Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 10: Không muốn làm đương gia chủ mẫu




Cẩm Tú tiếp tục nói: “Vừa rồi nô tỳ hỏi hạ nhân mới biết, hôm qua Mẫu Đơn muốn đi tới chỗ ngài, nhưng trên đường đi lại bị Như Ý cô nương cản lại, bắt cô ấy cấp tốc sửa cho nàng ta bộ xiêm y dệt bằng tơ vàng. Mẫu Đơn là nha hoàn khéo tay nhất phủ, trước đến giờ, những bộ xiêm y tốt không cẩn thận bị hỏng đều do cô ấy sửa. Mẫu Đơn là người biết chừng mực, cô ấy muốn đi tới chỗ ngài báo cho Hỉ Thước một tiếng trước đã, nhưng Như Ý cô nương lại không chịu nghe, chỉ bắt cô ấy nhanh chóng sửa áo. Mẫu Đơn không dám không nghe lời, đành phải vào Tây Uyển. Bước vào một lần, là mất suốt cả đêm, muốn ra cửa thôi cũng không ra được…”
Thì ra là thế, Tô Đường thầm hiểu rõ, nếu Cẩm Tú không nói sai, thì đúng là ban đầu nàng đã hiểu nhầm hai chủ tớ này rồi. Có điều, ha ha, bây giờ mới giải thích không phải là quá muộn sao? Hai người đã biết trước chuyện của Hỉ Thước, nhưng vẫn không nói, chờ nàng lên tiếng hỏi, mới bắt đầu giải thích… Mà đầu mũi giáo, cũng vô tình hữu ý chỉ thẳng về phía Tây Uyển. Nhớ lại vừa rồi lão thái thái tốn hơi tốn sức nói chuyện về Tây Uyển, cùng với nụ cười như “đã đoán trước được” hết của Cẩm Tú, nếu nàng còn không cảm thấy gì, thì Tô Đường nào đúng là không có não nữa rồi.
Chỉ là, Tô Đường cũng vẫn rất bình tĩnh, lão thái thái còn chưa nói rõ ý đồ, vậy thì nàng cũng giả vờ hồ đồ đi. Nàng nhẹ nhàng thổi lá trà, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Vậy, phải cảm ơn cô Hương Lan kia rồi.”
Không tức giận chuyện Tây Uyển vô tình hữu ý khiêu khích, cũng không ra vẻ trấn an Cẩm Tú, chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt, nàng rất muốn nhìn xem trong hồ lô của hai người rốt cuộc đang giấu thuốc gì.
Lão thái thái một giây trước còn nổi trận lôi đình, một giây sau đã hiền hòa vô hại, lúc thì khen ta biết quan tâm, rộng lượng, lúc lại lôi thẳng Tây Uyển ra… hừ, đúng là thật thật giả giả, chẳng biết đâu mà lần!
Một lúc lâu sau cũng không thấy lão thái thái nói nữa, Tô Đường liền ngẩng đầu lên nhìn, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt lão thái thái đang nhìn về phía mình. Bốn mắt nhìn nhau, nàng vội cười cúi đầu, trong lòng thầm suy nghĩ không hiểu vì sao lão thái thái lại cười với vẻ vô cùng hài lòng như thế?
“Đúng là đứa bé thông minh.” Cuối cùng lão thái thái cũng lên tiếng: “Chuyện của Tuyên Tử, chuyện của Hỉ Thước, không cần biết là vô tình hay cố ý, dù sao cũng đã qua, ta sẽ không nói nhiều nữa.” Bà dừng một chút lại nói tiếp: “Bây giờ cháu đã gả vào Tống gia, là người của Tống gia ta. Từ nay về sau, ta giao phủ Tướng quân cho cháu!”
“Dạ?” Tô Đường nghe mà không hiểu nổi: “Bà nội, ý bà là?”
“Từ nay về sau, cháu chính là đương gia chủ mẫu của phủ Tướng quân!”
