Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 17:




- Ơ đến kia rồi kìa!
Theo tay Hà chỉ, Vy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong màn mưa. Trái tim cô thịch một cái, đập trật nhịp. Người đó tại sao lại ở đây?
- Xin lỗi, mình đến muộn! – Cái áo phao trên người Việt ướt sũng, có lẽ cậu đã đội mưa đến đây. – Chào cậu!
Vy bĩu môi không thèm đáp lại. Cô cấu Hà một cái thật mạnh, linh cảm của cô chưa bao giờ sai, tất cả chuyện này chỉ có con Hà mới có thể bày ra. Ngọc đằng hằng một cái, phá tan đi sự gượng gạo, dẫn mọi người về phía chiếc xe buýt đỗ. Vy chạy lên đầu, bám chặt lấy tay Ngọc, cố gắng không để tâm đến cái con người vừa xuất hiện kia. Cô vẫn thắc mắc không biết vì sao Việt lại “móc nối” được với con Hà chết tiệt kia để nó bán đứng cô thế này! Lúc lên xe, Ngọc gạt tay Vy ra, kéo Hà chạy đến cuối xe ngồi.
- Ơ kìa, bà ra chỗ khác mà ngồi, chỗ này chật rồi không thấy à? – Hà đẩy Vy đứng ra ngoài.
- Tôi còn chưa hỏi tội bà, bây giờ còn dám đẩy tôi đi. – Vy nghiến răng nghiến lợi mà nói.
- Tôi có tội gì mà bà phải hỏi, lên phía trên mà ngồi đi.
Đùn đẩy mãi trên xe buýt rất dễ gây sự chú ý, Vy đành ngồi vào hàng ghế trống ở phía trên, mặt quay ra ngoài cửa sổ, không thèm quan tâm đến chuyện chiếc ghế bên cạnh cũng có người ngồi vào. Xe chạy, những dãy nhà cao tầng san san nhau của nội thành dần lùi ra sau, chuyến xe buýt của những ngày đầu năm mới cũng giống như Hà Nội trong Tết, vắng lặng trái ngược hẳn với vẻ đông đúc, ồn ã của ngày thường. Dường như mùa xuân về còn mang theo cả nụ cười, sự thân thiện trên gương mặt mỗi người, thậm chí không cần quen biết người ta cũng gặp nhau mà nói câu chúc mừng năm mới.
Vy lơ ngơ ngắm những người đi lên đi xuống xe, cô có một thói quen kì lạ đó là thích ngắm nhìn người khác mà chẳng có mục đích gì, cứ nhìn mãi thôi, nhìn một cách đầy nhập tâm, chẳng buồn bận tâm đến những thứ khác. Quay đầu mãi về một bên mỏi cô, Vy đành nhắm mắt lại, che giấu sự bối rối trong mắt nhưng ngặt nỗi, muốn ngủ mà không biết dựa vào đâu. Sự di chuyển của xe làm đầu cô đập vào kính rất đau, ngả sang bên cạnh thì tựa vào cậu mất rồi. Rốt cuộc, cô dứt khoát ngồi thấp xuống, tựa vào chiếc ghế dựa. Lúc đang mơ mơ màng màng, cô giật mình cảm giác được có ai đó đang nhẹ nhàng nâng đầu mình dậy, sau đó có cái gì đó mềm mềm đặt ở sau gáy. Sau đó giọng nói cất lên ngăn cản mi mắt đang giật giật có xu hướng muốn mở ra của cô:
- Ngủ tiếp đi, mình chỉ kê đầu cho cậu thoải mái thôi mà.
Tiếng nói đó lọt vào tai cô, ngay lập tức mắt nhắm chặt lại, chẳng biết là ngủ hay đã thức rồi. Thấy cô không cử động nữa, cậu lôi máy nghe nhạc từ trong túi ra, cắm tai nghe, bật nhạc và cũng nhắm mắt theo. Cả hai lại chìm vào im lặng. Một lúc sau, Vy mở hé mắt, thấy cậu không nhúc nhích gì nữa mới yên tâm mở to mắt, tay lén lút sờ vào cái thứ mềm mềm mình đang tựa vào. Thì ra đó mà một cái áo len được cuộn tròn lại. Cô vụng trộm nhìn sang bên cạnh, cái áo này đúng là cậu đã cởi ra để cô tựa vào. Đến lúc này thì trái tim của cô đã mềm nhũn rồi, cậu ấy tốt với cô thế, dù có mắng cô một chút cũng có sao đâu, vậy mà chính cô lại đang giận dỗi cậu ấy! Việt khẽ động một chút, Vy giật mình nhắm tịt mắt lại, già vờ đang ngủ, tuy nói là đã hết giận rồi nhưng cô không biết phải mở miệng nói chuyện với cậu ấy thế nào đâu! Không biết là do thoải mái hay giả vờ rồi thành thật, Vy mơ màng chìm vào giấc ngủ, đến tận khi có người vỗ nhẹ vào vai mới giật mình tỉnh giấc.
