Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 11: Tiêu Tử Yên




Trở lại tẩm cung, Mộ Dung Nhan một đầu chui lên giường, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi cực độ.
Nằm mê man thẳng đến xế trưa ngày hôm sau mới cả người đau nhức tỉnh dậy.
Vừa nghĩ đến Cố Hàn đã đồng ý dạy mình võ công, Mộ Dung Nhan liền đơn giản rửa mặt một phen, sau đó vội vàng chạy tới Vọng Nguyệt Lâu.
Mộ Dung Nhan vừa bước vào Vọng Nguyệt Lâu, một tiếng đàn tranh nhẹ nhàng thánh thót như tiếng suối chảy trong trẻo truyền đến, đưa mắt nhìn lên liền chạm phải một mỹ nử mặt hạnh má đào, mi cong như núi, mắt như nước hồ thu đang ngồi chính giữa tửu lâu yếu ớt cười gảy đàn tranh.
Nam tử ở đây đều say mê trong khúc nhạc mĩ diệu như rượu ngọt...cũng bao gồm cả Cố Hàn một thân thanh sam.
Mộ Dung Nhan liếc một cái liền nhìn thấy Cố Hàn mặc thanh sam bố ý giữa phần đông chúng nhân mặc cẩm y ngọc bào, chỉ thấy trong tay hắn nắm chén trà, đang như si như tuý nhìn vị cô nương trên đài...
Mộ Dung Nhan mặc dù thấy nữ tử gảy đàn tranh trên đài cũng dung mạo tuyệt sắc, nhưng trong lòng lại thấy thế nào cũng không bằng được một phần vạn Lãnh Lam Ca.
Nhìn dáng vẻ si mê của Cố Hàn, Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy buồn cười, thầm thở dài, aish, ai có thể nghĩ một tên gia hoả nhìn qua giống một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu thầm ái mộ giai nhân kỳ thật cũng là một võ lâm cao thủ thâm tàng bất lộ chứ.
Mộ Dung Nhan lặng lẽ đến sau lưng Cố Hàn, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, vỗ nhẹ bờ vai hắn, trêu tức nói: "Cố huynh, hứng trí thật đó!"
Cố Hàn bị giật mình, hơi run lên, chén trà trong tay sánh vài giọt nước văng ra ngoài, vội vàng quay đầu liền thấy Mộ Dung Nhan vẻ mặt tươi cười ý vị thâm trường.
"A, thì ra là Mộ huynh, tại hạ...cũng chỉ tuỳ tiện nghe thôi, ha ha ha ha." Cố Hàn vội vàng dùng tiếng cười to để che dấu thần sắc hơi xấu hổ.
"Ha ha, vô phương vô phương. Còn thỉnh Cố huynh một hồi dạy ta công phu cũng có thể hết sức chăm chú như thế thì tốt rồi." Mộ Dung Nhan cười nói.
Lúc này, nữ tử gảy đàn tranh kia kết thúc một khúc, quần chúng dưới đài đều hoan hô trầm trồ khen ngợi, nàng hơi đứng dậy, khom người cúi chào mọi người dưới đài, nhẹ giọng nói: "Tiểu nữ tử Tiêu Tử Yên đa tạ các vị đạ gia cất nhắc." Nói xong liền ôm đàn tranh muốn li khai.
Thì ra, nàng chính là hoa khôi danh tiếng chấn động kinh thành của Vọng Nguyệt Lâu, Tiêu Tử Yên.
Đại danh của Tiêu Tử Yên, Mộ Dung Nhan cũng từng nghe qua, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe nói Tiêu cô nương này mặc dù thân ở chốn phong nguyệt, nhưng trong bùn mà không nhiễm bùn, tài kiêm văn nhã, tranh nghệ siêu quần, càng được xưng là Yên kinh nhất tuyệt, được văn nhân mặc khách, quan lớn quý nhân tranh dành truy phủng.
Mà lúc này, ở dưới đài lại truyền đến giọng ai say mèm: "Chậm đã, Tiêu cô nương vì sao phải đi vội vã như vậy, lại đây với bổn vương...gảy thêm một khúc thế nào?"