Đương gia!!! Chủ mẫu??? Tô Đường giật mình kinh hãi, mắt trợn to nhìn lão thái thái. Nàng cứ tưởng rằng lão thái thái chỉ muốn mượn tay mình để xử lý mấy cây đèn nhỏ tốn dầu ở Tây Uyển kia thôi, ai ngờ bà lại biến nàng thành vầng thái dương cực đại ở phủ tướng quân chứ. Ôi trời ơi, cái việc tốn công tốn sức mà chả lợi lộc gì đó nàng không thèm đâu. Tô Đường vội nói: “Bà nội, Tô Đường vẫn còn nhỏ tuổi, không đảm đương được đâu ạ.”
Dường như lão thái thái đã đoán trước rằng nàng sẽ nói vậy: “Dù cháu còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là người có năng lực. Mấy năm nay cháu xử lý chuyện của Tô gia đâu ra đấy, những chuyện này bà nội đều biết hết.”
Đến lúc này, coi như Tô Đường đã hiểu rõ, có lẽ lão thái thái đã tìm hiểu chi tiết tất cả mọi chuyện của nàng rồi. Có điều, chuyện này cũng không trách bà được, tướng quân cưới vợ, tuy là do Hoàng thượng chỉ hôn, nhưng bà là bà nội, sao có thể mặc kệ không quan tâm được chứ, dù sao cũng vẫn phải sai người tìm hiểu tường tận một chút. Da đầu Tô Đường như run lên, mấy năm gần đây, nàng làm việc không có nguyên tắc, giới hạn gì cả, dùng một câu “kinh thế hãi tục” cũng không đủ để miêu tả, hơn nữa, lại còn có cả đống chuyện thị phi về đám hoa đào nát và các chuyện tầm xàm bá láp khác…
Nghĩ vậy, Tô Đường lại thấy hơi bất an, cảm giác này, giống y như bị người ta lột sạch đồ, mà thân hình bị lộ ra đó, thì không thể nói là đẹp được…
Lão thái thái nhìn thấu được sự lo âu của nàng, khẽ vỗ nhẹ lên tay nàng, cười trìu mến nói: “Bé ngoan à, tuy Tống gia ta cũng coi như là danh môn vọng tộc, nhưng cũng không phải gia đình bảo thủ, cứng nhắc. Những chuyện trước đây của cháu không đáng để nhắc tới, bà nội chưa từng bận tâm về những chuyện đó, cháu cũng đừng quá nặng lòng. Hơn nữa, điều này không thể trách cháu được, trước đến giờ, số phận một người đâu phải muốn thế nào sẽ được như thế đâu, chỉ có thể nói rằng, số mệnh của cháu nhất định phải là người của Tống gia ta, những chuyện lúc trước, chỉ là có duyên mà không có phận thôi.”
Những lời này của bà vô cùng chân thành, Tô Đường nghe mà hốc mắt đỏ ửng lên. Mấy năm gần đây, vì mấy chuyện hoa đào nát vụn kia, mà nàng phải chịu không ít những lời đồn nhảm, tuy bên ngoài nàng vẫn tỏ ra không để ý, không quan tâm, nhưng dù sao nàng cũng là một người con gái, sao có thể không bị ảnh hưởng được. Chỉ là, nàng cố mà nuốt hết đắng cay xuống bụng, rồi tự dựng lên một bức tường đồng vách sắt để bảo vệ mình mà thôi. Người ngoài nói xấu đã đành, điều khiến nàng cảm thấy khó chấp nhận nhất là chính người trong nhà còn thường xuyên sỉ nhục, cười nhạo, chế giễu nàng, thậm chí ngay cả người cha ruột của nàng cũng lắc đầu thở dài ra vẻ không biết phải làm sao, mỗi lần Tô Đường nhìn thấy là lại vô cùng phiền lòng. Vậy mà hôm nay, bà nội của chồng mới chỉ gặp mặt một lần, lại an ủi nàng được như vậy, khiến Tô Đường cảm động vô cùng.
Chỉ là, cảm động thì cảm động, Tô Đường vẫn không dám bộc lộ một chút tình nguyện nào với việc nhận chức đương gia chủ mẫu.