- Dậy đi Vy, đến rồi kìa!
Vy dụi dụi mắt, đần mặt ra xác định mình đang ở đâu. Hà kéo cô đứng dậy, đi xuống xe. Bọn họ đang đứng dưới chân núi, đi bộ một quãng nữa sẽ đến con đường mòn dẫn lên đỉnh. Dưới thời tiết này, vẫn không ít người lựa chọn đến đây để đi chơi. Đường dốc thoai thoải không quá khó đi, bọn họ đi len lỏi giữa những cây thông, cây keo, dưới chân là thảm lá cây dày. Cảnh sắc là một màu xanh bao phủ, nhìn về phía trước cũng có mấy nhóm bạn trẻ đến đây để leo núi. Xen lẫn trên nền xanh của lá là những màu áo sặc sỡ của con người như tô điểm thêm cho bức tranh thiên nhiên trong buổi sáng. Quả thực, không khí ở đây khác hẳn trong nội thành, Vy hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thơm của những loài thực vật, mùi trong lành của một vùng hoang sơ.
Con đường nhỏ nên nhóm người phải chia thành từng tốp đi lên. Ngọc và Vy đi trước, Hà đi phía sau và cuối cùng là Việt. Trên đường lên, ba cô gái trò chuyện với nhau tíu tít, thỉnh thoảng Hà sợ cậu buồn, lôi kéo cậu vào câu chuyện. Cậu vốn là người không nói nhiều, chỉ cười cười đáp lại vài câu cho có. Thực ra Vy cũng muốn nhân cơ hội này mà làm lành với Việt nhưng cậu ít nói thế, cô nhăn mặt giậm chân thật mạnh, cái đồ khó ưa!
- Các cậu có cái gì nặng thì mình cầm giúp cho, balo mình còn chỗ này. – Việt tốt bụng đề nghị.
Hà và Ngọc hí hửng đưa mấy túi đồ ăn vặt nhờ Việt cầm giúp, đàn ông con trai cũng chỉ để dùng vào lúc này thôi mà. Thấy cậu bị hai đứa bạn chất thêm đống đồ, Vy nhét lại cái túi vốn định đưa ra vào lại bên trong, khoác balo lên đi tiếp. Trên đường, bọn họ chạm mặt rất nhiều người, có người đã leo núi này tới mấy lần nên thông thuộc đường đi nước bước ở đây. Bọn họ còn tốt bụng chỉ đường cho nhóm người của Vy.
- Các bạn cứ đi tiếp về phía trước sẽ có một bãi đất trống để nghỉ chân. Sau đó đi tiếp, nhớ cẩn thận nhé bởi trên này có hai con đường, các bạn mới leo lần đầu nên đi theo đường mòn sẽ thuận tiện hơn. Cố gắng leo đến đỉnh, trên đó cảnh đẹp lắm, lại rất thoải mái nữa.
- Còn xa không ạ? – Ngọc đấm đấm chân, cô chẳng biết có thể cố được lâu hơn không bởi hai chân đã mỏi lắm rồi.
- Ừm, không xa nữa đâu, các bạn đi cũng được nửa đường rồi.
- Cảm ơn ạ.
Bốn người tiếp tục cuộc hành trình, thể lực con trai đúng là rất chênh lệch so với con gái. Hà và Ngọc trông có vẻ đã đuối sức lắm rồi còn Việt vẫn chẳng may may tỏ vẻ gì là mệt mỏi. Đường mưa ẩm nên đặc biệt trơn, có lẽ bởi vậy mà tiêu tốn rất nhiều sức lực để tiến về phía trước. Hà thở dốc, bây giờ cô chỉ mong đến được cái bãi đất trống mà người kia đã chỉ để nghỉ thôi chứ không mơ mộng được lên đến đỉnh núi. Dường như bởi vì mệt nên đường lại càng dài hơn, mất thêm một lúc nữa cả bọn mới tìm được đến một bãi đất to nghỉ chân.
- Ôi, ôi, tôi mệt lắm rồi, không đi nổi nữa đâu. – Hà ném cái balo xuống đất, không thèm bận tâm đến hình tượng mà ngồi bệt xuống.
- Ơ? Bà định bỏ cuộc đấy à?