Mộ Dung Nhan vừa nghe thanh âm quen thuộc liền giương mắt nhìn lên, quả nhiên thấy vị lục hoàng huynh Mộ Dung Cảnh của mình đang được một tiểu thị tùng đỡ, lắc lư lảo đảo đi lên đài, mà phía sau còn có ba năm tên hoàn khố đệ tử đi theo.
Tiêu Tử Yên nhìn thấy vị hoàn khố Hoàng tử Mộ Dung Cảnh đi về phía mình, lập tức nhíu mi, nghĩ lại vị Hoàng tử này trước đó cũng từng ba lần bốn lượt muốn mời riêng mình, đều bị mama lấy cớ thân thể có bệnh nhẹ từ chối...
Lúc này, tú bà Vọng Nguyệt Lâu cũng chạy nhanh ra, bất động thanh sắc ngăn ở giữa Mộ Dung Cảnh và Tiêu Tử Yên, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Ai nha, lục điện hạ cùng các vị công tử lại đây cổ động a! Tiểu điếm thật sự vẻ vang! Chẳng qua hôm nay Tử Yên cô nương thân thể có chút không khoẻ, không bằng điện hạ cùng các vị công tử ngày khác lại đến..."
Tú bà còn chưa nói hết, một vị hoàn khố công tử liền ngắt lời: "Đủ, ma ma ngươi cũng thật quá không có thành ý, mỗi lần đều dùng cớ này qua loa tắc trách chúng ta, chứ không phải là xem thường chúng ta, hay xem thường lục điện hạ đấy chứ?"
Mộ Dung Cảnh bị người nọ châm ngòi một câu như vậy, liền dùng sức đẩy ngã tú bà đang cản trước người mình, cả giận nói: "Hôm nay bổn vương phải để Tử Yên cô nương đi cùng bổn vương! Ai dám can đảm ngăn đón, cẩn thận bổn vương chém đầu các ngươi!"
Cố Hàn vốn định xuất thủ ngăn trở, nhưng vừa nghe nói đối phương là đương kim lục điện hạ, lập tức còn có điểm do dự, trong thời gian ngắn cũng không biết rốt cuộc có nên xuất thủ không.
Mà lúc này, Mộ Dung Nhan lại thật sự nhìn không được, bước lên quát Mộ Dung Cảnh: "Ngươi làm loạn đủ chưa? Ngươi rốt cuộc còn muốn ném thể diện hoàng gia đến tình trạng nào mới vừa lòng?!"
Mộ Dung Cảnh vừa nghe, dĩ nhiên thật sự có người dám can đảm ngăn cản mình, hắn xoay người nhìn xem là ai, lại phát hiện là tên tiểu tử người Hồ kia, thù mới hận cũ chồng chất nảy lên trong lòng, cười lạnh: "Bổn vương còn cho là ai, nguyên lai chẳng qua là tên man Hồ không biết tốt xấu! Như thế nào? Tiểu tử ngươi chơi chán vị Lãnh đại thiên kim rồi hả, muốn đổi người để đổi khẩu vị hả?"
Mộ Dung Nhan vừa nghe, hắn vũ nhục mình còn chưa tính, cư nhiên còn kéo theo Lãnh Lam Ca vào làm nhục theo, lập tức giận dữ, siết chặt nắm đấm, mấy đốt ngón tay trắng bệch.
Mộ Dung Cảnh thấy Mộ Dung Nhan chỉ có một người, nghĩ lần này nhân thủ của mình nhiều, không phải không thể giáo huấn tên tiểu tử người Hồ mục vô tôn trưởng này! Liền đánh mắt với mấy tên hoàn khố.
Mấy tên hoàn khố công tử kia nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Cảnh, lập tức hiểu ngầm vậy Mộ Dung Nhan lại.
Mộ Dung Cảnh cười gằn nói: "Này, tiểu tử người Hồ, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ca ca, ta sẽ miễn cho ngươi ăn đau khổ da thịt, thế nào?"
"Ngươi mơ tưởng!" Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Nhan liền nổi giận như phát cuồng vọt tới trước mặt một tên hoàn khố, tung một quyền chính giữa hai gò má hắn, lại thêm một quyền đánh về phía một tên hoàn khố khác...