Nhưng hiển nhiên là lão thái thái không dễ dàng bỏ qua như vậy: “Phủ tướng quân nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ. Trong ngoài trên dưới cũng có hơn một trăm người. Trước đây, Thế An chưa kết hôn, nên bà nội phải quản lý, giờ cháu đã gả tới đây rồi, bà nội cũng buông được trọng trách này xuống. Bà nội già rồi, cũng đến lúc nghỉ ngơi hưởng phúc, cháu là đứa bé hiếu thuận, nhất định sẽ ẵn lòng gánh vác cho bà nội đúng không?”
Nghe mấy lời này, mặt Tô Đường vô cùng sầu muộn, đã lấy ra chữ hiếu đứng đầu trăm điều thiện rồi, nàng đồng ý cũng không ổn, mà không đồng ý cũng không được. Lão thái thái quá xem trọng nàng, cũng coi như đã nhìn nhận đứa cháu dâu là nàng rồi. Không biết nếu lão thái thái biết được, đứa cháu dâu này chỉ có kỳ hạn một tháng thì bà sẽ phản ứng thế nào — Tô Đường vô cùng lo âu!!!
“Bà nội…” im lặng một lúc, cuối cùng Tô Đường cũng rặn ra được vài chữ, nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu, chỉ sợ không chịu nổi ánh mắt tha thiết của lão thái thái: “Tô Đường xuất thân từ tầng lớp thường dân, nhà nghèo, như lời bà nói, cháu quản lý một cửa hàng thì còn gắng gượng làm được, nhưng quản lý phủ tướng quân thì chắc chắn không nổi đâu ạ. Việc trong phủ hoàn toàn không biết gì đã đành, lại còn mơ mơ hồ hồ không biết tình hình khách khứa lui tới trong phủ nữa… À, không phải, tướng công là đại thần trong triều, lỡ Tô Đường xử sự không toàn vẹn, chẳng phải sẽ làm mất thể diện của tướng công hay sao ạ. Nên là, bà nội à, bà chịu khó vất vả thêm một chút, chờ qua một thời gian ngắn nữa, Tô Đường nắm bắt được đại khái tình hình, rồi sẽ nhận vị trí đương gia sao, bà thấy được không ạ?”
Phù, đành phải dùng kế hoãn binh thôi, một thời gian ngắn nữa, mặt lạnh viết giấy từ hôn, đến lúc đó, dù nàng muốn làm đương gia chủ mẫu, chỉ e lão thái thái cũng không chịu!
Nỗi lo của Tô Đường rất thực tế, nhưng mặt lão thái thái vẫn hiền hòa ấm áp như cũ: “Bé ngoan, cháu không cần phải khiêm tốn, bà nội biết cháu có thể làm được. Việc này cứ quyết như vậy đi!”
Tô Đường thực sự muốn khóc! Nàng có khiêm tốn đâu! Nàng thật sự không muốn làm đương gia chủ mẫu mà! Hoài bão của ta ở trong kinh thành, trong thiên địa! Chứ không phải ở trong cái phủ tướng quân nhỏ bé này đâu! Đúng, cái phủ tướng quân đúng là nhỏ bé mà! Dù đó có chiếm sáu mẫu bảy phần đất, thì so với thiên địa, nó vẫn chỉ là một nơi nhỏ bé mà thôi!!!
Chuyện bi thảm nhất đời người, chính là tự dưng bị ép gả cho một kẻ đáng ghét, đã vậy còn bị ép phải làm mụ già quản gia cho hắn nữa!!! A a a — số nàng thật là khổ mà!!!
“Bà nội, việc này có thể bàn bạc lại sau không ạ?” Tô Đường mím môi không cam lòng.
Lão thái thái đưa tay vén lại tóc qua tai giúp nàng, không trả lời, chỉ nói: “Cẩm Tú và Tống thúc, quản gia của phủ, sẽ giúp cháu.”
Đây tức là nói một là một, hai là hai!