- Ừ, mệt lắm, không leo tiếp nữa đâu.
- Ngọc?
- Tôi cũng không biết, nghỉ cái đã rồi tính sau.
Nghỉ ngơi một lúc, cô nhấp nhổm nhìn hai đứa bạn đều không có xu hướng sẽ đứng lên đi tiếp, thậm chí chúng nó còn trải nilong ra ngồi, bày đồ ăn ra đó. Con đường dẫn thẳng về phía trước, tất cả chỉ có một màu xanh bao trùm, đi hết con đường này sẽ đến được trên đỉnh núi. Cảnh vật trên đó theo như lời kể của người ta mang một sức hấp dẫn lớn đối với cô, cô rất rất muốn được lên tới đó.
- Ê! Mình đi tiếp chứ?
- Không, mệt lắm, không đi đâu. – Hà đáp trả lại vô cùng phũ phàng.
- Tôi cũng thế, ở đây với con Hà thôi. Lên đến đó làm gì, ngồi đây ngắm cảnh có vui hơn không. Lát rồi xuống dưới đi chơi mấy nơi gần đây còn vui hơn trên kia.
- Hai bà… các bà rủ tôi đi chơi bây giờ bỏ cuộc thế này à? Dậy, đi đi mà!
- Bà đi với Việt đi kìa, bạn ấy không mệt chứ bọn tôi thì mệt lắm.
Vy lườm hai đứa bạn vẫn đang chúi mũi vào gói bim bim không thèm nghe cô nói. Mặc cho cô lườm đến rách cả mắt, Hà và Ngọc vẫn quyết tâm ở lại, không muốn đi tiếp lên phía trên. Hết cách, cô đành quay sang nhìn Việt. Cậu im lặng từ nãy đến giờ, không biết là muốn đi hay muốn nghỉ nữa, cô không dám một mình lên trên kia đâu.
- Ừm… ừm…
- Bà định nói gì thì nói đại nó đi còn ừm ờ cái gì nữa! – Ngọc ở một bên thúc giục.
- Kệ tôi! Ừm ờ thì sao nào!
Vy cắn môi, vụng trộm liếc nhìn cậu bạn đang lơ đãng ở đâu đó, giống như không hề nghe thấy câu chuyện của bọn họ. Trời ạ, sao cứ đúng lúc quan trọng cậu lại ngây ngốc ở đó thế hả?
- Việt này…
- Hả?
- Cậu… cậu… có muốn đi tiếp không? – Cuối cùng thì cô cũng nói ra được trọn vẹn cả câu.
- Có chứ, mình chỉ sợ cậu mệt thôi.
- Vậy thì đi nhé!
Việt gật đầu, khoác balo lên vai đi phía sau cô. Từ nhóm bốn người chỉ còn hai người tiếp tục cuộc hành trình leo núi. Ngọc nhìn theo bóng dáng của họ dần dần tiến về phía trước, quay lại nói với Hà:
- Bà nghĩ chúng nó có thành đôi được không?
- Cái đó sao tôi biết được nhưng tôi cũng mong thế. Việt thật lòng với Vy, bỏ qua thì tiếc quá.
- Sao bà biết cậu ta thật lòng?
- Mắt tôi có mù đâu. Trên xe đó, bà không thấy cậu ta quan tâm đến Vy thế nào à? Rồi cả cái chuyện gọi điện nhờ tôi giúp làm lành với nó cậu ta cũng làm được thì sao lại không thật lòng? Tôi bảo thật chứ con Vy trông thế mà có phúc, ít nhất không thành đôi thì cũng có một người bạn tốt như thằng Việt rồi.
Mặc dù vừa rồi là Vy mở miệng nói chuyện với Việt nhưng vẫn không được tính đó là làm lành, thử nhìn họ xem, chẳng ai nói với ai thêm một câu nào, cứ im lặng mà đi như vậy thôi. Vy cũng đang rất rối rắm về vấn đề này, sao cô cứ có một cảm giác gượng gạo khi đối mặt với cậu, đến nỗi không biết nói cái gì nữa. Việt vẫn đi ở phía sau cô, ánh mắt luôn trông chừng về phía trước sợ cô va vấp vào đâu đó. Nhưng hình như cậu đang bận suy nghĩ cái gì khác nên một mực im lặng. Mỗi người ôm một tâm tình riêng, cứ như vậy mà đi với nhau. Có lúc nghỉ chân, Vy cầm chai nước dốc ngược uống, thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn cậu bạn đồng hành với mình. Cậu ấy đang giận cô hả? Chẳng phải người giận ở đây là cô sao? Thế mà cô lại sợ cậu giận ngược bản thân mình? Buồn cười thật nhỉ? Cô ôm tâm tình buồn bực nên tự nhiên quãng đường còn lại trở thành vô vị, nhạt nhẽo. Cứ như vậy khi đỉnh núi đã ở trước mặt, Vy mới trở nên thoải mái hơn một chút.
