng ra, Thư Hoài Đạt yên tĩnh không nói, còn Lê Nhu Mẫn chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh con gái.
"Hoài Đạt, nếu như thật sự không giúp được, chờ Dật Minh từ nước ngoài trở về, liền đem một ít chuyện phân đến cho hắn xử lý đi." - Lê Nhu Mẫn thay nàng vén những sợi tóc lòa xòa đến sau tai, hơi có chút đau lòng nói.
Thư Hoài Đạt tính tình tuy rằng biết điều không kiêu căng, nhưng lại cực kì mạnh mẽ, từ nhỏ đã như vậy, mọi thứ đều phải làm đến mức tốt nhất. Trầm gia mỗi ngày đều lo lắng cho Trầm Mộ Ngôn, nói nàng không biết tiến bộ, còn Thư gia thì lại lo lắng Thư Hoài Đạt chỉ biết tham công tiếc việc.
"Mẹ." - Thư Hoài Đạt đặt đũa, trấn an nói - "Mẹ đừng lo lắng, những thứ này con đều có thể giải quyết được, chỉ là khả năng giải quyết đôi khi chậm đi một chút. Mẹ với ba cũng đừng chờ con về mới ăn cơm."
Chuyện đến nước này, làm sao có khả năng đem chuyện của công ty giao cho Chung Dật Minh?
Nàng cũng không muốn táng gia bại sản chỉ để nuôi một con sói.
"Vậy thì tốt, con ăn xong rồi thì trở về phòng nghỉ ngơi đi. Ba mẹ một lúc nữa cũng trở về phòng."
Lê Nhu Mẫn căn dặn vài câu, nhìn Thư Hoài Đạt biểu thị mình đã nghe rồi thì mới rời khỏi phòng ăn.
Cùng lúc đó, "Tích Ngôn" có cảnh phải quay ở vùng ngoại ô, Úc Uyển Ương và Vu Nghệ Nhiễm, người tham gia bộ phim, theo sau đoàn làm phim đến khách sạn đã được đặt ở vùng ngoại ô trước khi trời tối.
Sau bữa cơm chiều, Úc Uyển Ương ở khuôn viên khách sạn bên ngoài nghỉ chân, ngắm nhìn ánh mặt trời chiều đang dần dần hạ xuống.
Thật giống như, chừng mấy ngày qua chưa cùng Thư Hoài Đạt liên lạc. Ngày đó nàng giống như phải trốn Ngưu quỷ Xà thần vậy, cứ như vậy mà chạy đi, Thư Hoài Đạt khẳng định sẽ rất tức giận đi.
Trong lòng nàng rầu rĩ không thôi, trước mắt hiện ra dáng dấp Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng kéo ống tay áo của mình mà nhẹ giọng nói chuyện, trong tay vuốt điện thoại di động, chỉ là làm sao thì làm cũng không chịu mở sáng điện thoại.
Phía sau bay tới một giọng nữ mềm mại, "Chị Uyển Ương, chị tại sao lại ở chỗ này đờ ra a?"
Nàng quay đầu nhìn lại, "Nghệ Nhiễm, em làm sao cũng đi ra ngoài này?"
Nghệ Nhiễm nghe lời này thì liền chu chu miệng nhỏ, phát tiết, "Chu đạo diễn bắt nạt em, chán ghét muốn chết."
Cũng không biết làm sao, Chu Nghê luôn yêu thích trêu chọc nàng, hơn nữa còn rất thích dùng tay bóp cái ót của mình. Mặc dù nói Chu Nghê cũng rất nhẹ nhàng, nhưng thời điểm bị bóp thực sự rất đau a!
Tâm tình bị đè nén của Úc Uyển Ương bởi vì câu nói này mà tiêu tan rất nhiều, đầu ngón tray của nàng nhẹ nhàng điểm nhẹ ót của Vu Nghệ Nhiễm, khẽ cười nói, "Đại khái là bởi vì Chu đạo diễn rất yêu thích em đi."
Tâm tư thế mà lại suy nghĩ về ngày ấy, Thư Hoài Đạt ăn cơm ở nhà mình lần thứ hai, đầu ngón tay của nàng cũng mềm mại ấm áp mà nhẹ nhàng vuốt ve giữa lông mày của mình.