“Còn nữa…” lão thái thái đang nói lại ngừng lại.
Ánh mắt Tô Đường như sáng lên, sao ạ? Có phải bà nghĩ lại không ạ?
“Còn nữa, cháu cứ yên tâm, phủ tướng quân này không có quy củ gì. Cháu là tướng quân phu nhân, là chủ mẫu của Tống gia, ở nhà này, cháu chính là quy củ!”
Giọng nói bình thản, dịu dàng, nhưng lại rất khí phách. Tô Đường chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực của lão thái thái khiến nàng hơi run lên, sự ủy quyền của lão thái thái rộng rãi đến mức khiến người ta kinh hồn bạt vía. Làm gì có nơi nào như thế chứ? Không phải là nên có vô số gia pháp, môn quy nghiêm ngặt hay sao?! Ôi ôi, rốt cuộc lão thái thái đang tính toán gì vậy?
Tô Đường tự cân nhắc, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, bỗng nhiên đầu nàng chợt lóe lên, từ việc Tây Uyển đến việc đương gia, rồi lại tới chuyện ủy quyền hoàn toàn triệt để này, không phải là —
Tô Đường thử nhìn trộm lão thái thái một cái, bắt gặp được ánh mắt trí tuệ, khôn khéo như tỏa sáng của bà, sự nghi hoặc trong lòng nàng càng dày thêm — rốt cuộc có phải lão thái thái đang muốn biến nàng thành mũi thương của bà không thế?
Dù có phải hay không, thì bà nội này, cũng không hề đơn giản!
Đã đến nước này, thì muốn từ chối cũng không được nữa. Vì vậy, Tô Đường không dài dòng lôi thôi, chỉ nói một câu: “Cháu dâu sẽ cố gắng hết sức.”
“Đúng là đứa bé ngoan.” Lão thái thái hài lòng gật đầu: “Sau này bà lão ta đây có thể nghỉ ngơi hưởng phúc được rồi. Cháu cũng không cần phải tới đây dập đầu thỉnh an hàng ngày đâu, phiền phức. Cháu cứ chú tâm chăm sóc cơ thể cho thật khỏe mạnh là được rồi, bà nội còn mong sớm được ôm chắt đích tôn nữa!”
Tô Đường nhận ra, khi lão thái thái nói tới hai chữ “đích tôn”, giọng bà như nhấn mạnh thêm, khiến nàng bất giác nghĩ tới Tuyên Tử và mẹ cậu nhóc.
“Còn Tuyên Tử, sau này cháu là mẹ cả của nó, dạy bảo nó cho tốt.” Giọng lão thái thái lại lãnh đạm hắn.
Tô Đường vẫn rất mơ hồ với mối quan hệ trong gia đình này, nên chỉ gật đầu đồng ý.
Nói chuyện thêm một lúc nữa, Tô Đường liền cáo lui.
Nhìn Tô Đường được hạ nhân đỡ rời khỏi phòng, bước đi không được tự nhiên, Cẩm Tú khẽ cười nói với lão thái thái: “Xem ra không lâu nữa lão phu nhân sẽ được ôm chắt đích tôn rồi, nhìn thân hình của thiếu phu nhân có vẻ rất dễ sinh nở đấy ạ.”
“Mong là thế. Từ sau khi cô gái kia chết, Thế An chưa từng tiếp xúc với người con gái nào. Dù thế nào cũng phải cảm tạ Thánh thượng, nếu không phải ngài ép buộc, thì không biết đến bao giờ bà già như ta mới được uống tách trà hiếu kính này của cháu dâu nữa.” Nói xong, lão thái thái nâng tách trà thơm mà Tô Đường vừa dâng lên, uống cạn tách trà mà không thèm để ý nó đã nguội ngắt.
Cẩm Tú nhìn sắc mặt của bà, khẽ cười nói: “Xem ra, lão phu nhân rất hài lòng với thiếu phu nhân.”
