Ma Da Đồng không nghĩ tới Hoàng đế Yên quốc lại tự mình đưa mình về Chiêu Lan Điện.
Dọc theo đường đi, nàng không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu, đi theo phía sau Yên Chiêu đế, một câu cũng không dám nói.
Yên Chiêu đế chậm rãi đi ở phía trước, đột nhiên hi vọng đoạn này đường có thể dài một chút, tuy rằng biết rõ thiếu nữ này không phải nàng ấy, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một tia vui vẻ.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, như vậy trẫm cũng đã thỏa mãn rồi...
Thật vất vả, cuối cùng cũng đi tới Chiêu Lan Điện, Ma Da Đồng vội vàng hành lễ với Yên Chiêu đế, thấp giọng nói,"Bệ hạ, ta.. Ta đi trước nghỉ ngơi."
Chẳng biết vì sao, nàng đối với người dượng là hoàng đế này có chút sợ hãi khó hiểu, lúc hắn nhìn mình chằm chằm, trong mắt lóe lên loại quang mang luôn cảm thấy không giống như trưởng bối nhìn vãn bối nên có...
"Ừm." Yên Chiêu đế trong lòng không nỡ, nhưng vẫn là bất động thanh sắc đáp.
Hắn đưa mắt nhìn Ma Da Đồng bước vào cửa điện, đột nhiên tiến lên một bước, kêu, "Chờ chút!"
Ma Da Đồng vội vàng dừng bước, không hiểu quay đầu nhìn về phía Yên Chiêu đế.
Yên Chiêu đế có chút lúng túng hé môi, cũng không biết vừa rồi sao mình lại đột nhiên gọi nàng laị, có lẽ chỉ là muốn cùng thiếu nữ này nói chuyện nhiều hơn, hắn trầm mặc một hồi, mở miệng nói, "Ngươi giúp trẫm cùng Nhan nhi nói một tiếng, Tương Vương phủ trẫm đã phái người chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai trẫm sẽ phái người đến dẫn hắn vào ở."
"Được, ta sẽ chuyển lời đến biểu ca." Ma Da Đồng mặc dù trong lòng nghi hoặc Yên Chiêu đế tại sao phải cùng một Lâu Lan công chúa nói chuyện này, nhưng vẫn lễ phép đáp lại.
Ma Da Đồng bước vào trong đình viện, vốn định trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy ánh nến trong tẩm điện Mộ Dung Nhan còn đang chập chờn, liền nghĩ, không bằng nói với biểu ca chuyện ngày mai có thể dời vào phủ đệ mình ở.
Nhưng Ma Da Đồng vừa đến gần tẩm điện Mộ Dung Nhan, lại nghe được bên trong truyền đến từng trận âm thanh cực kỳ cổ quái.
Loại thanh âm này chính mình chưa từng nghe qua, lại làm cho người ta nghe xong, không hiểu sao trên mặt đỏ lên.
Ma Da Đồng khó hiểu lại đi lên trước một bước, nhưng tay không để ý khẽ đụng phải cánh cửa, không ngờ cánh cửa bị Ma Da Đồng nhẹ nhàng chạm vào, lại chậm rãi mở ra một khe nhỏ.
Âm thanh cổ quái càng thêm rõ ràng, Ma Da Đồng thậm chí còn có thể nghe ra là Sở Hạ Đề phát ra, nàng hít sâu một hơi, cuối cùng hồ nghi từ trong khe cửa nhìn vào.
Nhưng vừa nhìn, Ma Da Đồng liền không thể kiềm chế kinh hô lên, vội vàng dùng hai tay che lại hai con mắt, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ một mảnh.
Mộ Dung Nhan vốn bị Sở Hạ Đề động tình khiêu khích, nóng như sôi, thân như lửa bỏng, vài cái liền cởi bỏ tất cả y phục trên người nàng, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết của nàng, mà nội y của mình cũng bị Sở Hạ Đề kéo ra, lộ ra một tầng vải thật dày kia.
Sở Hạ Đề run rẩy cởi bỏ lớp vải kia, khẽ vuốt vết sẹo trên người Mộ Dung Nhan, thời gian qua đi nhiều năm, lần thứ hai nhìn thấy, vẫn làm cho lòng người kinh sợ, vì nàng cảm thấy vô cùng thương xót.
"Khó coi sao?" Mộ Dung Nhan ôm Sở Hạ Đề không mặc gì, nghẹ giọng hỏi, nàng chưa bao giờ ở lúc tỉnh táo đem mình mặt chân thật cho người khác xem qua.
Kỳ thực lúc mình không tỉnh táo, sợ cũng chỉ có nàng đã xem qua thân thể thê thảm không đành lòng của mình...
Trước ngực, phía sau lưng, trên cánh tay, cơ hồ đâu đâu cũng có vết sẹo lớn nhỏ, có vết đã nhạt, có vết màu sắc vẫn còn mới.
Ha ha, cho dù phần lớn nam nhân, chỉ sợ cũng không thảm thiết như ta...