"Chị ấy mới không yêu thích em đây, yêu thích em còn dùng sức như thế, ai tin a..." - Vu Nghệ Nhiễm vuốt gáy của chính mình phản bác, nhìn thấy biểu hiện của Úc Uyển Ương nhu hòa xuống, nàng hỏi - "Chị Uyển Ương, chị cũng không phải bị ai đó bóp ót qua đi?"
Ai cam lòng đi bóp ót của chị ấy vậy, để người phụ nữ như vậy phải chịu đau một hồi, phỏng chừng người kia cũng phải đau lòng theo đi. Ngược lại nếu là nàng, tuyệt đối sẽ không cam lòng ra tay, nhưng là Chu Nghê như vậy sẽ không thương hương tiếc ngọc, đều là bắt nạt mình thôi!
"Không có." - Úc Uyển Ương cười nói, nàng nhìn thấy ánh tà dương đã muốn nấp phía sau đỉnh núi, thu tay lại thanh lãnh trả lời - "Rất nhiều người đều có một phương thức đặc biệt để biểu thị căm ghét cùng yêu thích. Chu đạo diễn yêu thích chọc ghẹo em, có thể em nên đổi một góc độ khác mà nghĩ đến, Chu đạo diễn có phải thường xuyên tìm đến em hay không?"
Nàng lại tiếp tục, "Nếu như chị ấy thật sự chán ghét em, lấy thân phận của chị ấy, một ngày của em ngoại trừ đóng phim ở bên ngoài thì những lúc còn lại đều không thể nhìn thấy chị ấy."
Vu Nghệ Nhiễm sửng sốt một chút, ở dưới ánh đèn chiếu của khách sạn, khuôn mặt thanh tú lại có chút ngượng ngùng lên. Nói đến, tựa hồ như có cái gì đó không đúng.
Úc Uyển Ương mỉm cười mà tiếp tục nói, "Có mấy người chính là như vậy, đối với mỗi người đều rất ôn hòa, cho nên đối với một người đặc biệt, nàng sẽ có chỗ bất đồng, sự bất đồng này cũng có rất nhiều loại. Giống như đặt dưới cái nhìn của em với Chu đạo diễn, em sẽ cảm thấy Chu đạo diễn chỉ đối với mình em ác liệt như vậy."
Một người đối với một người khác đặt biệt quan tâm, thâm chí làm một ít chuyện mà đối với người khác, những chuyện này nàng sẽ không làm, thì đây không phải là phi thường chén ghét, mà là tột cùng yêu thích. Nhưng đến tột cùng là chán ghét hay là yêu thích, người bị đối đãi như thế cũng không thể phát giác ra.
Trong lòng đột nhiên xẹt qua cái gì, Úc Uyển Ương còn chưa kịp nắm giữ, Vu Nghệ Nhiễm liền nhỏ giọng hỏi, "Này, em đi tìm Chu đạo diễn, nên nói với chị ấy cái gì đây?"
Nàng cũng không chán ghét Chu Nghê đối xử với nàng như vậy, thậm chí Chu Nghê mỗi một lần ôn nhu mà sờ sờ cái ót bị nắn đến phát đau kia, nàng đều vô cùng hưởng thụ. Chỉ là *nàng ăn cơm không có khả năng ăn muối quá nhiều*, nên muốn nàng như thế nào đối mặt Chu Nghê đây?
*Chỉ những sự việc đi lặp đi lặp lại nhiều, quá giới hạn chấp nhận của chúng ta. Theo mình hiểu là vậy, không biết đúng hông, chứ dịch google hay dichtienghoa thì không có nghĩa.
Úc Uyển Ương thu liễm ánh mắt, nhìn Vu Nghệ Nhiễm, nụ cười xem ra có chút thần bí, "Em cái gì cũng không cần nói, duy trì thái độ như vậy là tốt rồi."
Vu Nghệ Nhiễm tò mò hỏi, "Chị Uyển Ương, chị không phải có bạn trai a, làm sao rõ ràng như thế?"
Úc Uyển Ương cười xòa, "Trước đây mẹ chị đối với ba chị chính là như vậy. Mẹ chị đối với mỗi người đều rất ôn hòa, nhưng là đối với ba chị thì lại đặc biệt ôn nhu, chỉ đối với mình ông tốt như vậy."
Đó là trí nhớ của nàng trước khi rời khỏi Úc gia, ngôn hành cử chỉ của Tống Lan Anh chính là giáo dục đối với nàng.