“Sao có thể không hài lòng chứ? Lúc trước nghe mấy tin tức do người ngươi phái đi tìm hiểu về, ta còn không dám hy vọng nhiều, nhưng hôm nay gặp, thực sự khiến bà già này kinh ngạc vì vui mừng. Thông minh, biết tiến biết lùi, không để tâm mấy chuyện vặt vãnh, có chừng mực, mà quan trọng nhất là, con bé cực kỳ bao che. Chỉ là một nha hoàn mà con bé còn muốn che chở, sau này giao phủ tướng quân cho con bé quản lý, còn sợ không ổn thỏa hay sao?” Nói xong, lão thái thái lại thở dài: “Chỉ sợ lòng con bé không đặt ở phủ tướng quân này thôi!”
Mặt Cẩm Tú hơi biến sắc: “Ý người là…”
“Con bé là một người có dã tâm, không an phận, chỉ có thể từ từ thu phục thôi. Ta giao phủ tướng quân này cho con bé, là vì muốn nắm bắt được lòng con bé.”
“Lão phu nhân phải bận lòng rồi.” Cẩm Tú thở dài, rồi lại vừa cười vừa nói: “Lão phu nhân đúng là liệu sự như thần, người không cho nô tỳ nói chuyện của Hỉ Thước trước, còn nói chờ thiếu phu nhân mở miệng trước. Nô tỳ vốn không tin, thầm nghĩ là một cô dâu mới như nàng, làm sao có thể vì một nha hoàn mà tự chuốc lấy phiền phức. Không ngờ thiếu phu nhân lại nói ra thật, còn nói rất tự nhiên chứ không hề có ý chất vấn, càn quấy gì. Người còn giả vờ nói thiếu phu nhân nên nhường nhịn bốn vị cô nương ở Tây Uyển, xem thiếu phu nhân phản ứng thế nào nữa. Thiếu phu nhân thực sự không phải người dễ chọc đúng như người dự đoán, là một người không dễ dàng chịu thiệt thòi… Lão phu nhân, người đúng là thần Gia Cát tái thế!”
Nghe Cẩm Tú nói vậy, lão thái thái vỗ nhẹ vào cánh tay bà ta, cười nói: “Ngươi thật là, đến tuổi này rồi còn nói nhảm nữa.”
“Cẩm Tú nói thật lòng mà. Nhưng mà lão phu nhân, người thấy, liệu thiếu phu nhân có đối phó được với bốn cô nương ở Tây Uyển không?”
“Đừng xem thường con bé. Bốn cô nhóc kia cũng không làm được trò trống gì đâu. Lúc trước ta không quan tâm đến, nên mới để cho Như Ý kia làm loạn như hôm nay. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu không có chuyện hôm nay, cũng không nhìn ra được nàng dâu mới của ta nông sâu thế nào. Vốn dĩ còn có thể chấp nhận mấy đứa nhỏ đó, nhưng bây giờ lại dám hạ thủ với Tuyên Tử, thậm chí còn nhắc tới người phụ nữ kia, thì không thể dung túng cho chúng nó làm bậy nữa rồi…”
Thấy lão thái thái nói chuyện như giấu kim trong bọc mềm, Cẩm Tú cũng thận trọng hơn: “Bốn vị cô nương kia cũng hơi thiếu chừng mực thật, cần phải dạy bảo một phen. Vì thân phận của lão phu nhân ngài cao quý nên mới không thèm so đo với các nàng, nếu không, thì làm sao các nàng dám càn quấy như vậy được.”
Lão thái thái khẽ cười, rồi lại thở dài: “Già rồi, đã chán ngấy mấy chuyện đấu tới đấu lui rồi. Mấy mánh khóe cỏn con đó, cứ để cháu dâu mới của ta chơi cho vui đi, những ngày tháng sống trong nhà cao cửa rộng này còn dài lắm, bà già ta đây cũng phải để cho con bé kiếm vài việc vui vui để giải trí chứ, đúng không?”
Nói xong, lão thái thái nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười bí hiểm, dường như đang nhớ lại những màn mưa máu gió tanh, tranh đấu liên hồi trong danh môn thế gia thời trẻ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.