Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 46:




- Tuấn!
- Lại là cậu ta? Đến đây làm gì lắm vậy?
- Không biết nữa. - Động tác của Vy ngừng lại. – Có lẽ là có chuyện gì đó quan trọng.
- Bà với nó còn có thể có gì quan trọng được nữa. – Ngọc lầm bầm. – Rõ là kiếm cớ!
- Thôi, đằng nào cậu ấy cũng đến tận đây rồi, chẳng lẽ tôi lại không xuống. Tóc tôi còn rối không bà?
- Hết rồi, mẹ ạ! Thật sự chẳng hiểu cái thằng khỉ kia nghĩ gì nữa! Tôi mà là thằng Việt thì có khi đã tức đến độ nhảy vào đánh nhau rồi ấy chứ. Suốt ngày lảng vảng quanh bạn gái người ta mà không biết ngượng!
- Bà tưởng ai cũng bạo lực như bà hả? Tôi đi xuống dưới đây.
- Tôi không nói sai đâu, cứ chờ mà xem! Thể nào cũng có chuyện cho mà xem.
Ngọc thường ngày hay suy diễn linh tinh nên thường bị hai đứa bạn quy kết vào việc xem phim quá nhiều, vậy mà lần này lại là một ngoại lệ. Đời không như phim nhưng không phải là phim ảnh hoàn toàn vô căn cứ, rất có thể giây tiếp theo, bạn chính là nhân vật nữ trong một bộ phim rối rắm nào đó rất được các bà nội trợ yêu thích đấy!
Tuấn đứng nép dưới mái hiên, nước mưa vẫn nhỏ tí tách xuống mặt đất. Xung quanh cậu bao phủ bởi làn khói từ điếu thuốc cháy dở trong tay. Hút thuốc là một thói quen xấu, không biết từ bao giờ cậu lại vận nó vào người. Khói thuốc bay lên như mang theo cả những phiền muộn của con người hòa cùng vào không khí.
- Tuấn!
Tiếng gọi nhỏ vang lên bên cạnh làm cho Tuấn đang nhập tâm suy nghĩ giật mình. Cậu dập điếu thuốc còn đang cháy dở trên tay, ném vào thùng rác, mỉm cười đáp lại cô. Cô nhìn thùng rác, tay che miệng ho vài tiếng, mùi khói thuốc còn vương vít trong không khí, đứng gần cậu lại càng rõ rệt hơn.
- Xin lỗi, hình như cậu bị dị ứng thuốc lá hả? Lần sau mình sẽ chú ý!
- Cậu… cũng hút thuốc sao?
- Ừ, nhưng chỉ là lúc cần suy nghĩ thôi. Sao vậy? Mình không được phép hút thuốc à? – Cậu nói giọng bông đùa.
- Ý mình không phải vậy. Chỉ là ngạc nhiên thôi…
Từ trước đến nay, hình tượng của Tuấn trong lòng Vy là một cậu thanh niên sống tích cực, luôn năng động tựa như ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống nhân gian. Cái con người đứng hút thuốc đầy trầm tư cô vừa nhìn thấy trái ngược hoàn toàn với cậu trong suy nghĩ của cô. Thì ra Tuấn còn có một khía cạnh như vậy, thì ra cậu cũng có lúc mang đầy tâm sự như thế…
- Chúc mừng sinh nhật cậu!
Vy mở to mắt, bên tai nghe thấy câu chúc mừng của cậu, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn thấy một hộp bánh thật to đang ở trước mặt mình. Món quà đến thật bất ngờ, cô có cảm giác nước mắt như sắp trào ra. Cô đã nghĩ rằng sinh nhật năm nay cứ nhạt nhẽo như vậy mà trôi qua, cuối cùng cũng có người nhớ đến, có người tặng quà cho cô. Đôi môi mấp máy, đến lời cảm ơn cũng không thể nói trọn vẹn.
- Sinh nhật thì nhất định không thể thiếu bánh gato được, mình nghĩ là ở chỗ này không có nên tiện đường mang qua tặng cậu. Lát nữa cậu mang vào chia cho các bạn cùng ăn nhé!
- Cậu… thật sự mình chẳng biết nên nói gì với cậu bây giờ. Hai chữ « cảm ơn » là không đủ để diễn tả được… thật lòng rất cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều lắm.
- Sao cậu cứ khách sáo với mình thế? Đã nói gì rồi, chúng ta là bạn tốt của nhau cơ mà!