"Trước đây...?" - Vu Nghệ Nhiễm còn lo lắng lập lại một lần, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội nói - "Chị Uyển Ương, xin lỗi, em không phải cố ý khiến cho chị nhớ lại..."
Trước đây, vậy thì biển hiện rằng hiện tại chính là không còn nữa. Nàng không rõ việc nhà của Úc Uyển Ương, nhưng cái đề tài này đúng là bởi vì nàng nên mới xuất hiện.
"Không quan trọng lắm. Em a, đừng suy nghĩ quá nhiều, không mau quay về đi, coi chừng Chu đạo diễn lại ra tay với em."
Úc Uyển Ương không có để ý, trái lại nhẹ nhàng cũng búng nhẹ trán Vu Nghệ Nhiễm, cười đi vào khách sạn, bỏ lại Nghệ Nhiễm ôm trán chạy theo, nội tâm rít gào.
Màn đêm thăm thẳm, đối với một người có tính lạ giường vô cùng nghiêm trọng như Úc Uyển Ương là cực kì gian nan. Úc Uyển Ương đã lăn qua lộn lại sắp đến một giờ rồi. Khi còn bé lúc vừa rời khỏi Úc gia, mãi đến tận sau khi thay đổi nơi ở, nàng phải trải qua một khoảng thời gian rất lâu mới có thể thích ứng lại đây, nhưng ở đây thời gian chỉ mới vừa trôi qua một buổi chiều, cho nên nàng không thể thích ứng kịp.
Ở trong bóng tối tùy ý mở ra điện thoại di động mà xem một lúc, lại mở ra nhật kí điện thoại, những cuộc điện thoại gọi đi và đến còn lẳng lặng nằm ở nơi đó. Thanh âm Thư Hoài Đạt giống như gió xuân nằm trong lòng nàng mà vang vọng, thời điểm nàng phản ứng lại được, ngón tay đã không khống chế mà đè xuống.
Phảng phất một sự kinh ngạc như ngồi trên đống lửa như vậy, cả người Úc Uyển Ương đều từ trên giường mà bắn lên, hiện tại đã không còn kịp, điện thoại bên kia khẳng định đã đổ chuông.
Thôi thôi, cứ như vậy là được rồi, ngược lại Thư Hoài Đạt người như vậy, làm sao có khả năng tiếp thu chính mình đã nhiều lần vội vàng như vậy mà bỏ đi, nhất định nàng sẽ không bắt máy.
Nhưng là ngoài ý muốn, phía bên kia nhận máy, chỉ là không có như lần trước mà chủ động gọi tên Úc Uyển Ương của nàng.
"Thư Hoài Đạt.." - Úc Uyển Ương nhẹ giọng gọi nàng, tim dĩ nhiên "boombayah" nhảy đến kịch liệt.
Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng "Ân?" một tiếng, Úc Uyển Ương liền nở nụ cười, tiếng cười khẽ khàng mà êm tai, thông qua điện thoại di động từng trận lan truyền. Tựa hồ chính mình buồn bực mấy ngày nay, liền vì một tiếng đáp lại của nàng, mà bay biến hết tất thảy, dù rằng Úc Uyển Ương rõ ràng nàng là người có lỗi trước.
"Cười cái ngốc gì?" - Thư Hoài Đạt lộ ra mỉm cười, một tay cầm khăn lau tóc, một tay cầm điện thoại di động - "Không phải chán ghét tôi, vội vã rời đi sao?"
Nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến ÚC Uyển Ương sẽ chủ động mà gọi điện thoại lại đây. Nàng cho rằng các nàng sẽ lấy một phương thức khác mà gặp lại, hoặc là một giả thuyết khác, chính là chủ động xa lánh nhau.
"Tôi không chán ghét cô, không có chút nào." - Úc Uyển Ương nghiêm túc nói, hai con mắt nhìn ra bệ cửa sổ, nhìn thấy một mảnh màu bạc của ánh sáng mặt trăng, tựa hồ giống như đang nhìn thấy gương mặt của Thư Hoài Đạt.
"Tôi có thể lý giải ngày đó Uyển Ương rời đi gấp gáp như vậy là vì có việc, thật sự không phải vì tôi sao?" - Thư Hoài Đạt ngữ điệu ôn hòa mềm nhẹ, mang theo sự cẩn thận tỉ mỉ, nàng không biết Úc Uyển Ương đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng nàng cảm thấy chỉ cần Úc Uyển Ương nói ra khỏi miệng, nàng liền đồng ý tin tường.