Trong lúc ngắn ngủi, ba năm tên hoàn khố lại đều trúng quyền cước của Mộ Dung Nhan, không thể chiếm nửa điểm thượng phong.
Mộ Dung Cảnh thấy thế liền nóng nảy, giơ một chiếc ghế đẩu bên cạnh lên, dùng sức ném về phía lưng Mộ Dung Nhan.
Lại chỉ nghe một tiếng nổ "rầm", chiếc ghế đẩu kia cũng không biết bị ai đánh nát, vụn gỗ bay lả tả đầy trời rơi xuống.
Cố Hàn mặc thanh sam không biết khi nào che trước mặt Mộ Dung Nhan, tung một chưởng lăng không đứng đó, hắn tức giận nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh: "Lấy nhiều đánh ít cũng thôi, dĩ nhiên còn đánh lén sau lưng, còn tính cái gì là nam tử hán đại trượng phu?!"
Mộ Dung Cảnh và chúng hoàn khố đều bị một chiêu này doạ đến nghẹn họng nhìn trân trối, một hồi lâu Mộ Dung Cảnh mới run giọng nói: "Tốt...tốt...ngươi cư nhiên...có bản sự này, cư nhiên mướn người trong võ lâm làm đả thủ...Thật sự không ngờ tới...Được, xem như ngươi lợi hại!" Nói xong liền như chạy trốn hốt hoảng rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu, đám hoàn khố cũng không dám ở lại, vội vàng theo sát sau đuôi Mộ Dung Cảnh chạy trối chết.
"Đa tạ Cố huynh, ngươi lại cứu ta..." Mộ Dung Nhan cảm kích nói với Cố Hàn.
"Không có việc gì, chỉ một cái nhấc tay mà thôi, bất quá nghe ngữ khí hai người, Mộ huynh tựa hồ có quen biết với vị lục điện hạ kia?" Cố Hàn thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái liền hỏi.
"Này..." Mộ Dung Nhan có chút do dự không biết có nên nói cho Cố Hàn biết thân phận của mình không, sợ vạn nhất nói ra, hắn sẽ không chịu dạy mình công phu, thoáng suy nghĩ liền nói: "Quen biết thì quen biết, bất quá là đối đầu..."
Cố Hàn còn muốn hỏi tiếp, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm dịu dàng: "Tử Yên đa tạ hai vị công tử cứu giúp. Nếu hai vị không chê, Tử Yên nguyện ý gảy riêng một khúc cho hai vị công tử, để báo đáp ân cứu mạng."
Mộ Dung Nhan vừa định mở miệng uyển chuyển cự tuyệt lại bị Cố Hàn giành nói trước: "Tốt tốt, tại hạ cầu còn không được."
Mộ Dung Nhan cùng Cố Hàn đi theo phía sau Tiêu Tử Yên, đi lên lầu.
Mộ Dung Nhan thấp giọng thầm oán: "Cố huynh không phải nói sẽ dạy ta công phu sao, sao lại muốn đi nghe tiểu khúc?"
Cố Hàn lại đáp: "Huynh đệ ngốc, công phu mà thôi, vi huynh tuỳ thời đều có thể chỉ ngươi, khúc của Tiêu cô nương này nói không chừng đời này chỉ có một lần được nghe như vậy!"
Đi vào một nhã gian, Tiêu Tử Yên trước tiên châm nước trà cho Mộ Dung Nhan cùng Cố Hàn, mỉm cười hỏi: "Tử Yên còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của hai vị công tử?"
"Tại hạ họ Cố, tên chỉ độc nhất một chữ Hàn, nhân sĩ Cô Tô." Cố Hàn nho nhã lễ độ hồi đáp.
"Cố công tử hảo, lại không biết vị công tử này xưng hô thế nào?" Tiêu Tử Yên mâu quang nhất chuyển, dừng lại trên người Mộ Dung Nhan vẻ mặt rầu rĩ không vui.
"Tại hạ Mộ Ngạn." Mộ Dung Nhan thấp giọng trả lời.