- Vậy thì người bạn tốt của tớ, cậu là người đầu tiên tớ muốn chia sẻ bánh sinh nhật, gần đây có một quán cafe, chúng ta đến đó nhé?
- Đồng ý!
.
.
.
Việt tạt vào một tiệm bánh ngọt ven đường. Nhìn vào tủ kính trưng bày những chiếc bánh đẹp mắt, cậu rối rung hết cả lên, lựa chọn thứ gì cho người khác luôn là một vấn đề hóc búa. Cô chủ tiệm cười trộm nhìn cậu thanh niên lúng túng mãi trước quầy bánh, sau cùng tốt bụng chọn giúp cậu một cái phù hợp, đóng gói cẩn thận để cậu mang đi.
Xe máy nhỏ, không có chỗ dựng thẳng hộp, cậu cầm bánh trên tay, vừa đi vừa trông chừng. Khi những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống mặt đất, cậu nhìn lên trời, chửi thề một tiếng, vặn ga bắt đầu phóng nhanh hơn. Trong tất cả những giây phút cẩn thận, chỉ một tích tắc lơ đễnh, tai nạn sẽ xảy ra. Xe máy của cậu va chạm với một người khác tạt vào lề đường mặc áo mưa. Chiếc bánh vốn được giữ gìn rất cẩn thận cuối cùng thành một đống đổ nát nằm trên mặt đường. Việt bị xe máy đè vào, tay chân xây xước, đau đến nhe răng trượn mắt. Nói cho cùng là lỗi của cả hai người, chẳng thể trách ai được, cậu chỉ có thể ngồi bên lề đường, nhìn trời mưa mỗi lúc một to.
Kim đồng hồ nhích dần với tốc độ chậm chạp nhưng quãng đường nó đi được ngày càng dài. Việt giơ tay hứng nước mưa nhỏ xuống tí tách dưới mái hiên, có lẽ cơn mưa này còn phải đợi lâu nữa mới tạnh được. Cậu cởi áo ngoài, trùm lên đầu, nhẩm đếm và lao ra ngoài. Cái dáng tập tễnh nửa đi nửa chạy khuất trong màn mưa. Mưa đổ xuống trong những ngày quan trọng luôn tạo ra một cảm giác bất an.
Chiếc xe taxi cuối cùng cũng dừng lại trước cổng vào khu huấn luyện. Việt cẩn thận nâng niu chiếc hộp trên tay, thậm chí còn lấy cả áo để che chắn cho nó khỏi trời mưa, mặc cho người đã ẩm ướt quá nửa. Bấm số điện thoại quen thuộc, sau một tràng dài tiết bíp, đầu dây bên kia có tín hiệu, cậu cười khẽ:
- Vy à?
- Hơ… - Người bên đầu dây còn ngái ngủ. – Ai vậy?
Nhận ra người nghe máy là Ngọc, cậu đoán các cô đang làm ổ trong chăn, buồn cười nói tiếp:
- Việt đây. Vy có đó không? Cậu đưa máy cho cậu ấy giúp tớ với!
- Việt á?
Ngọc giật mình, tỉnh ngủ hẳn. Cô nhận ra chiếc điện thoại mình đang cầm là của Vy. Con bé hậu đậu kia lại để quên điện thoại trong phòng rồi!
- Cậu ấy không có ở đây. Cậu có chuyện gì, cần tôi chuyển lời không?
- Cậu ấy đi đâu vậy?
- Nó… à… đang tắm… đang tắm thôi. – Cô hàm hồ trả lời. Không biết vì sao theo bản năng nói dối, không phải là cố ý, cô đơn giản chỉ nghĩ rằng nói tránh đi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
- Vậy lúc nào cậu ấy xong thì nói lại với cậu ấy là mình đang chờ ở dưới cổng nhé?
- CÁI GÌ? Cậu… đang ở đây? Vy nó… nó…tắm lâu lắm!
- Không sao, mình chờ được mà. Không cần giục cậu ấy đâu!
- Không được…
- Sao vậy?
- Cậu… ở nguyên tại chỗ đó, không được đi đâu… không thì… Vy không tìm được đâu!
- Vậy nhé, mình cúp máy đây.