Úc Uyển Ương do dự gật đầu, nghĩ đến Thư Hoài Đạt dù sao cũng không nhìn thấy mình, nàng lại "Ừ" một tiếng, sau đó trầm mặc không nói.
"Ngày mai còn phải thức dậy sớm để quay cảnh mặt trời mọc, còn chưa ngủ sao?" - Thư Hoài Đạt nhớ đến lịch trình của Úc Uyển Ương, ngày may là muốn ở vùng ngoại ô quay lấy cảnh mặt trời mọc, nhất định là phải rời giường rất sớm, này đều đã là hơn nửa đêm, âm thanh của nàng vẫn còn nhiều tinh thần đến thế.
"Thư Hoài Đạt, tôi lạ giường, ngủ không được.."
Nàng mới vừa than thở lười nhác nói xong, trong lòng liền chấn động một hồi, Thư Hoài Đạt vì sao lại biết lịch trình ngày mai của mình là quay cảnh này?
Nàng mới vừa rồi không có nói a, là Thư Hoài Đạt thời điểm liên hệ Chu Nghê có nghe nói, hay là đi tra xét lịch trình của mình?
"Vì lẽ đó cú điện thoại này là gọi cho tôi, hòng để tôi thôi miên Uyển Ương à?" - Thư Hòai Đạt nhẹ giọng nở nụ cười, ngồi ở bên mép giường - "Nhưng là tôi không có chức năng đặc biệt này, làm sao bây giờ?"
Úc Uyển Ương lông mày nhàn nhạt nhíu lên, hơi mím khóe môi hỏi, "Làm sao cô biết ngày mai tôi phải thức dậy sớm để quay cảnh đó?"
Thư Hoài Đạt không quá nhiều do dự, hào phóng trả lời, "Tôi để Lộ Cận phát cho tôi lịch trình của Uyển Ương, biết cô bây giờ đang ở vùng ngoại ô, cũng biết cô ngày mai phải dậy thật sớm."
Nàng đã chuẩn bị xong tâm lý tiếp thu sự chỉ trích của Úc Uyển Ương, thậm chí chuẩn bị đón nhận việc Úc Uyển Ương sẽ cúp điện thoại, chỉ là sau một hồi lâu, đối diện mới vang đến tiếng cười của Úc Uyển Ương, "Thư tổng cao cao tại thượng của chúng tôi, lại đi muốn lịch trình của một tiểu minh tinh, đây thực sự là vinh hạnh của tôi..."
Úc Uyển Ương không chỉ thấy được mặt ngoài, nàng từ cuộc gọi này biết được một chuyện, Thư Hoài đạt hẳn là rất lưu ý nàng, bằng không làm sao sẽ quan tâm đến lịch trình của nàng như vậy?
Có thể hai người các nàng đều là vì chuyện ngày đó mà trở nên phiền muộn đã lâu, chỉ là vừa vặn, nàng là người chủ động mở miệng trước.
"Tiểu minh tinh, nhanh đi ngủ đi, đã muộn rồi." - Thư Hoài Đạt không cùng nàng lắm lời, mà là tắt đèn chính. Sau đó ở bên đầu giường có ánh đèn màu vàng bao phủ xuống mà cẩn thận dặn dò.
Úc Uyển Ương đang gọi điện thoại, đầu đang từ từ thấp xuống lần thứ hai lại ngẩng lên mà nhìn ra bên ngoài. Ánh sáng bạc của mặt trăng nơi bệ cửa sổ so với vừa nãy đã xâm lấn vào bên trong nhiều hơn một chút, màu bạc trắng gần như bao phủ hết cả bệ cửa sổ. Nàng khẽ nở ra một nụ cười nói, "Thư Hoài Đạt, sau khi trở về tôi có thể tìm cô sao?"
"Uyển Ương nói xem?" - Thư Hoài Đạt ý tứ sâu xa hỏi ngược lại một câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Nhìn trên màn hình, thời gian đã gần đến lúc rạng sáng, Thư Hoài Đạt khóe môi khẽ cong lên, đem đồng hồ báo thức chỉnh thời gian so với bình thường càng muốn sớm hơn một chút.
Tác giả có lời muốn nói: Thư lão bản thật giống như muốn làm sự tình gì đó.
Editor có lời muốn nói: Chuẩn bị sâu răng ròi nè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.