"Mộ công tử vì sao nhìn qua có vẻ lòng nặng tâm sự như thế?" Tiêu Tử Yên khó hiểu hỏi. Nàng nghĩ có biết bao người bởi vì có thể nghe một khúc của mình mà trông mòn con mắt, vung tiền như rác, hắn lại tâm thần không yên, ngồi không an ổn, mà ngay cả liếc mắt nhìn mình một cái cũng chưa từng...
Cố Hàn vội nói: "Hắn không có việc gì, chỉ là không ngủ đủ, tinh thần không được tốt, buổi tối lại cho hắn ngủ bù là tốt rồi! Đúng không, Mộ huynh?" Sau đó dùng khuỷu tay huých Mộ Dung Nhan một chút, ám chỉ buổi tối sẽ dạy công phu bù cho ngươi.
Mộ Dung Nhan đành phải bĩu môi, cười nói: "Đúng vậy...tại hạ chỉ là có chút mệt mỏi, làm phiền Tiêu cô nương để bụng rồi."
"Như thế, Tử Yên liền đàn một khúc nâng cao tinh thần cho hai vị công tử nghe."
Nói xong, Tiêu Tử Yên liền rời bước đến trước đàn tranh, chậm rãi ngồi xuống, mười ngón khẽ lướt, một chuỗi tiếng đàn phảng phất như dòng sông hùng vĩ bao la không ngừng trào dâng từ đầu ngón tay thon dài của nàng lan toả...
Mộ Dung Nhan và Cố Hàn chỉ cảm thấy như ngồi trên đám mây, cảm xúc mênh mông, quả nhiên là âm thanh chỉ ở trên trời mới có, nhân sinh khó có được vài lần nghe thấy!
Khi hai người đang mê say, lại chợt nghe từ ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào.
"Để cho bổn cô nương đi vào!" Thanh âm thập phần...quen tai.
"Ai nha, hai vị tiểu thư, các ngươi không thể đi vào...Aish..."
Giây tiếp theo, cửa phòng bị đá văng ra...
Mộ Dung Nhan cùng Cố Hàn mở to hai mắt nhìn, thấy Mộ Dung Tình nổi giận đùng đùng, còn có Lãnh Lam ca vẻ mặt thất vọng theo sau.
Mộ Dung Nhan vừa thấy sắc mặt Lãnh Lam Ca không tốt liền lập tức bật dậy, hoảng sợ kêu: "Ca nhi, nàng...nàng nghe ta giải thích."
Mà Lãnh Lam Ca lại cắn môi dưới, hung hăng trừng mắt liếc Mộ Dung Nhan, rồi xoay người đi...
Mộ Dung Nhan gấp đến độ dậm chân, oán giận nói với Cố Hàn: "Trời! Cố huynh, lần này ngươi hại ta thảm rồi!" Liền chạy nhanh đuổi theo...
Cố Hàn vẻ mặt mờ mịt nhìn Mộ Dung Tình đứng ở cửa, thật lâu sau mới gãi gãi mũi, ngượng ngùng nói: "Khụ khụ....Tại hạ không biết huynh trưởng của ngươi sợ vợ như thế..."
Thì ra Mộ Dung Tình đợi trong cung thấy buồn chán, đột nhiên nghĩ đến hôm nay Cố Hàn kia tựa hồ muốn dạy Nhan ca ca võ công, liền cũng nổi lên tò mò, rất muốn biết hắn dạy thế nào, cho nên lại giả làm tiểu thái giám lén ra khỏi cung. Nhưng dù sao trải qua sự kiện ngày hôm qua, cảm thấy đi một mình trên đường có chút sợ hãi, cho nên lại đến Lãnh phủ rủ Lãnh Lam Ca, mà Lãnh Lam Ca nghe có thể gặp Mộ Dung Nhan nên cũng vui vẻ đồng ý cùng Mộ Dung Tình đi đến Vọng Nguyệt Lâu.
Đến Vọng Nguyệt Lâu, vốn muốn hỏi một chút xem hai người bọn họ có đi ra ngoài không, kết quả lại hỏi ra hai người bọn họ thế nhưng lại ở trong phòng hoa khôi nghe cầm...Lập tức, Mộ Dung Tình liền nổi giận đùng đùng dẫn theo Lãnh Lam Ca đi tìm nhã gian còn vang vọng tiếng đàn, một cước đá văng cửa phòng...