Cô tắt điện thoại, hoảng hồn chạy đi tìm Hà nghĩ cách. Trong lúc Hà và Ngọc gấp gáp đi tìm Vy, lại có một người khác nhàn rỗi, quanh quẩn trước dãy phòng của Hà cũng là để tìm người. Khánh thở dài, đi đi lại lại mấy vòng vẫn không thấy tung tích người nào đó, bèn thở dài đi dạo. Một tháng quân sự sắp kết thúc rồi, cậu sợ bỏ lỡ cơ hội lần này thì lần sau lại càng khó khăn hơn. Cậu đã thăm dò mấy đứa bạn kĩ càng rồi, tỏ tình vào lúc này đến tám mươi phần trăm là sẽ thành công mà! Nhưng điều quan trọng bây giờ là phải dùng cách gì? Đưa thư đã thất bại rồi… còn cách gì nữa không?
Khánh vò đầu bứt tay, cứ đi lang thang vô định hướng, cuối cùng lại ra đến gần cổng. Cậu định quay lại, liền nhìn thấy bóng dáng rất quen đang đứng ở bên ngoài. Người này không phải là Việt sao? Cậu ta đến đây làm gì? Đúng rồi nhỉ, chắc là đến tìm Vy, bọn họ yêu nhau mà… Mắt Khánh bỗng sáng lên, trước khi đại não kịp ra tín hiệu điều khiển, đôi chân đã nhanh nhẹn bước về phía trước.
- Chào cậu!
- Cậu cũng ở đây à? – Việt ngạc nhiên. – À ừ, cậu cũng đi quân sự mà!
- Cậu đến đây là tìm Vy hả?
- Ừ. Có chuyện của cậu sao?
- Không có gì, không có gì. – Khánh bấm bụng nén giận, nếu không có chuyện cần nhờ vả, còn lâu cậu mới phải sán lại đây nhé. Nhìn xem, cái bản mặt đắc ý của cậu ta, chỉ muốn đấm vài cái cho hả dạ thôi. – Để tôi dẫn cậu đi nhé, tôi biết bạn ấy đang ở đâu mà!
Việt ngó xung quanh không thấy cô đâu, gật đầu đồng ý đi theo Khánh. Khánh chậm chạp dẫn đường, gãi đầu gãi tai mãi không biết mở lời thế nào. Mang theo tâm lí sẵn sàng mo mặt, cậu làm như quan tâm hỏi:
- Vy là bạn gái của cậu hả?
- Ừ…
- Hồi trước… cậu đã tỏ tình thế nào vậy? – Nhận được ánh mắt đầy khó hiểu của Việt, Khánh vội giải thích. – Không phải là tôi cố ý tò mò đâu. Tôi chỉ là… tham khảo thôi. Không biết mấy đứa con gái thích kiểu tỏ tình gì vậy?
Việt đã từng nghe Vy kể ít nhiều về chuyện của Khánh và Hà, cộng thêm thái độ khác thường của cậu ta hôm nay, cậu liền thông minh đoán ra ý định. Thật ra con người Khánh cũng không tệ, chỉ là không hợp với cậu thôi, cứ giúp cậu ta một lần xem như làm phúc đi.
- Chắc là thích được tỏ tình trước công chúng, như kiểu là đánh đàn hát tặng người ta ấy! Vy đã từng nói vậy mà!
- À thì ra là như thế…
Đạt được mục đích, Khánh cười ngu ngốc, chạy như bay đến trước dãy phòng của nữ, gặp được cô bạn học cùng lớp với Vy liền hỏi:
- Cậu có biết Vy ở đâu không?
- Hình như mình vừa thấy cậu ấy ra ngoài cổng rồi, cậu thử tìm mấy hàng quán xung quanh xem sao. Cậu ấy đi về hướng đấy.
Ra ngoài rồi? Không phải là Vy đang tắm trong phòng sao? Việt âm thầm kì lạ, rõ ràng cậu nghe thấy Ngọc đã nói như vậy mà!
- Có cần tôi cùng cậu đi tìm không?
- Thôi, không phiền cậu đâu, một mình tôi đi là được rồi.
.
.
.
Chiếc bàn bên cạnh cửa sổ đặt một chiếc bánh sinh nhật được trang trí tỉ mỉ. Có lẽ người làm ra nó thật khóe tay, đẹp đến mức chẳng nỡ cắt nó ra. Vy nhìn chằm chằm chiếc bánh, tay cầm con dao nhựa ngắm nghía vị trí để “khai đao”.
- Khoan đã, còn chưa thổi nến nữa. Tớ còn có mua kèm cả nến nữa đây này.