Sở Hạ Đề trong lòng đau xót, nước mắt không ngừng chảy xuống, những này vết sẹo đều là quân lính nước mình tạo thành.
"Bất luận ngươi biến thành ra sao, ta đều yêu thích ngươi."
Sở Hạ Đề vuốt ve vết sẹo nhàn nhạt trên vai phải của nàng, đây chính là năm đó mình lưu lại cho nàng, nàng ôn nhu hôn môi lên vết sẹo kiếm kia, chọc cho Mộ Dung Nhan cả người run lên, liền cúi đầu nặng nề ngậm lên ngực no đủ của nàng, đầu lưỡi đánh vòng trên đó.
Mỹ nhân dưới thân phát ra từng trận rên rỉ. Tiếng rên, làm trong lòng Mộ Dung Nhan cũng chịu không nổi hừng hực dục hỏa, ngón tay của mình cuối cùng không bị chính mình chi phối, từng tấc từng tấc mơn trớn da thịt Sở Hạ Đề, chậm rãi di chuyển xuống, khi chạm vào mật cốc thăm thẳm giữa đôi chân thon dài của nàng, một trận xúc cảm ấm áp trơn trợt như lôi điện đâm thẳng vào đầu ngón tay Mộ Dung Nhan, lại làm cho chính mình sinh ra một loại ảo giác choáng váng, như vậy thật sự có thể không?
"Có thể không?" Mộ Dung Nhan không khỏi run giọng hỏi.
"Ngươi.. Ngươi nhanh một chút.."
Sở Hạ Đề chỉ cảm thấy chỗ riêng tư bị ngón tay Mộ Dung Nhan bao trùm lấy, có một loại ngứa ngáy khó tả, nhiệt lưu sâu trong thân thể vẻ càng trào càng nhiều, tràn đầy tựa hồ muốn tràn ra, làm nàng theo bản năng nâng lên vòng eo chủ động nghênh hợp Mộ Dung Nhan, nàng muốn càng nhiều.
Ngón tay Mộ Dung Nhan cứng ngắc, hơi dùng lực một cái, liền chen vào con đường u tôí căng mịn chật hẹp bên trong mấy phần, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được tầng trở ngại mong manh kia, trong khoảng thời gian ngắn, không biết có nên tiếp tục hay không, mà Sở Hạ Đề dưới thân cũng khẩn trương quay đầu, hai tay gắt gao túm chặt lấy chăn, trên mặt tràn đầy vẻ ngượng ngùng quyến rũ, không ngừng mà thở dốc.
Giữa lúc Mộ Dung Nhan hoàn toàn bị dục vọng đánh bại, tính toán dựa vào bản năng toàn bộ tiến vào Sở Hạ Đề, chợt nghe bên ngoài cửa điện truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Mộ Dung Nhan vội vàng từ trên người Sở Hạ Đề ngẩng lên, kinh hoàng thất thố nhìn ra ngoài cửa, xuyên thấu qua khẽ mở khe cửa, nàng nhìn thấy Ma Da Đồng, trong phút chốc sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng phủ thêm quần áo, lảo đảo lăn xuống giường, hướng về phía cửa vung ra một chưởng, dùng chưởng phong ác liệt một lần nữa che chặt cửa lại.
Ma Da Đồng sững sờ nhìn đại môn tẩm điện một lần nữa bị đóng chặt, thật lâu không nói gì, nội tâm giống như nhấc lên cuồng phong vạn trượng, khó có thể bình phục, mình cư nhiên lại bắt gặp được biểu ca cùng Hạ Đề tỷ tỷ làm loại chuyện này... Còn nữa, vừa rồi là ảo giác của mình sao?
Tại sao... Biểu ca hắn cũng có bộ ngực của nữ tử?
Thật lâu sau, cửa tẩm điện cuối cùng lại mở ra, Mộ Dung Nhan đã sửa lại y phục vừa nhìn Ma Da Đồng còn ngây ngốc đứng ở cửa, trên mặt không khỏi lúc thì đỏ lúc thì trắng, qua một hồi lâu, mới nói lắp bắp, "Biểu.. Biểu muội, đi vào nói chuyện đi."
Ma Da Đồng không dám nhìn thẳng Mộ Dung Nhan, nhưng vẫn thấp thỏm bất an bước vào cửa điện.
Trong điện nến đỏ chập chờn, hương khói lượn lờ, nhưng ba người lại không nói chuyện, bầu không khí lúng túng khiến Mộ Dung Nhan cảm giác mình sắp nghẹt thở mà chết rồi.
Ôi, đều tại mình không tốt, Sở Hạ Đề uống say, nhưng mình lại không uống say, sao lại tuỳ ý phóng túng với nàng ấy như vậy, bây giờ bị biểu muội bắt gặp, cũng không biết nàng xem đã bao lâu... Thân thể của mình cũng bị nàng nhìn sạch rồi...
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan hận không thể trực tiếp tìm một cái cột cung điện đụng chết mới xong hết mọi chuyện.