Mộ Dung Nhan rảo bước không nghỉ vượt qua Lãnh Lam Ca, một phen túm lấy nàng, lại bị nàng dùng sức giật ra, liền lại vội vàng tóm lại, gắt gao giữ chặt, đưa nàng vào một ngõ nhỏ không người, mặc nàng dùng sức thế nào cũng không để suy chuyển được mảy may.
Lãnh Lam Ca tức giận đến nỗi vung phấn quyền đánh lên vai Mộ Dung Nhan, cả giận oán trách: "Ngươi, ngươi buông tay! Ngươi đi tìm hoa khôi kia là được rồi! Còn quản ta làm gì?!"
Một quyền này lực đạo cũng không nhẹ, vai trái Mộ Dung Nhan hôm qua vừa mới bị thương, bị Lãnh Lam Ca đánh mạnh như thế, lập tức đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, nhưng lại vẫn giữ chặt nàng, không chịu buông tay.
Lãnh Lam Ca nhìn thấy Mộ Dung Nhan đột nhiên lộ vẻ mặt đau đớn, thế này mới nhớ ra mình đánh trúng chỗ hắn bị thương hôm qua, cơn tức giận lập tức bị dập tắt, quan tâm hỏi: "Ngươi...ngươi không sao chứ? Có phải ta đánh ngươi bị thương không?"
Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ca nhi, nàng nghe ta giải thích...Sự tình không phải như nàng tưởng đâu...Ta đi đến chỗ Tiêu cô nương nghe khúc, kỳ thật cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ..."
Tiếp theo liền đem chân tướng sự tình đều kể cho Lãnh Lam Ca nghe, khi nói đến đoạn Mộ Dung Cảnh đánh lén sau lưng mình, trái tim Lãnh Lam Ca đột nhiên nhói lên.
Sau khi nghe xong, Lãnh Lam Ca đã sớm an tĩnh lại, cũng không giận nữa, nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng Mộ Dung Nhan, rầu rĩ nói: "Là ta hiểu lầm...Ta còn nghĩ ngươi cũng giống lục hoàng huynh kia của ngươi, kỳ thật đều là kẻ háo sắc khinh bạc..."
"Ca nhi ngốc, sao có thể như thế....Cuộc đời này trừ nàng ra, ta sợ sẽ không động tâm với ai khác nữa." Mộ Dung Nhan vuốt ve mái tóc đen của Lãnh Lam Ca, dịu dàng nói bên tai nàng.
Lời này tuy nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai Lãnh Lam Ca lại hơn những lời ngon tiếng ngọt trăm ngàn lần, nhất thời liền khắc trong trái tim mình.
Hai gò má nàng ửng đỏ, giương đôi mắt đẹp, lòng như nở hoa gắt giọng mắng: "Ngốc!"
Lúc này đã là chạng vạng, dưới rặng mây đỏ của ánh chiều tà, gương mặt xinh đẹp của Lãnh Lam Ca càng thêm mỹ lệ.
Mộ Dung Nhan chống lại con ngươi còn sáng lạn hơn ánh mặt trời của Lãnh Lam Ca, cảm thấy tim như ngừng đập, liền kìm lòng không được cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, yếu ớt như cánh bướm, nhẹ như lông vũ.
Lãnh Lam Ca chỉ cảm thấy đầu như ầm ầm nổ tung, lập tức liền không biết làm sao, chỉ không chuyển mắt nhìn chằm chằm đôi môi nóng bỏng mềm mại của Mộ Dung Nhan, cảm thấy hơi thở nóng rực kia sắp hoà tan mình...
Nụ hôn thoáng qua trên trán lại làm tâm hồn hai người rơi vào mê say.
Thật lâu sau, hai người mới chậm rãi phục hồi tinh thần, gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Nhan đỏ lên, gãi đầu, ngượng ngùng không dám đối diện Lãnh Lam Ca. Nhưng đột nhiên nhìn trái nhìn phải, tiếp theo khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ca nhi..."
"Làm sao vậy?" Lãnh Lam Ca hỏi.
"Chúng ta...tựa hồ...lại để lạc Tình muội rồi..."
Hết chương 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.