Trên đỉnh núi có một bãi đất rộng, lúc hai người họ đến nơi thì thấy có một nhóm người khác đã ở đó. Từ phía trên cao nhìn xuống, tất cả mọi thứ mang một cảm giác thật khác. Hình như đẹp hơn, huyền ảo hơn, quyến rũ hơn nữa. Vy đứng hít một hơi thâm sâu, nếu không ngại có vài người lạ ở đây thì cô đã hét lên thật to rồi. Sau một chặng đường mệt mỏi đến đích, đó là cảm giác đã chiến thẳng được bản thân mình.
- Đến nơi rồi. – Cái con người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột ngột lên tiếng. – Làm rất tốt.
Không biết là cậu đang tự khen mình hay là đang khen cô mà cứ nói bâng quơ như thế. Vy quay sang nhìn cậu, lên tiếng định nói gì đó thì tự nhiên tiếng nhạc ở đâu cất lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Một nhóm con trai khoảng năm người đang nhảy dành tặng cho một cô gái trên nền nhạc một bài hát thật ngọt ngào tựa như lời tâm tình của nam nhân vật chính, từng câu từng chữ ngọt ngào đến mức cô là người ngoài cuộc cũng phải yên lặng mà lắng nghe. Bài hát đó thật lạ, không phải là anh ta là tác giả đấy chứ?
Cô gái dường như rất cảm động, mặt đỏ bừng lên, tay che miệng không nói nên lời. Chàng trai đứng nhảy ở giữa hình như là nhân vật chính của màn biểu diễn này, cuối cùng, anh ta quỳ xuống lôi từ trong túi một hộp màu đỏ ra tặng cho cô gái.
- Em có đồng ý ở bên anh suốt đời không? Anh sẽ không hứa bất kì một điều gì cả nhưng anh nhất định sẽ dùng hành động của mình để chứng minh quyết định hôm nay của em là không hề sai lầm. Lấy anh nhé?
- Em… em đồng ý.
Cô gái vừa dứt lời, không chỉ những người bạn đã phụ họa cho màn biểu diễn mà cả Vy và Việt đều vỗ tay chúc mừng cho hạnh phúc của đôi bạn trẻ. Cầu hôn? Giống hệt trong phim! Cô cứ nghĩ sự lãng mạn như vậy chỉ có trong hư cấu, không ngờ trên đời này vẫn còn tồn tại những người đàn ông giống chàng trai này. Đôi trai gái ôm chặt lấy nhau, màn cầu hôn đã thành công rực rỡ.
Nhìn thấy người ta có đôi có cặp, Vy âm thầm ghen tị, cô khẽ nhìn sang Việt, trái tim như muốn trào lên một điều gì đó không rõ ràng. Cậu ấy… cậu ấy… có lãng mạn như thế không nhỉ? Cô tự xấu hổ với suy nghĩ trong lòng của mình, đôi mắt nhìn xung quanh cốt để tìm cái khác để phân tán suy nghĩ. Đang còn giận nhau, lấy đâu ra mà lãng mạn chứ! Ngón tay cô chụm chụm vào nhau, đang muốn giơ tay lên vuốt tóc thì cổ tay bị giữ lại. Việt nâng tay cô lên, gỡ những ngón tay ra rồi nhẹ nhàng nắm lấy. Hơi ấm từ bàn tay cậu truyền vào bàn tay đang lạnh ngắt của Vy khiến cô biết được đây không phải là một giấc mơ. Cậu và cô… thật sự đang nắm tay nhau.
- Cậu…
- Đừng giận mình nữa, được không?
Vốn dĩ, trái tim cô đã mềm nhũn lâu rồi, đã muốn làm lành với cậu lâu rồi. Những ngày qua không thấy cậu nhắn tin đến, cô luôn hối hận không thôi. Nhiều lúc cô tự hỏi thật sự muốn đánh mất cậu bằng cách này luôn sao, cứ nghĩ đến đó, cô cầm điện thoại lên nhưng rồi không đủ dũng cảm lại đặt xuống. Cái tính tình này của Vy không còn cách nào cứu chữa được nữa, may sao, cậu đã chủ động, thật là may mắn. Cô gật đầu, miệng nhoẻn cười. Hôm nay là một ngày thật đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.