Sở Hạ Đề trong lòng cực kỳ không vui, nàng có chút xấu hổ nhìn chằm chằm Ma Da Đồng, cư nhiên ở thời điểm đó miễn cưỡng cắt đứt... Mình thật vất vả mượn rượu mới dám to gan như vậy câu dẫn cái tên đầu gỗ này, lần sau lại không biết phải ngưu niên mã nguyệt rồi...
"Biểu muội, ta không phải cố ý giấu diếm thân phận với ngươi, bí mật này của ta mong rằng ngươi có thể thay ta bảo vệ... Nếu không ta sợ không sống được lâu..." Thật lâu sau, Mộ Dung Nhan cuối cùng nhắm mắt thấp giọng mở miệng nói, bí mật này nếu như truyền ra, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Ma Da Đồng nghe xong ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, một lát, mới run giọng hỏi, "Ý tứ của ngươi giấu diếm thân phận với ta.. có nghĩa là.. nghĩa là ngươi nhưng thật ra là.. Nữ nhân sao?"
Mộ Dung Nhan khẽ gật đầu.
"Ngoại trừ ta cùng Hạ Đề tỷ tỷ, còn có người khác biết không?" Ma Da Đồng cắn môi dưới hỏi.
"Còn có Tuyết di biết, còn lại không ai biết." Mộ Dung Nhan thấp giọng nói, trong đầu nàng còn hiện lên một Tô Linh Lung, nhưng hai người Sở, Ma cũng không biết, hơn nữa ngay cả bản thân nàng cũng không biết Tô Linh Lung rốt cuộc là làm sao biết thân phận mình, cho nên nàng cũng không nói, bằng không còn muốn phí một phen miệng lưỡi giải thích.
"Lãnh Lam Ca cũng không biết?" Lần này đổi Sở Hạ Đề kinh ngạc, mình vẫn không có hỏi, vốn tưởng rằng Lãnh Lam Ca nhất định là cùng mình biết thân phận chân chính của Mộ Dung Nhan.
"Ừm, nàng ấy không biết..." Mộ Dung Nhan âm u lắc đầu nói.
"Vậy ngươi vẫn luôn lừa gạt nàng..." Sở Hạ Đề đột nhiên cảm thấy Lãnh Lam Ca hết sức đáng thương, nàng vẫn luôn không biết bộ mặt thật của người mình yêu.
"Ta.. Ta thật đáng chết.. Ta sợ mất đi nàng, không dám nói cho nàng biết, nhưng hôm nay... Ta vẫn mất đi nàng." Mộ Dung Nhan đầy ắp thê lương, thống khổ nói.
"Lẽ nào.. Đây chính là hình phạt vì ta lừa dối nàng sao?" Mộ Dung Nhan thất thần nhìn ánh nến lay động, lẩm bẩm nói.
Sở Hạ Đề không biết phải nói gì, chỉ thở dài một hơi, liền không nói thêm nữa.
Ma Da Đồng chỉ cảm thấy đêm nay chính mình nghe thấy và nhìn thấy thật sự là không thể tưởng tượng nổi, vượt xa năng lực chịu đựng của nàng... Nàng cũng không tự giác thất thần, nhưng trong đầu nhưng không khỏi hiện ra một màn vừa nhìn thấy Mộ Dung Nhan cùng Sở Hạ Đề ở trên giường trần truồng quấn quýt...
Ma Da Đồng sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, nàng dùng sức lắc đầu, muốn đem đoạn ngắn hương diễm hoang đường trục xuất khỏi đầu, nhưng làm sao cũng không thể...
Hoá ra, hai người phụ nữ cũng có thể làm điều đó... Ôi, tình yêu trên thế gian này, ta thực sự không hiểu...
Ba người lại trầm mặc hồi lâu, Ma Da Đồng cuối cùng đứng lên, nàng cảm giác mình kẹp ở giữa hai người này thật sự là quá mức lúng túng.
Nàng thâm ý khẽ liếc Sở Hạ Đề một cái, chỉ cảm thấy nàng thật sự là vị kỳ nữ tử, xem ra nàng đã sớm biết thân phận thật sự của Mộ Dung Nhan, đây vốn là một chuyện kinh thế hãi tục, nhưng tỷ ấy tựa hồ không để ý một chút nào...
"Ta.. Ta đi trước.." Ma Da Đồng cúi đầu, đi về phía cửa, hiện giờ mình cũng không biết nên xưng hô với Mộ Dung Nhan như thế nào mới tốt, câu ' biểu ca ' kia rốt cuộc không gọi ra được nữa.
"Ồ.. Được rồi.." Mộ Dung Nhan vẻ mặt đầy ngượng ngùng, không biết sau này nên đối mặt với biểu muội đơn thuần này như thế nào, lại càng không biết nên đối mặt với Sở Hạ Đề như thế nào.
Ôi, chuyện đến nước này, ta cùng với nàng đã có phu thê chi thực... Ta nên làm gì đây?
Hết chương 59