Vy nhận lấy hộp nến, cắm mấy cái tượng trưng lên chiếc bánh sinh nhật, đợi Tuấn bật lửa lên nữa là có thể hoàn thành nghi thức chúc mừng sinh nhật cơ bản. Nhưng hình như cậu đang gặp rắc rối với cái bật lửa, bật mãi mà lửa vẫn tắt ngúm. Cô sốt ruột ngồi nhìn, cuối cùng vươn tay giành lấy bật lửa muốn thử. Thật kì lạ, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên trên tay cô.
- Ơ, cái này bị sao vậy nhỉ? – Cô vừa châm nến vừa lẩm bẩm đầy thắc mắc.
- Ừm… là mình không biết dùng bật lửa. -Nói xong, cậu có vẻ xấu hổ, gãi gãi đầu cười cười.
- Mình tưởng… vậy thì lúc nãy cậu hút thuốc, bật lửa kiểu gì vậy?
- Cậu nói cứ như mình là con nghiện thuốc ấy. Chỉ là thi thoảng thôi mà. Với lại mỗi lần đầu bị thế này.
Tuấn xòe bàn tay ra, Vy nhìn thấy ngón cái bên tay phải của cậu đỏ lên một vạt. Cho đến hôm nay cô mới phát hiện ra, cậu cũng có tật xấu, cũng có những thứ không làm được.
- Đã như vậy mà còn hút thuốc nữa!
- Chỉ khi nào có chuyện cần suy nghĩ mình mới hút thôi mà.
- Cậu… đang buồn chuyện gì sao?
Cậu không trả lời, giục cô thổi nến rồi cẩn thận cắt một miếng bánh đặt trước mặt cô. Vy vẫn nhìn cậu đầy vẻ nghiên cứu, cậu bất đắc dĩ nói:
- Không có chuyện gì đâu, vừa lên làm chủ nhiệm câu lạc bộ nên có chút áp lực thôi mà.
- Oa, chúc mừng nhé. Vậy là sau này mình có thể đi khoe mình là bạn của chủ nhiệm câu lạc bộ Nhà kinh doanh trẻ nổi tiếng rồi. Chắc là mới lên nên cậu quá lo thôi, mình biết là cậu đủ khả năng mà. Nhưng chỉ vì mỗi chuyện đó mà cậu lo lắng đến vậy sao?
- Cũng không hẳn… còn vì chuyện tình cảm nữa.
Liên quan đến chuyện tình cảm, ắt hẳn không chỉ mình cô mà đứa con gái nào cũng dạt dào hứng thú. Ai bảo con gái là loài động vật suy nghĩ bằng trái tim cơ chứ! Nhất là sau chuyện lần trước được kiểm chứng, Vy lại càng tò mò xem cô gái nào đã lọt vào “mắt xanh” của Tuấn.
- Chẳng lẽ cậu đã ngắm được ai rồi sao?
Tuấn nhìn vẻ mặt “bà tám” của cô, khó khăn gật đầu xem như thừa nhận, cậu nhỏ giọng nói:
- Mình thích một cô gái. Dù đã quen biết từ rất lâu rồi nhưng gần đây mới nhận ra tình cảm của mình. Dường như trong tiềm thức đã nhận định người đó lâu rồi, chỉ là trái tim ngu ngốc giờ mới biết thôi…
Cậu nói xong, im lặng chờ đợi phản ứng của cô. Vy không phải là người có EQ thấp, càng không phải là một kẻ ngốc nghếch đến mức chẳng biết cái gì. Trong lòng cô lờ mờ có một cảm giác, dù có tự nhắc nhở bản hàng trăm lần vẫn không át đước cái cảm giác đang trỗi dậy ấy. Nhưng mà không phải là đã có sẵn câu trả lời rồi sao? Vậy thì còn do dự cái gì?
- Cậu có nhớ lần trước mình đã nói là lần sau gặp lại mình sẽ nói với cậu một chuyện không?
- Có…
Cũng là lần đó, câu tỏ tình nửa đùa nửa thật khiến trong cả một tuần, Tuấn hối hận không thôi. Lời nói đã dũng cảm thốt ra, vậy mà còn hèn nhát rút lại. Từ bao giờ mà cậu lại hèn nhát đến thế? Tuấn đâu có phải là người như vậy? Có lẽ là không cam lòng, vẫn muốn thử lại một lần nữa, rốt cuộc cậu đã ngồi đây. Tỏ tình đâu nhất thiết là phải chờ đợi một câu trả lời? Đôi khi nó chỉ là một câu trần thuật, đơn giản thông báo cho đối phương biết được tình cảm của mình. Vậy thì dù thế nào, tỏ tình đâu phải là có bao giờ là sai lầm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.